Dinh Thự Rubik

Chương 43: 3.15


Hướng Vãn tự dùng thử thuốc Đông y rồi lừa Hướng Vãn uống, bị phát hiện, tất cả chết.

Chúng tôi đề nghị Hướng Vãn trực tiếp chia tay, kết quả bị An Viễn Ý hỏi nguyên nhân, cuối cùng chủ đề vẫn chuyển sang chuyện ma quỷ, tất cả chết.

Hướng Vãn làm bộ biến mất khỏi thế giới, từ chối tất cả điện thoại tin nhắn, An Viễn Y đến thăm gia đình, phát hiện điều khác thường, tất cả chết.

Chúng tôi trà trộn vào nhóm nhân viên, động tay chân vào đồ ăn thức uống của An Viễn Ý, lần nào cũng bị phát hiện, tất cả chết.

Sau khi trải qua vô số vòng chu kỳ, chúng tôi đều bước vào trạng thái bão hòa.

Tôi đã làm bài tập và tổ chức hoạt động chia sẻ sách cuối tuần hơn mười lần.

“Lần này tớ mặc kệ.” Tôi quyết định cứng rắn một lần.

“Vậy… Các cậu có muốn ăn lẩu không, chính là cái nhà hàng An Viễn Ý đề cử ấy.” Mạnh Du lại to gan hơn.

“Nhà hàng đó rất đông, lần trước chúng ta còn chưa ăn đàng hoàng.” Hi Vũ gật đầu.

Trong vòng lặp ăn mà không béo, không mất dáng người cân đối đúng là thiên đường của Hi Vũ.

“Tớ sao cũng được.” Hướng Vũ cũng bị giết nhiều đến mức quen rồi.

“Cứ quyết định thế đi! Xuất phát!”

Bốn chúng tôi đã lâu rồi không có bữa ăn chực vui vẻ.

Đặt một cái bàn lớn, dù gì đến vòng lặp sau cũng được trả lại tiền.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy Hướng Vãn uống rượu.


Tuy là rượu trái cây nhưng nhìn cô ấy nốc một lần một ly lớn, tôi không khỏi trợn mắt há hốc mồm.

Thậm chí tôi còn nghĩ Hướng Vãn có tửu lượng cực cao.

Không ngờ đến ly thứ hai, Hướng Vãn đã bắt đầu thấy chóng mặt.

Điều kỳ lạ là sau khi say, Hướng Vãn lấy điện thoại gọi cho An Viễn Ý.

Điện thoại kết nối.

Tôi lập tức nổi da gà.

Tôi dùng khuỷu tay đánh Mạnh Du bên cạnh, ra hiệu Hướng Vãn đang nghe điện thoại.

Kết quả Mạnh Du vô cùng bình tĩnh: “Cậu ấy gọi điện là chuyện của cậu ấy, chúng ta cứ ăn cơm đi.”

Mạnh Du à, cậu tiến hóa rồi hả? Không sợ nữa sao?

Tôi nghe Hướng Vãn nói: “Viễn Ý, em đang ở quán lẩu mới khai trương, say rồi, anh tới đón em đi.”

Thú vị lắm đúng không? Chủ động gọi điện?

Tôi kinh hoảng nhìn Mạnh Du.

Kết quả Mạnh Du “hiểu ý” gắp cho tôi miếng thịt dê.

… Mặc cảm, mặc cảm.

“Hướng Vãn rất áp lực, để cô ấy trút giận đi, cùng lắm thì lặp lại lần nữa thôi.” Mạnh Du cuối cùng cũng quay đầu nhìn tôi, thái độ vô cùng nghiêm túc nếu bỏ qua nước sốt dính trên miệng cô ấy.

An Viễn Ý tới rất nhanh.

Anh ta mặc bộ vest lịch sự, còn đeo cà vạt.

Có vẻ như vừa từ một sự kiện quan trọng đến.

“Vãn Vãn, sau em lại uống thành như vậy?” An Viễn Ý ngồi xổm bên cạnh, ngữ điệu hiếm khi không còn ôn hòa, hình như hơi tức giận.

Hướng Vãn thật sự đã xay, vừa thấy An Viễn Ý, cô ấy lắc đầu, tay chọc chọc trán An Viễn Ý: “Bây giờ anh là người, không phải ma.”

Mặt An Viễn Ý vốn đang căng có, nghe vậy lập tức lạnh đi.

“Em nói gì?” An Viễn Ý nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Hướng Vãn.

Ánh mắt của hắn lúc này khiến tôi có cảm giác nhiệt độ xung quanh bàn lẩu như giảm xuống hai độ.

“Anh bây giờ là ma.” Hướng Vãn nhìn thẳng hắn, không hề chớp mắt.

“Em đã nhìn ra anh là ma thì càng không nên cho anh biết.” An Viễn Ý hoàn toàn không quan tâm tới những người khác trong bàn như chúng tôi, chỉ nói chuyện với Hướng Vãn.

“Rõ ràng anh sớm đã biết em có mắt nhìn thấy ma quỷ. Anh giả bộ hay lắm, tốt hơn em nhiều.” Hướng Vãn cũng mặc kệ vẻ mặt khiếp sợ của chúng tôi, chỉ nhìn An Viễn Ý.

Hướng Vãn cất đi nụ cười ngây ngô khi say rượu, có lẽ thật ra cô ấy không hề say.


“Em vốn là người, em không cần giả bộ. Anh là ác ma giết người, anh mới giả dạng làm con người.” Hướng Vãn khinh thường.

Trần Hiểu Tình từng mắng ma quỷ ngay trước mặt ma quỷ, nhưng bản chất khác với lần này của Hướng Vãn.

Hướng Vãn chỉ giẫm vào chỗ đau, càng đau thì càng giẫm lên.

“Em cũng nghĩ vậy sao?” An Viễn Ý nở nụ cười.

Anh ta như cười khổ nhưng lại như thở phào nhẹ nhõm.

Như thể biết Hướng Vãn cũng ghét anh ta là một chuyện giải thoát.

“Anh ta cho rằng em nên nghĩ thế nào? Dù em nghĩ thế nào, anh đều giết em! Giết hết bọn em!” Hướng Vãn nắm lấy cà vạt của An Viễn Ý, “Mấy hôm nay em cứ mơ thấy một giấc mơ, em mơ thấy anh giết một cô bé nhìn thấy anh. Anh giết người rất dễ, căn bản không cần chịu trách nhiệm, hơn nữa anh đã có kinh nghiệm giết người, muốn giết em không phải dễ lắm sao?”

“Đúng vậy, rất dễ.” An Viễn Ý nới lỏng cà vạt.

“Nhưng tại sao lại giết em! Lúc đầu em vẫn tin anh mà! Em nghĩ anh là người tốt, em nghĩ anh sẽ không giết em, em còn bảo mọi người phải tin em, em nghĩ anh không thể nào giết em!” Hướng Vãn vừa khóc vừa túm lấy cà vạt, “Em không hiểu, rõ ràng anh có thể làm người, tại sao anh lại muốn giết người, lại muốn làm ma quỷ chứ!”

An Viễn Ý trực tiếp cởi cà vạt, nói với Hướng Vãn: “Từ khi sinh ra anh đã là ma quỷ.”

Tôi bỗng có cảm giác An Viễn Ý không còn hung hăng như khi nãy mà lời nói của hắn lại trở nên bi thương, giống như cảm nhận lần đầu tôi đứng dưới gốc cây kia.

Nếu trên đóa hoa mang theo ký ức và cảm xúc của cô bé ấy, liệu chúng có ghi lại cảm xúc của An Viễn Ý không.

Nỗi buồn tôi cảm nhận liệu có phải không đến từ cô bé ấy mà đến từ An Viễn Ý không?

Tôi còn chưa nghĩ thông suốt, Hướng Vãn đã nói tiếp: “Sinh ra đã là ma quỷ?”

Hướng Vãn cười lạnh, lấy ra một cái chai trong ba lô. Mỗi lần tuần hoàn, Hướng Vãn đều chạy tới núi An Nguyên thu thập thứ có thể hấp thu năng lượng của ma quỷ. Trong chai nước này có bột làm từ vỏ cây.

“Sinh ra đã là ma quỷ chỉ là cái cớ của anh thôi. Anh đâu có đáng thương như vậy.” Hướng Vãn rót chút nước ra cái ly không, một hơi uống cạn, khiêu khích nhìn An Viễn Ý, “Anh chỉ biết đạo đức giả nói mình sinh ra đã là ma quỷ, bản thân không hại ai, nhưng người nào ghét anh anh liền giết người đó. Trên tay em là thứ có thể hấp thu năng lực của ma quỷ, anh xem, em uống rồi, không độc. Em đưa nó cho anh, anh sẽ từ bỏ sức mạnh của mình và trở thành một người bình thường chứ? Hay là anh không nỡ?”

Tôi thật sự không ngờ Hướng Vãn thẳng thắn mọi chuyện, thậm chí còn lấy cái chai ra.”

Điều tôi càng không ngờ chính là An Viễn Ý uống hết chai nước có bột vỏ cây.

“Anh biết những điều này chứ.” An Viễn Ý đeo cà vạt lại, cười nói, “Nhưng lựa chọn em lại cho anh chậm mười năm.”


Tình thế thay đổi quá nhanh, cả quá trình Hi Vũ, Mạnh Du và tôi đều chết lặng.

Bây giờ chúng tôi đều kinh ngạc đến mức há hốc mồm.

“Về câu hỏi của em, anh cho em đáp án.” An Viễn Ý vốn định bỏ đi nhưng lại quay về, đưa cho Hướng Vãn một cái chìa khóa,” Bây giờ quyền lựa chọn giao cho em.”

Hướng Vãn ngơ ngác nhìn anh ta.

Khi gọi điện Hướng Vãn có thể nghĩ tới khởi đầu, nhưng hoàn toàn không đoán được kết quả như vậy.

An Viễn Ý đã rời khỏi nhà hàng, tôi nhìn Hướng Vãn, lại nhìn Mạnh Du.

Mạnh Du nháy mắt với tôi.

Tôi vội đuổi theo gọi An Viễn Ý: “Anh muốn đi đâu?”

An Viễn Ý xoay người, anh ta đã khôi phục dáng vẻ ôn hòa.

“Tự thú.”

Nhưng sự việc đã qua bao nhiêu năm, hơn nữa còn Hướng Vãn thì sao?

“Bởi vì bây giờ tôi chỉ là một người bình thường. Tôi chỉ nhờ… Một việc. Các em quên hết chuyện này đi.”

Rõ ràng tôi không nói gì, nhưng hình như An Viễn Ý trả lời đúng nghi vấn của tôi.

Nhờ ai giúp?

“Đi chăm sóc Hướng Vãn đi, cô ấy uống nhiều sẽ nôn đấy.”

Tôi còn muốn hỏi nữa, nhưng An Viễn Ý đã rời đi không hề dừng lại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận