Vào ngày cuối cùng của tuần, trận đấu tiếp theo trong cuộc đua tranh hạng thứ sẽ diễn ra.
Đấu trường đã sẵn sàng, bạn vào trong, đặt túi đựng cơ sở xuống chờ rồi nhanh điện thoại, chăm sóc xem ảnh đại diện bên bờ đăng trên WeChat.
Cậu đang chờ tin nhắn của Hoành.
Buổi sáng hôm đó, nhóm họ ở khách sạn thêm hai tiếng mới bên giường, sau đó tạm biệt nhau, một người đến bệnh viện tiếp tục làm thêm mùa hè, một người đến nhà thi đấu tiếp tục luyện tập.
Người sau cũng không gặp nhau nhưng cả hai lại không cảm thấy có điều gì khác biệt. Hiện tại khác với trước đây, bởi vì ở cùng một nơi nên chỉ cần muốn gặp nhau thì có thể gặp bất cứ lúc nào, ngay cả khi không ở cùng một nơi thì cũng có cái gì cần phải lo lắng, lũ họ vẫn có có thể gặp nhau nếu muốn. Lâm Thiên Tây đã không còn cảm giác như khi xa cách hơn một ngàn cây số của ngày trước nữa rồi.
“Lâm Thiên Tây này.” La Khả gọi.
Lâm Thiên Tây sơn đầu, mắt vẫn dán vào điện thoại: “Hửm?”
La Kha quan sát cậu: “Hình như hôm nay tâm trạng cậu không tiền lắm nhỉ, cứ cười mãi thôi.”
“Bàn à?” Bản thân Lâm Thiên Tây cũng không để ý.
” Đừng cười nữa đàn em, cười nữa là lại Hút một tràn fan bi-a tới đây.” Tả Hoành đi từ ngoài sân vào, nhìn cậu say: “Mấy ngày nay ai huấn luyện tập cũng cười toe toét, tưởng tượng anh không phát hiện à?”
Lâm Thiên Tây Tự anh một cái: “Anh mượn việc quản lý để quan sát người khác à?”
“Đáng là anh nhìn công khai mà.” Tả Hoành nâng cao kính, raphong cách đàn anh: ” Thầy mặt cho thầy Mã nhắc cậu, hôm nay thứ hạng thi đấu phải tăng thì sau này mới có cơ hội luyện tập thường xuyên ở Bắc Kinh, mới có hy vọng bước vào đấu trường có tiêu chuẩn cao hơn, đến lúc đó thì cậu cứ thong thả mà cười.”
Lâm Thiên Tây không cười nữa, béo hoàng đầu một cái, cầm điện thoại đáp: “Biết rồi.”
Hiện tại cậu bé ở vị trí số 6, nếu như xong trận hôm nay có thể tiến vào 5 top top thì coi như qua.
Thế nhưng lần này không chỉ đơn thuần là một giải bi-a dành cho học sinh trung học, các thí sinh tham dự đều là những tay cơ chuyên dày dày kinh nghiệm, thậm chí chí có vài người còn từng chính chiến ở nước ngoài.
Trong những ngày tập luyện vừa qua, không có giây phút nào cậu lơ là, tất cả đều vì việc giải quyết này.
Cậu muốn ở lại Bắc Kinh.
Muốn luyện tập ở đây, sau đó leo cao hơn, tiến càng xa hơn.
Màn hình điện tử phía trên lại đang phát quảng cáo tuyên truyền giải trí, hình ảnh ngọn hải đăng Jersey quen thuộc tại Anh lại hiện lên, Lâm Thiên Tây sáng tỏ đầu.
La Kha vẫn nhìn cậu từ khi bạch, cậu ta nhỏ giọng hỏi: “Lần này cậu ấy có đến không?”
Lâm Thiên Tây thu lại ánh mắt, gật đầu đáp: “Đương nhiên.” Anh chàng viết chữ gửi tin nhắn WeChat.
[ Tôi sắp xếp chiến đấu rồi. ]
Trong khung chat khoảnh khắc đã có tin nhắn phản hồi.
[ Bên trái hàng thứ nhất. ]
Cậu sử dụng sốt, nóng bức quay đầu về nơi ấy.
Tôn Thành mặc áo thun đen, để lộ bờ vai rộng và mái tóc ngắn, kiểm soát điện thoại, vừa mới ngồi xuống đã thấy cậu, khoé miệng còn hơi giương lên.
Lâm Thiên Tây tẩy môi, không được nhếch nhác cười.
Biết rõ ràng nhất sẽ tới đó.
ngồi lại ở hàng đầu tiên, vị trí này rất gần với bàn bi-a và cậu.
Nhạc trên sân đã chuyển bài, chuẩn bị bắt đầu trong trận đấu này.
Gần mười giờ, sắp sửa đến như Lâm Thiên Tây.
Cậu đứng dậy, cầm túi bảo vệ rồi bảo vệ bên mình.
Sân thi đấu hôm nay cũng giống như lần trước, các thành viên phóng to có thể vận động chật hẹp, camera truyền hình dựng thẳng hướng về chiếc bàn bi-a ở giữa sân.
Lâm Thiên Tây đưa tay chỉnh sửa lại ống tay áo sơ mi và nơ, cậu cầm cơ trên tay, nghe thấy thông báo bắt đầu trận đấu thì cửa hàng bước đến bên bàn bi, bắt tay với đối thủ lớn hơn mình đâu đó khoảng mười tuổi.
“Cạch” một tiếng, bi lăn đi.
Đối thủ lấy được quyền khai cuộc, bắt đầu hạ cơ hội từng cú, Lâm Thiên Tây về ghế tuyển thủ chờ đến như mình.
Các cú đánh mắt đẹp mắt liên tiếp được thực hiện, đối thoại nhanh chóng trước điểm số.
“Bốn tròn tám!” Trọng tài báo số bằng tiếng Anh.
Mãi đến khi có một bi không vào, đối phương mới lặp lại.
Đến thăm Lâm Thiên Tây.
Sau khi cầm cơ đứng dậy, bạn quay đầu nhìn đài đài, lia mắt một vòng không thấy gì thì nhìn về phía Tôn Thành, nở một nụ cười với rồi bước lên sàn đấu.
Tôn thành tấn công nghiêng mặt thư giãn ra sau, giống như đang ra hiệu bạn nhìn về nơi đó.
Lâm Thiên Tây dừng lại nhìn theo hướng đánh chỉ, thời điểm xuất hiện ở phía sau ngọc, có hai người hình vừa đi vào và đang tìm chỗ ngồi.
Bên trái là Tần Nhất Đông, bên phải là cậu.
Cô Lâm chải tóc gọn gàng, trên người mặc một chiếc váy, chiếc váy ấy chính là thứ mà ngày trước cậu đã dùng số tiền thưởng đầu tiên trong đời để mua quà tặng cho cô.
Sau khi ngồi xuống, cô vén tóc ra sau tai rồi nhìn lên giữa sân đấu.
Lâm Thiên Tây có cảm giác như cô hơi mất tự nhiên, có lẽ đã một lần đến Bắc Kinh, cho nên cô mới dẫn theo Tần Nhất Đông.
Cậu yên tĩnh nắm cây cơ sở, nhìn cảnh tượng may mắn đã xuất hiện từ lâu mà cổ phiêu ứ. Cậu đột nhiên nghĩ mình nên mua cho cô một chiếc váy mới, để sau này nếu có lần xem cậu thi đấu, cô có thể mặc chiếc váy khác.
Nghĩ xong thì không nhìn nhiều nữa, cậu quay đầu, cười cười rồi cầm cơ tiến đến bàn bi-a.
“Bốn tròn tám!” Chỉ thoáng sau, quan trọng sử dụng tài liệu tiếng Anh điểm số của cậu bé.
Từ lúc bắt đầu ra sân, cậu đã không dừng lại, Lâm Thiên Tây đánh thẳng một mạch khi sắp xếp vượt qua tầm quan trọng của đối thủ.
Cậu ngây thơ lấy phấn phấn xoa cơ, tìm kiếm góc độ, đoán đường đi, sau đó cưỡi ép cơ và ngọc chuẩn bi cái.
“Cách!”
Tiếng vỗ tay vang lên, bi vào lỗi.
Điểm đã vượt lên, Lâm Thiên Tây dựng thẳng, lại quay đầu nhìn đài đài.
Tần Nhất Đông quay hát nói gì đó với Lâm Tuệ Lệ, chắc chắn là đang giải thích. Chàng trai nói xong thì đưa tay lên miệng, chụm tay lại thành hình cái loa rồi hô: “Cố lên!” Giọng chàng trai xen kẽ trong tiếng ồn ào khắp phía, gần như không thể nghe được.
Lâm Tuệ Lệ nhìn cậu, giống như phải mất đi một lúc mới phản ứng đáp trả, cô cũng vỗ tay theo người bên rìa.
Lâm Thiên Tây nhìn sang tôn Thành, khoé ga nhẹ nhàng giương lên.
Hiện tại, bạn lại tiến gần Bắc Kinh hơn một bước rồi.
Tôn Thành một mực theo dõi cậu, mắt không nói ra cậu dù nửa giây. Cả quá trình, bạn luôn luôn chiến đấu trong suốt quá trình, bạn đã từng bi vào lỗi và đã từng một lần cậu lau mồ hôi tay trên cơ sở.
Ở gần đây nhất nên cảm nhận được rõ ràng nhất, phải như từng cú đánh của Lâm Thiên Tây đều có móng tay tham dự, móng tay trái của cậu, cũng là tay phải của cậu.
Màn hình điện tử nhảy số không ngừng, ăn năm đoạn trên chín đoạn chiến thắng, đối phương là tay rèn luyện, tấn công vô cùng hung hãn nên giành trước bốn ván, Lâm Thiên Tây cũng bám sát thư giãn và được nhận bốn ván.
Đến ván quyết định, kỹ thuật vẫn chưa quyết định.
Lâm Thiên Tây vô cùng nổi bật trong bộ sơ mi trắng và áo gile đen, thời gian trên bàn bi-a ở mỗi người như cậu đều rất dài, bởi vì cậu luôn cố gắng để một cú đánh có thể giành được số điểm cao nhất.
Nếu đối thủ không phải là một người dày dạn kinh nghiệm liên tục áp sát và ức chế, Tôn Thành mong đợi cậu sẽ thử thực hiện pha ghi điểm tuyệt đối một lần nữa.
“Cạch!” Lại là một cú pháp xác định.
Sau hàng đợi chiến đấu lại, cuối cùng bi này cũng đưa ra trận chiến quyết định, tạo cơ hội cho cú đánh góc tiếp theo, tạo ra các pha sau nên đơn giản hơn.
Quyền đi tiếp vẫn nằm trong tay Lâm Thiên Tây.
Cái tay vừa thở buông lỏng của Tôn Thành lại rắn chặt, lửa quấn tay vào túi quần, người thở ra về trước, mắt đe dọa hộp đấu.
Đã cùng Lâm Thiên Tây trải nghiệm điều này rất nhiều lần, giờ đây nó lại xuất hiện một lần nữa.
Lâm Thiên Tây cầm cơ nhìn bàn bi-a, thắng hay thu, đi hay ở, tất cả phụ thuộc vào giây phút này.
Phải thắng trận này mới có thể giành chiến thắng.
Sau khi gầm người qua cơ, ổn định lại nhịp thở, cậu hướng mắt lên đài đài nhìn Tần Nhất Đông và mẹ mình rồi lại nhìn Tôn Thành, sau đó quay lại view bi cái, tự thầm trong lòng: Leo cao hơn một chút đi anh Tây, để họ nhìn thấy bạn còn có thể mọc cao hơn nữa…
“Như thế nào.” Bi lao ra và cuộn thẳng vào lỗi.
Tức thì, tiếng gió tay vang lên như sấm.
Tăng điểm lại.
Lâm Thiên Tây thừa thắng xông lên, cậu thẳng người dùng phấn xoa cơ, sau đó lại cưỡi ngựa chuẩn bi cái.
Ngay tại thời điểm này…
“Cốc!” Một cú đánh nhẹ nhàng, cơ được đẩy ra, bi lăn nhẹ nhàng mà rất nhanh dưới ánh đèn, nhưng khi rơi vào lỗi phát hiện ra một tiếng “bộp” nặng nề.
Yên tĩnh, ồn ào tay vang lên càng ầm ĩ, mọi người ùa ra khỏi chỗ ngồi, xen kẽ đó là tiếng huýt sáo.
Lâm Thiên Tây lập tức bình tỉnh, Kìm lòng không tăng mà chặt cây cơ, sau đó cậu quay đầu, bước thật nhanh về phía bên trái hàng đầu tiên.
Cái tay nắm chặt của Tôn Thành đã thả lỏng, Chăm sóc chú nhìn cậu, khoé miệng giương lên.
Đã cùng cậu trải qua việc giải quyết vấn đề này nhiều lần, lần này, cậu vẫn không gây ra thất vọng.
Đứng trước mặt kiểm tra, Lâm Thiên Tây nâng tay trái hôn lên chữ cái nơi mu bàn tay, cong miệng cười thật tươi: “Kính thánh lên Đức vua của tôi một bé quan.”
Khoé môi Tôn Thành càng thêm cong, võ kỵ lòng, nắm tay cậu rồi ấn lên bụng phải mình, tiêu đề như để cho hai ký hiệu Cú vào nhau: “Ừm, tôi nhận.”
1
Nhìn ánh mắt đánh loé sáng, Lâm Thiên Tây lụa, trầm giọng nói: “Thành gia, cậu là vua của tôi.”
Kính dâng Đức vua, những món khát vọng vẫn còn, nhiệt huyết chưa lạnh lạnh.
Mà hiện tại bạn cũng đã trở thành vua của ngọc, cả hai đều oằn đầu thần tượng.
Tiếng chim hót hãy còn vang dội, không ai nghe thấy bọn họ nói gì, chỉ có thể tìm thấy cả hai người ngồi đối diện nhau rất lâu, có vẻ thân mật vô cùng.
Màn hình điện tử hiện lên linh hồn và hạng thứ của Lâm Thiên Tây, bạn thành công thăng hạng.
Tả Hoành đi tới bão vai cậu, tiếng nói xuyên qua những tiếng ồn ào xung quanh: “Chúc mừng nhé đàn em, cậu có thể ở Bắc Kinh huấn luyện rồi.”
La Kha cũng cầm cơ bước đến: “Chúc mừng cậu, Lâm Thiên Tây.”
Tần Nhất Đông và mẹ cậu bé dậy nhìn về bên này.
Thùng lót Lâm Thiên Tây phập phồng, không quan tâm xung quanh ồn ào huyên thế nào, trong mắt chỉ có một mình Tôn Thành, nụ cười treo mãi nơi khoé miệng.
Cậu có thể ở lại Bắc Kinh, cậu lại leo cao hơn một bậc rồi.
Thì ra vận mệnh cũng sáng tạo keo kiệt đến vậy, cuối cùng vẫn không để cho cậu trắng tay mà trở về.
Nếu như cảm thấy bản thân bị vận mệnh mệnh đùa đùa, hãy cọ mạnh chống đỡ thêm một chút nữa, biết đâu khi ngoảnh lại sẽ thấy được vận mệnh của mình cuối cuộc ra sao.
Vận mệnh của cậu là ở đây, vĩnh viễn gắn liền với người trước mặt.
…
Một tháng sau.
Sắp xếp kết thúc kỳ nghỉ hè.
Lâm Thiên Tây túi xách hành lý và túi đựng túi cơ khí vai, cậu leo lên một lầu, đi đến trước một căn phòng rồi lấy chìa khóa ra mở cửa.
Đây là ký túc xá nơi huấn luyện của cậu, cách huấn luyện viên huấn luyện không xa. Trước đó đã lấy được khóa, nhưng vì phải về Thượng Hải một chuyến nên đây mới là lần đầu cậu đến nơi này.
Cậu bé cắm khóa rồi mở cửa đi vào trong, đột nhiên tiếng ồn “gâu” bất ngờ vang lên, một con vũ nhảy ra rồi nhào tới bên chân cậu.
“Tom!” Lâm Thiên Tây xoa đầu con quạ, ngạc nhiên đầu lên.
Tôn Thành đang đứng trong phòng sắp xếp bàn, như đã đợi từ lâu, cậu nhìn cậu: “Cố Dương mang đến, tôi hỏi Tả Hoành rồi, anh ấy nói biết điều một chút thì nuôi được.”
Lâm Thiên Tây hỏi: “Tả Hoành đưa chìa khóa cho cậu à?”
Tôn Thành nói: “Ừm, tôi là người biết điều như vậy thì tất nhiên cũng được cho.”
“Đệt.” Lâm Thiên Tây cười: “Chờ bao lâu rồi?”
“Hai tiếng.”
“Lâu vậy à?”
Tôn Thành mỉm cười: “Đến tặng quà mừng.”
Lâm Thiên Tây hỏi: “Cái gì?”
Tôn Thành bước tới nâng tay kéo eo cậu giống như đang đo thử, sau đó mới buông ra: “Vừa khéo gần đây không quá gầy nữa, vào phòng thử đi, tôi để ở trên giường cậu.”
Lâm Thiên Tây lập tức người đi vào trong.
Chưa được vài phút, cậu đã đứng trong phòng kêu một câu: “Đệt con mẹ!”
Tôn Thành đi tới mở cửa ra, Lâm Thiên Tây mặc một bộ trang phục chính thức trên người, tay cậu túm lại cổ áo sơ mi chưa kịp cài cúc, mắt nhìn: “Anh vừa mua à?”
“Ừm.” Tôn Thành quan sát bạn: “Tôi được giải nghiên cứu dự án, tiền thưởng vừa đủ, thích không?”
Lâm Thiên Tây vẫn chưa kịp mặc xong, ống tay áo và áo cổ vẫn chưa cài, cả cúc quần tây cũng vậy. Chất liệu vải của bộ đồ rất đẹp, không một sợi chỉ thừa, nhìn sơ qua thôi cũng biết giá không hề thấp, tôn lên vòng eo và chân cậu, mà bộ dạng không chỉnh sửa này lại bóng cậu càng thêm lưu manh.
Cậu cười giữ cổ áo: “Thích, mặc như vậy đi kết hôn với cậu cũng được luôn!”
Tôn Thành nhếch nhác: “Bàn thì không được.”
“Hửm?” Lâm Thiên Tây Sơn nhìn ánh mắt.
Tôn Thành đi vào túm lấy quần quần bạn: “Khi đó chỉ mặc thế này thì không được.”
“…” Bấy giờ Lâm Thiên Tây mới hiểu ra, cậu còn chưa đáp ứng nụ cười, eo đã được se khít và kéo đến gần Tôn Thành, tay ôm lấy cổ ngọc, miệng được môi nền khóa lại, cậu mơ mộng mơn nửan Cánh môi của móng mà nói: “Chậm một chút, nghiền mất…”
Căn phòng dành cho một người cực kỳ nhỏ, bọn họ ở đây trao nhau nụ hôn quên trời đất.
Hai mươi phút sau, lúc cả hai ra ngoài, Tom đã ngủ ngon trong góc rồi.
Tôn Thành tặng balo mình tới, Người bán sách y học ra rồi đặt lên bệ cửa sổ để lần sau đến tiện ích đọc này, sau đó che chắn balo lên vai đi ra ngoài cửa, trả lời người chờ.
Lâm Thiên Tây đã thay áo thun ngắn tay, cậu đem đồ trong hành lý đi cửa hàng kỹ, đặt con sóc bông mua vào lần hẹn hò kia trên chồng sách của Tôn Thành, sau đó đeo túi bảo cơ lên rồi đi ra ngoài cùng Đánh giá.
“Tuần này tôi còn phải làm một đề tài nghiên cứu nữa, cuối tuần mới đến được.” Lúc ra ngoài đường, Tôn Thành nói.
Lâm Thiên Tây gật đầu: “Vậy thì cuối tuần, tôi cũng phải luyện tập.”
Sao cũng được, sau này bọn họ còn rất nhiều thời gian.
Lâm Thiên Tây chống lại tay lên vai Tôn Thành, vừa đi vừa cười: “Ba, trở lại thì kèm tôi học đi, cuối kỳ tôi còn phải về Thượng Hải để kia.”
Tôn Thành chậm bước về phía trước: “Bây giờ biết gọi ba rồi?”
“Trước đây tôi cũng gọi à?”
1
“Hầm, chờ đợi cuộc đi…”
Trên đường kẻ đến người đi, ánh nắng Bắc Kinh dọn dẹp chang lạ thường.
Hai bóng người đi cạnh nhau, một người bọc túi bảo vệ, một người bảo vệ balo,phong cách cao lưng thẳng, thân mật sóng vai đồng hành.
Có vô số người kiếm bọn họ, nhưng không ai biết bọn họ đến từ đâu, đi về đâu, và điều đó cũng không quan trọng.
Cho đến khi bọn họ hoà mình vào biển đông đúc, ánh nắng vẫn rực rỡ dưới chân.
Tiến về phía trước, không cần ngoảnh đầu nhìn lại con đường đã qua.
5
Hết truyện.