Học Ngoan

Chương 35: C35: Chương 34


Chương 34: Lâm lưu manh rất giống như luôn bám theo cậu

Trước đây Lâm Thiên Tây chẳng thích chó chó mèo mèo gì lắm, cậu không phải kiểu người có hứng thú với mấy con hàng dễ thương. Nhưng lần này lại không giống vậy, cậu đã từng trò chuyện với con chó kia, lúc gặp lại tựa như được đoàn tụ với bạn cũ, thật sự rất vui, còn nghĩ sao lại trùng hợp như thế chứ, thế mà lại ở đúng chỗ của Tôn Thành.

Có lẽ là duyên phận.

Cậu không về nhà, lại đi bộ đến chỗ Dương Duệ, miệng vừa ngâm nga hát, tay vừa kéo ghế cạnh cái bàn bida ra ngồi xuống, sau đó bắt đầu làm tiếp phần bài tập chưa xong.

Dương Duệ ở cách vách hỏi: “Lại đến à?”

“Ừ,” Lâm Thiên Tây cao giọng trả lời: “Em định mượn địa bàn của anh để chạy nước rút xông đến chặng cuối ấy mà.”

“Dã man thật, anh Tây muốn xông về đích!” Dương Duệ loẹt quẹt đôi dép tông nói: “Vậy anh rót đầy cho cậu một ly, coi như là tiễn cậu lên đường.”

Lâm Thiên Tây nghe mà bừng bừng khí thế: “Tới!” Vừa nghiêng đầu đã thấy anh cầm ly nước đến, đặt trên bàn bida.

“Không thu tiền đâu, uống đi.” Dương Duệ lại loẹt quẹt đôi dép tông về lại gian tạp hóa.

“Đệch…” Lâm Thiên Tây thật sự bưng ly lên uống một hớp, rồi tiếp tục vùi đầu làm đề.

Hết nửa tiếng để hoàn thiện nốt đống đề còn dở, ly nước của Dương Duệ cũng đã uống xong, sau đó cậu chụp lại bài tập, gửi cho Tôn Thành.

Còn không quên bồi thêm một câu.

[ Bao giờ rảnh tôi lại đến xem Tom. ]

Tôn Thành trả lời rất nhanh, như thể để điện thoại bên mình 24/24 vậy.

[ Cậu thi xong hẵng nói rảnh. ]

Lâm Thiên Tây tự mình hiểu rõ, ngón tay đánh chữ giục hắn.

[ Vậy cậu mau chấm bài cho tôi đi. ]

Tôn Thành kiểm tra rất nhanh, chỉ thoáng chốc sau đã gửi lại những phần làm sai cho cậu.

Bây giờ Lâm Thiên Tây đã hình thành thói quen, không cần nhắc nhở mà sẽ cầm bút lên làm lại ngay tức khắc, bởi cậu nhìn những chỗ bị sai kia không dễ chịu lắm, luôn cảm thấy chúng rất nguy hiểm.

Wechat vang lên âm báo, Tôn Thành lại nhắn một câu.

[ Cậu có từng nghiên cứu xếp hạng ở A8 chưa? ]

Lâm Thiên Tây cầm điện thoại lên nhìn xong, thở hắt một hơi, sau đó đánh mấy chữ.

[ Nghiên cứu rồi. ]

Lần này Tôn Thành gọi điện trực tiếp cho cậu.

Lâm Thiên Tây ấn nhận, nghe thấy chất giọng đều đều của hắn hỏi: “Cậu chênh lệch bao nhiêu điểm với mười lăm người dưới cùng?”

“Bao nhiêu điểm?” Lâm Thiên Tây cầm bút cọ cọ mũi, cảm giác hơi buồn cười: “Trước đây tôi có đi thi đầy đủ đâu, sao mà biết được hơn kém bao nhiêu điểm chứ.”

Tôn Thành nhàn nhạt phun ra hai chữ: “Được đấy.”

“?” Lâm Thiên Tây hỏi: “Cậu có ý gì, mỉa mai tôi à?”

“Ý nói lúc thi cử cậu không cần phải quan tâm đến điểm số của người khác,” Giọng Tôn Thành vẫn không đổi: “Bởi vì về cơ bản là cậu không biết mình có thể thi được bao nhiêu điểm.”

“….” Thế mà Lâm Thiên Tây lại cảm thấy cũng có vẻ hợp lý.

“Cậu không có gì để truyền thụ cho tôi hả?” Hợp lý thì hợp lý, cậu vẫn cần cái gì đó thực tế chút, nói vào trong điện thoại: “Tỉ như làm thế nào để thi được điểm cao ấy, học sinh giỏi các cậu cũng đừng nên giống như cao thủ võ lâm thế chứ, phải có bí kíp gì đúng không?”

“Có,” Tôn Thành nói: “Cậu bày tỏ thành ý một chút rồi tôi nói cho cậu.”

Lâm Thiên Tây để xa điện thoại ra, nhìn màn hình, thấp giọng chửi Đệt, sau đó cậu nhìn trái nhìn phải một hồi, đoạn lại cúi đầu dò xét dưới bàn bida, rồi kề điện thoại bên miệng nhỏ giọng gọi: “Ba ơi…”

Nói xong cậu lập tức ngồi thẳng, lại nhìn trái phải một hồi, chắc chắn rằng Dương Duệ ở cách vách không nghe được mới hỏi: “Thế nào, nói cho tôi đi.”


“Ừm,” Giọng Tôn Thành rất trầm, giống như hơi mang theo ý cười: “Nghe cho rõ, chỉ ba chữ thôi.”

Lâm Thiên Tây nghiêm túc nghe: “Cậu nói đi.”

“Thi, thật, tốt.”

“Tôn Thành!”

Điện thoại cúp.
1

Dương Duệ thò đầu từ cách vách sang: “Làm cái gì đấy, hai nhóc nấu cháo điện thoại mà cũng phải kích động thế à?”

Lâm Thiên Tây cầm sách lên: “Học tập, nấu cháo điện thoại cái con khỉ ấy!”

Wechat lại “Ting” một tiếng.

Lâm Thiên Tây nhìn điện thoại di động, Tôn Thành gửi tin nhắn tới.

[ Tổ chức có quy định, hai ngày cuối cùng không cần phải hội ý, hạn chế làm đề. ]

Ngón tay Lâm Thiên Tây đùng đùng đánh chữ trả lời.

[ Chỉ huy Tôn không dám hội ý, là sợ bị đánh sao? ]

Tin nhắn phía Tôn Thành nhảy ra.

[ Đánh được tôi thì có thể hội ý. ]

“Cái đồ cứng nhắc.” Lâm Thiên Tây nghĩ thầm không đùa được đâu, cứng muốn chết.

Không sao, cho cậu hả hê trước đó, sau này thời điểm gọi tôi là ba thì đố cậu hả hê nữa được luôn.

….

Kỳ thực mục đích của việc hạn chế làm đề vào hai ngày cuối cùng là để tránh bị đả kích tinh thần nếu làm sai, thành ra đến phút cuối lại bay sạch động lực.

Có điều Tôn Thành đoán Lâm Thiên Tây không có kinh nghiệm ở phương diện này, chung quy thì trước đây đến cả đi thi cậu cũng còn chẳng có mặt đầy đủ.

Cơn mưa rào trút xuống ngày nọ, đồng nghĩa với việc mùa hè oi bức thật sự đang đến.

Những lời tỉ như thời gian không chờ đợi ai cả là thật, ngày thi đã kề cận trước mắt.

Tôn Thành vào hai ngày cuối cùng, đừng nói là hội ý gì đó, ngay cả trường học cũng chỉ đến một lúc rồi đi về, gần như đều ở nhà tự học.

Hắn đứng trên ban công lồng lộng gió hút một điếu thuốc, tự mình xốc lại tinh thần xong thì xoay người vào nhà đổ chút thức ăn vào đĩa cho Tom, sau đó ngồi vào bàn nhỏ làm đề, lúc liếc mắt nhìn thời gian hiển thị trên màn hình điện thoại, đã là hai giờ sáng rồi.

Nhìn xong cúi đầu tiếp tục làm đề, định làm thêm nửa tiếng nữa rồi đi ngủ chuẩn bị nghênh đón thi cử, chuông điện thoại lại đột ngột reo.

Tôn Thành ngẩng đầu, phản ứng đầu tiên là nghĩ đến Lâm Thiên Tây, nhưng quả thực hai ngày cuối cùng này Lâm Thiên Tây không hề tìm hắn giảng đề, hắn cầm di động lên nhìn một cái rồi lập tức nghe.

Quý Thải ở đầu dây bên kia sốt ruột nói: “Thành nhi, Cố Dương đang ngủ ngon thì tự dưng phát sốt, mơ mơ màng màng, gọi cũng chẳng tỉnh.”

Tôn Thành đứng dậy ngay tức khắc: “Đo nhiệt độ chưa, bao nhiêu độ?”

“Ba mươi chín.”

“Dạo này có phải thằng bé có chứng viêm gì không?” Tôn Thành lấy laptop từ trong ngăn tủ ra, mở lên, tay nhanh chóng gõ chữ, điện thoại di động vẫn kẹp bên tai.

“Hai ngày trước bị viêm amidan.” Quý Thải rất lo lắng: “Có cần đưa đi bệnh viện không?”

“Nhà có thuốc hạ sốt thì cho nó uống trước, để nó uống nước ấm nhiều một chút, đắp khăn lạnh lên trán, dùng nước ấm lau người.” Giọng Tôn Thành rất bình tĩnh, tra địa chỉ trong laptop: “Tôi tìm được bệnh viện gần nhất rồi, gọi điện cho họ luôn.”

Quý Thải đáp: “Được.”

Cúp máy xong hắn lập tức gọi điện cho bệnh viện.


Không biết có phải là do số điện thoại trên mạng không đúng hay không mà mãi vẫn không gọi được. Tôn Thành thử một hồi lâu, dần dần mất kiên nhẫn, thời điểm chuẩn bị gọi thẳng cho 120 thì Quý Thải lại gọi tới.

“Sao rồi?”

“Cố Dương vừa tỉnh uống thuốc rồi, cậu yên tâm.” Tốc độ nói của Quý Thải rất nhanh: “Tôi sợ cậu lo lắng quá nên vội báo cho cậu luôn.”

Tôn Thành thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống ghế: “Sức khỏe thằng bé từ nhỏ đã không tốt lắm, rất dễ bị bệnh, làm phiền chị rồi.”

“Không sao hết, bên cạnh tôi đều là người khỏe mạnh, quả thực là chưa từng gặp chuyện thế này, vừa nãy có hơi luống cuống, may mà được cậu hướng dẫn. Để tôi hạ nhiệt cho em ấy theo cách cậu bảo, có gì lại báo cho cậu sau, cậu đừng lo lắng quá nhé.” Quý Thải nói xong thì cúp máy.

Tôn Thành nắm điện thoại di động, dựa người vào lưng ghế, tình huống đột ngột này khiến hắn nhất thời quên mất mình vừa mới làm gì.

Hắn mở wechat ra gửi tin nhắn cho Quý Thải.

[ Khi nào tôi cũng có thể bắt máy. ]

Quý Thải không trả lời, hẳn là đang bận chăm sóc Cố Dương.

Hắn không có mặt trực tiếp, không biết tình hình cụ thể của Cố Dương bây giờ thế nào, cũng chỉ có thể ngồi chờ tin tức, đề không làm nữa, Tôn Thành cứ ngồi như thế mà nhìn chốc chốc lại nhìn điện thoại một lần.

Sáu giờ năm phút sáng, chuông báo thức inh ỏi chói tai vang lên.

Lâm Thiên Tây bò dậy từ giường xếp, vừa há miệng đã bật ra một câu: “Đệch mẹ! Sao mình lại ngủ ở đây!”

Dương Duệ cầm cái chổi lông gà đi tới, liếc cậu một cái: “Cưng không biết xấu hổ mà còn nói à, bảo chạy nước rút ở chỗ này thì đến đây chạy thật luôn, đến cũng không yên cơ, cả đêm qua nhà cũng chả thèm về.”

“Ai bảo anh thật sự đặt cái giường ở đây chứ.” Lâm Thiên Tây đứng dậy, miệng lầm rầm: “Tổ chức quyết định thả nuôi em hai ngày cuối cùng, lẽ ra em định có gì cần thì lao thẳng đến nhà chỉ huy luôn, chỗ này là gần nhất mà.”

“Thoại gì đấy, nhóc đóng phim gián điệp à?” Dương Duệ nghe không hiểu mấy lời xàm xí của cậu: “Có mà cậu chả muốn về nhà ấy.”

Lâm Thiên Tây không đáp lại lời này, cũng đúng thật là cậu không muốn về nhà trước ngày thi, hàng xóm quá ồn ào, cũng chẳng muốn nhìn thấy mẹ Lâm bôn ba đi xem mắt. Cậu thu dọn cặp sách chạy ra cửa: “Em phải về luôn đây, sắp không kịp rồi.”

Bị tổ chức yêu cầu hai ngày cuối cùng làm hạn chế làm đề, cậu lập tức tuân theo chỉ đạo của chỉ huy Tôn, lấy những câu làm sai trước kia ra xem lại từ đầu đến cuối một lượt, sau đó thì là học thuộc học thuộc học thuộc.

Thứ cần học thuộc bao la như đại dương, học tới mức mê man đần độn, đến cả thời gian cũng không để ý.

Dương Duệ vẫn luôn theo sau đưa người ra cửa: “Thế hôm nay cậu phải đi thi thật à?”

“Thật!” Lâm Thiên Tây ra đến cửa là bắt đầu cất bước lon ton chạy.

“Đừng có thi nửa buổi lại chuồn nhé?”

“Đệch, nói cái gì tốt đẹp hơn tí đi!!” Giọng Lâm Thiên Tây đã dần phiêu xa theo bước chân nhanh lẹ của cậu.

Lâm Thiên Tây đi thẳng về nhà, sau đó chạy vào WC, đánh răng rửa mặt năm phút, thêm một phút thay quần áo.

Vệ sinh cá nhân xong xuôi, đến cả tóc cậu cũng chỉ giơ tay vuốt vuốt cho gọn rồi lại đeo cặp sách lên vội vã ra cửa xuống lầu, chạy đến trường học.

Cổng trường có vài giáo viên đang đứng kiểm tra từng học sinh vào trong trường.

Chu Học Minh đứng đó bưng bình trà báu vật của mình, nhìn ra ngoài chỉ thấy Lâm Thiên Tây chạy vù như bay xông vào tòa giảng dạy, nhanh đến mức nhìn một ra hai(*).

(*) Chạy nhanh quá nên nhìn được cái bóng chồng bóng vầy nè =))

Ảnh minh họa:

“Thầy Chu này, đinh tử hộ  lớp thầy cũng tích cực đi thi quá thể nhỉ.” Một giáo viên đứng cạnh nhận ra nhân vật làm mưa làm gió nọ bèn pha trò.

Lão Chu mở nắp bình trà ra uống một hớp, vẫn duy trì vẻ điềm tĩnh.

Thi cuối kỳ đều do các giáo viên phụ trách từng môn giám sát.

11A8 11A9 học cùng giáo viên, cho nên nghiễm nhiên ngồi thi cùng một phòng học lớn.


Buổi sáng thi môn Toán đầu tiên, còn năm phút nữa là vào mà Từ Tiến vẫn chưa đến, học sinh của hai lớp ngồi loạn xạ không theo sắp xếp.

Lâm Thiên Tây ngồi ở bàn cuối cùng, thi thoảng lắc cái bút trong tay một hồi, được một hồi ngừng lại lắc lắc thêm hồi nữa, tựa như đang tìm tri giác.

Đây dường như là lần đầu tiên cậu nghiêm túc ngồi thi, thời điểm này của trước kia cậu toàn nghĩ cách làm thế nào để chuồn khỏi trường.

Đinh Kiệt ngồi bàn trước rung đùi đắc ý đeo tai nghe chơi game, chẳng hề mảy may quan tâm.

Trương Nhậm bên phải Lâm Thiên Tây đang gọi: “Ê Đinh Kiệt, Đinh Kiệt!”

Đinh Kiệt không nghe, phớt lờ Trương Nhậm.

Trương Nhậm giơ chân đá vào chân ghế Đinh Kiệt, cố tình tạo ra tiếng động: “Đinh Kiệt! Gọi mày đấy mẹ nó điếc à?”

Lâm Thiên Tây cũng giơ chân đạp một cước vào ghế cậu ta.

Trương Nhậm bị đạp lệch cả người, suýt nữa thì ngã xuống đất, trợn trừng mắt nhìn cậu: “Làm cái đéo gì thế Lâm Thiên Tây?”

“Mẹ mày dây dưa xong chưa, không biết hôm nay là ngày gì à?” Lâm Thiên Tây cau mày, mặt đầy sốt ruột, thật sự nổi giận.

Trương Nhậm nhìn sắc mặt cậu không đúng lắm, lập tức ỉu xìu một nửa, bực mình mà không dám lên tiếng, lẩm bẩm: “Diễn một mình đi còn bắt người khác diễn cùng nữa.”

“Muốn làm loạn để qua hôm nay sẽ từ từ chơi với mày.” Lâm Thiên Tây nghiến răng nói: “Yên phận cho ông đây một tí đi, hôm nay là ngày trọng đại của tao.”

“Cái đệt, hôm nay mày cưới chắc…” Trương Nhậm mặt xám xịt về chỗ ngồi.

Từ Tiến kẹp bài thi đi vào: “Vào thi, nộp hết điện thoại với sách vở lên đây.”

Hô xong thì ông bắt đầu phát bài thi, từng người một từ trên xuống dưới. Từ Tiến ngẩng đầu nhìn hàng cuối, thấy Lâm Thiên Tây thì bèn chắp tay sau lưng bước tới, đi xung quanh cậu hai vòng, cuối cùng còn kỳ công đóng cửa sau lại.

“Thi hết cho tôi, một đứa cũng đừng nghĩ đến việc chạy.”

Lâm Thiên Tây liếc ông một cái, biết là đang đề phòng mình, rút giấy nháp ra để trước mặt, nghĩ thầm phòng cái con khỉ, bây giờ có đuổi cậu cũng ứ chạy.

Quả thực đúng là Từ Tiến đang nhìn cậu, thấy cậu rút giấy nháp ra, lại còn nhận bài thi xong thì vùi đầu viết họ tên cùng tên lớp, nửa tin nửa ngờ mà đi lên bục giảng.

“Sao lại thừa một bài nhỉ, còn em nào chưa đến à?” Từ Tiến đột nhiên hỏi.

Tiếng chuông reo, Lâm Thiên Tây bắt đầu làm bài, nghe nói vậy thì cảm thấy không đúng lắm, bèn ngẩng đầu nhìn quanh lớp một vòng, bọn A8 ngồi dãy bên trái, Khương Hạo ngồi trước cậu ba bàn, cậu lại nhìn thêm một vòng nữa, không thấy Tôn Thành đâu.

Thảo nào đến giờ vẫn chưa gặp hắn, không đến sao?

“Thằng lờ kia không đến à?” Đinh Kiệt ngồi trên cũng phát hiện, vừa nộp điện thoại xong gục xuống bàn, bỗng chốc như được tiếp sức, ồn ào kêu: “Mau thi đi thầy, bắt đầu rồi còn chờ đứa đến muộn làm gì!”

“Liên quan gì đến em!” Từ Tiến mắng: “Thi nửa tiếng mới không được vào nữa, tự lo cho chính mình đi!”

Đinh Kiệt nhỏ giọng chửi một câu, cúi đầu chọc bút xuống bài thi.

Lâm Thiên Tây ngẫm nghĩ một hồi, không nghĩ ra được tại sao Tôn Thành lại không đến, hai ngày này cậu không đi tìm hắn, cũng không biết chỗ đó của hắn xảy ra chuyện gì.

Đệt, đừng nói là gặp phải Tam Pháo rồi bị chặn đường nhé!?

Điện thoại di động đã nộp lên rồi, hết cách hỏi hắn. Cậu chỉ có thể vùi đầu làm bài của mình.

Chẳng biết là đã qua bao lâu, Lâm Thiên Tây hoàn hồn khỏi một câu trong đề, nhìn thấy Từ Tiến đứng ngoài cửa nói nhỏ với một thầy đi qua: “Có thấy Tôn Thành học A9 không? Sắp hết nửa tiếng rồi, nếu không đến thì tôi không thể để em ấy vào được…”

Đối phương đáp: “Không thấy.”

Từ Tiến chắp tay sau lưng cau mày, lại xoay người đi vào, chốc chốc lại giơ tay lên nhìn đồng hồ.

“Thằng lờ kia muốn được 0 điểm.” Đinh Kiệt len lén quay đầu cười cợt với Trương Nhậm.

Lâm Thiên Tây đặt bút xuống, đứng lên, tay xỏ túi đi ra cửa sau.

“Em làm gì đấy?” Từ Tiến đang xem đồng hồ thì thấy cậu.

Lâm Thiên Tây mở cửa sau ra nói: “Đi vệ sinh ạ.”

“Vệ sinh cái gì mà vệ sinh! Nửa tiếng đầu không được phép đi vệ sinh, quy định hàng năm của kỳ thi, em không biết à?”

“Ơ? Chưa đến nửa tiếng ạ?” Lâm Thiên Tây nắm chốt cửa nói: “Em thấy thầy cứ xem đồng hồ mãi, tưởng là đến rồi chứ.”

“Chưa đến!” Từ Tiến sợ cậu chuồn mất, đến cả nói cũng vội vội vàng vàng: “Em về chỗ cho tôi! Nhanh lên!”

“Vâng.” Lâm Thiên Tây quay đầu chậm rãi đi về chỗ.

Có người chạy đến nơi này rồi mở cửa sau ra; cậu vừa nghiêng đầu thì đối mặt thẳng với Tôn Thành.


Hắn thở hổn hển, tóc hất ngược lên, trên trán phủ một lớp mồ hôi.

“Cậu ngủ quên à? Mà cũng không thể thế được!” Lâm Thiên Tây thấp giọng nói một câu, không rảnh lo hỏi hắn đi đâu, vội vã về chỗ mình.

Tôn Thành liếc cậu một cái, theo sau vào lớp học.

Từ Tiến đã cầm bài thi của hắn tới, hỏi: “Sao thế, ngủ quên à?”

Tôn Thành thấp giọng đáp: “Trong nhà có chút chuyện ạ.”

“Mau làm đi.” Từ Tiến đưa bài thi cho hắn: “Không còn nhiều thời gian đâu, tận dụng nhé.”

Tôn Thành nhận rồi ngồi ngay ở hàng cuối, bàn trái Lâm Thiên Tây, cách cậu hai ghế, bút đã cầm ở trong tay từ lâu, mở nắp ra là bắt đầu làm đề.

Lâm Thiên Tây liếc hắn, cho rằng hắn sẽ không kịp, kết quả lại nhìn thấy từ lúc hắn đặt bút xuống là không hề ngừng lại, mắt nhìn chằm chằm bài thi như thể sắp chui vào trong luôn, tự giễu mà nhếch khóe miệng.

Làm gì thế hả, còn cất công đi kéo dài thời gian cho hắn, cái trình độ này của hắn mà còn cần chắc? Dù cho lần này thật sự 0 điểm, hắn cũng sẽ không bị đá vào cái lớp không ai quản kia, phí công vô ích quá.

Tiếng chuông reo, hết giờ làm bài.

Thời điểm đóng bài thi Lâm Thiên Tây lại nhìn Tôn Thành, hắn cũng đã cất bút.

“Đệch…” Cậu buồn cười, nghĩ bụng quả nhiên là phí công vô ích thật.

Tôn Thành nghe thấy, bèn nhìn qua, hất nhẹ cằm ra bên ngoài, sau đó đứng lên đi trước.

Lâm Thiên Tây nhìn xung quanh một hồi, cũng đi theo ra ngoài.

Đến khúc rẽ, đột nhiên có một bàn tay đưa ra kéo cậu lại, cậu không kịp đề phòng mà bất ngờ bị kéo qua một bên, suýt chút nữa đập đầu vào lan can sắt trên hành lang, bàn tay kia kịp thời đỡ lấy trán cậu, đẩy nhẹ về phía sau.

“Phắc,” Cậu ôm trán, hất mặt nói: “Cậu làm cái gì thế?”

Tôn Thành thả cậu ra, liếc trái phải thấy không có ai, thấp giọng trả lời: “Tôi kéo cậu lại, tránh cho cậu lao đến lan can.”

“Cậu còn chuẩn bị tâm lý cho tôi cơ đấy.”

Tôn Thành nhìn mặt cậu: “Lần sau chú ý.”

“Chả lẽ có lần sau được!”

“Cậu thi thế nào?” Tôn Thành ngắt lời.

Lâm Thiên Tây lập tức quên luôn chuyện gì khác, “Chả biết.” Cậu thật thà: “Tôi không có cảm giác được là thi tốt hay không.”

Tôn Thành cũng không hỏi lại, thi xong rồi, nói những thứ này rất vô nghĩa, hắn lấy điện thoại ra đưa tới: “Cậu trò chuyện mấy câu với Cố Dương đi.”

“Tại sao?” Lâm Thiên Tây hỏi ngược lại: “Cậu cảm thấy bây giờ là thời điểm để tám nhảm à?”

“Không phải là quan hệ của hai người rất tốt sao?” Tôn Thành đưa điện thoại cho cậu: “Trò chuyện bao lâu tùy cậu, dỗ thằng bé một chút.”

“Cậu xấu tính thế, để thi xong cũng còn bao lâu nữa đâu.” Lâm Thiên Tây trả lại di động cho hắn, chực rời đi.

Tôn Thành nắm lấy cánh tay cậu kéo trở lại, thẳng thừng ấn người vào lan can: “Giúp tôi một chuyện.”

“Đệt, lại nữa à?” Lâm Thiên Tây xoay người lại thì tức khắc đụng phải người hắn, bốn mắt nhìn nhau, bỗng nhiên cậu nhìn thấy đôi môi mỏng kia của hắn giật giật, thấp giọng mở miệng nói: “Nó bị bệnh, lúc bệnh có hơi trẻ con, cần người dỗ.”

“Bị bệnh á?” Lâm Thiên Tây đứng hình: “Sao cậu không nói sớm.”

Tôn Thành nhìn cậu, thấy cậu ngẩng đầu lên, để lộ ra đường cong mềm mại nhô lên ở cổ, cái gáy trắng nõn đập vào mắt, ánh mắt hắn khẽ động, buông lỏng tay: “Chưa kịp nói, cậu muốn bỏ chạy cũng chưa chắc sẽ đuổi kịp.”

Bận rộn cả một đêm, thành ra bây giờ đầu óc có hơi hồ đồ.

“Thằng bé bị bệnh mà tôi còn chạy được chắc?” Lâm Thiên Tây nhận điện thoại: “Cậu không tự dỗ nó được à?” Nói xong lại nhìn hắn từ trên xuống dưới một lượt, “Được rồi, coi như tôi chưa nói gì đi.” Sau đó cúi đầu, ấn gọi thoại từ màn hình wechat đã mở sẵn.

Nói thừa, sao mà trông cậy vào tên cool guy ấy dỗ em trai được, không dọa em trai sợ khóc là may lắm rồi.

Tôn Thành đứng bên cạnh, xỏ tay trong túi quần, thoáng sau đã nghe được giọng cậu bắt đầu trò chuyện: “Này, em trai ngoan, anh tới hỏi thăm nhóc đây…”

Có người từ cuối phòng học đi tới, Tôn Thành đi vài bước thì đụng phải Khương Hạo.

“Tôi cứ tưởng cậu tới không kịp cơ.” Khương Hạo thấy hắn thì bảo: “Lúc đến giờ ấy, may mà Lâm lưu manh đánh lạc hướng…” Cậu ta vừa nói vừa đưa mắt nhìn khúc rẽ trước mặt, phát hiện ra Lâm Thiên Tây, lại nhìn hắn, sau đó cười một tiếng: “Nhất định là tôi suy nghĩ nhiều.”

Tôn Thành liếc Lâm Thiên Tây một cái, tay cậu để trên lan can, không biết đang nói gì với Cố Dương ở nơi đó mà cong miệng cười.

“Suy nghĩ nhiều cái gì?” Hắn hỏi.

Khương Hạo vẫn cười cười, vừa tiến lên trước vừa nhỏ giọng đáp: “Lâm lưu manh rất giống như luôn bám theo cậu, là tôi suy nghĩ nhiều rồi.” 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận