Đoán Mệnh Đại Sư Là Học Bá

Chương 20: Chương 20



Dưới bầu không khí này, nguyên chủ không thể nào chuyên tâm học tập, kỳ thi cuối kỳ của năm học đầu tiên vậy mà cô ấy xếp hạng thứ 35, thứ hạng này lại khiến cho bạn học cả lớp chế giễu cô ấy một cách tàn nhẫn.

Nguyên chủ chỉ là một học sinh mười lăm mười sáu tuổi, dù hiểu chuyện thế nào cũng không thể chịu nổi áp lực như này, cô ấy không cầm phiếu điểm về nhà mà trực tiếp nhảy xuống sông Hiểu Phụ cách Công viên Hành chính không xa.

Chính vào lúc đó Lâm Thanh Âm đã thức tỉnh.

Dù thế nào đi chăng nữa, quả thực giữa cô và nguyên chủ có một phần nhân quả, chuyện Lâm Thanh Âm có thể làm chính là thay cô ấy chăm sóc tốt cho cha mẹ, hoàn thành ước mơ thi đại học của cô ấy.


Cô quay về phòng lật lật quyển sách, những kiến thức này tuy đã được lưu trữ trong não cô nhưng dường như có chút ngăn cách với chính cô, nhìn qua thì có thể hiểu hết nhưng nghĩ lại một chút thì lại không quá rõ ràng.

Lâm Thanh Âm nhớ lại hệ thống kiến thức mà nguyên chủ đã nắm vững, cam chịu tìm mấy quyển sách các môn học chính.

Đừng nói gì cả, chỉ học thôi!——Sau hai ngày ở nhà đọc sách, sáng thứ năm khi Lâm Thanh Âm bước ra khỏi nhà cô cảm thấy tinh thần sảng khoái, so sánh với việc học thì cô vẫn nhiệt tình yêu quý cái công việc xem bói này.

Một mạch chạy lon ton đến Công viên Hành chính, Lâm Thanh Âm vẫn đến nơi bày quán lần trước, lấy tấm biển tràn đầy nếp gấp của cô đặt ra trước mặt.

Vừa mới ngồi xuống được một lúc, cô đã thấy Vương béo trong tay cầm cái gì đó nhìn nhìn xung quanh rồi từ xa bước đến đây, hắn nhìn thấy Lâm Thanh Âm là mắt sáng rỡ lên tung ta tung tăng chạy tới.


“Tôi biết ngay là ngài sẽ mang cái bìa cứng này theo, quả thực nhìn rất tổn hại khí phách cao nhân của ngài!”Vương béo vừa mở thứ trong tay ra, vừa kích động nói: “Đây mà bút pháp do bậc thầy thư pháp mà tôi tìm được viết, ngài đừng thấy chỉ có mấy chữ này mà xem thường, nó tốn của tôi 5000 tệ đấy!”Lâm Thanh Âm nhìn chằm chằm vào dòng chữ “bói toán” và “một nghìn nhân dân tệ một quẻ, chỉ lấy tiền mặt” trên cuộn giấy, cảm thấy mình đã tìm ra con đường có thể kiếm được nhiều tiền hơn so với coi bói, chữ cô viết còn đẹp hơn mấy chữ này nhiều!Nhìn khuôn mặt đắc ý dào dạt của Vương béo Lâm Thanh Âm cố nhịn lắm mới không giơ tay lên đánh hắn mấy cái.

Cái thứ phá của này, chính là dựa vào phúc khí của tổ tiên mới có ngày sống tốt được, nếu hắn phải dựa vào chính mình thì đã chết đói từ lâu rồi!Lâm Thanh Âm ngồi xếp bằng trên bãi cỏ dưới gốc cây cổ thụ, Vương béo vì béo quá nên không thể ngồi xếp bằng được, chỉ có thể ngồi duỗi thẳng hai chân ở bên cạnh, nhìn qua trông rất xấu hổ.

“Anh học quyển sách kia đến đâu rồi?” Lâm Thanh Âm di chuyển một viên sỏi nhỏ trong tay, sau khi cảm thấy nhiệt độ phù hợp cô mới nâng mắt liếc nhìn Vương béo một cái: “Đọc thuộc lòng lại cho tôi nghe.

”Vương béo mặt đỏ bừng xấu hổ, lần này hắn đúng là biểu hiện còn ra sức hơn hồi đi học, nhưng cái đầu này của hắn thật sự ngu ngốc, dùng thời gian hai ngày mới học được nửa trang.

Vương béo lau khuôn mặt già, lắp bắp đọc thuộc lòng nội dung trong sách, mới vừa đọc hai câu đã nghe thấy bên cạnh “Ngao” một tiếng thét chói tai vang lên, Vương béo bị hoảng sợ, chờ đến khi lấy lại tinh thần thì suýt tí nữa đã khóc, câu phía sau là của thứ gì phát ra đấy?“Chính là cô bé này!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận