“Thánh Thượng!” Thị vệ đánh xe nhẹ giọng hỏi: “Thánh Thượng, Người muốn khởi giá hồi cung sao?”
Thế Tông không để ý đến hắn, chỉ nhìn An Cẩm Tú, đúng rồi, Thế Tông nhớ là hôm qua An Cẩm Tú đã gả cho Thượng Quan Dũng, đã là con dâu của Thượng quan gia rồi. Hiện giờ An Cẩm Tú mặc quần áo cũ kỹ, mặc mộc không trang điểm, trên mặt mang theo vài tia u sầu, nhìn không giống một cô nương mới gả chút nào. Đột nhiên Thế Tông có chút hối hận, ngày hôn lễ của Thượng Quan Dũng hắn lại xuất chinh, giống như trước kia.
“Đại tẩu, đại ca đã đi rồi.” Thượng Quan Ninh kéo quần áo của An Cẩm Tú, dẩu cái miệng nhỏ nhắn nói: “Đại tẩu, khi nào thì đại ca mới trở về vậy?”
An Cẩm Tú xoay ngồi ngồi xuống ôm lấy Thượng Quan Ninh, yêu thương vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, cười nói: “Chờ khi đại ca đánh giặc xong thì chàng sẽ trở lại, Ninh Nhi ở nhà với đại tẩu cùng chờ đại ca trở về, được không?”
Thượng Quan Ninh không cam lòng, nhìn về phía mà Thượng Quan Dũng đã đi, lúc này đã không nhìn thấy bóng dáng của đội quân viễn chinh nữa, bèn vùi mặt vào trong lòng của An Cẩm Tú.
“Đệ cũng muốn đi theo!” Lúc này An Nguyên Chí nói: “Tỷ, tỷ nói xem, khi nào thì đệ có thể tòng quân?”
“Chờ đệ rèn luyện võ nghệ cho tinh thông đã rồi nói sau.” An Cẩm Tú ôm Thượng Quan Ninh xoay người đi vào trong thành, vừa đi vừa nói với An Nguyên Chí.
An Nguyên Chí dẫn Thượng Quan Duệ đi theo sau An Cẩm Tú và Thượng Quan Ninh, không phục nói: “Võ nghệ của đệ rất khá mà, tỷ đã xem đệ tập luyện chưa?”
An Cẩm Tú nghe những lời này xong, trong lòng lại cảm thấy áy náy, bèn quay đầu qua cười hối lỗi với An Nguyên Chí: “Đúng vậy đúng vậy, tỷ còn chưa thấy đệ luyện võ nữa, nhưng đệ cũng hơi nóng vội rồi, chờ tỷ phu đệ về đi đã, có chàng dẫn đệ theo quân, tỷ cũng thấy yên tâm.”
“Tòng quân cùng tỷ phu ư?”
“Dù gì chàng cũng là tướng quân, đệ đi theo bên cạnh chàng cũng tốt hơn là tự mình đi, đúng không?” An Cẩm Tú nói, nhìn thấy đầu của An Nguyên Chí đầy mồ hôi, nàng liền dùng khăn tay lau đi, “Trời nóng quá, về nhà trước đã. Tỷ chịu nóng, nấu canh cho mọi người uống.”
Lúc này, An Nguyên Chí đã quen ở chung với An Cẩm Tú nên không tránh động tác của nàng, ngược lại còn hơi khom lưng để nàng lau trên trán cho hắn.
“Đi uống canh.” Thượng Quan Ninh nghe có đồ ăn thì tâm tình cũng tốt lên, vội vàng hỏi An Cẩm Tú: “Đại tẩu, là đồ ngọt sao?”
An Cẩm Tú thay An Nguyên Chí lau mồ hôi xong, sau đó lại tiếp tục lau mồ hôi cho Thượng Quan Duệ, một bên vừa cười vừa trả lời Thượng Quan Ninh: “Ninh Nhi thích ăn canh ngọt sao? Vậy đại tẩu đi nấu canh đây. Tiểu thúc đâu? Hắn cũng thích ăn ngọt sao?”
Thượng Quan Duệ có chút xấu hổ khi An Cẩm Tú lau mồ hôi cho hắn, nghe thấy nàng hỏi mình, vội vã nói: “Đại tẩu, đệ là nam nhi, không thích ăn đồ ngọt.”
“Nhị ca nói bừa”, Thượng Quan Ninh lập tức cướp lời, “ Ngay cả đại ca cũng biết ca rất thích ăn kẹo mà!”
Nam tử lớn lên cũng không muốn thừa nhận là bản thân mình thích đồ ngọt, An Cẩm Tú nhìn Thượng Quan Duệ, mím môi cười: “Việc tiểu thúc thích ăn đồ ngọt này, chúng ta sẽ không để người ngoài biết được, chỉ cần vài người chúng ta biết là được rồi.”
An Nguyên Chí cũng vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta sẽ không nói với người ngoài, Vệ Quân”, An Nguyên Chí gọi tên tự của Thượng Quan Duệ: “Ở nhà đệ cứ yên tâm ăn kẹo đi.”
Da mặt Thượng Quan Duệ mỏng, lại bị tỷ đệ hai người nói như vậy, liền cúi đầu, ngượng ngùng đi vào trong thành.
“Còn thẹn thùng sao?” An Nguyên Chí cười đuổi theo.
“Nhị ca xấu hổ rồi”, Thượng Quan Ninh nằm trong lòng An Cẩm Tú, bèn dùng sức cọ mình vào khuôn mặt nhỏ nhắn củaThượng Quan Duệ.
“Tiểu nghịch ngợm!” An Cẩm Tú thổi mạnh vào cái mũi nhỏ nhắn của Thượng Quan Ninh, sau đó cũng cất bước chạy theo An Nguyên Chí và Thượng Quan Duệ đã chạy đằng xa.
Thế Tông thu hết các nụ cười của An Cẩm Tú vào mắt, nhìn thấy bộ dạng đáng yêu hoặc khóc đến hoa lê đẫm mưa của nàng, lúc này lại tươi cười dịu dàng, cử chỉ thong thả làm việc nhà, trong mắt Thế Tông chính là tao nhã. Sống trong phủ công hầu, nữ tử này vậy mà lại cam tâm làm thê tử của một tên võ quan ngũ phẩm ư? Cho dù là thứ nữ thì nữ tử này cũng nên gả cho một phu quân tốt mới phải.
“Hồi cung”, Thế Tông xem đám người bát nháo An Cẩm Tú đã đi xa, mới nói với đám Hoàng tử đang tụ tập cạnh ngự liễn, “Các người không cần đi theo.”
Thái tử quỳ xuống trước, cung tiễn Thái Tông ngự giá hồi cung.
Thế Tông không để ý đến mọi người đang quỳ gối cung tiễn, trong lòng đang nghĩ: “Nếu như trẫm chiếm được nữ tử như vậy, trẫm nhất định sẽ coi nàng như trân bảo, An thị có được nữ nhi khuê các như nàng mà lại không biết, thật đáng tiếc.”
“Khởi giá hồi cung!” Người dẫn đầu ngự liễn bèn hô một tiếng.
Sau khi Thế Tông ngự giá vào thành, Thái tử cũng theo vào, các hoàng tử mới tản đi từ cửa bắc.
An Cẩm Tú ôm Thượng Quan Ninh đến chỗ gửi xe ngựa của bọn họ, An Nguyên Chí đã ngồi lên chỗ đánh xe, Thượng Quan Duệ từ trong xe nhìn hai người An Cẩm Tú và Thượng Quan Ninh.
Bạch Thừa Trạch dẫn theo người cùng xe ngựa đi về phía trước, sau đó liếc mắt thấy người đang ôm đứa trẻ lên xe chính là An Cẩm Tú thì ngừng ngựa lại.
“Tỷ”, An Nguyên Chí nhìn thấy Bạch Thừa Trạch trước An Cẩm Tú, Bạch Thừa Trạch nhìn thấy bọn họ cũng ngừng ngựa vừa xuống ngựa đi tới chỗ bọn họ, khiến An Cẩm Tú phải quay đầu lại nhìn.
Khi An Cẩm Tú quay đầu lại, Bạch Thừa Trạch đã đi tới bên cạnh, nàng theo bản năng muốn tránh, nhưng đã không còn chỗ trốn rồi.
Bạch Thừa Trạch thấy An Cẩm Tú quay đầu lại mới dừng bước, rồi nhẹ giọng gọi nàng một tiếng: “Nhị tiểu thư.”
An Cẩm Tú đành phải khom người thi lễ với Bạch Thừa Trạch, nói: “Thượng Quan An Thị bái kiến Ngũ điện hạ.”
Vừa nghe qua chữ Thượng Quan An thị này, Bạch Thừa Trạch tự hỏi mình, hắn xuống ngựa đi đến trước mắt của vị hôn phụ này để làm gì? Vì giữa bọn họ đã từng có vài bức thư ư? Ngừng một lát, Bạch Thừa Trạch nói với An Cẩm Tú: “Hôm qua là ngày thành hôn của nàng, tuy rằng tiếng chúc mừng này muộn nhưng ta vẫn muốn nói với nàng một tiếng.”
An Cẩm Tú cúi đầu nói: “Đa tạ Ngũ điện hạ.”
“Chiến sự ở biên quan khẩn cấp, cho nên Thượng Quan tướng quân không thể không dẫn quân xuất chinh”, Bạch Thừa Trạch lại nói: “Nàng đừng quá đau lòng.”
“Tướng quân ra sức vì nước, thiếp không có khó chịu.”
“Ngày sau nếu có gì khó xử, nàng có thể phái hạ nhân tìm tới, ta sẽ giúp nàng.”
An Cẩm Tú lại khom gối thi lễ với Bạch Thừa Trạch: “Thần thiếp không dám làm phiền Ngũ điện hạ.”
Bạch Thừa Trạch nâng An Cẩm Tú dậy, khẽ nói: “Nàng với ta không phải là người xa lạ, đừng khách sáo như thế.”
An Cẩm Tú nghe Bạch Thừa Trạch nói vậy, cũng chỉ cúi đầu cười, không nói thêm câu gì cả.
Bạch Thừa Trạch thấy An Cẩm Tú đối xử với hắn như người xa lạ, cũng không để ý, bèn cười nói: “Ta có việc phải đi trước, nàng phải nhớ nếu ngày sau có việc thì phái người đến tìm ta.” Nói xong những lời này, Bạch Thừa Trạch không chờ An Cẩm Tú đáp lại đã dẫn người đi rồi.
Mới vừa rồi An Nguyên Chí muốn tiến lên, nhưng lại bị ánh mắt chưa từng nhìn thấy của An Cẩm Tú cản lại, lúc này Bạch Thừa Trạch đã dẫn người đi rồi, mới bước lên phía trước và nói: “Sao Ngũ điện hạ và tỷ tỷ lại giống như đã từng quen biết vậy?”
Cách nói của An Nguyên Chí có chút tức giận, An Cẩm Tú nghĩ người đệ đệ nhất định cũng đã nghe qua chuyện của nàng và Bạch Thừa Trạch, bèn thở dài một hơi nói với hắn: “Tỷ đã từng gặp Đông Cung Thái tử rồi.”
An Nguyên Chí quay đầu lại nhìn hai huynh muội nhà Thượng Quan, hạ thấp giọng hỏi An Cẩm Tú: “Những lời trong nhà không phải là thật chứ?”
An Cẩm Tú nói: “Trong nhà nói tỷ làm sao?”
An Nguyên Chí nói: “Hôm kia đệ còn nghe thấy bọn hạ nhân bàn luận rằng Ngũ điện hạ đã từng cầu hôn tỷ.”
An Cẩm Tú biến sắc: “Bọn hạ nhân nói bậy, đệ cũng nói bậy theo ư?”
An Nguyên Chí thấy An Cẩm Tú thay đổi sắc mặt, vội vàng nói: “Đệ không tin những lời này, tỷ phu là người tốt, Ngũ điện hạ gì đó không có quan hệ gì với chúng ta cả.”
An Cẩm Tú nhìn ngựa xe trên đường đến phát ngốc, sống cả một đời, đến hôm nay nàng mới có cơ hội nhìn thấy dáng vẻ của kinh thành, cách một cuộc sống nhìn lại người đi đường ở góc ngã tư này, nàng chỉ thấy xa lạ mà mờ mịt. Nàng không rõ chuyện chiến sự phát sinh trong tháng 7 này, nhưng Thượng Quan Dũng cũng không thể không tòng quân, bằng không đến tháng tám, sao hắn lại có thể cưới nàng được? Sự tình không giống với trước kia, An Cẩm Tú không hề thấy hoảng hốt, trước kia nàng cảm thấy sự việc không giống với trước kia là chuyện tốt, chứng tỏ nàng sẽ không đi lại con đường cũ, nhưng bây giờ, nghĩ đến Thượng Quan Dũng đang chinh chiến, trượng phu của nàng cũng sẽ bách chiến bách thắng trên sa trường, không để cho quân địch làm tổn thương đến một cọng tóc của hắn sao?
An Nguyên Chí thấy sắc mặt của An Cẩm Tú trắng bệch, vội vàng nhận lỗi với nàng: “Tỷ, là đệ nói sai rồi, tỷ đừng nóng giận, về sau đệ sẽ không nói việc này nữa, được không?”
An Cẩm Tú miễn cưỡng cười: “Chỉ cần đệ và nương tin tỷ là tốt rồi, những người khác trong An phủ thích nói cái gì thì bọn họ cứ nói thôi, tỷ là nữ nhi đã gả ra ngoài rồi, còn sợ bọn họ nói hay sao?”
An Nguyên Chí xem xét thần sắc của An Cẩm Tú: “Vậy tỷ thật sự không tức giận sao?”
An Cẩm Tú nói: “Đột nhiên tỷ chỉ thấy lo cho tỷ phu của đệ thôi.”
An Nguyên Chí chợt nghĩ, đánh giặc thì làm gì có người nào bất tử chứ? Lời nói đến bên miệng, hắn bỗng nhiên lại nhớ tới người kia là tỷ phu của hắn, “Tỷ phu sẽ không có việc gì đâu, tỷ hãy yên tâm ở nhà chờ ca ấy về là được rồi.”
An Cẩm Tú nói với An Nguyên Chí: “Đệ khẳng định như vậy sao?’
An Nguyên Chí thật thà nói: “Vừa nhìn tỷ phu đã biết là tướng không đoản mệnh, lại nói, đệ còn chưa tòng quân, làm sao tỷ phu lại có chuyện gì được?”
Đệ tòng quân và Thượng Quan Dũng không xảy ra chuyện có liên quan gì đến nhau? An Cẩm Tú lắc đầu, ban đầu nàng cho rằng An Nguyên Chí chính là một người vừa trẻ tuổi vừa thành thục, nhưng sau khi sống chung rồi, nàng mới phát hiện ra cái gọi là vừa trẻ tuổi vừa thành thục của An Nguyên Chí đều là giả mạo, người này chẳng những nói nhiều, hơn nữa tính cách cũng rất hướng ngoại.
An Nguyên Chí dìu An Cẩm Tú lên xe ngựa, miệng còn nói thêm: “Ngũ điện hạ thoạt nhìn cũng không tệ, là một người rất ôn hòa.”
“Tỷ không cho đệ tiến lên, chính là không muốn cho đệ tới gần Ngũ điện hạ.” An Cẩm Tú vừa đi được vài bước, nghe thấy những lời này của An Nguyên Chí, lại nhỏ giọng nói: “Đệ muốn theo quân, phải một lòng một dạ luyện tập võ nghệ, học binh thư sách lược.”
“Đệ chính là có ý như vậy.” An Nguyên Chí không cười, làm sao hắn không nghe ra thâm ý trong lời nói của An Cẩm Tú chứ, hắn không phải là thứ tử của An phủ ư, sao có thể so sánh với các điện hạ được? An Nguyên Chí nghĩ, người tỷ tỷ này của hắn đã không kịp tránh Ngũ điện hạ rồi.
An Cẩm Tú lên xe ngựa, vừa quạt cho Thượng Quan Ninh, vừa nằm sấp bên cửa sổ xem cảnh phố, lại nghĩ đến chuyện của bản thân. An Nguyên Chí nói Bạch Thừa Trạch tốt, điều này cũng có gì lạ, Bạch Thừa Trạch vốn là người ôn hòa, cùng người nào kết giao đều có thể bày ra dáng vẻ là hoàng tử, nhìn giống như đối đãi thật lòng, trên đời không biết có bao nhiêu người vì lời mời chào của hắn mà trở thành người bên cạnh hắn. Nhưng mà, An Cẩm Tú nháy mắt một cái, tại sao Bạch Thừa Trạch lại đối xử ôn nhu với một nữ nhân đã kết hôn như nàng vậy?