Nhìn thấy hắ khí, sắc mặt của Hiên Viên Chế thay đôi, lập dùng dùng chưởng đẩy ra
Bách Hoa định chạy, thế nhưng Hiên Viên Chế đâu dễ dàng cho bà ta chạy, đánh trúng vào huyệt đạo của bà ta, khiến bà ta đứng nguyên tại chô
Hiên Viên Chế nhìn thấy hắc khi chạm vào bà ta, giống như một con tằm ăn lá, khi chạm vào cánh tay thì cánh tay đó biết mất. Một lúc sau, bà ta đã bị nuốt mất nữa người
Bách Hoa tròn mắt nhìn rồi kêu lên thảm thiết. Đối mắt gần như bị lòi ra, vì sợ hãi và tuyệt vọng. Khuôn mặt bị biến dạng, thế nhưng lớp lông trắng đã che đi điều đó
Bà ta nghiến răng run rẩy.
Hiên Viên Chế cảm thấy kĩnh hãi, quả nhiên thứ này có thể nuốt được người. Đúng là rất quái lạ.
Thế nhưng tại sao bà ta có thể bọc cái hắc khi đó trong viên dược hoàn màu đen kia.
Điều đó khiến hắn quay sang nhìn viên dược hoàn màu đen đã bị bà ta bóp vỡ
Dược hoàn rơi trên mặt đất.
Hắn cầm thứ này dự định đưa cho Lâu Thất xem, không biết chừng cô ta sẽ biết đó là cái gì. Cũng có thể nhớ cái này mà có thể hóa giải hắc khí nuốt người này.
Thế nhưng khi hắn định cầm mảnh dược hoàn lên thì làn hắc khí đột nhiên nổ bùng một tiếng.
Hắc khí lúc này tụ lại thành một khối to như lòng bàn tay
Còn lúc này một sợi tóc của Bách Hoa cũng không còn
Hiên Viên Chế giật mình hoảng loạn
Hắn đột nhiên phát hiện ra một chuyện. Lẽ nào hắc khí này chỉ cần nuốt người là sẽ trở lên to lớn hơn? Nếu như thế thì quả thật đáng sợ
Hắn cầm mạnh dược hoàn lên đang định rời đi thì đám khắc khí đó lao tới
Tốc độ đó rất kinh hoàng
Hiên Viên Chế lẩm bẩm trong miệng rồi lập tức chạy nhanh. Cái thứ này quả thật đáng sợ, chỉ cần dính vào người là sẽ bị nuốt đi, võ công gì cũng chẳng tác dụng. Không chạy thì đợi tới bao giờ nữa
“Tiểu Thất, hắc khí tới rồi, mau cứu phụ hoàng!”
Hiên Viên Lại lúc đó đang bên bờ sông nghe thấy liền quay đầu lại. “Chết cha! Lão đạo, sao tự nhiên rảnh rỗi lại sinh nông nổi, dụ cái này ra làm gì?”
Hắn lao tới bên canh Hiên Viên Chế, kéo ông ta đi, “Ngươi nghĩ là ta rảnh rỗi thế hay sao? Là con mụ yêu quái lông trắng kia dùng viên dược hoàn định tấn công ta. Mụ ta bóp viên dược hoàn ra thì đám hắc khi đó liên xuất hiện. Đúng rồi, mụ ta đã bị đám hắc khí nuốt chừng rồi sau đó hắc khí mới lớn thế này. Ngươi ở cùng Tiểu Thất bao lấu nay, chắc cũng phải biết gì đó chứ. Rốt cuộc đây là chuyện gì?”
Hiên Viên Lại tức mình chỉ muốn đá cho hắn một cái.
Cái gì mà đi theo Tiểu Thất. Cái gì mà học được gì từ cô ta
Tiểu Thất là do hắn nuôi lớn, phải là Tiểu Thất đi theo hắn mới đúng. Hắn là sư bác của Tiểu Thất cơ mà
Được rồi, cho dù là cô ta có nắng khiếu bẩm sinh, giỏi hơn cả hắn thì cũng không thể nói ngược như thế được!
Còn nữa, ta còn là đại ca của tên này cơ mà?
Hiên Viên Lại cảm thấy tức tối
Còn lúc này đám người Trầm Sát đang ngụp lặn trong dòng nước, men theo sợi dây màu đỏ kia
“Đế Quân, nhìn phía trước!”
Lúc này Nguyệt hoảng sợ nhìn về phía trước
Vùng nước đó sâu hơn rất nhiều, màu nước đậm giống như ở đáy biển.
Dưới làn nước đó, một cơ thể đang dập dịu, xung quanh có rất nhiều cây cỏ quấn vào, giống như đang buộc chặt lấy cô ấy. Đầu ngửa về phía sau, cơ thể gấp khúc, giống như bị tạo hình
Nhìn quần áo và vóc người này chẳng phải là Đế Hậu hay sao?
Nguyệt sao có thể không giật mình hoảng sợ
Trần Thập lúc này mắt đã đỏ hoe, lập tới bơi tới chỗ người đó
Trầm Sát thì sững sờ, hắn tóm lấy một sợi cỏ, đầu kiếm còn lại cắt đứt những cây cỏ nước đó. Lâu Thất đột nhiên xoay đầu lại, nhìn hắn cười.
“Trần Thập, nguy hiểm, người mau đi, đừng quan tâm tới ta”
Trần Thập lắc đầu, nghiến răng
Không, thuộc hạ không đi. Thuộc hạ đã từng thề, cả đời này sẽ bảo vệ người.
“Trần Thập, ngươi đúng là ngốc quá. Ta rất đau, ngươi hãy tới ôm lấy ta”
Nguyệt trừng phắt
Cái gì, cái gì?
Thế nhưng Trần Thập nhìn biểu cảm khỏ sở của Lâu Thất thì không chịu được. Trong đầu hắn trống rỗng, hắn nhanh chóng bơi ra đó, ôm lấy cô ta.
Lâu Thất dựa vào vai hắn, đám cây cỏ đó cũng như muốn quấn vào Trần Thập. Thế nhưng trong lòng Trần Thập lúc này chỉ có Lâu Thất. Hắn không tránh đi
Đúng lúc này mọi người nghĩ rằng Đế Quân của họ sẽ phát điên lên thế nhưng Trầm Sát nhanh chóng tóm lấy một người thị vệ bên cạnh, đồng thời truyền âm: “Lên trên hoán khí!”
Cái gì? Lên trên hoán khi ư?
Thế nhưng nghe lệnh là bản năng của chúng. Mặc dù chưa hiểu gì nhưng chúng đã thực hiện theo mệnh lệnh, lần lượt lao lên trên
Trầm Sát rút thành Ẩm Huyết Kiếm ra, bơi về phía Trần Thập và Lâu Thất. Hắn vung kiếm, cô quay đầu nhìn thấy, cười với hắn
Sau đó cô quay sang nói vào Tai Trần Thập, “Trần Thập, Trầm Sát không muốn đi cùng hắn. Người chặn hắn lại có được không?”
Trần Thập hoàn toàn bất ngờ, giống như một tiếng sét ngang tai.
Hắn chậm rãi quay đầu lại, đúng lúc đó nhìn thấy Đế Quân đang lao tới
Ẩm Huyết Kiếm!
Đế Quân, ngài muốn giết đế hậu ư? Đế Hậu không muốn đi cùng ngài. Thuộc hạ phải ngăn người lại!
Trần Thập buông Tay ra, giơ kiếm lao về phía Trầm Sát. Hắn quả nhiên dám chĩa kiếm về phía Trầm Sát, quyết đấu với hắn
Ánh mắt Trầm Sát lanh lợi sắc bén.
Đồ ngu!
Hắn chửi một tiếng, còn thanh Ẩm Huyết Kiếm vẫn vung lên.
Kiến khí xuyên qua làn nước, sức mạnh vô cùng lớn nhưng tránh Trần Thập mà tiến về phía Lâu Thất.
Trần Thập giật mình, nhanh chóng tới chống đỡ. Thế nhưng động tác của hắn đâu thể nhanh bằng Trầm Sát.
“A!” Lâu Thất kêu lên một tiếng, cả cơ thể bị thanh kiếm chém làm đôi
Trần Thập hoảng hồn, đanh định kêu lên thì cảm thấy đau nhói phía sau gáy nên ngất đi. Trầm Sát kéo hắn ném về một gốc rồi bơi lên
Mặt nước mở ra, Nguyệt đón lấy Trần Thập, nhìn bộ dạng này hắn cũng giật mình
Rồi mặt sông nước bắn tung tóe.Trầm Sát sau đó lao lên, sắc mặt lạnh lùng như băng giá, không ai dám mở miệng.
“Cái tên ngu ngốc này, nếu còn dám lôi Đế Hậu của ta đi, ta sẽ ném ngươi cho đám hắc khi kia nuốt chửng”
Mọi người nhìn nhau kinh hãi
Hẳn lả Trần Thập đã đắc tội nghiêm trọng nên mới bị Đế Quân gọi là đồ ngu ngốc
Nguyệt hiểu ra liền hỏi, “Đế Quân, đó là Đế Hậu giả phải không?”
Ít ra cũng có một kẻ thông minh một chút
“Đúng, đó chỉ là ảo giác thôi”
Ảo giác xuất hiện khi mà trong đầu người đó luôn nghĩ tới một hình ảnh nào đó. Lúc đó đương nhiên là trong đầu họ chỉ nghĩ tới hình ảnh Đế Hậu mà thôi.
Nguyệt quay sang nhìn Trần Thập.
Hắn có cảm giác sau này tên Trần Thập này sẽ khó sống đây
Huynh đệ, phải phải bảo trọng rồi.
Hắn định định nói gì đó thì thấy sắc mặt của Trầm Sát thay đổi
“Tất cả mọi người buộc dây lưng vào nhau” Trầm Sát đột nhiên ra lệnh
Tất cả làm theo dù không hiều chuyện gì. Thế nhưng khi chưa kịp làm điều đó thì một thị vệ đứng cách đó không xa đột nhiệt tỏ ra kinh hãi
Chúng phát hiện dòng nước bên cạnh đột nhiên giống như dòng lốc xoáy, nước không trong mà có màu đục, rồi lại như thủy ngân, chảy chậm lại rồi có cảm giác như đang trở lên đặc quánh
“Kéo hắn lại” Trầm Sát ra lệnh
Mấy người thị vệ lập tức ném chiếc đai áo về phía người thị vệ kia, “Nắm lấy”
Một tiếng nổ lớn vang lên
Nước dội xuống trên đầu chúng một cách mạnh mẽ khiến tất cả không dám mở mắt. Đợi khi chúng lau hết nước trên mặt rồi mở mắt ra thì phía trước là một màu đen tối
Lúc này chúng không giống như trong làn nước, mà giống như đang ở trong một đầm lấy, cơ thể đang sụt dần xuống dưới, chân năng chịch không nhấc lên nổi
Trầm Sát cảm thấy lo lắng
Lúc đó hắn nghe thấy tiếng Nguyệt kêu lên, “Đế Quân, Hiên Viên hoàng thượng đâu?”
Hiên Viên hoàng thượng chính là Hiên Viên Hoan Thiên, lúc đó hắn cũng cùng lao xuống nước. Thế nhưng không hiểu hắn biến mất từ khi nào
Trầm Sát nắm lấy Ẩm Huyết Kiếm
Họ đang rơi vào mê trận này, nhưng không ngờ rằng một trận chiến bên ngoài đang diễn ra
Hiên Viên Lại lúc này nhìn thấy một đám binh sỹ mặc giáp đen phía bên kia bờ sông
“Những người kia nghe đây” Một tên cầm đầu mặc giáp màu đen lên tiếng, “Chúng ta chỉ cần các ngươi giao Lâu Thất ra thì ta sẽ không để hắc khí tới nuốt thành trì và bách tính của các người”
Hiên Viên Chế nghe thế liền tức giận, hét lên, “Vớ vẩn, dám đòi con gái của ta ư?”
“Lão đại…” Hiên Viên Lại định ngăn cản thế nhưng không kịp, đành nói với theo: “Nghe chúng nói gì đã rồi hãy đánh có được không, để xem chúng muốn gì”
“Xem cái con khỉ, muốn đánh thì đánh. Ta đường đường là chiến hoàng của Long Ngâm, phải sợ chúng hay sao?” Hiên Viên Chế chỉ vào tên cầm đầu, giọng sắc như tên, rồi lao sang bên kia, “Tới đây, đánh thắng ta rồi hãy nói”
Câu nói này là dùng nội lực truyền đi, khiến những binh sỹ phía bên kia nghiêng ngả một phe
Đúng lúc đó Hiên Viên Chế đang trên mặt nước, lao về phía chúng.