Ta lo lắng nói: “Phu quân, nếu bây giờ trực tiếp lấy bình thê sẽ bất lợi cho danh tiếng của chàng.
Nhỡ bị ngự sử dâng sớ, thì sẽ rất khó coi.
Chúng ta phải nghĩ cách thuyết phục biểu muội.
Hay là…!trước tiên cứ vào cửa với thân phận thiếp, qua một hai năm, rồi lại nâng lên bình thê.
Như vậy có được không?”
Ta nắm lấy tay Mạnh Hàn Sơn, bàn tay ngọc ngà nhẹ nhàng xoa vết chai ở bàn tay hắn, thấy có một vết sẹo, cố ý hỏi: “Ơ? Tay chàng bị thương sao? Lúc đó có đau không?
Trưởng tỷ từng kể, Mạnh công tử thuở nhỏ bị ép luyện chữ khắc nghiệt, dẫu trời đông giá rét cũng chẳng được ngơi tay.
Có lần lén đi chơi, bị lão gia gia (nay đã quá cố) dùng cành khô đ.â.m thấu bàn tay, để lại vết sẹo kia.
Thấy ta để tâm đến hắn như vậy, Mạnh công tử càng thêm thẹn thùng: ” Phu nhân…!vì sao nàng luôn vì ta mà lo nghĩ chu toàn như vậy?”
Đôi mắt hắn chân thành, ánh lên tia nhiệt huyết khó nhận ra, cùng với…!dục vọng.
Một giai nhân xinh đẹp, dịu dàng, dành cho hắn sự bao dung và yêu thương vô bờ bến làm trái tim hắn rung động.
Nhanh đến vậy sao!
Quả nhiên ta không nhìn lầm, Mạnh Hàn Sơn đúng là kẻ đa tình.
Ta nhìn hắn bằng đôi mắt đong đầy tình cảm: “Phu quân, chàng thật ngốc.
Thiếp và chàng là phu thê đầu ấp tay gối, vinh nhục có nhau.
Mặc kệ người ngoài, cả đời này thiếp và chàng vẫn luôn là người cùng chung một thuyền.”
“Mai này thiếp khuất núi, con trai của chúng ta sẽ an táng thiếp cùng chàng bên nhau.
Thiếp nguyện đời đời kiếp kiếp cùng chàng một lòng một dạ.”
Ta nhắc tới chuyện hiện tại, tương lai, và cả khi nhắm mắt xuôi tay.
Ta và hắn đã gắn bó keo sơn.
Mạnh Hàn Sơn càng thêm cảm động, ánh mắt hắn sâu thẳm, giọng nói khàn đi: “Nương tử…”
Hắn khẽ nghiêng người, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Ta biết, hắn sắp làm gì tiếp theo
Mạnh Hàn Sơn siết chặt vòng tay đang ôm eo ta.
Hắn vừa định đặt lên môi ta một nụ hôn, ta vội nghiêng đầu né tránh, e lệ thỏ thẻ: “Phu quân…!thiếp sẽ dọn giường cho chàng.”
Mạnh Hàn Sơn: “…”
Kiếp trước hắn đã đối xử lạnh nhạt với tỷ tỷ của ta.
Tỷ tỷ ta vốn cao ngạo, từ khi nào lại phải chịu tủi nhục như vậy?
Ta phải thay tỷ tỷ đòi lại chút công bằng.
Vả lại, bây giờ chưa phải lúc.
Ta càng không thể hoài thai vào lúc này.
Ngoài Tô Nguyệt, trong nhà còn có hai tức phụ khác mà ta phải đối phó.
Mạnh Hàn Sơn nhất định phải giữ vững vị trí gia chủ, như vậy, ta mới có thể là phu nhân danh chính ngôn thuận của gia tộc cao quý này.
Đêm nay, hắn ở trong phòng tắm lâu hơn hẳn mọi khi.
Đêm khuya, hắn trằn trọc trên nệm dưới đất, dường như không có ý định đi ngủ.
Thậm chí còn dậy uống trà vài lần giữa đêm.
Hắn đang tuổi sung sức, lại có thê tử trẻ trung, đẹp người đẹp nết, thật khó mà kìm lòng được.
Ngày hôm sau, ta về thăm nhà mẹ đẻ.
Mạnh Hàn Sơn đã cho người chuẩn bị quà cáp chu đáo từ trước.
Hắn là người biết cách cho ta đủ thể diện, nhưng cũng có thể trở mặt vô tình, tất cả đều tùy thuộc vào việc ta có thể nắm bắt được trái tim hắn hay không.
Vừa lên xe ngựa, bánh xe lăn bánh, ta loạng choạng ngã vào lòng Mạnh Hàn Sơn.
Hắn thuận thế ôm lấy ta.
Ta đỏ mặt nhìn hắn: “Thiếp xin lỗi chàng, thiếp thật sự yếu đuối.”
Khóe mắt Mạnh Hàn Sơn ánh lên ý cười: “Không sao.”
Dường như hắn rất thích, ôm ta một đoạn đường dài mới luyến tiếc buông ra.
Ta cố ý tỏ ra e thẹn bối rối.
Mạnh Hàn Sơn cũng xúc động.
Bầu không khí trong xe ngựa phút chốc trở nên mập mờ.
Xem ra, dù trong lòng nam nhân có ánh trăng sáng, cũng chẳng thể ngăn cản trái tim rung động trước những bóng hồng khác.
Lời thoại bản quả thật không sai.
Ta vừa rồi đã tự mình kiểm chứng điều này.
Về đến phủ thừa tướng, ta mỉm cười rạng rỡ, cố ý nói rằng: “Mẹ, phu quân đối với con vô cùng tốt.”
Lời này là ta cố tình nói cho Mạnh Hàn Sơn nghe.
Trước tiên đặt hắn ở vị trí một người phu quân tốt, hắn sẽ tự mình thực hiện bổn phận của mình.
Hắn đối với cha mẹ ta hết mực cung kính, lễ độ.
Trong bữa tiệc, hắn còn lo ta uống rượu mơ say, nhiều lần dặn dò.
Quả thật là yêu thương hết mực.
Buổi trưa, ta nghỉ ngơi ở khuê phòng.
Mẹ đưa thư tỷ tỷ gửi tới.
Ngày thứ hai sau đại hôn, tỷ tỷ đã cùng Cố Uyên lên đường tới phủ đệ biên quan.
Trong thư, tỷ ấy kể đêm tân hôn đã “thu phục” được Cố Uyên rồi.
Ta mỉm cười che miệng.
Cố Uyên đúng là một tảng đá cứng nhắc, kiếp trước vì ta thân thể yếu đuối, hắn sợ làm ta bị thương, đêm tân hôn cứ thế dang dở.
Nghĩ lại, tỷ tỷ và hắn đúng là một cặp trời sinh.
Thực ra ta không hận hắn vì mũi tên kiếp trước, trong hoàn cảnh đó, nếu là ta, ta cũng sẽ không chút do dự mà b.ắ.n tên.
Trên xe ngựa trở về, ta cố ý giả say, vứt bỏ vẻ đoan trang thường ngày, ngồi hẳn lên người Mạnh Hàn Sơn, nâng mặt hắn, cười hì hì: “Phu quân, chàng đúng là tú sắc khả san.”
Ta chủ động hôn hắn.
Gần như ngay lập tức, Mạnh Hàn Sơn không kìm chế được nữa, từ bị động chuyển sang chủ động.
Tuy nhiên, ta không để hắn toại nguyện, khi hắn muốn gần gũi hơn, ta đã giả vờ ngủ say trong lòng hắn.
Ta cố tình làm vậy đấy.
Khi tỉnh lại, ta sẽ giả vờ quên hết mọi chuyện, để hắn một mình chìm đắm trong dư vị ngọt ngào, nồng nàn trên xe ngựa..