Lý Khinh Diêu thở dài: “Em hầm canh gà tận hai tiếng đồng hồ, đích thân mang đến mà còn chả có tư cách tham quan nhà hàng xóm.”
Trần Phổ phì cười, hất hàm với cô: “Nói chuyện bình thường đi, cũng có gì hay đâu mà xem, em muốn xem thì cứ xem thoải mái.”
Lý Khinh Diêu đút hay tay vào túi quần, đi vào trong bếp trước. Trần Phổ thấy cô chú tâm như vậy, anh cũng hứng thú, muốn xem thử Lý Khinh Diêu tham quan xong sẽ nói gì nên đi theo sau cô.
Nhà bếp đúng như tưởng tượng của Lý Khinh Diêu, thiết kế hiện đại màu xám, đơn giản trang nhã, căn bếp lạnh tanh đúng như bếp của người đàn ông độc thân không nấu nướng nhưng lại sạch sẽ đến khó tin.
Ai cũng biết nhà bếp và nhà vệ sinh khó dọn dẹp nhất.
Lý Khinh Diêu hỏi: “Anh thuê nhân viên dọn vệ sinh à?”
Hai tay Trần Phổ cũng đút vào túi quần, tựa vào khung cửa trượt của nhà bếp, nói: “Thế mà em cũng nhìn ra được? Tôi đích thân dọn dẹp không được à?”
“Không được.”
Trần Phổ cười: “Giỏi quan sát đấy.”
Sau đó, Lý Khinh Diêu lại phát hiện nhà anh không có lấy một chai nước tương, một thùng dầu chưa bóc tem đặt trên giá để. Có thể thấy người đàn ông này bình thường không nấu ăn, toàn gọi đồ ăn ngoài.
Lý Khinh Diêu nhìn anh bằng ánh mắt thương hại.
Lý Khinh Diêu lại đi đến ngoài phòng ngủ, cửa đang để mở, một gian để ngủ, một gian tập thể dục. Cô đứng trước cửa phòng ngủ chính, nhìn thấy một chiếc kệ sách to, đặt rất nhiều sách, Lý Khinh Diêu tò mò hỏi anh: “Em có thể vào trong không?”
Trần Phổ nghiêng đầu ý bảo cô vào đi.
Lý Khinh Diêu bước đến trước kệ sách, thoáng thấy trên ghế có một chiếc quần lót màu xám nằm chỏng chơ. Trần Phổ lao đến cầm chiếc quần lót, nhưng nhét vào đâu cũng không ổn. Cuối cùng, anh nhét vào trong túi, bực chết đi được, trưa nay về giặt quần áo mà để sót mất.
Lý Khinh Diêu rất bình tĩnh, nói: “Anh vẫn thích màu này à?”
Trần Phổ tức cười, trả lời: “Không liên quan đến em”, sau đó quay đầu đi vào nhà vệ sinh, vứt chiếc quần lót vào giỏ đồ bẩn đợi tí nữa giặt. Anh đóng cửa nhà vệ sinh lại, ước gì khóa trái luôn cho rồi.
Trên giá sách của Trần Phổ, ngoại trừ những cuốn sách điều tra tội phạm, còn có một số cuốn tiểu thuyết, đủ thể loại từ trong nước đến nước ngoài, từ hiện đại đến lịch sử. Lý Khinh Diêu nhìn hàng tiểu thuyết của Trương Ái Linh, rút một cuốn, hỏi anh: “Anh đọc cả tiểu thuyết Trương Ái Linh?”
“Không được à?”
Lý Khinh Diêu mỉm cười: “Em chưa đọc cuốn này, anh cho em mượn mấy ngày nhé?”
“Mượn thoải mái.”
Lý Khinh Diêu cầm theo cuốn sách đến căn phòng thứ hai, trong phòng có một chiếc máy cháy bộ, máy tập luyện sức mạnh tích hợp, bên cạnh còn có một tấm thảm nhảy dây. Lý Khinh Diêu: “Anh nhảy dây nữa à?”
“Ừ.”
“Một lần nhảy bao nhiêu cái?”
“Tầm năm, sáu nghìn cái.”
Lý Khinh Diêu nhìn những bộ dây nhảy nhảy đặt trong tủ cạnh đó, cô nói: “Dây nhảy hãng nào tốt ạ? Anh giới thiệu cho em đi, dạo này em cũng định tập thể dục.”
“Em lên JD tìm thử xem, mấy hãng thể thao lớn có cả đấy.”
“Thế anh giới thiệu cho em một hãng đi mà.”
Nghe giọng điệu của cô, đặc biệt là chữ “mà” nũng nịu, Trần Phổ biết ngay cô lại định bày trò. Anh lặng lẽ khom lưng mở tủ, lấy một bộ dây nhảy mới toanh chưa bóc tem ra: “Tặng em đấy, khỏi cảm ơn.”
“Thế thì ngại quá ạ.” Lý Khinh Diêu cầm bộ dây nhảy và quyển sách, mãn nguyện rời khỏi phòng.
Lý Khinh Diêu một tay ôm sách và dây nhảy, tay còn lại xách hộp dữ nhiệt, lễ phép nói: “Đội trưởng Trần, em không làm phiền anh nữa. Anh nhớ ăn canh gà nhân lúc còn nóng và nghỉ ngơi sớm nhé.”
“Khoan đã!” Trần Phổ tìm trong tủ phòng khách, lấy một hộp trà mới toanh bỏ vào trong túi ni lông, đưa cho cô: “Mang về mà uống.”
Anh không thích mang ơn người khác. Lý Khinh Diêu mang canh gà đến, tốn thời gian và tâm huyết, với thói quen của anh thì phải đáp lễ ngay lập tức. Còn về dây nhảy và sách, trong mắt anh không được xem là quà.
Lý Khinh Diêu không biết thương hiệu và giá cả của hộp trà này nhưng có lẽ là cũng không rẻ, cô chân thành từ chối: “Đắt quá, em không nhận đâu.”
Trần Phổ cau mày, giật sách và dây nhảy trong tay Lý Khinh Diêu cho cả vào trong túi, ném vào lòng cô: “Đắt gì đâu, không tốn tiền, toàn người ta tặng tôi cả. Nếu không tôi cũng không cho em đâu. Về đi.”
Lý Khinh Diêu bị anh đẩy ra ngoài cửa, thật ra cô cũng là người không thích mang ơn người ta, chiếm tí hời là để trêu Trần Phổ thôi, nếu thật sự nhận hộp trà này thì cô sẽ áy náy lắm. Nhưng điều kiện kinh tế hiện tại của cô không cho phép cô đáp lễ.
Nhưng sau một hồi suy nghĩ, Lý Khinh Diêu nghiệm ra —— Nếu không đáp lễ bằng giá trị kinh tế được, thì mình cứ báo đáp bằng giá trị tình cảm trước đã.
Thế là, một tay cô vịn vào khung cửa, chân thành nói: “Trần Phổ, em còn vài lời muốn nói với anh.”
Trần Phổ ngờ vực nhìn cô, sợ cô lại bất ngờ thả “bom nổ chậm”.
“Vụ án này anh không làm sai, mỗi bước đều đi đúng hướng. Chỉ là bản thân vụ án đã nằm ngoài lẽ thường, đây là một sự kiện có xác suất cực kỳ thấp, chúng ta xui nên mới vướng vào. Em cảm thấy anh làm rất tốt, là đội trưởng tốt nhất mà em từng gặp.”
Lý Khinh Diêu thong thả đi xuống dưới tầng.
Trần Phổ ngẩn ra một lúc, chủ yếu là do bình thường Lý Khinh Diêu toàn ăn nói đon đả với người khác, thi thoảng mỉa anh. Nhưng những lời hôm nay cô nói lại thấm thía chân thành, không hề kháy khịa tẹo nào.
Những tia ấm áp không kiểm soát nổi, tỏa ra từ đáy lòng Trần Phổ, dần dần lan tràn khắp lồng ngực anh. Anh đóng cửa nhà, không khỏi bật cười, thầm nghĩ, thật ra cô là một người tốt bụng, chỉ là hay nghịch ngợm tí thôi.
Không lâu sau, đồ ăn anh đặt đã được giao đến, Trần Phổ vào trong bếp, nhìn thấy bát canh gà to tướng, đột nhiên bừng tỉnh.
Anh đã bảo rồi mà, cô tự dưng tự đế nấu canh gà là muốn nhân cơ hội đến an ủi người đội trưởng này chứ gì? Chỉ là nhóc con này mạnh miệng, nên mới ngại nói thẳng.
Trần Phổ cúi đầu nhìn bát canh gà vàng óng lấp lánh, lắc đầu bật cười. Anh bưng bát lên húp một ngụm lớn ngon lành.
——
Sáng hôm sau, Trần Phổ phơi phới đến văn phòng, hoàn toàn không giống như gặp phải ải khó, khiến lính Đội hai đang ủ rủ cảm thấy tự ti —— Vẫn là Trung Đội trưởng mình tâm lý vững.
Trần Phổ triệp tập mọi người họp.
Thực ra anh là người rất có khiếu quản lý, sau khi nhận thấy tình trạng tinh thần của mọi người, Trần Phổ không yêu cầu từng người đưa ra ý kiến như bình thường, anh suy nghĩ một lát rồi cầm bút viết tên “Lưu Hoài Tín” lên bảng trắng, sau đó viết thêm “Châu Dương Tân”, “Phương Giai” và “Lý Khinh Diêu” cạnh đó.
Hành động này đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Trần Phổ ném bút lông lên bàn, kêu cách “bụp”, đi thẳng vào vấn đề: “Tạm thời gác Cao Kế Xương sang một bên, ông ta không thể là hung thủ giết Lưu Hoài Tín. Điều tra lại từ đầu. Trước đây chúng ta chỉ tập trung vào vụ án của Trương Hi Ngọc, tưởng là án trong án. Hiện tại rõ ràng là án ngoài án.
Ai nấy cũng vui mừng, mắt sáng rực.
Trần Phổ nói: “Chúng ta phải tập trung vào nạn nhân.”
Lý Khinh Diêu tập trung vào cái tên “Lưu Hoài Tín”, hình ảnh một thầy giáo trẻ tuổi hiền lành, khắc khổ hiện lên trong đầu cô.
Có người nói: “Chẳng nhẽ Lưu Hoài Tín tự sát?”
Rất nhiều giọng nói đồng thời vang lên: “Không thể nào.”
Trần Phổ mỉm cười, gật đầu: “Đêm đó, chắc chắn đã xảy ra chuyện khác trước khi Cao Kế Xương đến. Hiện đã biết: Lưu Hoài Tín luôn ở nhà, không ra ngoài. Điện thoại của anh ta cũng không nhận được bất kỳ cuộc gọi, tin nhắn nào. Thế nên, chỉ có khả năng còn có người thứ ba đã đến nhà anh ta. Bị người này uy hiếp nên Lưu Hoài Tín mới cắt cổ tay tự sát.”
Mọi người thảo luận rôm rả, hiển nhiên đã lấy lại trạng thái ồn ào thường ngày. Trần Phổ nhìn một vòng, vô tình va phải ánh mắt Lý Khinh Diêu. Ánh mắt anh trở nên dịu dàng, gật đầu với cô.
Lý Khinh Diêu hơi rùng mình. Sao ánh mắt Trần Phổ lại trở nên thánh thiện như vậy?
Vì cô cho anh ăn bát canh gà mình ăn không hết định đổ đi à?
Lý Khinh Diêu không khỏi xót xa, bình thường đứa trẻ này sống thế nào nhỉ?
Diêm Dũng hỏi: “Người này là ai đây?”
Phương Giai nói: “Đó là mục tiêu tiếp theo cần điều tra. Trần Phổ, cậu viết tên ba người chúng tôi lên bảng làm gì?”
“Vì trong quá trình điều tra trước đây, kết quả điều tra của ba người đều cho thấy khả năng tồn tại của người thư nha. Nhưng lúc đó hướng điều tra bị sai lệch nên chúng ta đều bỏ qua.”
—Hết chương 28—