Đội Trưởng! Xin Dừng Tay!

Chương 87: 87: Em Muốn Về Nhà Bố Mẹ Không



Trần Ngọc Linh sáng sớm đã kéo Hoăc Cố Lăng Thành đến Tuý Lâm Viên làm loạn.

Cô vừa bước vào phòng khách vừa mắng:
– Dương Lâm Bảo, tên khốn nạn nhà anh.

Mau ra đây.
Dương Lâm Bảo bước từ trên tầng xuống, trên người mặc chiếc quần âu đen và áo thun trắng, nhìn rất giống với mấy tiểu thịt tươi ở trường đại học.

Hoắc Cô Lăng Thành đứng cạnh an ủi Trần Ngọc Linh thấy anh liền lên tiếng:
– Mấy ngày nay cậu làm gì Mạn Thư?
Dương Lâm Bảo ngồi xuống sô pha:
– Không làm gì cả.
Trần Ngọc Linh tức giận đỏ bừng mặt, vút túi xách vai màu trắng thập phần quen mắt xuống bàn trà:
– Uổng công cho Thư Thư đến vậy.

Nó yêu anh đến nhường nào? Anh hà cớ gì phải làm như thế? Anh là một lão già rồi.

Nó còn nhỏ, anh không biết sao?
Dương Lâm Bảo rót ly trà đưa lên miệng nhấp một cái, bình thản trả lời:
– Đưa vợ cậu về đi.
Hoắc Cố Lăng Thành đi đến xoa xoa vai Trần Ngọc Linh:
– Linh Linh, chúng ta không được nhúng tay vào việc của hắn.

Chúng ta về đi, rồi anh bảo ban hắn.

Nhé?
Trần Ngọc Linh nhìn Hoắc Cố Lăng Thành, đôi mắt đã ngấn nước:
– Không được, con bé không được sinh con.
Rồi quay lại nhìn Dương Lâm Bảo đầy oán hận:
– Tôi đưa Hạ Mạn Thư đi.
Dương Lâm Bảo ngừng tay, đứng dậy nhìn cô:
– Nữ nhân ai cũng không hiểu chuyện như nhau.
Hạ Mạn Thư đứng ở đầu cầu thang, đôi mắt vô hồn:
– Anh Thành, đưa Linh Linh về trước đi.

Trần Ngọc Linh nhìn Hạ Mạn Thư một lát, thấy cô gật đầu với mình cũng an tâm hơn.

Hoắc Cố Lămg Thành đỡ cô ra ngoài, nhỏ giọng với Dương Lâm Bảo:
– Nếu không được đừng trói buộc em gái tôi.

Nếu không tôi không tha cho cậu đâu.
Hai người rời phòng khách, Hạ Mạn Thư cũng không quan tâm Dương Lâm Bảo đang đứng đó, liền quay về phòng, thu người lại nằm trên giường.
Dương Lâm Bảo mang túi xách vai lên phòng, treo lên giá cho cô.

Cảm thấy nặng nặng anh mở ra xem, một chiếc cà vạt mới tinh.

Nhìn con người đang cuộn mình trong chăn kia, nhớ đến ngày ở biển, chắc rằng cô đã mua cho mình, anh lên tiếng:
– Cà vạt đẹp lắm.

Cám ơn em.
Anh thay áo sơ mi, đeo cà vạt rồi khoác áo vest vào.

Đi lại hôn trán cô một cái rồi ra ngoài.

Mới mở cửa thì cô nói:
– Kêu hết người khác đi đi.
Kêu hết người khác? Là cô không cần người giúp việc hay không cần anh?
Dương Lâm Bảo gật đầu rồi ra ngoài.

Thấy dì Hà đang giọn dẹp bếp núc, anh đi lại:
– Dì Hà, phiền dì rồi.

Nếu có thể thì dì sáng sớm đến để đồ ăn trong tủ lạnh rồi dì có thể về.

Có vẻ cô ấy cần yên tĩnh.
Dì Hà cười hiền hậu:
– Được chứ thượng tướng.
Anh toan đi thì nói thêm:
– Vậy thì dì để nhiều trái cây một chút, nhất là quýt, cô ấy hình như rất thích ăn trái cây.
Dặn dò xong xuôi anh rời khỏi Tuý Lâm Viên đến trụ sở cảnh sát.
Hạ Mạn Thư mấy ngày nay cứ ngoan ngoãn ở trong nhà, chịu khó ăn cơm, không chống đối như trước nữa.

Nhưng cô không nói chuyện với anh nhiều, anh hỏi cô trả lời.

Nếu không thì cũng chẳng còn bám riết lấy nũng nịu lấy anh.

Dương Lâm Bảo muốn cô sinh con, cô cũng không chối từ, sáng đi làm, tối về điên cuồng đè cô trên giường đến nửa đêm.
Hạ Mạn Thư cũng thấy anh thay đổi rõ rệt, anh có vẻ thích cô như thế, ngoan ngoãn nghe lời, khuất phục dưới thân.

Nếu vậy thì được, cô sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Hôm nay cũng vậy, sáng ra anh đi làm, cô ngủ thêm một chút đến tám giờ xuống bếp kiếm đồ ăn, hàng loạt rau củ, thịt cá, tôm cua chất đầy tủ, mùi tanh đồ sống sộc lên mũi.

Đến nỗi ngăn mát còn nghe cả mùi của hải sản đóng hộp.

Cô cầm một quả táo lên rửa sạch, lau vào áo rồi ngồi thụp xuống cắn nhai.

Suy nghĩ gì đó rồi cô lên phòng xé một tờ giấy trong quyển sách trên bàn, cầm cây bút ghi vài chữ rồi bỏ lên khay đựng trứng, chỗ dễ thấy nhất.

Cô để lại ghi chú cho dì Hà, bảo đừng mua rau và đồ tươi nữa, mua củ quả thôi được rồi.
Hạ Mạn Thư đi cầm thêm vài quả quýt đường trên tay, đi lang thang trong nhà không có mục đích, mở cửa ra vườn sau, vài cái cây cảnh sum xuê, trên đất còn ẩm nước chưa bay hơi hết, rõ ràng sáng sớm dì Hà đến tưới cây.

Những bụi hoa hồng đủ màu nở hoa, vài cây hướng dương đang tắm nắng.

Cô đi đến xích đu màu đen trên sân lát đá, ngồi ở đó.

Căn nhà chỉ có mình cô, nhưng thực ra nhất cử nhất động của mình đều bị người ta thấy hết.

Cũng gần đến năm mới rồi, có lẽ là bốn hoặc năm ngày nữa.

Nhưng chắc hắn không đồng ý cho cô về đâu.

Còn việc học của cô nữa, kiểu gì giáo sư Trương cũng mắng cô cho mà coi.

Bỏ học cả hai tuần, đừng hòng mà được thi, huống gì lấy bằng tốt nghiệp.

Ngồi ngây ngốc cả tiếng đồng hồ, đến nỗi nắng đã lên cao, làn da cô bị đỏ ửng lên vì nắng rát.

Nhưng cô không muốn đứng dậy, dù gì ở ngoài đây vẫn tốt.
Dương Lâm Bảo ngồi ở bàn làm việc mở laptop ra, check camera ở Tuý Lâm Viên lên xem.

Sau lần trước anh đã bảo người lắp camera khắp nhà, phòng hờ cô lại muốn chạy trốn.

Nhưng không ngờ cô lại không quấy phá, ngoan ngoãn mà ở lại.

Anh đang ngắm nhìn bóng dáng ngồi trên xích đu kia, một lúc lâu thật lâu.
Trần Diệc đi vào:
– Đội trưởng, tìm được manh mối của chiếc xe chở hàng cấm rồi.
Dương Lâm Bảo nhanh chóng khoác chiếc áo khoác xám của quân nhân (anh đã thay quân phục) rồi điều động đội phòng chống tội phạm lên đường.
Buổi trưa cô cũng cầm một hộp quả ra sô pha ngồi ăn thay vào bữa trưa.

Mở lên bộ phim cô yêu thích, ngồi nhấm nháp vài quả việt quất cũng đã hết buổi chiều.

Lại một ngày chán lẻ tẻ, ăn rồi đi xung quanh, coi phim, rồi lại đứng dậy đi xung quanh.

Đến đêm xuống, đang lim dim mắt chìm vào giấc ngủ.

Bỗng có một sức nặng đè lên người cô, giật mình “a” lên một tiếng, chưa kịp nói gì đã bị người ta hôn, không phải hôn, mà là muốn nuốt luôn lưỡi.

Hạ Mạn Thư vùng vẫy chống cự.

Nam nhân kia lên tiếng:
– Không phải em rất ngoan sao bảo bối?
Giọng nói quen thuộc, cô im lặng, để cho hắn làm gì thì làm.

Dương Lâm Bảo lật người cô qua lại chà đạp, cô không phối hợp với hắn.

Mặc cô làm gì thì làm, không lên tiếng.

Dương Lâm Bảo nhấc cô lên, đam từ sau vào, gầm nhẹ:
– Rên rỉ đi bảo bối.


Cho tôi nghe.
Hạ Mạn Thư cắn môi không muốn phát ra một tiếng nào.

Dương Lâm Bảo dường như mất hứng, luân động hạ thể vài cái rồi bắn tinh dịch vào cơ thể, cô khẽ run lên một cái rồi nằm bẹp xuống giường.

Dương Lâm Bảo đi vào phòng tắm rửa qua loa rồi lên giường ôm cô ngủ.
Hạ Mạn Thư lạnh nhạt với anh, khiến anh buồn não.

Tưởng rằng cô ngoan ngoãn thì sẽ đỡ phiền hà hơn, nhưng không ngờ càng về sau anh càng nhớ đến Hạ Mạn Thư vui vẻ hồn nhiên lúc trước.

Mỗi lần anh làm tình với cô, cô thỉnh thoảng mới phối hợp, nếu không thì một mình anh làm, rất không thoải mái.
– Mạn Thư, tôi phải làm sao em mới chịu đây?
Hạ Mạn Thư nằm trong lòng anh, nghe giọng phía sau cất tiếng thì trả lời:
– Đi học.
Dương Lâm Bảo tì cằm lên đầu cô:
– Em tốt nghiệp rồi, mai Trần Diệc đưa bằng đến cho em.
Hạ Mạn Thư hỏi lại:
– Dùng tiền mua?
Dương Lâm Bảo không trả lời.

Cô cười lạnh:
– Người có tiền là người nắm quyền.

Quả không sai.
Dương Lâm Bảo cúi xuống hôn gáy cô:
– Em muốn về nhà với bố mẹ không?
Hạ Mạn Thư như cá gặp nước, ámh mắt lung linh:
– Thật sao?
Dương Lâm Bảo xoay người cô lại:
– 2 tuần? Được không?
Hạ Mạn Thư vui mừng quá độ, chồm lên hôn anh ngấu nghiến.

Dương Lâm Bảo thấy cô chủ động thì đâu thể bỏ qua dễ dàng, tất nhiên phải hung hăng đè dưới thân rồi..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận