Hạ Tri Thu gặp lại Giang Trình tại buổi họp lớp mười năm sau.
Trước đó, họ tình cờ gặp nhau một lần.
Cũng không biết có phải Giang Trình xúc động vì cách xa lâu ngày không gặp hay không mà trước tiên hắn xin số điện thoại Hạ Tri Thu, sau đó thì tổ chức buổi họp lớp tiếng tăm lớn thế này.
Nói là tiếng tăm lớn cũng không có nói ngoa.
Cuộc tụ họp này có số lượng người tham gia nhiều nhất mấy năm qua.
Ngay cả chủ nhiệm lớp hồi ấy và chủ nhiệm khoa đã nghỉ hưu cũng được mời.
Nơi họp lớp cũng rất xa hoa.
Đó là một khách sạn cao cấp nhất nhì thành phố, lại còn bao hẳn một tầng.
Mà còn là tầng ngắm cảnh đắt nhất.
Đây là lần đầu tiên Hạ Tri Thu được ăn ở một nơi đắt đỏ như vậy.
Ngoài cậu ra, với nhiều người khác cũng là lần đầu.
Phải nói là sông có khúc, người có lúc.
Hồi ấy Giang Trình không có gì nổi bật, u ám lầm lì, vậy mà trong nháy mắt đã trở thành người có tiền đồ nhất lớp.
Đào Ương cầm chén rượu đến chào Hạ Tri Thu.
Khi còn đi học, hai người có quan hệ tốt nhất, ngôi bàn trước bàn sau.
Tuy mấy năm qua ít liên lạc, nhưng tết đến vẫn gửi tin nhắn thăm hỏi.
Hạ Tri Thu từ quê lên, người đầu tiên liên lạc chính là Đào Ương, cũng chính cậu ta dành chút thời gian đi đón và giúp cậu thuê phòng.
“Cậu gặp Giang Trình chưa?” – Đào Ương hỏi.
Hạ Tri Thu đứng bên bàn buffet, cầm một cái bánh quy khô kiểu cũ, gật đầu.
“Ở đâu vậy? Đừng nói là ở phim trường nha.”
Hạ Tri Thu đáp: “Ừm.”
“Vãi!” – Đào Ương chửi thề một câu.
Xuyên qua đám người nhìn phía sau Giang Trình, mắt trợn trắng: “Thằng ngu đó chắc ngửa mặt lên trời luôn hả?”
Hạ Tri Thu ăn bánh xong thì uống một ngụm nước chanh, nói: “Cũng không tới mức đó.”
“Không tới mức đó?” – Đào Ương nói – “Tớ có thể tưởng tượng ra bộ dáng nó nhìn cậu kiểu tiểu nhân đắc ý luôn đấy.”
Hạ Tri Thu cười cười, không nói gì.
Đào Ương không khỏi nhíu mày.
“Nếu ông cậu không bất ngờ gặp chuyện thì cơ hội kia trăm phần trăm thuộc về cậu rồi.
Nào đến lượt cho tên họ Giang được dịp diễu võ giương oai.”
Hạ Tri Thu khẽ lắc đầu.
“Thôi bỏ đi, Đào Ương.
Mỗi người mỗi số.
Cho dù cơ hội có thật sự rơi vào tay tớ, cũng chưa chắc tớ sẽ giỏi hơn Giang Trình.”
“Thằng đó mà diễn cái quần gì.” Đào Ương phun một bãi nước bọt bên cạnh thùng rác, nói: “Cũng chỉ đóng vai nam ba, vậy mà cứ nghĩ mình là diễn viên ưu tú á.”
Giang Trình là một diễn viên, chưa tốt nghiệp cấp ba đã có tiếng.
Lúc đó có một đoàn phim đến trường bọn họ mượn cảnh.
Do thiếu diễn viên tuổi teen mà đạo diễn lại muốn phim khắc họa thật chân thật thời thanh xuân nên đoàn quyết định mở cuộc thử vai rầm rộ ngay trong trường.
Hồi đó cũng là cái tuổi mà bọn thiếu niên theo đuổi khát vọng nên không ít đứa ôm mộng làm minh tinh mà cực kỳ tích cực chuẩn bị.
Hạ Tri Thu từ nhỏ đã thích diễn xuất nên rất vui khi biết đến cơ hội này.
Sau mỗi buổi học, cậu đều nghiên cứu nhân vật trong kịch bản mà đoàn phim phát xuống.
Đạo diễn cũng nhìn trúng cậu, mong cậu có thể trổ hết tài năng trong buổi thử vai.
Nhưng trời thường không chiều lòng người, một ngày trước khi diễn ra buổi thử vai tập trung thì ông của Hạ Tri Thu gặp chuyện, cậu và cha mẹ phải chạy về quê ngay trong đêm.
Lúc lên lại thì phim đã quay xong rồi…!
Hạ Tri Thu nhớ lại chuyện cũ, thẫn thờ nhìn cái ly trong tay.
“Tóm lại người giỏi nhất lớp vẫn là Lý Úc Trạch.”
Tay Hạ Tri Thu hơi run lên, nước chanh trong ly đang tĩnh lặng bỗng có chút gợn sóng.
“Anh ấy…!không đến à?”
“Ai?”
“Lý…!Úc Trạch.”
“Giỡn hoài bạn.” Đào Ương chế nhạo.
“Giang Trình mời được à? Đẳng cấp của nó còn méo xứng xách giày cho Lý Úc Trạch nữa.”
Có mấy cô gái đứng cạnh đó, nghe thấy tên Lý Úc Trạch thì tụ lại gần.
Lớp phó văn nghệ Hứa Lam Lam, tóc xoăn môi đỏ, trên người mặc một bộ váy dài màu đen thanh lịch, thể hiện đường cong quyến rũ.
Không nói chuyện thì là mỹ nhân xinh đẹp lạnh lùng, nhưng mở miệng ra thì biết ngay là trạm tỷ lâu năm.
“Lý Úc Trạch không đến? Vậy chẳng phải tớ đi công cốc rồi à? Vì buổi họp lớp mà mất công lôi cái máy ảnh dưới đáy thùng ra, vậy mà chỉ có thể chụp mấy ông già bụng bia này thôi hả?”
Đào Ương ngó sang Hứa Lam Lam.
“Gì? Bà nói ai bụng bia?”
“Chắc chắn là không bao gồm Hạ Tri Thu rồi.” Hứa Lam Lam nhếch miệng cười với cậu.
Năm nay bọn họ vừa đúng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, cái tuổi thành gia lập nghiệp.
Mười năm không gặp, diện mạo mỗi người cũng sớm khác đi, nếu không chú trọng gìn giữ vóc dáng thì càng dễ biến tướng.
Lấy lớp trưởng làm ví dụ, vốn là một chàng trai đầy sinh lực, nháy mắt mà lại trở thành ông chú bụng bia, nhìn xa cứ như mang bầu năm tháng, nhìn gần thì đầy mặt bóng dầu, mới hỏi coi lâu nay ảnh làm ở đâu.
Thì ra là ở quầy BBQ trong chợ đêm.
Khác xa với cậu thiếu niên khôi ngô hồi học sinh thích nghiên cứu quốc học.
Tuy nhiên, cuộc sống bên gian hàng cũng khá ổn.
Nhà có hơn chục cửa hàng, vợ con đề huề, gia đình êm ấm.
Không còn những khao khát hay mờ mịt như thời học sinh, giờ cuộc sống đủ đầy sung túc, cần cù chăm chỉ.
Lớp trưởng đổ hết những thay đổi bây giờ cho thời gian, đổ cho thời gian là một con dao mổ heo, mổ trên người cậu ta mấy nhát, khiến cậu ta không ngủ được, ngồi ôm ảnh mặc niệm cho mình.
Nhưng cũng có người không thay đổi nhiều vậy, cùng lắm là góc cạnh không còn như xưa mà thêm một chút nét trưởng thành.
Ví dụ như Đào Ương, Hứa Lam Lam, và cả Hạ Tri Thu.
Đặc biệt là Hạ Tri Thu, chỉ cần bạn học nào từng gặp cậu ấy đều có thể nhận ra cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Cậu ấy giống hệt như một thiếu niên mười bảy tuổi trong sáng.
Trên người mặc một chiếc áo sơ mi trắng, tóc ngắn mảnh mảnh, thời gian dường như không đọng lại một chút dấu vết nào, cười lên vẫn như ánh dương xán lạn, cách nói chuyện vẫn cứ nhỏ nhẹ ôn hòa.
Hứa Lam vốn yêu thầm cậu, nhưng sau này vừa nhìn thấy Lý Úc Trạch thì thay đổi đối tượng.
Theo lời Hứa Lam Lam, không ai có thể chống lại khuôn mặt của Lý Úc Trạch.
Hạ Tri Thu vẫn thuộc về nhân loại, nhưng khuôn mặt của Lý Úc Trạch thì hoàn toàn khác biệt với nhân gian.
“A Thu, mấy năm nay cậu sống thế nào?” – Hứa Lam Lam nâng ly với Hạ Tri Thu.
Hạ Tri Thu đáp: “Cũng tạm.
Mấy năm trước thì hơi bận, dạo này đỡ nhiều rồi.”
“Vậy ông cậu khỏe lên chưa? Sau này tớ có nghe Đào Ương nói.”
“Cũng gần như hồi phục rồi.”
Hạ Tri Thu hơi áy náy.
“Lúc đó đi vội quá, không có tạm biệt với cậu đàng hoàng.”
“Nói gì vậy? Tạm biệt chỉ là chuyện nhỏ, không để chậm trễ sức khỏe của ông là được, chẳng phải chúng ta lại gặp nữa sao? Nếu như cậu thật sự muốn xin lỗi tụi này thì về sau nhớ thường xuyên liên lạc.”
Tính Hứa Lam Lam rất tốt, vui vẻ hào phóng, không ngại ngùng, có gì nói đó, không che che giấu giấu.
Trước kia Giang Trình thích cô ấy, phỏng chừng bây giỡ vẫn vậy.
“Vậy sau này cậu vẫn ở lại thành phố A để phát triển ư?” Ba người đang nói, nhân vật chính tổ chức buổi họp lớp hôm nay cuối cùng cũng từ trong đám đông bước ra.
Giang Trình mặc nguyên bộ tây trang cao cấp màu xám đậm, tươi cười chào hỏi bọn họ.
Hắn lớn lên nhìn cũng được, nhưng làm diễn viên nhiều năm và có chỉnh mặt đôi chút nên nhìn đẹp hơn người thường, khí chất cũng tăng lên không kém.
Theo lý mà nói thì quan hệ giữa Hạ Tri Thu và Giang Trình đáng lẽ phải thân thiết hơn với Đào Ương.
Cha mẹ họ đều là người vùng ngoài đến thành phố A cố gắng làm việc, mười mấy năm trước còn sống cùng một khu chung cư cho người di dân đến thành phố khác.
Cha mẹ của Hạ Tri Thu có tay nghề khá nên mở một quán cơm nhỏ, cha mẹ Giang Trình vừa khéo bán rau ở chợ bên cạnh.
Ngày thường hay đưa rau cho tiệm cơm, qua lại nhiều thành ra thân thuộc.
Chỉ là Giang Trình luôn luôn xem thường công việc của cha mẹ.
Sau khi lên cấp 3 còn tránh mặt Hạ Tri Thu, sợ cậu nói với người khác nghề nghiệp của gia đình mình, làm hắn ta mất mặt.
Thoáng cái nhiều năm qua đi, Giang Trình đã tự dựng cho mình hình tượng không ngại vất vả, dũng cảm kiên trì ước mơ trong hoàn cảnh khó khăn.
Không những cảm thấy xuất thân cha mẹ trồng rau của mình chưa đủ thảm mà còn thêm mắm dặm muối, nói người cha tay chân lành lặn nặn thành một người tàn tật.
Đào Ương làm việc bên truyền thông nên cũng coi như là người trong cuộc.
Cái anh khó chịu nhất ở Giang Trình là hắn ta thẳng thừng lấy kinh nghiệm vừa học vừa làm của Hạ Tri Thu chuyển sang cho mình, tranh thủ giành cảm tình của người hâm mộ.
“Cậu xem nó đi hai bước kìa, định lấy sảnh khách sạn làm sàn diễn quốc tế chắc.
Nóng chảy mỡ mà vẫn tra ba lớp âu phục vải nỉ nhung.
Muốn nổi rôm sảy rồi sẵn nhận quảng cáo phấn rôm luôn ha gì?” – Đào Ương độc miệng, từ đó đến giờ chưa bao giờ che giấu sự chán ghét của mình đối với Giang Trình.
Giang Trình cũng biết nên nói chung không chọc giận Đào Ương.
Phóng viên truyền thông và ngôi sao giải trí cũng coi như là đôi bên cùng có lợi và kiềm chế lẫn nhau.
Không biết xui xẻo thế nào mà tòa soạn nơi Đào Ương làm việc lại có quan hệ hợp tác với công ty giải trí của Giang Trình.
Nhân viên hai bên đã ký thỏa thuận bảo mật, cho nên dẫu Đào Ương có biết hình tượng của Giang Trình đều là bịa đặt cũng không thể đem đi nói khắp nơi, hơn nữa chỉ với mình mình nói ra thì cũng là vô ích..