Lý Úc Trạch hờ hững liếc nhìn Phương Hạo Xuyên.
Ban đầu còn định giải thích, nhưng giờ thì không thèm nói nữa.
Nhưng Phương tổng không khỏi lo lắng, anh ta không ngừng lôi kéo Lý Úc Trạch quay đầu là bờ, hà tất phải níu kéo.
Cũng không thể vì thích một người mà chẳng cần mặt mũi.
Tốt xấu gì hắn cũng là thiếu gia, không có tình thì cũng có tiền.
Nhà người ta là một gia đình bình thường, sao hắn lại đi làm kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc người khác được.
Lý Úc Trạch không nghe nổi nữa, ngồi trên sô pha nhấp chút cà phê, ngắt lời: “Hạ Tri Thu không có vợ.”
“Gì??”, Phương Hạo Xuyên sửng sốt, ngồi đối diện, hỏi: “Ly hôn rồi?”
Lý Úc Trạch đáp: “Từ đó đến giờ chưa có kết hôn.”
Phương Hạo Xuyên: “Ủa kỳ vậy? Không phải lúc trước mày nhìn thấy…”
Lý Úc Trạch: “Quả thật lúc đó có thấy em ấy bàn chuyện cưới hỏi với một cô gái.
Nhưng cụ thể là có cưới hay chưa thì không rõ.”
“Vậy hỏi cậu ấy.”
“Không có hỏi.”
“Sao không hỏi?”
“Hỏi rõ thế để được gì? Biết em ấy còn độc thân là được rồi không phải sao?”, Lý Úc Trạch gắng gượng tránh đi đề tài này, vẻ mặt không mấy dễ chịu.
Cần nói rõ thêm, Cao Khuê và Lý Úc Trạch lên đại học rồi mới gặp nhau, còn Phương Hạo Xuyên là bạn thân nối khố với hắn từ thuở nhỏ.
Tất nhiên, danh hiệu bạn thân là do Phương tổng tự đặt.
Dù gì Lý Úc Trạch cũng không thích những đứa trẻ bị người lớn xúi lấy lòng hắn để cầu lợi.
Sở dĩ Phương Hạo Xuyên được xếp vào danh sách bạn tốt của Lý Úc Trạch là vì cha mẹ anh ta khá ngu ngốc, thừa kế được công ty giải trí rồi là chả thèm trèo cao thêm.
Lý Úc Trạch chơi chung với anh ta cũng là vì coi trọng điểm này.
Từ bé đã biết chọn bạn mà chơi, cho nên có thể nói hắn không hề ngây thơ chút nào.
Phương Hạo Xuyên thường tự hỏi một kẻ có mắt nhìn người như Lý Úc Trạch liệu có thể chấp nhận hoặc thích ai đó một cách đơn thuần vô điều kiện hay không?
Sau đó, người ấy thật sự xuất hiện, tên là Hạ Tri Thu.
Tuy buổi đầu gặp gỡ có hơi buồn cười nhưng lúc chia ly quả thật khiến người ta đau xót.
“Nghĩ gì đó?”, Lý Úc Trạch thấy Phương Hạo Xuyên cứ im im bèn đặt ly cà phê xuống hỏi.
“Có gì đâu.” – Phương Hạo Xuyên nói – “Tự nhiên nhắc Hạ Tri Thu làm tao nhớ tới lúc tụi mày quen nhau.”
Vẻ mặt Lý Úc Trạch thoáng chốc nghiêm lại, chốc sau cũng bật cười.
Lúc ấy, Lý Úc Trạch vừa mới chuyển trường, vì ngoại hình và thành tích hơn người nên bị cả trường gọi là siêu nhân.
Gì mà học sinh chuyển trường thiên tài, rồi gì mà không cần học bài cũng có thể đứng nhất khối.
Thể thao cũng tới hàng kiện tướng, trình độ bóng rổ đỉnh cao, đạt tầm cỡ quốc tế.
Thêm vào đó, hắn còn độc lai độc vãng không chơi với ai.
Điều này càng khiến các bạn cùng lớp cho rằng hắn cực kỳ thần bí.
Dần dà, hình tượng bên ngoài của Lý Úc Trạch về cơ bản đã hình thành.
Chỉ cần đọc sơ một quyển sách trên lớp là đủ khiến cả phòng học nhìn chăm chăm.
Chơi bóng rổ trẹo chân chút cũng bị mọi người vây xem cho là sắp tới ngày tàn của tổ chức bóng rổ thế giới rồi.
Vì thế Lý Úc Trạch không học và cũng chẳng chơi bóng rổ nữa.
Ngày nào cũng ôm tai nghe nằm ra bàn ngủ, thế nhưng thành tích vẫn tốt vô cùng.
Thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi ai mà chẳng thích được khen.
Mỗi ngày đi qua khuôn viên đều nhận được những ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, dù là Lý Úc Trạch cũng sẽ tự hào trong bụng.
Thế nên hắn không giải thích.
Đi học về ráng chịu thêm một chút, bữa nào cũng thức tới một, hai giờ đêm học bài, sợ lỡ mất vài ba điểm trong kỳ thi thử thì hình tượng thiên tài cũng sụp đổ.
Cho đến cuối tuần hôm đó.
Lý Úc Trạch mời bảy, tám gia sư đến nhà phụ đạo, Phương Hạo Xuyên cũng đến ngồi kế bên nghe ké.
Nhưng anh ta nào có kiên nhẫn như Lý Úc Trạch, học được lát bắt đầu thả hồn lên mây, ngồi nghĩ coi xíu nữa ăn gì.
Căn nhà Lý Úc Trạch mua bên ngoài trường không mời giúp việc, Phương Hạo Xuyên chỉ đành hỏi Lý Úc Trạch muốn ăn món nào rồi đặt đồ ăn
Trùng hợp sao người đến giao đồ lại là Hạ Tri Thu đang làm thêm khắp nơi trong ngày nghỉ.
Cậu mặc đồng phục xanh xám, đầu đội mũ lưỡi trai cùng màu.
Vì Phương Hạo Xuyên đặt quá nhiều không để mang hết nên nhờ Hạ Tri Thu xách phụ vô cửa.
Tình huống lúc ấy thiệt là khó xử!
Lý Úc Trạch vừa cắn bút vừa miên man suy nghĩ.
Tuy Hạ Tri Thu không nói nhưng miệng cậu ấy mở tròn vo kia kìa, kiểu như à ra là vậy.
Cậu đặt đồ ăn xuống thì bị Lý Úc Trạch lạnh lùng kêu lại.
“Nói yêu cầu của cậu đi.”
“Làm sao cậu mới giữ kín bí mật này?”
Hạ Tri Thu im lặng giây lát, bỗng dưng nhoẻn miệng cười, lấy trong túi ra một tấm danh thiếp đưa cho Lý Úc Trạch.
“Nếu sau này cậu đều đặt đồ ăn bên tớ, tớ sẽ không nói cho ai biết sự thật cậu không phải là thiên tài.”
Giờ Phương Hạo Xuyên nhớ lại bản mặt táo bón của Lý Úc Trạch khi ấy vẫn còn muốn vỗ tay cười sang sảng.
Khoảng thời gian dài sau đó bọn họ đều gọi đồ ăn chỗ Hạ Tri Thu.
Tất nhiên Hạ Tri Thu và Lý Úc Trạch cũng càng ngày càng thân thiết.
Chỉ là sau này không gặp được Hạ Tri Thu.
Phương Hạo Xuyên hỏi Lý Úc Trạch cơ duyên khiến hai người trùng phùng, cũng hỏi thêm Hạ Tri Thu bây giờ thay đổi ra sao.
Lúc đầu Lý Úc Trạch nói cậu ấy không thay đổi, nhưng vài giây sau lại bảo là có.
Hạ Tri Thu trở nên xa lạ, cũng rất khách khí với hắn.
Không còn líu lo nói về chuyện diễn xuất, cậu ấy trưởng thành và hướng nội nhiều hơn.
Suy cho cùng, sau khi trải qua ngần ấy biến cố trong cuộc đời, mấy ai còn giữ được sự vô tư như thời niên thiếu?
Cho nên Lý Úc Trạch nóng lòng muốn để cậu ở cạnh bên.
Nhưng không vội vàng mong cậu thay đổi.
“Phải rồi! Hôm nay tao đến đây là để hỏi một chuyện.” – Lý Úc Trạch nói.
Phương Hạo Xuyên hỏi: “Chuyện gì?”
Lý Úc Trạch: “Nhà sản xuất phim “Bình Sa” có tìm mày không?”
“Bình Sa hả? Có chứ.
Không phải họ đổi vai của Vệ Thịnh rồi sao? Mấy hôm trước có gọi một cuộc điện thoại nói muốn liên lạc với Cao Khuê nhưng bị tao dẹp qua bên rồi.”
“Sao lại từ chối?”
Phương Hạo Xuyên đáp: “Cao Khuê quay phim hơn nửa năm, tháng rồi có nói sau khi bộ phim trước mắt đóng máy sẽ nghỉ ngơi một khoảng thời gian.
Có muốn nó nhận nó cũng chẳng thèm đâu.”
Lý Úc Trạch nói: “Nhưng kịch bản bộ này khá hay.”
Phương Hạo Xuyên quan sát kỹ hắn một lúc.
“Nghe được mày khen kịch bản hay đúng thật là không dễ dàng gì đó.”
“Lẽ nào…!mày muốn diễn?”, Phương Hạo Xuyên chợt tỉnh ngộ.
“Bộ phim mà Hạ Tri Thu đi thử vai không lẽ là Bình Sa?”
Lý Úc Trạch đáp phải, lại nói thêm: “Tao không muốn quay.
Mày biết tao không thích nhận mấy công việc có chu kỳ dài nhằng thế này mà.”
“Vậy là…”, dù cùng lớn lên từ bé với Lý Úc Trạch nhưng Phương Hạo Xuyên vẫn chẳng hiểu nổi Lý Úc Trạch đang nghĩ gì.
Lý Úc Trạch nhìn đồng hồ, đoán bên Hạ Tri Thu chắc sắp kết thúc.
Hắn đứng dậy vỗ vai Phương tổng.
“Mày vẫn nên để Cao Khuê nhận bộ này.
Nếu mày từ chối cho nó đồng nghĩa với việc từ chối luôn danh hiệu thị đế.”
“Nhưng…”
“Mày không tin Cao Khuê sẽ giành được giải thưởng nhờ phim này?”
“Đương nhiên không phải.
Năng lực của thằng này tao tin trăm phần trăm, nhưng tao không tin là tự nhiên mày lại tốt bụng vậy.”
Anh ta hoài nghi mà nhìn Lý Úc Trạch.
“Đừng nói là vì Hạ Tri Thu có thể tham gia bộ phim nên mày mới muốn Cao Khuê diễn chung để giúp đỡ cậu ấy nha?”
Lý Úc Trạch cầm chìa khóa xe đi ra cửa, trước khi đi còn nói: “Vậy cớ gì tao không đích thân đi nhận?”
“Mục đích của tao rất đơn giản.
Đó là vì tốt cho Cao Khuê.”.