Đơn Từ Chức Của Vạn Người Ghét

Chương 11: C11: Chương 11


“Cậu không nghe điện thoại à?” Cô gái đối diện thấy cậu chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình, nhưng từ đầu đến cuối không có động tác gì, hơi tò mò hỏi cậu.

Yến Thu lắc đầu, lấy thẻ sim điện thoại trong điện thoại ra bẻ đôi, sau đó mở cửa sổ ném thẻ ra ngoài.

Tiếp theo tắt điện thoại, tiện tay nhét vào trong ba lô.

Khoảng cách từ thành phố A đến thành phố D hơn một ngàn km, ngồi xe lửa phải mất mấy ngày mấy đêm.

Yến Thu cũng không sốt ruột, mỗi ngày phần lớn thời gian đều mê man, lúc tỉnh táo lại thì tìm chỗ ít người ăn cơm uống thuốc.

Sinh hoạt gian khổ lại đơn giản như vậy đấy, bởi vì trong thuốc có thành phần gây ngủ, Yến Thu ngủ chẳng phân biệt được ngày đêm, có lúc tỉnh lại, trong thoáng chốc cậu cũng không biết đêm nay là đêm nào.

Cũng không biết ở trên xe mơ hồ vượt qua mấy ngày, hôm nay Yến Thu sau khi tỉnh lại theo thường lệ chuẩn bị đi gặm mấy miếng bánh mì sau đó uống thuốc.

Nhưng mà lúc đứng dậy chẳng biết vì sao, lại cảm giác được bên cạnh dường như có người đang nhìn mình.

Cậu quay đầu lại, phát hiện là mấy người đàn ông ngồi bên cạnh.

Thấy cậu phát hiện, bọn họ lập tức quay đầu đi.

Yến Thu có chút khó hiểu, nhưng vẫn đề cao cảnh giác hơn.

Nhưng mà ngay khi cậu đứng ở khoảng trống của toa xe ăn cơm, bên cạnh có người đi qua, tuy rằng cậu gần như là lập tức kéo khẩu trang lên, nhưng người nọ không biết là bởi vì trên mặt cậu có sẹo hay là nguyên nhân gì khác.

Đột nhiên dừng chân nhìn cậu nhiều hơn.

Yến Thu quay lưng lại quay đầu sang phía ngoài cửa sổ, ngón tay cầm bánh mì chậm rãi siết chặt, tuy rằng vẫn chưa ăn no, nhưng cậu lại đột nhiên không có khẩu vị nữa.

Chẳng biết vì sao, cứ thấy có điều gì đó kỳ lạ.

Vì thế cậu cất phần bánh mì còn lại đi, sau đó dùng nước suối uống thuốc.

Sau khi uống xong, cậu lập tức đi về phía chỗ ngồi.

Vừa mới ngồi vào chỗ của mình, đã thấy cô gái trẻ ôm đứa bé đối diện cũng là vẻ mặt nghi hoặc đánh giá cậu từ trên xuống dưới.

Yến Thu có chút khó chịu kéo khẩu trang, quay đầu ra ngoài.

Nhưng mà lúc này cô gái đối diện lại đột nhiên kéo kéo tay áo của cậu.

Yến Thu bị cảm giác nghi ngờ này làm cho có chút khó hiểu, tức giận, giọng điệu không vui hỏi một câu: “Có việc gì?”

Ai ngờ cô gái lại hạ thấp giọng, đưa điện thoại của mình cho cậu xem, nhỏ giọng hỏi: “Đây có phải là cậu không?”

Yến Thu nghe vậy cúi đầu nhìn, sau đó thì thấy bên trong là một mẫu tin.

Tiêu đề là nhà họ Phó bỏ ra một số tiền lớn để tìm con.

Tin tức chẳng qua ngắn ngủi mấy trăm chữ, nhưng vô cùng giật gân, nói con thứ trong nhà đột nhiên bỏ nhà đi, hy vọng cậu ấy có thể sớm ngày trở về, cha mẹ đều rất nhớ con. Nếu có người có thể cung cấp manh mối, sẽ đền đáp một khoản tiền lớn.


Phía dưới còn kèm theo một bức ảnh.

Là lúc cậu mới về nhà họ Phó ông nội đề nghị chụp một tấm ảnh gia đình, đó là ảnh chụp chung duy nhất của Yến Thu và bọn họ, cũng là ảnh chụp duy nhất bọn họ có với Yến Thu.

Bức ảnh này được cắt từ bức ảnh gia đình.

Thời gian mới trôi qua một năm, so với hiện tại, tất nhiên sẽ không có thay đổi gì quá lớn.

Chẳng qua khi đó mình ngây ngô non nớt hơn mà thôi.

Yến Thu nhìn tin tức này, đột nhiên hiểu ra những ánh mắt vừa rồi, chắc hẳn là đã nhận ra mình rồi.

Quả nhiên, cậu vừa ngẩng đầu thì thấy mấy người vừa rồi nhìn chằm chằm cậu vẫn đang nhìn mình.

Bọn họ nhìn vẻ mặt Yến Thu là biết có lẽ đã bị phát hiện, dứt khoát cũng không trốn, cứ như vậy nhìn thẳng vào cậu.

Yến Thu nhìn ánh mắt bọn họ là biết bọn họ chắc là đã thông báo cho nhà họ Phó.

Thế nhưng nơi này cách thành phố A đã rất xa, cho dù bọn họ ngồi máy bay tới tìm cậu cũng sẽ không đến nhanh như vậy.

Thế nên cậu vẫn còn cơ hội đi xuống sớm.

Song xét tình hình, những người đó chắc chắn sẽ không dễ dàng thả cậu rời đi như vậy được.

Cô gái thấy cậu thật lâu không nói lời nào, hỏi: “Là cậu, đúng không?”

Yến Thu nghe vậy không lên tiếng, chỉ ngước mắt nhìn cô ấy một cái, cười hỏi: “Chị cũng muốn nói cho bọn họ biết tung tích của em sao?”

Cô gái vừa nghe, lập tức lắc đầu: “Cậu không muốn trở về đó mà!”

Yến Thu không hiểu mục đích của cô ấy, không nói gì.

Sau đó thấy cô gái lấy lại điện thoại, tiếp tục hạ giọng: “Mấy người đàn ông bên cạnh nhìn chằm chằm cậu rất lâu rồi.”

“Em đã phát hiện ra rồi.” Yến Thu trả lời.

“Nếu cậu muốn xuống xe sớm, tôi có thể giúp cậu.”

Yến Thu có chút kinh ngạc nhìn về phía cô gái.

Cô gái lắc lắc con chuột nhỏ được chạm khắc từ gỗ lê trong tay, nở nụ cười với cậu: “Coi như trả ơn cho cậu.”

Yến Thu sững sờ chốc lát, cảm kích nói một tiếng cảm ơn với cô ấy.

Rất nhanh, đã đến trạm kế tiếp là huyện Đồ.

Yến Thu ôm túi vào trong ngực nhắm mắt lại chợp mắt, thả lỏng cảnh giác của bọn họ, đợi đến khi xe lửa hoàn toàn dừng lại, bấy giờ mới mở mắt.

Bọn họ dường như cũng ý thức được gì đó, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía cậu.


Nhưng đúng lúc này, cô gái ôm theo đứa bé kia đột nhiên đi về hướng mấy người đàn ông

Sau đó, không hề báo trước khóc lên.

Mấy người đàn ông nọ còn chưa kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra? Cô gái lại đột nhiên đứng lên gào về phía bọn họ: “Mấy người làm gì vậy? Có phải bọn buôn người muốn bắt trẻ con không?”

“Cô nói bậy bạ gì thế?” Mấy người đó cũng không cam chịu yếu thế, lập tức phản bác.

“Tôi nói bậy? Sao tôi lại nói bậy? Con của tôi đang yên lành ở chỗ tôi, sao đột nhiên lại chạy đến chỗ các anh? Nhân viên phục vụ đâu?”

“Cô nói nhảm nữa thử xem?!”

“Tôi nói nhảm? Chả phải anh còn muốn đánh người đấy à!”

Nhìn bọn họ cãi nhau càng ngày càng dữ dội, những hành khách khác cũng vội vàng khuyên can, trong lúc nhất thời trong toa xe rối loạn một phen.

Yến Thu đứng dậy, cảm kích nhìn cô gái một cái, sau đó xoay người đi về phía cửa xe.

Mấy người đàn ông kia thấy thế lúc này mới ý thức được chuyện gì, muốn đuổi theo.

Cô gái thấy thế, nhào thẳng về phía bọn họ, khiến tình hình càng thêm hỗn loạn.

Rất nhanh, cửa xe lửa đóng lại, bọn họ cuối cùng vẫn không thể đuổi theo.

Yến Thu rũ mắt thở phào nhẹ nhõm, kéo khẩu trang lên, sau đó nắm chặt ba lô vội vã đi ra ngoài.

Cậu ở ven đường tìm ghế dài ngồi xuống, xác định vị trí của mình.

Nơi hiện tại cậu đứng gọi là huyện Đồ, cách thị trấn Thiển An còn chưa tới trăm dặm*.

*dặm: đơn vị đo chiều dài, bằng 1,6 km.

Yến Thu biết nhà họ Phó rất có bản lĩnh, nếu đã biết vị trí của cậu, nói không chừng sẽ chờ cậu ở các nhà ga đường sắt cao tốc, trạm xe lửa.

Vì thế dứt khoát không ngồi xe nữa, định từ từ đi bộ về.

Đó là đường về nhà, cậu không ngại xa.

Đi mệt thì tìm một quán cơm ngồi xuống ăn cơm, ăn no rồi lại tiếp tục đi về phía trước.

Càng đi, cậu nghe được càng nhiều tin tức liên quan đến nhà họ Phó.

Trên tivi của quán ăn, trên màn hình trung tâm thương mại, khắp nơi đều phát đi phát lại tin tức Lục Nhuyễn bọn họ tìm kiếm cậu.

Lục Nhuyễn tựa vào trong ngực Phó Kiến Đình, đôi mắt đẫm nước mắt dịu dàng nhìn màn hình, cách màn hình nói với cậu: “Tiểu Thu, là mẹ không tốt, con mau về nhà đi, mọi người đều rất lo lắng cho con.”


Mỗi lần nhìn thấy tin tức có liên quan đến mình, Yến Thu đều kéo cao khẩu trang lên, bước nhanh qua.

Nhưng luôn có những lúc không thể trốn thoát.

Có một lần cậu thừa dịp ít người một mình ăn cơm ở một góc quán cơm nhỏ.

Nhưng còn chưa ăn bao lâu đã có người đi vào ăn cơm, tiếp theo ngồi xuống cách đó không xa, thảo luận về cậu.

Bởi vì ở gần, Yến Thu không muốn nghe cũng không được.

“Ông có nghe gì chưa? Chuyện gần đây về đứa con của nhà họ Phó ấy?”

“Sao mà không nghe cho được, người cung cấp manh mối sẽ được một triệu, ai mà không muốn kiếm số tiền này chứ, đáng tiếc chúng ta không có vận may này.”

“Cũng đúng, ông nói xem đám công tử nhà giàu đó có phải mỗi ngày ăn no rửng mỡ rồi không, động tí là bỏ nhà đi, khiến cho cha mẹ thằng đó lo lắng đến mức nào.”

“Đúng thế, người nhà bọn họ nhìn qua có vẻ đối xử không tệ với thằng đấy, một triệu luôn, cũng không biết gây chuyện làm chi.”

“Rảnh rỗi thôi, quen thói rồi, tất cả đều là cha mẹ làm cho thằng đó quen thói, ăn no rửng mỡ không có việc gì làm.”

“Hình như cũng hơn hai mươi tuổi rồi, chẳng hiểu chuyện gì hết.”

“Không biết sự khổ cực của cha mẹ.”

“Những đứa hư hỏng đều như vậy đấy.”

“… “

Yến Thu nghe bọn họ nói càng ăn càng chậm, ngực lại bắt đầu bị nghẹn, đồ ăn trong miệng làm sao cũng nuốt không trôi.

Rõ ràng còn chưa ăn được mấy miếng, cậu đã no rồi.

Vì thế cũng không miễn cưỡng mình nữa, một lần nữa đeo khẩu trang lên, đặt tiền lên trên bàn rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Mới vừa đi tới cửa thì phát hiện có gì đó từ trên bầu trời rơi xuống, Yến Thu vừa ngẩng đầu lúc này mới phát hiện không biết tuyết đã rơi xuống từ lúc nào.

Bông tuyết bay lả tả đầy trời, rơi lả tả xuống, cả thế giới bị bao phủ bởi một màu trắng bao la.

Yến Thu thích tuyết rơi, bởi vậy nhịn không được bật cười, lại quay người trở lại mua một chai sữa đậu nành.

Sau đó cầm chai thủy tinh ấm áp bước vào trong gió tuyết.

Lần này đi thẳng tới buổi tối, cậu ở trên đường mua một phần hoành thánh nhỏ, sau đó tìm một nhà trọ nhỏ rồi đi vào.

Lúc đăng ký ông chủ muốn chứng minh thư của cậu, Yến Thu sợ có nguy cơ bại lộ, nên nói là mất rồi.

Ông chủ nhìn cậu từ trên xuống dưới, nở nụ cười, lơ đễnh vạch trần nói: “Cãi nhau với cha mẹ bỏ nhà đi chứ gì.”

Yến Thu giật thót trong lòng, còn tưởng rằng mình bị phát hiện, theo bản năng lui về phía sau một bước.

Ai ngờ ngay sau đó lại nghe ông chủ tiếp tục nói: “Mấy đứa nhóc giống như mày bác thấy nhiều rồi, tuổi dậy thì dễ giận dỗi với cha mẹ nhất. Cho mày ở lại một đêm đó, ngày mai nhanh về nhà đi.”

Yến Thu thấy ông ấy coi mình là thằng nhóc, lúc này mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, gật đầu với ông chủ đi lên lầu.

Trở lại phòng, cậu đặt ba lô xuống, sau đó ngồi trước bàn ăn vằn thắn nhỏ với cảnh tuyết bên ngoài cửa sổ.

Nhưng mà còn chưa ăn được mấy miếng đã ăn không vô, không biết có phải hôm nay bị cảm lạnh hay không, dạ dày bất ngờ không kịp đề phòng mà đau đớn.


Yến Thu ôm dạ dày ho khan, một mùi máu tươi quen thuộc cuồn cuộn xông lên, cậu vội vàng rút một tờ giấy hứng được, sau đó không hề bất ngờ khi thấy vết máu trên giấy vệ sinh.

Yến Thu đã sớm quen, cậu vò giấy vệ sinh trong tay thành một cục rồi ném vào trong thùng rác.

Sau đó đứng dậy đi vào nhà vệ sinh súc miệng.

Chờ lúc cậu trở về, hoành thánh trên bàn đã lạnh, đúng lúc cậu cũng không có khẩu vị.

Vì thế từ trong túi lấy ra khối gỗ du chưa điêu khắc xong kia, dự định tiếp tục điêu khắc cho xong.

Nhưng mà ngay tại lúc tìm kiếm lại đột nhiên lật tới một phong thư màu nâu sẫm, chất liệu là giấy kraft, vô cùng đơn giản, chỉ có con dấu được đặt ở góc trên bên phải, trong hình tròn màu vàng được in một chữ Lê phồn thể.

Yến Thu lúc này mới nhớ tới đây hình như là ngày mình rời khỏi biệt thự trên đỉnh núi, quản gia Trần đã đưa cho cậu. Đam Mỹ Hiện Đại

Nhưng khi đó tâm tư của cậu chỉ muốn mau chóng quay về nhà họ Phó lấy đồ rời đi, nên vẫn chưa kịp mở ra.

Lúc này đêm khuya yên tĩnh, tuyết như muối tinh rơi lơ lửng bên ngoài cửa sổ, đêm tuyết luôn có một loại yên tĩnh đặc biệt, vì thế Yến Thu mượn ánh đèn màu vàng ấm áp mở phong thư ra xem.

Bên trong là một bức ảnh và một lời nhắn.

Trong ảnh là con “Chim nhỏ” được cậu gửi cho quản gia đưa cho tiên sinh.

Không biết từ lúc nào phía sau “Chim nhỏ” đã có thêm một gốc cây gỗ tử đàn được điêu khắc, thân cây chắc khỏe chắc chắn, cành cây cứng cỏi mạnh mẽ, lá cây rậm rạp tựa như vòm trời cao, như thể có thể che chở tất cả mưa gió phía sau cho con chim.

Yến Thu nhìn tấm ảnh sững sờ một lát, sau đó cầm lấy phong thư kia.

Phía trên chỉ có mấy dòng chữ ngắn ngủi, là dùng bút máy viết, cứng cáp rắn rỏi, mạnh mẽ có lực, không khó nhìn ra khí phách của người cầm bút.

[Quà cảm ơn tôi đã nhận được rồi, có thể nói trông nó rất sống động, vô cùng tinh xảo, tôi thích đến mức không nỡ rời tay nên cố tình viết bức thư này biểu đạt lời cảm ơn.

Cậu Yến, cảm ơn lòng tốt của cậu, tôi vô cùng cảm kích, nếu có duyên rất mong sẽ được gặp lại cậu.

Trân trọng, kính mong.

Lê Chất Đạo An*.]

(*)Đạo An là lời chúc bình an, may mắn cuối thư.

Yến Thu lật qua lật lại mấy dòng chữ ngắn ngủi này rất nhiều lần, sau đó cẩn thận cất phong thư và bức ảnh.

Cậu đột nhiên nhớ tới trước kia, lúc cậu còn ở nhà họ Phó đã từng tặng đồ điêu khắc cho bọn họ nhưng khi ấy trong mắt bọn họ chỉ toàn cất giấu sự coi thường và khinh bỉ.

Lục Nhuyễn nói: “Gỗ có gì vui, nếu con thích khắc đồ, mẹ sẽ nhờ người tìm cho con một ít ngọc.”

Phó Kiến Đình nói: “Sao con lại biết những thứ vớ vẩn này, tại sao không học hỏi anh cả, làm một vài chuyện nghiêm túc?”

Phó Trầm Trạch không nói gì, nhưng ngày hôm sau cậu lại phát hiện tượng gỗ mình tặng anh ấy bị ném vào trong thùng rác.

Tuyết bên ngoài càng lớn hơn, hệ thống sưởi trong phòng không nóng, Yến Thu lạnh đến độ ngón tay run rẩy, ngược lại càng thêm vui vẻ.

Thì ra trên đời này thật sự sẽ có người thích tác phẩm của cậu như cậu thích cô.

Cậu nghĩ, mình có lẽ cũng không kém cỏi như bọn họ nói.

_____


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận