Bọn họ vốn được nuông chiều từ bé, mặc dù biết chuyện này nếu thành công chắc chắn sẽ gây dựng được thanh danh nhưng điều đó cũng là vô ích khi bọn họ trả giá nhiều vất vả cố gắng như vậy còn phải chịu thừa nhận bao nhiêu thất bại và chán nản.
Chuyện đi đến nước này, Mẫn Hoa không cảm thấy bất ngờ tí nào. Người trẻ tuổi mà, nhận nhiều đau khổ mới có thể trưởng thành. Mỗi người đều phải trải qua quá trình này, không một ai là ngoại lệ, phải ngã đau mới có thể nhớ mãi bài học ấy.
Mấy người Tư Không Tiêu, Chu Linh, Thượng Quan Tuyết Hoa là các phần tử kiên cường, ý chí sắt đá đến đâu cũng sẽ cảm thấy mất mát và thất vọng, tính toán, quy hoạch, dự toán tính đi tính lại, giảm nữa giảm mãi vẫn bị cự tuyệt, bọn họ không thể nào làm tiếp, cảm thấy yêu cầu của Tần Quan Nguyệt quá cao, cũng không rõ rốt cuộc phải là con số dự toán ở mức nào mới có thể làm Tần Quan Nguyệt vừa lòng.
“Tử Du huynh, hay trước cứ để đó đã…”
Thượng Quan Cẩm Hoa quả quyết từ chối, nói: “Thanh Sơn, nếu đây là đang ở trên chiến trường, ngươi sẽ nói với binh lính những lời nhụt chí thế nào sao?”
Tư Không Tiêu lập tức lắc đầu, ánh mắt của Thượng Quan Cẩm Hoa rất chăm chú, trả lời: “Ta cũng sẽ không, nhất định ta sẽ nghĩ ra.”
Chu Xương kiên định duy trì: “Hảo huynh đệ, chúng ta nhất định sẽ làm được!”
Mấy nữ tử như Thượng Quan Tuyết Hoa, Chu Linh, Chu Thanh mi cũng không nhàn rỗi, các nàng thỉnh thoảng lại chạy đi hỏi người thân tìm hiểu về tin tuyển dụng nhân công, nơi nào cần lao động nữ giặt quần áo số lượng lớn hoặc muốn xây dựng một phường thêu thì cần bao nhiêu tiền.
“Cát đá này sao giá đến một lượng bạc?” Tư Không Tiêu vô tình nhìn đến báo giá trên dự toán đặt ở mặt bàn, hắn giật mình đứng lên, lật tung đống tài liệu kiểm tra.
Chu Xương đáp: “Thanh Sơn, hai khối cát đá một lượng bạc, rẻ nhất rồi.”
Tư Không Tiêu hô lớn: “Năm kia ở Lạc Châu năm khối cát đá giá mới có hai văn tiền! Giá này rất cao!”
Nhất thời, mọi người đã phát hiện ra vấn đề ở chỗ nào. Ngày hôm sau, Thượng Quan Cẩm Hoa dẫn theo một đoàn người cải trang xong bắt đầu thâm nhập vào thị trường tham khảo giá, đi khắp các phố xá, hàng quán hỏi thăm về cuộc sống của dân thường, nghiên cứu về cách tiêu dùng thu chi của bọn họ.
Mấy ngày sau, những người này kẻ nào kẻ nấy mắt thâm quầng như gấu trúc trời còn chưa sáng đã vọt vào viện của Tần Quan Nguyệt, trình lên kết quả dự toán mới nhất.
Tần Quan Nguyệt cuối cùng mới mỉm cười, nói: “Tử Du, con cuối cùng cũng không làm phu tử thất vọng!”
Thượng Quan Cẩm Hoa cúi đầu thật sâu, nói: “Đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường, Tử Du xin ghi nhớ kĩ lời sư phụ dạy bảo.”
Tần Quan Nguyệt mở cuốn sổ ghi chép kế hoạch do Thượng Quan Cẩm Hoa trình lên, đọc lướt qua như gió xong, nói: “Tử Du, ngày mai cùng vi sư đi diện thánh!”
Đám người Thượng Quan Cẩm Hoa mừng rỡ, lại khom người nói: “Vâng, thưa quốc sư đại nhân!”
Mẫn Hoa vụng trộm ngáp một cái, cuối cùng sau một tháng phương án cũng đã được chốt.
Nàng thu dọn giấy bút mực xong, một mình đi dưới tường cung, nghĩ đến nhóm học sinh bồng bột mà tinh thần phấn chàn này không khỏi lộ ra tươi cười: Tinh thần hăng hái chiến đấu thế này quả thực khiến người ta hoài niệm.
Một tiếng bốp vang lên, một cái ống đựng bút đập trúng sau vai của nàng. Mẫn Hoa không hiểu gì nhặt nó lên, quay đầu lại không tìm được kẻ mai phục sẵn để trêu chọc nàng.
Xoay người đang chuẩn bị đi tìm Linh Lùng thì đột nhiên bị gương mặt phía sau dọa cho ngã ngồi trên mặt đất, nàng thực mất mặt mà đặt mông ngã xuống mặt phiến đá, thầm mắng: Đúng là nghiệp chướng!
Kẻ vừa tới túm cổ áo của nàng lên, một tay túm nàng dậy, trên khuôn mặt hung tợn còn có thêm vẻ tàn nhẫn, Mẫn Hoa mất tự nhiên tránh đi, lại thấy kẻ này xách nàng một đường, kéo đến một cái lương đình bỏ không, tiện tay ném nàng xuống ghế đá, quát: “Đồ đê tiện, nhìn xem trong phương án này có vấn đề gì?”
Cái đầu nhỏ của Mẫn Hoa bị kéo đến trên mặt bàn đá, nàng nháy mắt mấy cái, đẩy bàn tay nắm chặt đến lộ cả khớp xương của người này ra, cầm lấy sách hơi đứng dậy bước khỏi cái bàn đá lạnh lẽo kia, cẩn thận xem.
Nhìn nội dung liền thấy, hắn cân nhắc đến tất cả những vấn đề sẽ gặp phải trong quá trình xây dựng thư viện: bao gồm phí tổn cho xây dựng công trình,, mượn một cái từ đường bỏ không của một gia tộc nào đó làm học đường, chỉ cần một điểm này đã tiết kiệm được bảy phần chi phí so với dự toán thấp nhất trong phương án của phe Thượng Quan Cẩm Hoa. Chương trình học cũng thực dụng, chủ yếu phân thành hai khối võ thuật và công nhân kỹ thuật, thầy giáo giảng bài chọn từ những tú tài thi trượt cùng với võ quan do triều đình cắt cử.
Kế đến là chế độ vừa học vừa làm, học sinh lẫn thầy giáo đều phải cày thuộc, quán triệt triệt để tinh thần tay làm hàm nhai, Mượn chế tài quản lý giám sát thiện đường của Ngự sử cùng chế tài quản lý việc lưu động tài chính, kết hợp với những người có học vấn như các phú hào dưới nông thôn, những trưởng thôn có danh vọng, những tộc trưởng đức cao vọng trọng trong gia tộc cùng tham gia giám sát hoạt động của thư viện.
Nhìn chung toàn bộ quyển sách, Chu Thừa Hi hoàn toàn là đứng dưới góc độ của một người nắm giữ đại cục mà làm chuyện này. Hắn cấp cho thư viện trụ sở, phí tổn tiêu dùng, nguồn tài chính, đề ra nguyên tắc sử dụng hợp lý đối với nguồn tài nguyên nhân lực và tài nguyên xã hội, thậm chí còn tham khảo chỉnh sửa các văn bản của Tuần phủ Hình bộ tạo ra vòng kim cô cho các viện trưởng thư viện đội lên.
Đây là một cái quy hoạch dự bị song song đi cùng với kế hoạch mở rộng Đại Chu trong vòng mười năm, hùng tâm bực này chỉ có người ở một vị trí mới có thể làm được.
Xem xong toàn bộ, điều khiến Mẫn Hoa bội phục hơn cả là việc người này nắm chắc đại cục, có thể nói là mưu tính rất sâu xa. Có rất nhiều chuyện mà ngay cả bản thân Mẫn Hoa cũng không ngờ đến, Chu Thừa Hi lại lần lượt liệt kê ra hết thảy, sao có thể không khiến người ta tán thưởng chứ?
Lại còn một chuyện kinh khủng hơn việc phát hiện ra đối thủ một mất một còn của bản thân mình là một kẻ phẩm đức ác liệt cực kì thấp lại có năng lực siêu quần xuất chúng, đó là phát hiện ra kẻ này chính là nhân vật thích hợp nhất cho ngôi thái tử trong tương lai.
Nội tâm Mẫn Hoa lóe lên một cái ý nghĩ chớp nhoáng, bước tiếp theo phải làm thế nào bây giờ?
Trời dần dần tối, Chu Thừa Hi rất kiên nhẫn, thế nhưng một câu “Quả nhiên ngươi biết!” của người này đã dọa cho Mẫn Hoa hết hồn.
Lúc này có muốn diễn trò cũng không kịp nữa rồi, nàng thấp giọng nói: “Ngươi muốn thế nào?”
Chu Thừa Hi cực kì ngạo mạn đáp: “Cho ngươi sống mà nơm nớp lo sợ đề phòng còn thú vị hơn cho ngươi chết ngay lập tức!”
CMN, biến thái! Mẫn Hoa thiếu chút nữa là chửi bậy, nghe thấy người này lại hỏi: “Xem xong rồi có ý kiến gì không?”
“Tốt lắm!”
Một chữ này kích động Chu Thừa Hi ra tay, tấn công như tia chớp, hắn bóp cái cổ yếu ớt của Mẫn Hoa kéo đến tận ngoài bậc thang bước lên lương đình, bóp cho tới khi nàng đau đến gân xanh giật giật trên mặt mới buông lỏng tay, xách nàng về cái bàn, nhẹ giọng uy hiếp: “Không muốn chết thì ngoan ngoãn nói thật cho ta, có vấn đề gì?”
Kẻ địch như vậy, Mẫn Hoa không muốn chọc giận hắn nhưng cũng không thể trợ giúp hắn. Nếu như hắn thực sự làm thái tử rồi, thì Thượng Quan gia còn có thể tồn tại sao?
Mẫn Hoa nghĩ nghĩ, trong lòng đã có ý tưởng, nhẹ giọng hỏi: “Có phải ngươi định bãi bỏ thiện đường không?”
Chu Thừa Hi tự phụ trả lời: “Đúng vậy, đám sâu một này bổn hoàng từ chắc chắn sẽ không tha một kẻ nào!”
Mẫn Hoa bất động thanh sắc hỏi lại: “Vậy những người không có cơm ăn lại không có tiền mua thuốc thì phải làm sao bây giờ? Bọn họ chưa chắc là là tướng sĩ.”
Chu Thừa Hi đáp: “Hừ, chơi bời lêu lổng không muốn lao động thì kéo hết đi bắt phải lao động! Còn gì nữa?”
“Hết rồi.”
“Tốt nhất đừng để phát hiện ra ngươi lừa ta!”
Chu Thừa Hi hất cằm, phất tay áo, chắp tay sau lưng rời đi một cách vô cùng kiêu ngạo. Mẫn Hoa nhìn bốn phía lặng lẽ không người, sờ sờ cái cổ sưng đau, thà rằng tự mình mò đường về cũng không bao giờ kêu tên đó đưa nàng đi ra ngoài.
Cuối cùng phải nhờ vào một người hình như là phi tử trong lãnh cung chỉ đường, Mẫn Hoa mới tìm được đường ra khỏi cung.