Đông Cung Chi Chủ

Chương 7: Mây khói


Ngày hôm sau, tiểu bá vương cầm đầu đám trẻ con phá phách chọc ghẹo không đi học, các nữ nam sinh trong liên minh kẻ yếu rốt cục cũng có thể tươi cười. Cả đám như ong vỡ tổ vây quanh Tư Không Tiêu, đòi hắn kể chuyện về Tây Nam đại tướng quân võ nghệ siêu quần, võ công hiển hách.

“Năm Chính Đức đầu tiên, khi Thánh chủ mới đăng cơ, Nam Man xâm phạm bờ cõi Đại Chu, lúc ấy đại cục trong chiều có Tần phu tử, Hoàng Đế bệ hạ mệnh cho đại ca suất lĩnh đại quân đi Lạc Châu kháng địch. Tên Huệ An Đế của Nam Man kia thấy đại ca còn trẻ, nửa đêm tập kích doanh trại, đại ca không kịp đề phòng, không thể không suốt đêm rút quân, Huệ An Đế Nam Lương thấy thế đuổi đến cùng không bỏ.

Trên đường, những binh lính các thành trong biến giời đều sợ quân địch, không dám kháng cự mà lập tức mở thành đầu hàng. Quân Nam Man kia vượt qua ba ải thành lớn, nhanh chóng vượt sông, An Thành ở phía Nam kinh thành bị đe dọa, Hoàng Đế bệ hạ phát ra mười lăm đạo kim bài mệnh cho đại ca dốc toàn lực lui địch, nếu còn lui thêm một bước sẽ tru di cửu tộc Tư Không gia.”

Nghe thế, Mẫn Hoa không khỏi dỏng tai lắng nghe, thầm nghĩ, người kia tuyệt đối không vô dụng như vậy, trong đấy tất có gì uẩn khúc.

Đã nghe Tư Không Tiêu tiếp tục kể: “Đúng lúc ấy, đại ca lệnh cho quân Tây Nam đóng tại Yên Thành phía trước núi Lạc hà, không lui nữa, trước ba quân lập xong huyết thệ, lại sai người đốt hết toàn bộ thuyền bè cùng cầu vượt sông dưới hạ du, triển khai đại chiến liều chết với quân Nam Man ngay trong núi Lạc Hà.

Một trận chiến này giết được hơn mười vạn địch, bắt được năm vạn tù binh, quân ta chỉ hao tổn vẻn vẹn năm ngàn binh mã, đoạt lại được toàn bộ mười tòa thành trì từ tay quân địch, không chỉ như thế, trong vòng năm năm sau đó, Huệ An Đế của Nam Lương không dám khởi binh phạm vào Lạc Châu nửa bước, các ngươi có biết vì sao không?”

Những đửa trẻ khác tất nhiên đoán không được, Mẫn Hoa cũng đoán không ra nguyên nhân, chỉ dựa vào một ngọn núi Lạc Hà, vì sao có thể giết hơn mười vạn địch chứ?

Tư Không Tiêu thấy Mẫn Hoa cũng bị sự anh dũng của đại ca hấp dẫn thì càng thêm đắc ý kể tiếp: “Thì ra đại ca đã sớm thông báo các nơi đóng quân khác, ấn giấu thực lực, để mặc cho quân Nam Man chiếm thành, tên Huệ An Đế của Nam Lương kia tham công háo thắng, một mình xâm nhập vào nội địa Tấn Hà.

Đại ca ra lệnh một tiếng, quân tiên phong liền phối hợp đóng quân, lặng lẽ chặt đứt đội vận lương thảo của quân đội Nam Lương, sau đó hợp với bốn đạo quân Tây Nam nữa bao vây kín quân Nam Lương lại, cùng đạo quân đóng ở Yên Thành, cách bờ Tấn Hà dùng hỏa tiễn tiêu diệt quân Nam Lương.

Nhưng tên Nam Man kia không có thuyền cũng chẳng có cầu, không vượt được sông Tấn Hà, chỉ có thể đào tẩu theo đường núi Lạc Hà, liền bị đại ca mai phục, trong núi bày thiên la địa võng, lại để cho lũ Nam Lương có đến mà không có về, không bao giờ dám khinh thường vường triều Đại Chu ta nữa.”

Thì ra là thế, lấy một nửa vương triều Đại Chu ra làm mồi dụ, xé lẻ đại quân Tây Nam ra thành tốp nhỏ, đóng cửa đánh chó. Đây là quyết đoán và thông minh cỡ nào chứ? Không thực sự trải qua thì không thể nào hiểu hết được, chiến sự những năm đầu Chính Đức này rất cổ quái. Đúng rồi, lúc ấy Hoàng Đế kia cũng mới mười sáu, văn có Tần Quan Nguyệt, võ có Tư Không Cao, quân thần một lòng mới có thể định ra kế sách trong hiểm có nguy này.

Chỉ tiếc, tình bạn có sâu hơn nữa trước mặt hoàng quyền cũng đến lúc tận, nhìn Tần Quan Nguyệt hôm nay bị giam lỏng trong hoàng cung, lại nghĩ đến Tư Không Cao mười năm mới được một chuyến về lại đế đô kia, hết thảy như hoa trong gương, trăng trong nước, mãi mãi không thể lấy lại được.

“Mẫn Hoa muội muội, muội đang nghĩ gì vậy?”

Mẫn Hoa chống cằm, vô thức đáp: “Nghĩ đến ba người Hoàng Đế, phu tử và tướng quân. Năm đó phong nhã hào hoa, chỉ điểm giang sơn là hào hùng cỡ nào chứ, hôm nay chỉ còn lại thở dài tiếc hận.”

Tư Không Tiêu không hiểu, tới gần cái bàn nhỏ của nàng hỏi: “Mẫn Hoa muội muội, muội đang nói gì vậy? Ai thở dài cho ai?”

Đúng lúc ấy, Tần Quan Nguyệt ở cửa ra vào ho nhẹ một tiếng, cầm một quyển sách đi vào. Mẫn Hoa rung mình một cái, thầm nghĩ mình đúng là không cẩn thận. Khẽ liếc phía trước một cái, chỉ hi vọng người này không nghe được gì thì tốt!

Tần Quan Nguyệt cũng không nhiều lời, liếc cũng không liếc Mẫn Hoa một cái, hắn tiếp tục dạy đám học trò bảng cửu chương. Học xong, Mẫn Hoa đang định thu dọn sách vở rồi gọi hộ vệ của mình để về thì đã thấy một cô bé trong liên minh kẻ yếu tới, nhiệt tình mời nàng đi chơi.

Vị tiểu bằng hữu này tên là Thanh Mi, túm chặt lấy tay áo Mẫn Hoa không buông, không đồng ý là không được. Mẫn Hoa thầm nghĩ, mình với con gái nhà Trung Sơn Quận Vương hình như không quen mà nhỉ?

Vẫn đang không hiểu gì thì đã thấy nàng ta kéo kéo Tư Không Tiêu, hai tai hơi ửng đỏ, xấu hổ nói: “Thanh Sơn ca ca, hôm nay chúng ta đến nhà huynh luyện chữ nhé, được không?”

Mẫn Hoa cười thầm, hay cho một đôi thanh mai trúc mã. Tên ác bá kia không có ở đây một cái là tư thế tiểu nữ nhi đã bày ra rồi.

Tư Không Tiêu mặt như gặp đại nạn, nhìn Mẫn Hoa, lại nhìn cô con gái rượu nhà Quận Vương, do dự mãi không quyết được. Thấy Mẫn Hoa nhìn mình nghi hoặc, Tư Không Tiêu vội vàng nói: “Thanh Mi muội muội, ngươi không phải không biết lệnh cấm nhà ta.”

Hắn còn chưa nói xong, Thanh Mi đã nói luôn: “Không sợ, đến tối bọn ta về luôn, khi đó đại ca huynh còn chưa hồi phủ đâu.”

“Quý phủ cũng không có điểm tâm ngon chiêu đãi các muội đâu.”

“Thanh Mi bảo thị nữ chuẩn bị rồi.”

Mẫn Hoa nhịn cười rất vất vả, một kẻ hoàn toàn không muốn, một kẻ quấn quít không buông, thú vị.

Tư Không Tiêu khó xử lắm, đột nhiên hỏi: “Mẫn Hoa muội muội có đi không?”

Đâu có chuyện gì liên quan đến ta chứ? Mẫn Hoa đang định cự tuyệt, nào người Thanh Mi còn vội hơn cả nàng, vội đáp: “Mẫn Hoa muội muội tất nhiên là có đi rồi, muội ấy vừa đồng ý với ta rồi. Còn có tất cả bọn họ cũng đi nữa.” Một hô là đã có bảy tám đứa trẻ khác làm thành một đoàn thẳng tiến về phủ Tướng quân.

Phủ Tư Không tướng quân do Hoàng Đế ngự ban chiếm một diện tích vô cùng lớn cuối phố đông, hai con sư tử đá cao tới hai mét đặt trước đại môn sơn son, đủ vẻ phô trương long trọng cần có của một tòa phủ Đại tướng quân trấn quốc.

Bước qua đại môn, cảnh sắc tiêu điều, nào thấy hoa thơm cỏ lạ? Tiểu viện, bàn ghế đơn sơ không nói, sơn trên cột còn bong tróc hết trơn, phủ đầy tro bụi.

Ngay cả hộ vệ cũng là những ông già thiếu cánh tay, lưng còng, tay cầm cái chổi quét sân còn lộ ra một bên mặt bị lửa chiến hủy hoại, người hầu bưng trà rót nước vốn là thể diện của một phủ, vậy mà ở đây cũng toàn những lão binh thiếu một con mắt, hốc mắt đen sì, nhưng vết sẹo đao thương, bỏng lửa dày đặc đã dọa cho đám cậu ấm cô chiêu quen sống an nhàn một trận hết hồn.

Toàn bộ phủ tướng quân quả thực đã suy tàn đến mức sơn cùng thủy tận, chỉ còn lại một cái xác không.

Không may hơn, hôm nay Tư Không Cao hạ triều sớm, ở trong quý phủ suốt một ngày không ra ngoài, lúc các thế tử quận nữ hét toáng lên dọa chạy các lão binh tàn tật cũng đã đánh động vị tướng quân đại nhân ít nói này.

Hắn đi từ ngoài cửa vào, cao lớn, uy vũ như thế, Mẫn Hoa vừa thấy thì trái tim nhỏ cũng bắt đầu đập thình thịch, hệt như lần đầu gặp.

Người này trên mặt không hiện ra vui giận, trên cái cằm vuông vức kiên nghị còn vết râu nhàn nhạt, cặp mắt tinh anh nhìn mọi người mỉm cười, thẳng thắn hạ lệnh đuổi khách: “Hàn xa không tiện chiêu đãi các vị, mời về đi. Thanh Sơn, tiễn các bạn của đệ về đi.”

Những người kia như được nhận lệnh đại xá, lập tức được người hầu dìu đi, chỉ trong nháy mắt đã biến mất khỏi phủ Tướng quân. Chỉ còn lại Mẫn Hoa không mang theo thị nữ, liền được Tư Không Tiêu tiễn về, chậm rãi rời khỏi đại sảnh, chỉ cần có thể đứng trong tầm mắt của người kia lâu thêm một lát cũng tốt.

Đi qua cái vườn nhỏ có hòn non bộ, Mẫn Hoa chỉ vào người áo xám đang ngồi dưới cây liễu cách đó không xa, hỏi Tư Không Tiêu: “Người kia đang làm gì vậy?”

Tư Không Tiêu nắm tay Mẫn Hoa, nhìn nam tử đang bận rộn, trong mắt đầy vẻ khâm phục, hỏi: “Đấy là Bạch thúc thúc, đang đan sọt. Mẫn Hoa muội muội, muội đừng nhìn Bạch thúc thúc bây giờ không có chân, trước đây, ông ấy là dũng sĩ hăng hái quả cảm nhất dưới trướng đại ca, từng giúp đại quân Tây Nam lập đại công, trong chiến sự ở núi Lạc Hà ta kể hôm nay, Bạch thúc thúc chính là quân tiên phong đi cắt đứt nguồn lương thảo của quân địch đấy!”

Mẫn Hoa khẽ gật đầu, lại chỉ vào người còn lại: “Người kia thì sao?”

“Đấy là Hàn thúc thúc, là quân truyền lệnh của đại ca, giỏi cưỡi ngựa nhất, đã đỡ tên cho đại ca hai lần, mất đi đôi mắt, thế nhưng mũi của ông ấy rất tinh, hương hoa cách đây mười dặm ông ấy cũng có thể ngửi thấy được.”

Không còn ai ngoài hai người không tiện di chuyển này để cho Mẫn Hoa nhìn thấy, những người làm trong quý phủ này vốn đã bỏ hết việc lại tránh trong bóng tối. Trong đầu Mẫn Hoa hiện lên vô số suy nghĩ, cảm thấy đã có chủ ý với chuyện báo ân rồi. Sau khi từ biệt Tư Không Tiêu hồi phủ, suốt một đêm không có chuyện gì xảy ra cả.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận