– Hệ thống ròng rọc của thang máy bị đứt, – Max nói. – Khi nó bị hỏng, tất cả hệ thống an toàn sẽ hỏng theo. Ai đó…
– Tôi đã xem báo cáo, Hornung. Hao mòn và hỏng hóc thường lệ.
– Không, thưa sếp. Tôi đã kiểm tra các đặc điểm kỹ thuật của con lăn cuốn dây cáp. Nó còn dùng được năm, sáu năm nữa.
Chánh thanh tra Schimied cảm thấy cơn co giật nhẹ trên má.
– Anh định nói gì vậy?
– Không, tôi nghĩ là ai đó đã phá hỏng thang máy.
– Tại sao họ phải làm thế?
– Đó là những gì tôi đang muốn tìm hiểu.
– Anh muốn trở lại Roffe và các con hay sao?
Thám tử Max Hornung nhìn thanh tra Schmied với vẻ tin tưởng thật sự.
– Không, thưa xếp. Tôi muốn đi Chamonix.
° ° °
Thành phố Chamonix nằm cách Geneva bốn mươi dặm về phía đông nam, cao khoảng chín trăm mét so với mực nước biển, trong khu hành chính Haute- Savoie của Pháp, giữa rặng Mont Blanc và dãy Aiguille Rouge với phong cảnh vào loại đẹp diệu kỳ trên thế giới.
Thám tử Max Hornung hoàn toàn không biết gì đến phong cảnh khi anh ta ra khỏi tầu hoả tại ga Chamonix, mang theo một chiếc vali các tông méo mó. Anh ta vẩy tay từ chối chiếc taxi và đi bộ về phía sở cảnh sát địa phương, một toà nhà nhỏ nằm trên quảng trường chính ở trung tâm thành phố. Max bước vào, ngay lập tức cảm thấy như ở nhà, cực kỳ thoải mái với sự thân thiết nồng ấm mà anh ta san sẻ với các bạn bè cảnh sát trên toàn thế giới. Anh ta là một người trong bọn họ.
Viên trung sĩ người Pháp ngồi sau bàn giấy ngước lên và hỏi:
– Chúng tôi có thể giúp gì cho ông?
– Vâng. – Max tươi cười. Và anh ta bắt đầu nói.
Max tiếp cận tất cả các ngoại ngữ bằng cùng một cách, anh vạch con đường xuyên qua khu rừng dầy đặc các động từ bất quy tắc, các thì, các động tính từ, sử dụng cái lưỡi của mình như một con dao rựa. Khi anh ta nói, sắc mặt của viên trung sĩ thay đổi từ bối rối sang không thể tin nổi. Người Pháp đá mất hàng trăm năm phát triển lưỡi, vòm miệng mềm mại và thanh quản để tạo cho tiếng Pháp âm điệu hết sức tuyệt diệu. Và bây giờ người đàn ông đang đứng trước anh ta đây đang bằng cách nầy cách khác cố biến nó thành một loạt âm thanh ghê rợn, không tài nào hiểu nổi.
Viên trung sĩ bàn giấy không thể chịu đựng thêm nữa. Anh ta ngắt lời.
– Ông đang định nói gì vậy?
Max hỏi lại:
– Ý ông là sao? Tôi đang nói tiếng Pháp.
Viên trung sĩ nhô người ra đằng trước và hỏi với vẻ tò mò không nao núng.
– Anh đang nói lúc nầy sao?
Thằng ngu thậm chí còn không nói tiếng nước mình, Max nghĩ. Anh ta lôi thẻ chứng nhận ra và đưa cho viên trung sĩ. Viên trung sĩ đọc nó đến hai lần, nhìn kỹ Max, rồi đọc lại lần nữa. Thật khó tin rằng người đàn ông đang đứng trước mặt anh ta lại là một thám tử.
Anh ta miễn cưỡng trả lại thẻ cho Max.
– Tôi có thể giúp gì cho ông?
– Tôi đang điều tra một vụ tai nạn leo núi xảy ra khoảng hai tháng trước ở đây. Nạn nhân tên là Sam Roffe.
Viên trung sĩ gật đầu.
– Có, tôi nhớ.
– Tôi muốn nói chuyện với người nào có thể cung cấp thông tin về những gì đã xảy ra.
– Đó là một tổ chức cứu nạn trên núi. Tên nó là Societe Chamoniarde de Secours en Montagne. Ông có thể tìm thấy nó ở Place du Mont Blanc. Số điện thoại là 531689. Hoặc ở bệnh viện ở đường Valais cũng có tin tức. Số điện thoại là 530182. Đây. Để tôi viết ra cho ông. – Anh ta với lấy cái bút.
– Không cần, – Max nói. – Societe Charmoniarde de Secours en Montagne, Place du Mont Blanc, 531689. Hoặc bệnh viện ở đường Valais, 530182.
Viên trung sĩ vẫn còn sững sờ một lúc lâu sau khi Max biến mất khỏi khung cửa.
° ° °
Người phụ trách Societe Charmoniarde de Secours da ngăm đen, có vẻ còn trẻ, ngồi sau một chiếc bàn gỗ thông xộc xệch. Anh ta nhìn Max đi vào và ý nghĩ ngay tức khắc của anh ta là hy vọng người khách trông kỳ quặc nầy không có ý định leo núi.
– Tôi có thể giúp gì cho ông?
– Thám tử Max Hornung. – Anh ta chìa tấm thẻ chứng nhận ra.
– Tôi có thể giúp gì cho ông, thám tử Hornung?
– Tôi đang điều tra về cái chết của một người đàn ông tên là Sam Roffe, – Max nói.
Người ngồi sau bàn thở dài.
– À, vâng. Tôi rất thích ông Roffe. Đó quả là một tai nạn rủi ro.
– Anh có chứng kiến chuyện đó chứ?
Một cái lắc đầu.
– Không. Tôi đưa đội cứu hộ đi ngay lúc nhận được tín hiệu đau buồn của họ, nhưng chúng tôi đã không thể làm được gì hơn. Xác ông Roffe rơi xuống một kẽ nứt. Nó sẽ không bao giờ được tìm thấy.
– Chuyện xảy ra thế nào?
– Có bốn người leo núi trong nhóm. Người dẫn đường và ông Roffe đi sau cùng. Như tôi biết thì, họ đang vượt qua một dải băng thì ông Roffe trượt chân và ngã xuống.
– Ông ấy không đeo dây an toàn hay sao?
– Dĩ nhiên có: Nhưng sợi dây bị đứt.
– Chuyện như thế có thường xảy ra không?
– Chỉ một lần. – Anh ta mỉm cười với một chút đùa cợt rồi chợt trông thấy nét mặt viên thám tử liền vội thêm vào, – Các tay leo núi lão luyện luôn kiểm tra các thiết bị an toàn của họ, nhưng các tai nạn vẫn xảy ra.
Max đứng đó một lát, nghĩ ngợi.
– Tôi muốn nói chuyện với người dẫn đường.
– Người dẫn đường thường lệ của ông Roffe hôm ấy không leo núi.
Max chớp mắt.
– Ồ? Tại sao không?
– Theo tôi nhớ thì anh ta bị ốm. Một người hướng dẫn khác thay thế anh ta.
– Anh có tên của anh ta không?
– Nếu ông có thể đợi vài phút, tôi sẽ tìm cho ông.
Người đàn ông biến mất vào văn phòng bên trong. Vài phút sau anh ta quay lại với tập giấy trong tay.
– Tên người hướng dẫn là Hans Bergmann.
– Tôi có thể tìm anh ta ở đâu?
Anh ta không phải người địa phương.
– Anh lật vài trang. – Anh ta đến từ một làng tên là Lesgets. Nó cách đây khoảng sáu mươi cây số.
Trước khi Max rời khỏi Chamonix, anh ta ngừng lại ở bàn giấy của khách sạn Kleine Scheidegg và nói với nhân viên sắp xếp phòng.
– Lúc ông Roffe ở đây thì anh có làm việc không?
– Có – anh ta trả lời. – Vụ tai nạn quả là khủng khiếp.
– Ông Roffe ở đây một mình à?
Người nhân viên lắc đầu.
– Không. Ông ấy có bạn đi cùng.
Max nhìn sững.
– Bạn à?
– Vâng. Ông Roffe đã đặt phòng cho cả hai người.
– Anh có thể cho tôi biết tên người bạn của ông ấy.
– Dĩ nhiên, – anh ta nói. Anh ta lôi ra một cuốn sổ lớn dưới bàn và bắt đầu lật ngược các trang. Rồi anh ta dừng lại, ngón tay lần từ trên xuống dưới và nói, À đây rồi…
° ° °
Max phải mất gần ba tiếng để đến Lesgets bằng chiếc Volkswagen, loại xe rẻ nhất mà anh ta có thể tìm thuê được, và anh ta suýt nữa đã đi quá đường.
Đó thậm chí không phải là một làng. Ở đây chỉ có vài cửa hàng, một nhà nghỉ kiểu Alpine, một cửa hàng bách hoá với một cái bơm xăng duy nhất trước cửa.
Max đỗ xe trước cửa nhà nghỉ và bước vào.
Có khoảng sáu người đàn ông ngồi nói chuyện trước lò sưởi Tiếng nói chuyện nhỏ đi khi Max bước vào.
– Xin lỗi, – anh ta nói, – Tôi muốn tìm Herr Hans Bergmann.
“Hans Bergmann. Người dẫn đường. Anh ta đến từ làng nầy”.
Một người đàn ông lớn tuổi, có khuôn mặt nhăn nheo như tấm bản đồ thời tiết, nhổ nước bọt vào lò sưởi và nói.
– Ai đó đã chơi ông rồi. Tôi sinh ra tại Lesgets. Và tôi chưa nghe thấy ai có cái tên là Hans Bergmann cả.