[Đông Phương Mỹ Nhân] Tập 2: Linh Hồn Mê Đắm

Chương 1


Ở hội chợ đấu giá nổi tiếng Hồng Kông, một nhóm các thương gia giàu có danh tiếng đang chăm chú vào những hình ảnh trên màn hình mà máy chiếu đang hiển thị, đấy là món hàng sứ Đông Phương mới nhất của công ty đồ sứ Đông Phương Mỹ Nhân sản xuất – bình Hà Khẩu Mỹ Nhân phỏng theo dòng Quân diêu (1) đời Tống.

-Tác phẩm này là siêu phẩm mới nhất phỏng theo dòng gốm Quân diêu Bắc Tống, miệng rộng hình lá sen, đẹp đẽ duyên dáng, cổ bình thắt eo, thân bình đầy đặn tròn trịa, đáy bình thu gọn, thoạt nhìn giống như một mỹ nhân eo thon hông nở, dáng vẻ uyển chuyển, đoan trang yêu kiều, kỹ thuật gia công tinh tế… – Người chủ trì của buổi đấu giá giới thiệu chi tiết về sản phẩm nghệ thuật được rất nhiều người đổ dồn mắt quan tâm.

– Hãy nhìn kỹ màu sắc của tác phẩm này, trắng trong như hoa sen, gần xuống phía dưới chồ thắt eo lại thì màu dần chuyển sang tím nhạt, càng về phía đáy bình màu tím càng đậm dần, toàn bộ thân bình ánh sắc tím như tròi sao ban đêm, trên nền tím đấy là những đốm trắng như sao như tuyết, những vết rạn biến hóa thiên hình vạn trạng, đấy chính là nét đặc sắc của gốm Quân diêu Bắc Tống, chính là cái mà lâu nay người đời gọi là “khi vào lò nung chỉ có một màu, khi ra khỏi lò có hàng vạn sắc”, sắc màu của sản phẩm hoàn toàn là tự nhiên theo ý trời, con người không thể điều khiển được, mồi một món đều là độc nhất vô nhị…

Người chủ trì buổi đấu giá nói năng lưu loát linh hoạt, giới thiệu và phân tích những nét đặc sắc của chiếc bình mỹ nhân miệng hoa sen rất chi tiết tỉ mỉ, làm cho người mua ai cũng tò mò háo hức.

– Các quý vị đều biết, sứ Tống rất khólàm nhái, nhất là lò Quân diêu, khi xưa chỉ làm ở lò nung của quan nơi cung đình, không bao giờ đếm xỉa đến nhân công, giá thành, màu sắc dùng cho cốt sản phẩm đều từ những khoáng vật quý hiếm như đá khổng tước, đá mã não, ngọc hổ bì, đất âm dương, rồi kinh qua nắng mùa hạ, mưa mùa thu, lạnh mùa đông, ấm áp mùa xuân luyện đất sét đó thành lớp dầu bóng, loại đất để làm sứ này, kỹ thuật hiện đại không thể nào mô phỏng nổi, nhưng công ty đồ sứ Đông Phương Mỹ Nhân nắm được công thức bí mật cổ xưa, mỗi món sản phẩm đều như sứ Tống tái thế, vô cùng quý giá…

Người chủ trì cứ nói đến khi cả hội trường bắt đầu lao xao, dường như không chờ được nữa muốn trả giá ngay.

Điều này cũng khó tránh khỏi, vì nét đặc sắc của đồ sứ Đông Phương thật ra chẳng cần người chủ trì phải tốn công giới thiệu, những nhà sưu tầm cómặt ở hội trường đều hiểu biết về nét độc đáo và sự quý hiếm của sứ Đông Phương. Các sản phẩm sứ của Đông Phương Mỹ Nhân làm ra lâu nay đều được giới sưu tầm tranh nhau mua, ngoài việc chất lượng sản phẩm được các chuyên gia giám định là gần như tương đương với sứ Tống ra, đến loại sứ mới khó mô phỏng sứ từ niên đại xa xưa nhất, sứ Đông Phương càng chế tác giống y như đúc, dường như sản phẩm của họ là đồ cổ thời Tống được đời nay khai quật vậy.

Đây cũng là nguyên nhân giá giao dịch của sứ Đông Phương luôn ở mức cao, Đông Phương Mỹ Nhân ngay từ ban đầu đã ủy thác cho công ty đấu giá tổ chức bán đấu giá sứ Đông Phương, chứ chưa bao giờ trực tiếp bán lẻ trên thị trường, muốn mua đồ sứ của họ đều phải thông qua đặt giá ở các cuộc bán đấu giá, ai bỏ giá cao thì sẽ mua được.

Vì thế mỗi khi sứ Đông Phương có sản phẩm mới ra, buổi đấu giá đấy đều đông vô cùng, như hôm nay, số lượng người tham gia bỏ giá rất nhiều, những người không đến trực tiếp được thì gọi điện đến bỏ giá, người mua ai cũng bừng bừng khí thế, người chủ trì lại càng sốt sắng.

– Quý vị chú ý, bây giờ bắt đầu bỏ giá cho chiếc bình mỹ nhân miệng hoa sen này, giá khởi điểm là… một triệu đô la Hồng Kông. – Người chủ trì cuối cùng cũng phát ra giá khởi điểm.

Người mua ngay lập tức bắt đầu tham gia đấu giá, có người vội vàng cuống quýt, có người bình thản ung dung, hội trường nhìn thì có vẻ yên ả, nhưng qua sự tăng tốc không ngừng của giá được xướng lên và động thái của người mua, thì ai cũng cảm nhận được sức nóng hừng hực đang tỏa ra.

Trong một góc của hội trường, một người đàn ông cóthân hình cao ráo với dáng vẻ khoan thai, gương mặt tuấn tú đẹp đẽ, khẽ dựa vào mé cột, hai tay khoanh trước ngực, lạnh lùng quan sát quang cảnh buổi đấu giá.

Trông anh giống như người vào xem xét tham quan, nhưng sự cómặt của anh còn gây chú ý hơn tất cả các người mua khác ở hội trường, không chỉ vì anh trông quá hấp dẫn mà còn vì đứng bên cạnh anh là phótổng khu vực Hồng Kông của công ty tổ chức đấu giá, mọi người đều biết, người khiến phótổng đích thân hộ tống chắc chắn không phải là người bình thường.

– Phótổng Đông Phương, anh nghĩ chiếc bình mỹ nhân miệng hoa sen liệu bán được đến giá nào? – Phótổng công ty tổ chức đấu giá, ông Âu Khắc, cười hỏi.

Đông Phương Thiên Kiêu, thiếu gia thứ hai của nhà Đông Phương, cũng là phótổng phụ trách kinh doanh cả trong và ngoài nước của công ty sứ Đông Phương Mỹ Nhân, tất cả các công việc đấu giá, mua bán tiêu thụ của sứ Đông Phương đều do anh quản lý.

Anh nghe ông Âu Khắc hỏi, mặt không hề có ý cười, lạnh lùng trả lời:

– Đến khoảng năm triệu.

-Tôi thì nghĩ cóthể qua mức ba chục triệu. – Âu Khắc cười. Theo tình hình của sứ Đông Phương, sản phẩm đấu giá lần này chắc chắn có giá trị đến mức đó.

Nhưng Đông Phương Thiên Kiêu khẽ nhíu mày, gương mặt hơi trầm xuống tiếp lời:

– Phá vỡ mức ba mươi triệu không phải là không thể, nhưng đấy là khi chưa có tiền lệ bị kẻ xấu gây trở ngại.

Nụ cười của Âu Khắc cũng biến mất, giá chiếc bình mỹ nhân miệng hoa sen dừng lại ở mức năm triệu rồi không thấy ai bỏ giá nữa, hơn nữa không khí vốn đang sôi nổi bỗng nhiên hạ xuống đến điểm đóng băng, hội trường rơi vào không gian yên tĩnh đến kỳ lạ.

Tay chủ trì buổi đấu giá kín đáo lia ánh mắt đầy dấu hỏi về phía hai người.

– Sao lại thế nhỉ? – Âu Khắc nói khẽ.

– Hừm, chắc là lại có kẻ giở trò rồi. – Đông Phương Thiên Kiêu nhìn thẳng vào một người đàn ông trẻ tuổi ngồi cạnh lối đi phía giữa hội trường.

Ngay từ đầu anh đã chú ý thấy, người đàn ông nọ ban nãy vào hội trường rất muộn, rồi ngồi xuống cạnh một người phụ nữ.

Mái tóc đen ngắn, đuôi tóc chấm đến giữa mang tai và cổ, mái để lệch che nửa mặt, trên mặt còn đeo thêm chiếc kính râm to, bộ complet ôm sát màu đen lộ rõ thân hình mảnh dẻ, toàn thân là màu đen, làm cho hắn ta trông thật đặc biệt mà cũng thật kỳ dị giữa đám người mua.

Người đàn ông nọ vừa ngồi xuống, trong hội trường có khoảng mười người giả làm người mua liếc nhìn về phía hắn ta, tuy không rõ rệt, nhưng anh vẫn nhận ra, bọn họ đều là quân xanh quân đỏ dưới sự bố trí sắp đặt của người đàn ông nọ gài vào, theo chỉ thị của hắn ta, gây áp lực cho những người mua khác để họ không được bỏ giá nữa.

Âu Khắc nhìn theo ánh mắt của anh, băn khoăn hỏi:

– Người kia là ai? Tại sao lại ngồi cạnh Hắc đại tiểu thư? Đông Phương Thiên Kiêu nheo mắt trả lời:

– Sao, ông chưa nhìn thấy Hắc thiếu gia bao giờ à?

Người đàn ông trẻ tuổi kia chính là Hắc Tĩnh. Thật là hồn xược, dùng thuật “quỷ giáng đầu” sát hại Lỗ Mặc, vẫn còn dám đến buổi bán đấu giá để giương oai giở trò, hắn đúng là không coi nhà Đông Phương ra gì…

– Hắc thiếu gia? Ông trùm xã hội đen Hắc Phúc Trạch có con trai sao? – Âu Khắc ngạc nhiên hỏi.

– Ông ta không phải sinh được một nam một nữ sao? – Đông Phương Thiên Kiêu thấy Âu Khắc nắm thông tin có vẻ không nhanh nhạy lắm, có việc đấy mà cũng không biết

– Không phải mà! Tôi quen biết Hắc Phúc Trạch từ lâu rồi, ông ta rõ ràng chỉ có hai người con gái… – Âu Khắc nhìn anh thắc mắc.

– Cái gì? – Đông Phương Thiên Kiêu ngạc nhiên. Hắc Phúc Trạch không có con trai? Thế Hắc Tĩnh là ai?

– Phải chăng… là con riêng của lão Hắc? – Âu Khắc đoán già đoán non.

Chuyện này rốt cuộc là sao vậy? Tình báo của sói Đông Phương mắc sai lầm, hay là có uẩn khúc gì khác?

Đông Phương Thiên Kiêu không hài lòng, quay đầu khẽ gọi:

– Thập Nhị.

Một bóng người ngay lập tức xuất hiện đằng sau anh, đáp lời:

– Có tôi.

– Tìm hiểu ngay xem, thân phận chính xác của Hắc Tĩnh là

Thập Nhị gật đầu, rồi biến mất không một tiếng động, để lại Âu Khắc với một đống dấu chấm hỏi trong mắt hỏi tiếp:

– Cấp dưới của anh sao toàn dùng số đếm làm tên thế? – Nghe cứ như gọi phạm nhân vậy.

– Như thế cho dễ nhớ. – Anh trả lời.

– Hả? Lý do là như vậy thôi hả?

– Đúng vậy.

– Tức là người trợ lý kiêm vệ sỹ vừa rồi là xếp thứ mười hai à? – Âu Khắc hỏi.

– Không, anh ta xếp thứ tư.

– Hả? – xếp thứ tự kiểu gì vậy?

– Bởi vì người đầu tiên trong sói Đông Phương tên thật là Cửu, nên mọi người có ý tôn trọng, tự động gọi tên mình bắt đầu từ số mười trở đi, cho nên, Thập Nhị thật ra là xếp thứ tư. – Đông Phương Thiên Kiêu không muốn lãng phí nước bọt để giải thích chuyện sói Đông Phương với người ngoài, chẳng qua anh bỗng nhiên nhớ đến Tiểu Cửu đã đi công tác đến nửa năm nay, mới tiện mồm trả lời.

Nhớ ra quản lý Cừu có nói, Tiểu Cửu sắp quay về Đài Loan…

– Thế thì cái tay Cửu xếp thứ nhất kia chắc là lợi hại lắm nhỉ. – Âu Khắc lại nói.

– Vâng, lợi hại đến mức làm người ta hãi. – Anh nghĩ đến Tiểu Cửu, người duy nhất trên đời này có thể khiến Tuyệt Thế chịu thua, không khỏi mỉm cười.

Âu Khắc nhìn anh khó hiểu, định hỏi thêm, thì anh đã

chuyển chủ đề quay lại về chuyện Hắc Tĩnh.

– Hắc Nguyệt Đường tiếng xấu rành rành, như cái trò phi pháp này, chắc không phải là lần đầu tiên nhỉ?

– Hừm, còn gì nữa, Hắc Nguyệt Đường ở Hồng Kông có thế lực lớn, toàn thích gì làm nấy, rất càn rỡ. – Âu Khắc ngao ngán nói.

– Đúng là càn rỡ. Gần đây bọn họ còn bắt đầu đi bới lông tìm vết nhà Đông Phương chúng tôi. – Đông Phương Thiên Kiêu khẽ hừ một tiếng.

– Hắc Nguyệt Đường ngựa quen đường cũ, vẫn cái thói gian tà của bọn xã hội đen, làm ai cũng ghét… – Âu Khắc lầm bầm.

Đông Phương Thiên Kiêu biết Âu Khắc cũng chỉ dám phàn nàn trước mặt anh, chứ lão già người Anh này đâu dám ngáng chân gia tộc xã hội đen Hắc Nguyệt Đường kia.

– Hừm, loại người xấu xa đó, nên sớm bị xử lý, đỡ chướng mắt. – Anh lạnh lùng nhíu đôi mắt đẹp và dài.

Âu Khắc thấy lạnh sống lưng, quay sang nhìn anh.

Âu Khắc và Đông Phương Thiên Kiêu đã hợp tác với nhau được một thời gian, đối với con người này, coi như cũng hiểu được lòng dạ tâm tính ít nhiều.

Tuy là con trai thứ hai của nhà Đông Phương, nhưng nghe nói anh còn xông xáo hơn người anh cả Đông Phương Phong Hoa, tính tình lạnh lùng quyết đoán, xử lý công việc gọn gàng rành mạch, công ty Đông Phương Mỹ Nhân lớn mạnh được như ngày hôm nay, ngoài lý do sản phẩm chất lượng tốt ra, cũng do công sức Đông Phương Thiên Kiêu tạo dựng rất lớn.

Đừng nhìn anh mới hai mươi sáu tuổi lại mang dáng vẻ tuấn tú hấp dẫn mà nghĩ rằng ngoại hình đấy là vô hại, chỉ cần để ý một chút, là sẽ nhận ra con ngươi trong đôi mắt đẹp mê hồn kia không hề có độ ấm; sống mũi thẳng tắp như được khắc từ dao sắc, nhưng có góc độ nhìn rất lạnh lẽo; còn hai phiến môi mỏng cong cong đẹp đẽ kia, mở ra chỉ là những nụ cười lạnh nhạt, mỉa mai làm người ta e ngại, không thì là cười gằn. Loại người này, mưu mô thâm sâu, lòng dạ khó lường, không dễ cò kè mặc cả, là đối thủ không thể khinh thường.

Hơn nữa xung quanh anh là những trợ thủ được mệnh danh là “bầy sói”, từng có tờ báo mô tả rằng con người anh toát ra khí thế bất khả chiến bại, một khi đã ra tay là tiêu diệt đối thủ không thương xót…

Cho nên mới nói, Hắc Nguyệt Đường ngu si đi gây thù chuốc oán với anh, thì thật là mất trí quá mà.

– Thế chuyện kia… anh định sao? – Âu Khắc hỏi vội, sợ anh đột ngột trở mặt với Hắc Nguyệt Đường ngay tại hội trường, ra tay là sẽ đánh nhau to.

– Đừng nóng vội, Âu Khắc, cứ để cậu trẻ trâu đấu thắng cái bình mỹ nhân miệng hoa sen đi! – Đông Phương Thiên Kiêu khẽ nói.

– Thắng bằng giá năm triệu ấy hả?

– Đúng vậy.

– Việc này… – Như thế chả phải là công ty tổ chức đấu giá của ông ta thu về số tiền hoa hồng lỗ mất hon nửa ư?

-Yên tâm, thiệt hại lần này, công ty Đông Phương Mỹ Nhân sẽ đền cho các ông. – Đông Phương Thiên Kiêu thừa hiểu lão người Anh tham lam này đang nghĩ gì.

– Hehe, nhưng mà, làm thế khác nào phá giá thị trường… – Âu Khắc khẽ cười.

– Không sao cả, coi như đấy là quà ra mắt của tôi tặng cho Hắc Nguyệt Đường. – Đông Phương Thiên Kiêu cười khẩy.

Âu Khắc đã đánh hơi thấy mùi khói lửa đậm đặc, ông không muốn bị cuốn vào tranh chấp giữa nhà Đông Phương và Hắc Nguyệt Đường, cho nên vội vàng đi gần về phía người chủ trì để ra hiệu, kết thúc sớm việc đấu giá món hàng này.

Người chủ trì hiểu ý, gõ búa kết thúc đấu giá, chiếc bình mỹ nhân miệng hoa sen trước mắt bao nhiêu người mua, rất tức giận mà không dám nói ra, được bán với mức giá rõ giời ơi đất hỡi là năm triệu đô la Hồng Kông.

Rất nhiều người mua bực tức rời khỏi hội trường, Hắc Tĩnh ghé đầu sang người phụ nữ ngồi cạnh thì thầm một hồi, sau đó nhổm người chuẩn bị rời đi.

Đông Phương Thiên Kiêu rảo bước đến trước mặt Hắc Tĩnh, hai tay đút túi, giữ nụ cười lạnh băng, chặn đường đi của hắn lại.

– Chúc mừng Hắc Nguyệt Đường đấu giá thành công chiếc bình mỹ nhân miệng hoa sen này.

Hắc Tĩnh giật mình, ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào anh, cảnh giác mà lãnh đạm cười:

– Không ngờ phó tổng Đông Phương cũng đến buổi đấu giá, được gặp anh quả là vinh hạnh cho tôi.

Đông Phương Thiên Kiêu nhìn gương mặt đến hơn nửa bị che khuất bởi tóc mái và kính râm, khẽ nhướn mày.

Quả nhiên đúng như lời anh cả nói, bộ dạng Hắc Tĩnh có gì đó rất cổ quái, nếu so với một người đàn ông bình thường thì khung xương của hắn ta quá nhỏ, giọng nói

cũng hơi the thé, nhưng quen nhìn thấy người trong nhà đều đẹp đẽ mỹ miều rồi, nên anh nhìn thấy Hắc Tĩnh lạ mà không lạ, hơn nữa, xét về độ quái thì em thứ ba trong nhà của anh còn hơn Hắc Tĩnh nhiều!

– Anh biết tôi sao? Chứng tỏ là anh cũng nghiên cứu kỹ về nhà Đông Phương chúng tôi đấy nhỉ. – Anh khích bác.

– Muốn làm ăn với quý công ty, thì cũng phải tìm hiểu đôi chút. Hơn nữa tên tuổi Đông Phương Thiên Kiêu trong giới mua bán đấu giá lừng danh đến thế, không biết anh mới là việc khó. – Hắc Tĩnh trả lời, đôi môi mỏng cong lên.

– Làm ăn? Theo những gì tôi thấy thì những việc anh làm đâu gọi là làm ăn, mà là trộm cướp.

– Á, anh nói thế thì quá lời rồi đấy, tôi cũng bỏ giá theo quy định thôi! – Hắc Tĩnh cố tình làm như mình vô tội.

– Theo quy định của ai, mà trả cái giá bèo bọt như vậy cho cái bình này? – Anh lại châm chọc hỏi tiếp.

– Thế làm sao, phó tổng Đông Phương không đành lòng hả? – Hắc Tĩnh khiêu khích hỏi lại.

– Không dám, Hắc Nguyệt Đường có duyên với chiếc bình mỹ nhân miệng hoa sen này, thì tôi phải nể mặt bán cho Hắc Nguyệt Đường, lấy chồ đi lại. – Anh cười, nói mấy câu khách sáo mà đám doanh nhân vẫn thường nói trên thương trường, nhưng lại bồi thêm một câu – Tuy nhiên, hy vọng không có ai coi sự tiện lợi tôi đưa ra là dễ dãi, ấu trĩ mà tưởng là mình có thể nắm trong tay được hết tất cả, gây nên những lộn xộn không cần thiết, đến lúc đó, hậu quả sẽ rất khó lường.

Hắc Tĩnh thấy hơi run. Nhị thiếu gia nhà Đông Phương này khó ứng phó hơn với Đông Phương Phong Hoa nhiều, lời cảnh cáo của anh rất rõ ràng, là muốn hắn khôn hồn một chút.

Hừ, cái gã tự phụ điên rồ này, không chịu nghĩ xem hiện nay gã đang đứng trên địa bàn của ai, còn dám lên giọng với hắn.

– Còn tôi lại muốn biết, hậu quả khó lường đó mặt mũi như thế nào. – Hắn ta phản đòn.

Lần này Đông Phương Thiên Kiêu cười lớn, cười rất quá khích.

Được đấy! Dám gây chiến với anh, chỉ có Hắc Tĩnh là người đầu tiên.

– Thế thì anh sẽ sớm biết thôi.

-Tôi mỏi mắt chờ mong đấy.

Ảnh mắt của hai người giao nhau tóe lửa, không khí cũng nóng lên, căng như cung đã lắp tên…

Lúc này, đại tiểu thư nhà họ Hắc, Hắc Dao, đã làm xong thủ tục còn lại cho việc trúng đấu giá chiếc bình mỹ nhân miệng hoa sen, tiến lại gần, thấy hai người mặt đối mặt căng thẳng ở cửa, ngạc nhiên hỏi:

– Tĩnh, em đang làm gì vậy?

– Chị, lại đây gặp Đông Phương Thiên Kiêu phó tổng Đông Phương Mỹ Nhân chút, chị vẫn rất thích đồ sứ Đông Phương của họ mà. – Hắc Tĩnh quay sang nói với Hắc Dao.

Đông Phương Thiên Kiêu nghe thấy hắn gọi Hắc Dao bằng chị, sự hoài nghi vốn có trong lòng càng lớn.

Thế hệ này của Hắc gia, thực tế là có bao nhiêu con trai bao nhiêu con gái?

Hắc Dao ngẩng đầu nhìn Đông Phương Thiên Kiêu, giật mình không biết nên làm gì, chỉ biết đứng ngây ra.

Con người này… chính là người con trai thứ hai trong số bốn mỹ nhân nhà Đông Phương như lời đồn đại đây sao, Đông Phương Thiên Kiêu? Tại sao… trên đời này lại có người đẹp trai tuấn tú đến vậy chứ…

Đông Phương Thiên Kiêu chứng kiến ánh mắt phụ nữ ngưỡng mộ ngoại hình của mình lâu thành quen, anh nở nụ cười hút hồn mười mươi, gật đầu làm động tác chào cô ta, rồi chìa tay ra.

– Xin chào Hắc tiểu thư, cảm ơn sự yêu thích nồng nhiệt của cô với sứ Đông Phương.

– Xin chào… – Hắc Dao choáng váng vì nụ cười mê hồn của anh, giống kẻ mất hồn, chìa tay ra như cái máy.

Đông Phương Thiên Kiêu bắt tay cô ta nhẹ nhàng, rồi lại bắt đầu dùng con át chủ bài:

– Không ngờ đại tiểu thư Hắc Nguyệt Đường lại đoan trang xinh đẹp đến vậy.

Tóc uốn quăn, mặt trái xoan, ăn mặc thời trang, Hắc Dao chẳng khác gì những phụ nữ khác anh gặp trên thương trường, không phải rất đẹp, nhưng biết cách dùng quần áo phụ kiện hàng hiệu và trang điểm vừa phải để làm mình nổi bật, cũng có thể gọi là bắt mắt.

Nhưng mà anh đâu có để ý đến gái đẹp cũng như không có hứng thú với phụ nữ nói chung, cho nên lời khen của anh thuần túy chỉ là khách sáo.

Hắc Dao run rẩy cả người, gương mặt đỏ bừng, vừa mừng vừa ngượng:

– Anh… quá… quá khen rồi…

Hắc Tĩnh không thể tin nổi trợn tròn mắt, bình thường bà chị vốn khôn khéo sắc sảo như một nữ cường nhân^i chính hiệu, giờ không hiểu sao chưa đầy một phút đã bị Đông Phương Thiên Kiêu chinh phục!

Đầu óc Đông Phương Thiên Kiêu xử lý thông tin rất nhanh, anh nhanh chóng nhận ra, để đối phó với Hắc Nguyệt Đường có khi chẳng cần dùng đến vũ lực, chỉ cần xuống tay với Hắc Dao là đủ.

– Xin hỏi, liệu tôi có vinh dự được mời cô dùng bữa tối không? – Anh vẫn khẽ bắt tay cô, đồng thời đưa ra lời mời.

Hắc Dao được ve vuốt tâng bốc, sướng rơn định nhận lời, thì Hắc Tĩnh không thể chịu nổi nữa, bèn xen vào kéo tay chị ra, tìm cách ngăn cản, hừ khẽ:

– Đừng có nghĩ đến chuyện nhắm vào chị tôi, Đông Phương Thiên Kiêu.

– Tĩnh! – Hắc Dao đỏ mặt kêu lên.

– Làm gì phải lo lắng đến thế, Hắc Tĩnh? Chả lẽ anh sợ tôi ăn thịt chị anh hay sao? – Đông Phương Thiên Kiêu chế giễu.

– Hừ, người tôi lo là anh kìa. Một người sống không qua nổi ba mươi tuổi, làm gì còn nhiều thời gian mà bắt chuyện với phụ nữ? Nếu tôi là anh, tôi sẽ sớm chuẩn bị lo hậu sự đi là vừa. – Hắc Tĩnh độc ác nói.

Khuôn mặt tuấn tú của Đông Phương Thiên Kiêu thoắt chốc biến sắc. Bí mật này của nhà Đông Phương chính là bãi mìn, là cấm địa của anh, ai giẫm phải kẻ đó chỉ có nước chết.

– Tĩnh, em đang nói linh tinh gì vậy? – Hắc Dao hoảng hốt trách móc.

– Hừm, trông bộ dạng cậu như con gái, thế mà to gan gớm.

– Anh lạnh lùng nhìn Hắc Tĩnh, ánh mắt sắc như dao.

Lần này đến lượt mặt Hắc Tĩnh biến sắc. Anh… dám nói hắn giống phụ nữ…

– Anh thật đáng chết! – Không nói thêm một lời, hắn lăm lăm nắm đấm xông về phía trước.

– Tĩnh! Không được… – Hắc Dao vội vàng ôm chặt lấy em, ngăn hắn lại.

– Nếu tôi chết, nhất định sẽ tìm cậu chôn cùng! – Đông Phương Thiên Kiêu hằn học buông một câu, quay người đi mất.

Chôn cùng?

Hai tiếng này làm Hắc Tĩnh thấy chột dạ, trong đầu vởn lên một bóng mây, nhưng ngay lập tức biến mất ngay.

– Hừ, biến ngay về Đài Loan cho tôi nhờ, nghe nói Đông Phương Phong Hoa đêm trước đã bỏ trốn cùng Triệu Mộ Hiền, bây giờ không còn ai có thể giải lời nguyền được nữa, tôi đợi xem nhà Đông Phương các người tuyệt tử tuyệt tôn! – Hắc Tĩnh rủa theo sau lưng anh.

Đông Phương Thiên Kiêu đứng lại, quắc mắt, giận dừ quay đầu.

– Cậu sẽ hối hận về những gì cậu đã nói. Hắc Tĩnh, hãy chờ xem!

Nói xong, anh không nán lại thêm nữa, bước nhanh ra khỏi hội trường buổi đấu giá, lên xe đi thẳng đến sân bay.

Từ hôm qua anh đã nghe tin anh cả đưa Triệu Mộ Hiền bỏ đi, không cần suy nghĩ cũng biết, thằng ba và thằng út không cố sức mình để ngăn cản anh cả, hai thằng ngốc đó hoàn toàn không hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của việc này.

Vì thế, trước khi xử lý vụ Hắc Nguyệt Đường, anh phải nghĩ cách tìm Triệu Mộ Hiền về, cho dù anh cả có yêu Triệu Mộ Hiền đến mức nào, cho dù Triệu Mộ Hiền có còn là trinh nữ nữa hay không, đến hạn bảy bảy bốn chín ngày, việc giải bùa nhất định vẫn phải tiến hành, Triệu Mộ Hiền nhất định vẫn phải chết.

Hai mươi sáu năm nay, anh đã nhận đủ sự đe dọa chết chóc từ Sứ mỹ nhân rồi, bây giờ không dễ mà có được một tia hy vọng đó, anh quyết không cho phép bất kỳ ai phá hủy cơ hội hiếm hoi này.

Anh không muốn chết, anh muốn được tiếp tục sống, sinh mạng của anh, ngoài bản thân anh ra, không một ai có thể quyết định hộ anh.

* * *

Hắc Tĩnh hai tay ôm chặt lấy bụng, co quắp cuộn tròn lại trên giường, lại tự thầm rủa thân thể đáng ghét này của mình.

Đau muốn chết đi được…

Tại sao mỗi tháng cô lại phải chịu đựng sự tra tấn này?

“Cô” rõ ràng là một người con trai cơ mà!

Tại sao lại sinh ra trong hình dáng một người con gái? Tại sao lại có chuyện đến tháng đáng ghét này, lại có sự đau đớn chết tiệt này?

Vùi khuôn mặt trắng bệch vào gối, vặn vẹo đôi chân, đôi tay thon mềm đẹp đẽ. Cô không thể hiểu nổi, là ông trời mang linh hồn đặt sai vị trí vào thân xác này, hay là cô phát điên rồi?

Từ bé, ngay từ lúc hiểu chuyện đến giờ, cô luôn tự cho mình là con trai, kể cả tâm tính lẫn cử chỉ, cô đều có thiên hướng nam tính hóa một cách tự phát. Mẹ cô cố gắng sắm sửa cho cô búp bê, váy áo, cô đều không thích, tóc chỉ hơi dài ra một chút, cô liền tự cắt ngắn, bị ép phải mặc váy, thì không đến ba phút cô đã tự tay xé rách. Cô không bao giờ ngoan ngoãn chơi trong nhà, mà luôn bám theo các chiến hữu của bố cô chạy nhảy khắp nơi…

Ban đầu, bố cô chẳng nói năng đả động gì, mẹ cô cũng để kệ, nhưng lâu dần, mẹ và chị gái cô bắt đầu cảm thấy như thế không ổn, họ cho là cô mắc bệnh gì đó, đi bác sĩ tâm lý khám vài lần, kết luận đều như nhau, là cô có vấn đề về tâm lý nhận thức, bệnh này… không có thuốc chữa.

Không có thuốc, vừa hay, cô coi như có thể không thừa nhận là mình có bệnh, ngược lại còn làm già hơn, đóng bộ giống hệt con trai, lời ăn tiếng nói, cử chỉ trong sinh hoạt hằng ngày như một cậu con trai, về cơ bản cô chẳng khác gì một cậu chàng, chỉ trừ mỗi… thân thể của con gái này.

– Ôi trời… – Cô cắn răng vặn người, rên rỉ.

Từ kỳ kinh nguyệt đầu tiên cho đến giờ, sự đau đớn mỗi tháng đã trở thành thủ tục, đến ngày là đau một trận, cứ như là ông trời nhắc nhở cô, cho dù cô có nam tính hóa bản thân đến mức nào, cô vẫn là một người con gái.

Đáng ghét… cái thân thể đáng ghét này!

– Miêu Vũ! Miêu Vũ! Miêu Vũ… – Cô không chịu nổi nữa, kêu lên thảm thiết.

Cửa mở ra, Miêu Vũ ngực còn đang bị băng kín bước vào, lễ phép đáp lời:

– Có tôi, thiếu đương gia^.

Hắc Phúc Trạch vì đắc tội với băng đảng khác nên bị phục kích, bị thương nặng, lui về hậu trường nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Bề ngoài thì có vẻ như trưởng nữ Hắc Dao tiếp quản Hắc Nguyệt Đường, nhưng trên thực tế, Hắc Dao chỉ quản lý cửa hàng cửa hiệu, còn người tiếp quản chính thức cả tổ chức chính là Hắc Tĩnh.

Hắc Phúc Trạch đối xử với cô như với con trai vậy, toàn bộ những việc mờ ám đều do cô xử lý, vì thế, người trong Hắc Nguyệt Đường đều gọi cô là thiếu đương gia.

-Tôi cần anh nhanh chóng tìm cách biến tôi thành đàn ông, ngay lập tức! – Cô ra lệnh ngang phè, Miêu Vũ do đang giở thuật quỷ giáng đầu thì bị phá giải nên trọng thương, nguyên khí cũng bị hao tổn nặng nề.

Miêu Vũ gượng lấy lại tinh thần, thở dài:

– Thiếu đương gia, nếu muốn biến thành đàn ông, ngoài việc nhờ y học biến đổi giới tính thì không có cách nào khác.

Lỗ Mặc bị trúng đạn ở ngay ngực, hắn không kịp rút giáng đầu, lúc đó Hắc Tĩnh đang yểm thân trên người Lỗ Mặc, vì muốn cứu lấy hồn cô, Miêu Vũ phải mạo hiểm ngăn chặn ác quỷ cho cô, cho nên mới suýt nữa thì bị đứt tâm mạch.

– Thế thì sắp xếp phẫu thuật ngay đi, tôi không chịu nổi làm con gái thêm một chút nào nữa… – Cô đấm thùm thụp vào gối, mất hết lý tính, kêu gào thảm thiết.

– Thiếu đương gia, cô mệnh nam tướng nữ, như thế không có gì là không tốt, cô chỉ cần bình tâm là chính cô, chăm lo Hắc Nguyệt Đường cho tốt là được rồi. – Miêu Vũ thận trọng nói.

Hắn là người được Hắc Phúc Trạch mời về làm giáng đầu sư, Hắc Phúc Trạch rất mê tín, trước khi làm bất cứ việc gì đều phải xem bói, đặc biệt rất thích dùng bùa ngải để trả đòn địch thủ, sau khi Hắc Phúc Trạch ngã ngựa, bèn ra lệnh cho hắn đi theo sát Hắc Tĩnh, yêu cầu hắn phụ giúp Hắc Tĩnh thật chu đáo.

– Có thầy tướng số nói đứa con gái này của tôi là “bán tử

nó mang theo sự oán giận của kiếp trước tới kiếp này, tài cao chí lớn, vận số kỳ lạ, chăm chỉ bồi đắp, kết quả sẽ không ngờ… Nhưng có một điều quan trọng là, nó phải giữ đúng hình dáng này và phải độc thân cả đời, cho nên, tuyệt đối không được kết hôn…

Đấy là yêu cầu của Hắc Phúc Trạch. Lão ta không có con trai, nên kỳ vọng rất lớn vào Hắc Tĩnh, thậm chí còn sửa cả giới tính giờ sinh của cô trong gia phả, để chuyển giao việc vận hành và tổ chức Hắc Nguyệt Đường cho cô quản lý.

Vì thế, công việc của Miêu Vũ là trông coi chăm sóc kỹ càng Hắc Tĩnh, để cô được sống theo cách của một người đàn ông.

-Tôi bình tâm thế nào được với bộ dạng này? Phiền phức sắp chết rồi! – Hắc Tĩnh vẫn kêu gào.

– Cô nghĩ những người chuyển giới thì không phiền phức sao? Theo quan điểm của chúng tôi, đó là sự tàn phá lớn nhất của việc vi phạm tự nhiên, gây hại cho cơ thể, khí huyết, và cả sinh mạng nữa. – Miêu Vũ hạ giọng khuyên giải.

Hắc Tĩnh trừng mắt nhìn hắn, cứng họng không nói gì nữa. Liên quan đến lĩnh vực huyền học, Miêu Vũ hiểu biết hơn cô rất nhiều, cô không có cửa nào phản bác lại được, nhưng mà, chả lẽ cô phải chịu đựng hình hài nửa nam nửa nữ này cả đời sao?

– Tôi sẽ đi tìm thầy đông y bốc thuốc cho cô, điều trị một thời gian, chắc chắn dần dần sẽ có biến chuyển tốt. Giờ thì cô nghỉ ngơi đi!

Miêu Vũ nói xong quay người chuẩn bị đi ra, nhưng vừa mở cửa thì Hắc Dao hoảng hốt chạy xồng xộc vào.

– Tĩnh, không hay rồi…

– Có chuyện gì mà cuống cả lên thế? – Hắc Tĩnh vẫn đang phiền não về chuyện kia, giọng chán nản.

– Cái bình sứ mỹ nhân miệng hoa sen này cứ lạ lùng làm sao ấy! – Hắc Dao giơ cái hộp gỗ đang ôm trong tay gấp gáp trả lời.

– Cái bình thì có vấn đề gì được? – Cô nhướn mày.

– Em xem này… – Hắc Dao nói rồi đặt hộp gỗ lên trên bàn, lấy chiếc bình mỹ nhân miệng hoa sen ra, đưa cho em.

Hắc Tĩnh cố nén cơn đau bụng, đón lấy chiếc bình, nhìn ngắm kỹ lưỡng, quả nhiên phát hiện ra dưới đáy bình không có khắc dấu riêng của sứ Đông Phương. Hơn nữa, thân bình thô ráp chứ không được tinh xảo, không hề giống với chiếc bình được trưng bày bảy ngày trước đó!

– Đây… đây chỉ là mô hình phác thảo! – Cô kêu lên, sắc mặt biến đổi.

– Đúng vậy! Không hề giống hàng thật chút nào… – Hắc

Dao thở gấp, miệng há hốc tiếp lời.

– Lúc chị đi xác nhận hàng không thấy có gì khác thường hay sao? – Cô quát chị gái.

– Không có… Chị đã kiểm tra mà, không có vấn đề gì cả…

– Hắc Dao cuống quýt trả lời, đúng là trong hội chợ đấu giá cô đã tận tay tận mắt xác nhận chiếc bình này, không hiểu sao mang về xem lại, lại thay đổi hoàn toàn thế này.

Mặt Hắc Tĩnh đanh lại, nhảy phắt khỏi giường, kiểm tra lại chiếc hộp gỗ, xem lại cả chiếc bình sắc tím trong tay, đột nhiên thấy ớn lạnh.

– Chúng ta bị Đông Phương Thiên Kiêu lừa một vố to rồi!

– Cô nghiến răng nói.

– Thế nghĩa là sao? – Hắc Dao không hiểu.

– Hội chợ đấu giá lần này, Đông Phương Thiên Kiêu đã bẫy chúng ta từ đầu đến cuối!

– Bầy? Sao có thể như vậy được? Có cả công ty tổ chức lẫn bao nhiêu người mua như vậy… – Hắc Dao thấy chuyện đó khó có thể xảy ra.

– Công ty tổ chức đấu giá cũng bị bịt mắt, những người mua kia thì… hầu hết đều là những nhà sưu tầm quen thuộc của nhà Đông Phương, còn một số gương mặt mới, thì đều là tay chân của nhà Đông Phương cải trang, để cho chúng ta không nghi ngờ… – Cô càng nghĩ càng tức giận, hình dung lại rất rõ rệt sức nóng của buổi đấu giá hôm đấy như dồn hết về phía cô!

Đông Phương Thiên Kiêu đã biến cô thành một đứa ngốc mua cái thứ phế phẩm này với giá năm triệu bạc!

– Nhưng mà rõ ràng chị đã thấy chiếc bình sứ mỹ nhân miệng hoa sen cao cấp mà… – Hắc Dao băn khoăn.

– Chiếc bình này được phủ một lớp vật chất đặc biệt ở bên ngoài, khi tiếp xúc với ánh sáng sẽ bị ô-xy hóa, lộ ra lớp thô ráp nguyên bản của nó. – Cô trầm ngâm nhìn chiếc bình rồi trả lời chị.

– Chuyện này… sao có thể như vậy được? Hiện tượng đó chỉ có thể xảy ra với cổ vật. – Hắc Dao lắp bắp.

Cô biết, Hắc Tĩnh từ nhỏ đã rất có năng khiếu về đồ sứ cổ, trong lĩnh vực này cô chính là thiên tài. Mấy năm gần đây, dựa vào con mắt tinh tường của Hắc Tĩnh, đầu tư của Hắc Nguyệt Đường vào lĩnh vực thu mua hàng nghệ thuật không ngừng tăng trưởng, chưa bao giờ gặp phải sai lầm, thậm chí ngay cả kinh nghiệm và kiến thức của những nhà sưu tầm lão luyện cũng không phong phú bằng Hắc Tĩnh.

Nhưng mà, theo những gì Hắc Tĩnh vừa nói thì sự việc lần này thật li kỳ, quá li kỳ và giật gân…

– Nhưng sứ Đông Phương có kỹ thuật này… – Hắc Tĩnh nhíu mày, trong lòng vừa tức giận lại vừa kinh sợ trước năng lực cao siêu của Đông Phương Mỹ Nhân.

– Trời ạ… tại sao lại có chuyện này được cơ chứ? – Hắc Dao kinh hãi đến mức ngây dại cả người.

Miêu Vũ từ nãy giờ đứng bên cạnh cũng kinh ngạc y như thế, cái gã Đông Phương Thiên Kiêu kia, thâm sâu khó dò, thực là làm người khác khiếp sợ.

– Đáng ghét… Đông Phương Thiên Kiêu dám dùng trò này để giỡn mặt ta! – Hắc Tĩnh tức giận ném chiếc bình xuống đất.

– Á á! Tĩnh, em làm gì vậy… – Hắc Dao cuống quýt nhưng không kịp ngăn lại, chiếc bình được mua với giá năm triệu đô la Hồng Kông đã biến thành một đống mảnh vỡ.

– Em quyết sẽ không tha cho thằng cha đáng chết đó! – Hắc Tĩnh hằn học quay sang nói với Miêu Vũ – Chuẩn bị dần đi, tôi phải đi Đài Loan, lần này tôi nhất định phải lấy được Sứ mỹ nhân đời Tống của nhà bọn họ.

Chỉ cần chiếm được Sứ mỹ nhân kia thì chẳng khác nào bóp chặt lấy yết hầu của nhà Đông Phương, ngoài việc phải đoạt được bí mật tạo tác nung chế sứ Tống, còn có thể nhân cơ hội này bắt bốn anh em Đông Phương kia phải cúi đầu trước cô.

Hơn nữa, lần trước nhìn qua đôi mắt của Lỗ Mặc, tận mắt thấy Sứ mỹ nhân, cô đã bị chấn động sâu sắc, cái đĩa tròn dường như cô đã quen thuộc từ lâu kia, dần dần đi vào tâm trí hồn phách cô, không ngừng gọi nhắc cô…

– Thế thì mạo hiểm quá, cô biết thừa là rất khó ứng phó với sói Đông Phương, về cơ bản là không thể tiếp cận Đông Phương cư! – Miêu Vũ cảnh tỉnh cô.

– Hử, ai bảo tôi phải xâm nhập Đông Phương cư? Chỉ cần tôi nắm được Đông Phương Thiên Kiêu, hắn sẽ ngoan ngoãn bưng đến cho tôi Sứ mỹ nhân… – Cô nói rồi nhìn sang Miêu Vũ – Mau nghỉ ngơi cho lành vết thương đi Miêu Vũ, lại cần anh lên đài rồi.

– Vâng. – Miêu Vũ đáp.

– Em… định dùng giáng đầu với Đông Phương Thiên Kiêu? – Hắc Dao kinh ngạc hỏi.

– Đúng vậy, chỉ cần lấy được sợi tóc của hắn ta, và truy ra giờ sinh tháng đẻ của hắn…

– Nhưng làm sao em có thể gần gũi với hắn được?

– Theo như những gì em biết, thì đầu tháng sau, Đông Phương Thiên Kiêu được mời tham gia một buổi dạ tiệc cá nhân, mà vừa hay chị cũng có tên trong danh sách khách mời. – Cô nở nụ cười xảo quyệt.

– Tĩnh, em không được làm rối tung mọi thứ lên! – Hắc Dao lo sợ kêu lên. Nếu có thể, cô không bao giờ muốn coi Đông Phương Thiên Kiêu là địch.

– Chị, chị đừng có lo, em sẽ làm theo cách ma không biết quỷ không hay, chỉ cần chị giúp em câu kéo hắn… – Cô nói, miệng nhếch cười nhưng mặt vẫn lạnh te.

– Nhưng mà… – Hắc Dao định nói điều gì đó, nhưng thấy ánh mắt lạnh lùng của em lại thôi.

Với đứa em gái tính tình âm trầm khó hiểu lại đầy nam tính như vậy, cô luôn có chút sợ hãi.

– Chị, Đông Phương Thiên Kiêu không phải là người tốt, chị không nên bị lừa bởi ngoại hình của hắn ta. – Cô châm chọc.

– Chị đâu có… – Hắc Dao đỏ mặt.

– Không có thì tốt. Chuyện chiếc bình miệng hoa sen này tạm thời đừng để bố biết.

– Chị không nói với bố đâu.

– Chị đi chuẩn bị đi, tuần sau chúng ta đi Đài Loan.

– Đi sớm thế để làm gì?

– Đương nhiên là để chuẩn bị kỹ càng mở màn trận chiến!

– Hắc Tĩnh cười đầy mưu mô.

– Mở màn trận chiến? – Hắc Dao trợn cả hai mắt.

– Chứ sao? Hắc Nguyệt Đường chúng ta sao có thể để người ta tùy tiện đùa bỡn mà không phản kích? Em nhất định phải cho bọn nhà Đông Phương kia một đòn tấn công vỗ mặt, để tiêu trừ mối hận trong lòng em. – Hắc Tĩnh nói xong ra một quyền lên chiếc hộp gỗ, mặt đằng đằng sát khí.

Liên tục bại dưới tay của Đông Phương Phong Hoa và Đông Phương Thiên Kiêu, lần này cô quyết không bỏ qua, dù thế nào đi chăng nữa cô cũng phải chiến thắng.

__________________________

Chú thích

[1]. Quân diêu là một trong năm lò chế tác danh tiếng lớn (ngũ đại danh diêu) phục vụ hoàng gia thời Tống (từ năm 960 đến 1279). (Chú thích của người dịch – ND)

[2]. Nữ cường nhân: Từ dùng để chỉ những người phụ nữa mạnh mẽ, độc lập. (Chú thích của biên tập – BT)

[3]. Xin xem chú thích trong Lời nguyền mỹ nhân – tập 1 của loạt truyện Đông Phương Mỹ Nhân. (ND)

[4]. Một nửa con trai. (BT)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận