Đốt Thiên Tiên Đạo

Chương 27: Điểu Tiên Phong



Trước khi đến núi Chú Ấn, Trần Thất còn rất sợ Vương Trường Sinh, nhưng theo tu vi càng ngày càng thâm hậu, ánh mắt hắn nhìn Vương Trường Sinh giờ cũng đã khác rồi.
Mặc dù pháp thuật của Vương Trường Sinh thâm hậu hơn hắn, tu luyện pháp thuật Hòa Sơn Đạo mấy chục năm, nhưng Trần Thất cũng biết pháp thuật của Hòa Sơn Đạo cũng có giới hạn của nó.

Sáu mươi bảy loại pháp thuật Hòa Sơn Kinh ghi lại mặc dù có các cách dùng hiệu quả, nhưng chỉ cần chú ý cẩn thận, tập trung tinh thần thì cũng không phải không thể phá vỡ.
Huống chi, trước đó Vương Trường Sinh cũng không biết Trần Thất đã giết Tiêu Bình Nam có được Hòa Sơn Kinh và ba trang sách vàng, Trần Thất có thể rất yên tâm mà trở về đại trại Thiên Mã sơn, về làm Đại đương gia của nhóm sơn tặc.

Bây giờ Vương Trường Sinh đã biết chuyện này, Trần Thất cho dù muốn trốn cũng không biết trốn đi đâu.
Trần Thất cũng không phải là người có tính “rùa rút đầu”, người khác muốn giết hắn, hắn thà chết cũng muốn bẻ gãy răng của đối phương, cũng phải cứng rắn chống lại một lần.
Vương Trường Sinh phái hết đám Lục Hạo Chi và hơn trăm hoạt thi với Độc Lâu Yêu hộ thân của mình ra ngoài, tự mình liền tìm một tảng đá ngồi thiền.
Trần Thất nấp ở gần đó thăm dò, đang còn suy nghĩ làm sao ra tay thì chợt nghe được một tiếng líu lo kéo dài, một con chim to không biết từ đâu bổ nhào xuống, hung hăng chộp xuống đầu của Vương Trường Sinh.

Vương Trường Sinh cũng không nhúc nhích vung tay một cái liền có mấy chục luồng khí đen bay thẳng lên trời, ngăn cản con chim to kia.
Con chim to đánh lén Vương Trường Sinh mở đôi cánh rộng chừng bảy tám trượng, cánh sắt quạt gió giống như trời long đất lở.

Trước khi sà xuống không một tiếng động, đợi đến khi Vương Trường Sinh ra tay thì đánh trả, liền lộ ra năng lực thật sự, nó mở miệng kêu to nói tiếng người, quát lên:
– Vương Trường Sinh, ngươi dám giết các huynh đệ Thú Vương doanh của ta, thật sự xem mình là thiên hạ vô địch, dám không kiêng nể gì như vậy sao?”
Vương Trường Sinh bị người ta nói lộ ra chuyện để xác sống đi giết giáp sĩ áo đen, đầu tiên là hơi sững sờ, sau đó liền giận tím mặt, quát:
-Sao lại là ta ra tay? Ta tự nuôi thả binh sĩ xác sống, là bọn giáp sĩ không biết sống chết xông lên, mới bị binh sĩ xác sống đánh lại.


Cho dù Tần Thông đến hỏi, ta cũng chỉ có một câu này, hắn ta có thể làm gì ta? Điểu Tiên Phong ngươi lui xuống, ta sẽ không làm tổn thương ngươi.
Con chim to kia chao hai cánh, thân pháp thay đổi lao nhanh xuống, nhưng vẫn giống như có quy tắc, nó liên tục mắng to:
-Ngươi dựa vào pháp thuật của Hòa Sơn Đạo cũng có thể làm ta bị thương sao? Pháp thuật của Hòa Sơn Đạo các ngươi chỉ có thể giết hại người bình thường, Điểu Tiên Phong ta cũng không e ngại.
Vương Trường Sinh thúc dục khí đen trên Hỗn Thiên Phiên, mấy lần muốn đánh cho con chim to này rớt xuống, nhưng hoàn toàn không đánh được.

Con chim to kia ỷ vào thân pháp linh hoạt, có thể bay lượn tấn công đủ kiểu, gặp phải khí đen trên Hỗn Thiên Phiên thì phần lớn là né tránh, nếu như hoàn toàn không tránh được cũng dám dùng đôi cánh, đôi vuốt xé ra.

Không biết con chim to này có chỗ nào khác thường, mà khí đen trên Hỗn Thiên Phiên cũng không ngăn cản được nó.
Vương Trường Sinh thấy không còn đường nào khác, Độc Yêu Lâu của mình cũng không ở bên cạnh liền thét một tiếng dài, từng nhóm khí đen từ trên xương đầu bốc lên, bay ra một con Hắc Lân Đại Mãng (mãng xà lớn vảy đen).

Con Hắc Lân Đại Mãng này toàn thân đều là sương khói lượn lờ, nhìn thấy con chim to kia liền cuống lên.

Con chim to quái dị kia nhìn thấy Vương Trường Sinh triệu Thất Sát Nguyên Thần của bản thân ra, nó phát ra tiếng kêu xì xào quái dị rồi vội vàng bay lên, nhưng Thất Sát Nguyên Thần của Vương Trường Sinh cũng có thể tự bay, làm sao chịu bỏ qua cho nó?
Mãng xà vảy đen vội vàng bay lên, quấn quanh con chim to kia, hai con quái vật ở trên không lăn lộn xé xác nhau suốt nửa canh giờ, Thất Sát Nguyên Thần lúc này mới từ từ bay thấp xuống, con chim to kia lại lảo đảo bay về hướng Đông Nam.
Vương Trường Sinh thu lại Thất Sát Nguyên Thần, sắc mặt cũng có chút uể oải, tức giận quát:
-Nếu không phải là Độc Lâu Yêu của lão đạo đều không có ở bên cạnh, làm sao ngươi có thể trốn thoát được? Tạm tha cho ngươi một lần, lần sau còn dám tái phạm sẽ rút gân vặt lông ngươi, để Tần Thông tự mình tới nhận người.
Trần Thất nhìn mà trợn mắt há mồm, nói thầm: “Hóa ra trong Thú Vương doanh còn có yêu quái làm tay sai tên là Điểu Tiên Phong gì đó.

Ồ! Hỏa Nha trận của ta đang cần linh cầm, con chim quái dị này đã bị thương rồi, sao ta không đi bắt nó về?”
Trần Thất lặng lẽ thi triển khinh công đuổi theo con chim đang điên cuồng chạy trốn kia.


Đuổi theo không bao lâu, con chim to kia không chịu nổi nữa, từ giữa không trung rơi xuống.

Trần Thất thấy cơ hội hiếm có, liền sử dụng pháp môn của Hỏa Nha trận, búng ngón tay bắn mầm mống chân hỏa từ trong đan điền bay ra ngoài trúng chính giữa cơ thể của con chim to đó.
Con chim to này vốn là một trong năm đại tiên phong trong Thú Vương doanh, đánh một trận với Vương Trường Sinh bị Thất Sát Nguyên Thần đánh vào kinh mạch nên đã bị thương không nhẹ.

Nó rơi xuống đất, đang muốn vận công điều tức để áp chế tình trạng vết thương trên người, sau đó nhanh chóng trở về Thú Vương doanh báo tin, nhưng bỗng nhiên có một đám lửa từ phía dưới bay tới, đánh trúng cơ thể của nó.
Con chim lớn đó đang muốn tự mình sử dụng chân khí chống cự, nhưng đám chân hỏa này cũng quái dị, không hề bị chân khí của hắn ngăn chặn, một đầu chui vào trong cơ thể hắn, sau đó liền giống như ném một đám lửa lên chảo dầu nóng, lập tức đốt cháy toàn bộ chân khí trong cơ thể hắn tới sôi trào lên.
Gã điểu nhân này mặc dù xuất thân là yêu tộc nhưng đã đả thông khiếu huyệt rồi, có đủ năng lực biến thành người.

Chân khí trong cơ thể dồi dào nhiều hơn Trần Thất mấy chục lần, bị mầm mống chân hỏa đốt cháy hết lên, toàn thân lập tức run rẩy, vùng vẫy lung tung trong rừng cây thần trí của hắn cũng bị từng đợt hơi nóng hun tới ngơ ngẩn cả người, dần dần hắn lịm đi.
Pháp môn của Hỏa Nha trận kỳ dị, viên mầm mống chân hỏa này vào trong cơ thể, chỉ cần thuộc loại cầm điểu đều phải bị chân hỏa đốt cháy chân khí toàn thân, chuyển thành Hỏa Nha chân khí.

Cùng lúc đó, dựa vào những gì viết trên bài chú Hỏa Nha trận, đả thông chín hỏa khiếu lớn trên cơ thể cầm điểu, rồi hóa thành một con Hỏa Nha.

Gã người chim này mặc dù năng lực hơn người, nhưng cũng không chống lại loại pháp môn cao thâm được truyền lại từ thời thượng cổ này.

Nó vùng vẫy trên đất hết nửa canh giờ, chân khí toàn thân đều bị Hỏa nha chân khí cưỡng ép cướp đi, đến một giọt cũng không còn, dần dần hóa thành Hỏa nha chân khí cuồn cuộn.
Cũng may hắn có một thân tu vi không tầm thường, sau khi chân khí toàn thân chuyển thành Hỏa Nha chân khí không những không yếu đi mà ngược lại còn mạnh mẽ hơn năm lần.


Hỏa Nha chân khí chính là chân khí ngang tàng bậc nhất trong thiên hạ, cao minh hơn những pháp môn mà hắn tu luyện ban đầu gấp trăm lần, cho nên mới có thể tăng lên như thế.
Lông vũ toàn thân con chim to này cũng chuyển thành màu đen nhánh, mỏ sắt đen như mực, hai mắt đỏ lửa, ngọn lửa tung bay trên bộ lông vũ giống như sắt thép.

Cho đến khi hắn thở ra một hơi, không những chân khí toàn thân chuyển hóa mà tới hình dáng cũng thay đổi toàn bộ.
Trần Thất chờ ở một bên, dựa theo pháp môn Hỏa Nha trận, bóp Hỏa Nha trận chú một cái, con Hỏa Nha mới luyện thành hình này lập tức co rút toàn thân, nhập vào mầm mống chân hỏa lúc trước, bay vào trong đan điền của hắn.
Vốn dĩ Trần Thất mới tu luyện chưa lâu, bất kể là pháp môn Hỏa Nha trận hay là tâm pháp của Thái Thượng Hóa Long Quyết cũng đều chưa đạt được trình độ cao thâm.

Nhưng thuần hóa Điểu Tiên Phong, một trong năm đại tiên phong của Thú Vương doanh, luyện đối phương thành mầm mống chân hỏa, trong đan điền bỗng nhiên sinh ra một luồng sức mạnh ngang tàng, thúc đẩy Hỏa Nha chân khí theo một con đường khác tiếp tục đả thông hai mươi ba chỗ khiếu huyệt , lúc này mới dừng lại.
Trần Thất không ngờ tâm pháp Hỏa Nha trận còn có thay đổi như thế, hắn chỉ là dựa theo bài chú trên Hỏa Nha trận thu Điểu Tiên Phong vào mầm mống chân hỏa, không ngờ tới đám mầm mống chân hỏa này ngang tàng hơn lúc hắn mới thả ra gấp hai ba chục lần, vậy mà chủ động giúp hắn đả thông rất nhiều khiếu huyệt trong cơ thể của hắn, chỉ là tuyến đường mà chân khí của Hỏa Nha khác hoàn toàn với Thái Thượng Hóa Long Quyết, khiếu huyệt đả thông cũng không hề giống nhau.
Trần Thất kêu lên một tiếng quái dị, há miệng phun một cái, từ trong miệng phun ra một ngọn lửa.

Hỏa Nha chân khí bá đạo hơn Chân Long Kình rất nhiều, lần này lại mượn sự giúp đỡ bên ngoài, cưỡng ép nối liền khiếu huyệt, không phải tự mình từ từ tu luyện, mặc dù trong thời gian ngắn tu vi tăng mạnh, cơ thể cũng bị chấn động gần như muốn tan xương, toàn thân không có chỗ nào không khó chịu.
“Bỏ đi, bỏ đi, xem ra ba trang sách vàng không có trang nào ghi chép con đường đúng đắn, Hòa Sơn Kinh đều là tà môn như vậy.”
Trần Thất vùng vẫy một lúc lâu mới tự mình làm dịu lại, vận chuyển một chút Hỏa Nha chân khí, chỉ cảm thấy toàn thân nhanh nhẹn, vô cùng giống như có thể bay lượn trên không, chỉ còn thiếu một chút nên chưa có cách nào rời khỏi mặt đất.

Chân khí của Hỏa Nha trận có dấu hiệu thành, không giống với Thái Thượng Hóa Long Quyết, có một loại tư vị khác biệt.

Trần Thất thử nghiệm một lần, trong lòng liền suy nghĩ: “Ta chỉ luyện hóa một con Hỏa Nha, liền có thành tựu như thế, nếu như có thể luyện hóa ba trăm con, Vương Trường Sinh sẽ không phải đối thủ của ta.

Xem ra lúc trước ta vẫn còn xem thường uy lực của Hỏa Nha trận.

Chỉ là cầm điểu lợi hại giống như con chim này thì tìm ở đâu ra? Chim bình thường chỉ sợ không có hiệu quả như vậy.”

Trần Thất đánh lén Điểu Tiên Phong, nên có thêm mấy phần tự tin có thể gi.ết ch.ết Vương Trường Sinh.

Chỉ là hắn thấy Điểu Tiên Phong với Vương Trường Sinh đánh nhau một trận thì nghĩ thầm: “Pháp thuật của Vương Trường Sinh thì không cần nói, Độc Lâu Yêu mặc dù lợi hại nhưng đã bị lão đạo sĩ sai đi rồi.

Chỉ là Thất Sát Nguyên Thần kia có chút ảo diệu, cũng không biết lão ta tìm ở đâu ra được một con đại mãng thông linh, mới luyện thành pháp thuật tà môn này.

Ta mới chỉ thu phục một con Hỏa Nha, con chim này mới vừa thua Thất Sát Nguyên Thần của Vương Trường Sinh, mặc dù Thái Dương chân hỏa có cách khắc chế được tà ma, sau khi luyện hóa gã điểu nhân này tất nhiên lợi hại hơn lúc nãy, cũng chưa chắc có hiệu quả bao nhiêu.”
Trần Thất suy nghĩ một hồi, cũng không nghĩ ra cách hay nào để phá Thất Sát Nguyên Thần.
Hắn có cả bộ Hòa Sơn Kinh, biết Thất Sát Nguyên Thần là pháp thuật đứng đầu trong Hòa Sơn Kinh, cực kỳ khó luyện thành, uy lực cũng cực kỳ lớn, trừ phi mình có hơn mười con Hỏa Nha giúp đỡ mới nắm chắc có thể cưỡng ép gi.ết chế.t Thất Sát Nguyên Thần.
Trần Thất ngẫm nghĩ một hồi, thầm nói: “Đáng tiếc núi Chú Ấn bị Vạn đại tiểu thư làm ra trận pháp kỳ quái gì phong tỏa rồi, không thấy mặt trời.

Nếu không ta tu luyện thêm mấy ngày chắc sẽ không sợ Vương Trường Sinh nữa.”
Tần Thông đang ngồi thiền ở trong Đại doanh, lần này tiến đánh núi Chú Ấn hắn có ý luyện binh, để thuộc hạ Ngũ Đại Tiên Phong thay nhau tiến đánh trang viên của Tuân gia.

Đột nhiên toàn thân hắn chấn động, lộ ra vẻ mặt khó tin.

Vạn đại tiểu thư ở bên cạnh thấy vậy, hỏi một câu:
– Tần Vũ Úy làm sao vậy?
Sắc mặt Tần Thông tái mét, nhỏ giọng nói:
– Có người giết thuộc hạ của ta là Điểu Tiên Phong! Tuân gia thật là không muốn sống nữa, ta tất nhiên phải giết sạch ổ hồ ly tinh này.
Vạn đại tiểu thư thấy Tần Thông tức giận không kiềm chế được, vội vàng nói:
– Người khác ta mặc kệ ngươi, thế nhưng Tuân Kim Linh phải giữ lại mạng, ngay cả một vết thương cũng không thể có.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận