Dụ Hoan - Điềm Điềm

Chương 4: Tin đồn (2)


Không lâu sau đó chuyện Tống An An bị Bùi Tây từ chối đã lan ra khắp toàn trường. Ai mà biết được tới lúc này câu chuyện đã có bao nhiêu phiên bản khác nhau rồi chứ? Huống chi Bùi Tây với Tống An An lại còn là hai con người rất nổi tiếng tại trung học A.

Hứa Hâm đã biết rõ mọi chuyện sau khi nghe Trương Bình Bình kể lại.

“Không thể tin nổi, Bùi Tây thế mà lại từ chối Tống An An.” Trương Bình Bình nhắc mãi.

Nữ sinh ngồi bàn trên nghe thấy thế liền quay đầu xuống, thấp giọng nói, “Các cậu không biết đâu, mình còn nghe đứa bạn bên ban Nhất kể là, thực ra Bùi Tây không hề thích Tống An An, là do cậu ta lì lợm la liếm.”

Trương Bình Bình nổi tính tò mò quay sang nói chuyện với nữ sinh kia, càng nói càng hăng, mãi tới khi giáo viên chủ nhiệm bước vào trong lớp cả hai mới chịu ngừng.

Chủ nhiệm lớp bọn họ là một người phụ nữ đã đứng tuổi, dạy tiếng Anh, tính tình tốt bụng.

“Tất cả im lặng nào! Chắc mọi người cũng đều biết lễ kỷ niệm thành lập trường sắp tới rồi. Trường ta có chuẩn bị một số tiết mục văn nghệ, hiện tại đang cần người tham gia. Nếu ai có hứng thú có thể tới đăng ký, bây giờ cô sẽ phát cho mấy em đơn giới thiệu sơ qua về các tiết mục.”

Hứa Hâm cầm lấy tờ giấy, ánh mắt đầu tiên là liếc tới tiết mục vũ đạo, cô nhớ kỹ thời gian địa điểm rồi đem nó bỏ vào trong ngăn bàn.

Buổi chiều sau khi tan học, Hứa Hâm lên tầng ba, trên này đã có không ít người, xem chừng đều là tới phỏng vấn xin tham gia biểu diễn.

“Thế nào, họ hỏi cái gì thế?”

Nữ sinh vừa bước ra cửa ngay sau đó liền bị cả đám vây quanh.

Nữ sinh kia vẻ mặt uể oải, “Kêu mình làm mấy cái động tác rồi thôi, chắc là bị đánh trượt rồi.”

Hứa Hâm nhìn thấy Tống An An, cô ta đang dựa vào lan can, vẻ mặt có chút ý cười nhẹ nhàng.

Tống An An từ nhỏ đã học múa, hơn nữa mẹ cô ta còn có quan hệ với cô Trần. Đây cũng là một tin đồn khác mà Hứa Hâm nghe được.

Có lẽ không phải tin đồn, dù sao nhìn ngoại hình là có thể nhận ra, Tống An An rất có khí chất.

Tống An An cũng chú ý tới Hứa Hâm, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.

Lúc Hứa Hâm bước vào phòng, bên trong có hai người, vẻ mặt nghiêm túc, trong đó một vị chính là cô Trần.

Cô Trần vô cùng có tiếng, có không ít người không học ở các trường dạy múa mà phí tâm tư tới Trung học A học ban năng khiếu, tất cả cũng là vì danh tiếng của cô Trần đây.

“Từng luyện múa à?” Giọng nói của cô Trần vô cùng nghiêm túc, giống hệt với con người cô.

“Vâng ạ.”

Hứa Hâm còn tưởng rằng mình sẽ bị hỏi thêm gì cơ chứ.

Ngay sau đó cô được kêu thực hiện một vài động tác, kiểm tra kiến thức cơ bản.


Sau khi làm xong, Hứa Hâm ngẩng đầu, thấy người ngồi bên cạnh cô Trần gật đầu.

“Xem đoạn video này đi, sau đó thử lặp lại mấy động tác trong này.” Cô Trần mở ra một đoạn video, không dài, là một đoạn múa ba lê, nhưng rất khó.

Tiết mục văn nghệ cho kỷ niệm ngày thành lập trường chẳng lẽ là múa ba lê?

Không kịp nghĩ nhiều, Hứa Hâm liền bắt đầu di chuyển cơ thể, thật ra đoạn múa này vô cùng quen thuộc đối với cô, cũng không hẳn là khó lắm, chỉ là lâu rồi chưa múa lại nên có chút hồi hộp.

Hứa Hâm nhảy xong đứng yên tại chỗ, thở dốc từng hơi.

Trên mặt cô Trần có ý cười, nói “Không tồi, từ tuần sau cứ tan học thứ tư với thứ sáu thì tới đây, hôm nào rảnh đến cũng được.”

Hứa Hâm đẩy cửa đi ra, Tống An An vẫn còn ở bên ngoài.

Nhìn thấy Hứa Hâm đi ra, cô ta nhiệt tình bước tới, “Hứa Hâm, không ngờ cậu cũng tới đây cơ đấy. Cậu lợi hại như vậy, chắc là qua rồi hả?”

Hứa Hâm có chút ngoài ý muốn, đây là lần đầu tiên cô ta nói chuyện với cô. Sao Tống An An lại biết được là cô lợi hại kia chứ? Cái người này, có vẻ như không thanh thuần vô hại giống vẻ bề ngoài cho lắm thì phải.

“Tống An An, này không phải là hỏi thừa quá rồi sao? Có thể ở bên trong lâu như vậy, khẳng định là qua rồi.” Không chờ Hứa Hâm mở miệng, nữ sinh đối diện đã liền đáp lại.

Hứa Hâm ngẩng đầu, đối phương có vẻ là một người rất có cá tính. Nữ sinh kia cũng đang nhìn về phía cô. Hứa Hâm hào phóng nở nụ cười với cô ta.

Vẻ mặt Tống An An có hơi sững sờ, không biết đáp lại thế nào cho phải. Nhưng rất nhanh sau đó cô ta liền tiến lên ôm lấy cánh tay Hứa Hâm, giới thiệu với một đám người gần đó, “Đây là Hứa Hâm, cùng ban với chúng ta.”

Hứa Hâm kinh ngạc, đành chào bọn họ một tiếng. Sau đó cô liền rút cánh tay ra, xoay người rời đi.

Người sau lưng có phản ứng thế nào, Hứa Hâm cũng chẳng thèm quan tâm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận