Du Hồn Tiểu Thư

Chương 37: C37: Xin Cậu


Chương 33: Xin cậu


Tô gia che giấu thật tốt, Tô Mạt Mạt vẫn chưa phát hiện được điều gì, nàng thực vui vẻ, rốt cuộc cũng có thể cảm nhận được cảm giác hạnh phúc khi quan tâm người nhà trong miệng của Lãng Tinh Thần.

Tô Mạt Mạt ngẩng đầu theo bản năng nhưng không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, nàng có chút kinh ngạc đưa mắt nhìn quanh, Lãng Tinh Thần đã bay đi từ lúc nào, Tô Mạt Mạt mặc niệm nói: “Cô đâu rồi?”


Kỳ quái chính là, Lãng Tinh Thần không có xuất hiện…


Tô Mạt Mạt nhớ rõ trước đó cô ấy còn nói với mình, chỉ cần mình có suy nghĩ muốn tìm cô ấy, ở trong lòng mặc niệm cô ấy, cô ấy sẽ xuất hiện.


Cẩn thận ngẫm lại Tô Mạt Mạt đột nhiên nhận ra, cách này hình như có khi được khi không, có khi chỉ cần mình mặc niệm trong lòng một tiếng cô ấy sẽ xuất hiện, cũng có lúc mặc kệ mình kêu bao nhiêu lần, đối phương cũng không hiện thân.


Tô Mạt Mạt buông đũa, lòng tự hỏi….


Rất nhanh trong lòng Tô Mạt Mạt nghĩ đến hai khả năng, một là cô ấy và mình có loại cảm ứng tâm tinh nào đó, nhưng cảm ứng này có phạm vi hạn chế, nói cách khác chỉ cần cô ấy cách mình quá xa thì sẽ không nghe thấy được mình đang gọi.


Hai là …


Nghĩ đến đây Tô Mạt Mạt nhảy dựng trong lòng, có một loại cảm giác kỳ dị.


Khả năng thứ hai là: Đối phương vẫn luôn ở bên cạnh mình, chỉ là không cho mình nhìn thấy, đợi lúc mình gọi hoặc cần hỗ trợ cô ấy mới hiện thân.


Nghĩ đến khả năng thứ hai, Tô Mạt Mạt trầm mặc.


Tô Mạt Mạt phát hiện hình như mình nẩy sinh một loại tình cảm nào đó với quỷ hồn, nàng đã quen thỉnh thoảng sẽ tìm kiếm bóng dáng của Lãng Tinh Thần, quen với việc ở bên cạnh Lãng Tinh Thần, quen với việc Lãng Tinh Thần sẽ dùng năng lực của cô giúp nàng, cũng quen với việc tâm sự không chút giấu diếm, cùng đối phương cẩn thận, tỉ mỉ chăm sóc nhau.


Tuy hai người không thể chạm vào nhau, nhưng sự ràng buộc và cảm giác thì tựa như đã vượt qua giới hạn của quen biết chưa lâu


Cũng giống như lúc này, Tô Mạt Mạt nhấc mắt không thấy Lãng Tinh Thần đâu thì đã cảm thấy không quen thuộc.

Từ nhỏ đến lớn, Tô Mạt Mạt chưa từng có cảm giác ỷ lại vào ai như vậy…


Tô Mạt Mạt không dám nghĩ nhiều, bởi vì Lãng Tinh Thần chỉ là hồn phách, một hồn phách ở lại dương gian vì tâm nguyện chưa thành, hai người âm dương cách biệt, trời định sẽ có một ngày phân ly….


Tô Mạt Mạt không dám tưởng tượng bất kỳ khả năng nào cho mối quan hệ này, bởi vì cô ấy không chỉ là quỷ hồn mà lúc còn sống đã có người yêu, yêu đến khắc cốt ghi tâm….yêu đến khi sinh mệnh đã hết cũng không thể buông bỏ.


Đột nhiên Tô Mạt Mạt cảm thấy ngực mình khó chịu, tư vị này không thể gọi tên.


“Cô ấy….là người thế nào?”


“Xinh đẹp, thiện lương, đáng yêu còn có tinh thần trượng nghĩa.” Tô Mạt Mạt nhớ tới cuộc nói chuyện của hai người, nội tâm càng thêm áp lực


Mà lúc này Lãng Tinh Thần chỉ cách bức tường nhà Tô gia một tấc là có thể bay vào trong, nhưng cô yên lặng lui ra.


Vừa rồi lúc Tô Mạt Mạt kêu gọi Lãng Tinh Thần đã nhấc một chân, nhưng sau đó đọc được nội tâm của Tô Mạt Mạt, làm cô khựng lại.


Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.


Lãng Tinh Thần đương nhiên biết được cảm giác của Tô Mạt Mạt dành cho mình là gì, nhưng mà ..đây không phải kết qua cô muốn nhìn thấy


Quả thật, tình cảm này của Tô Mạt Mạt ở trong mắt nhiều người là một sự lãng mạn, Lãng Tinh Thần từng đọc một câu trong sách, mặc dù để có một ngày tôi hoàn toàn quên mất cậu, nhưng tôi vẫn sẽ ở giữa biển người mênh mông vô thức tìm kiếm cậu, và lại lần nữa yêu cậu.


Lúc Lãng Tinh Thần còn sống cô cũng nói như vậy với Tô Mạt Mạt, còn thành kính hôn lên môi nàng.


Khi đó cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ rời xa Tô Mạt Mạt, càng không nghĩ hai người sẽ âm dương cách biệt nhanh như vậy.


Quay đầu nhìn lại, lời nói ngày xưa một từ thành sấm, chỉ là ngược lập trường.

Tô Mạt Mạt quen mất Lãng Tinh Thần, quên mất chuyện cũ của cả hai, nhưng vẫn nẩy sinh tình cảm với Lãnh Tinh Thần.


Lãng Tinh Thần trầm mặc bay thật xa, dựa vào gió trời lang thang không mục đích, sau đó lấy ra du dương thư.


Nói là du dương thư nhưng nó giống như danh sách tâm nguyện, nội dung trên đó chỉ cón một mình Lãng Tinh Thần có thể thấy.


Bởi vì du dương thư này là từ một nửa quỷ tâm của cô biến thành…


Trong du dương thư chỉ còn hai tâm nguyện chưa xong, một cái là: Hoàn thành chuyện lúc còn sống đã hứa nhưng không kịp làm với Tô Mạt Mạt.


Cái thứ hai là: có thể nhìn thấy cô ấy vui vẻ hạnh phúc với người sau này.


Danh sách tâm nguyện này không phải kết quả thao luận giữa cô bà Phán Quan, mà là khát khao cô giấu trong lòng, đến cả chết cũng trở thành một vết tích lưu lại ở quỷ tâm, là chấp niệm.


Cho nên Lãng Tinh Thần dùng một nửa quỷ tâm đổi du dương thư, nguyện vọng cũng vì vậy mà hiện lên trên đó, đợi đến khi tâm nguyện hoàn thành, du dương thư sẽ biến mất, đó cũng là lúc Lãng Tinh Thần phải rời đi.


Đi đến nơi nào, Lãng Tinh Thần không biết, Hách Giải Phóng cũng không biết.


Quỷ tâm là bằng chứng cho thấy hồn phách có thể đầu thai, đến giờ khắc phải đi đầu thai, quỷ hồn sẽ đi qua cầu Nại Hà, lấy ra quỷ tâm đưa cho Mạnh Bà trên cầu Nại Hà, đổi lấy một chén canh Mạnh Bà.


Uống canh Mạnh Bà thì sẽ biến thành trái tim nhân loại, nhân loại chết đi thì sẽ lại hoá thành quỷ tâm, một vòng luân hồi lập lại.


Không có quỷ tâm thì không có canh Mạnh Bà, đồng nghĩa với không được đầu thai, không có bất kỳ ai có thể mang theo ký ức kiếp trước bước vào đường luân hồi, đây là quy định của Thiên Đạo.


Một năm trước….

Lãng Tinh là sinh viên năm tư trường đại học luật XX, cùng lớp với Tô Mạt Mạt, sắp tới tốt nghiệp trường học cho phép tự do thực tập, mấy năm nay Lãng Tinh Thần vừa học vừa làm tích góp được kha khá, cô chuẩn bị lên kế hoạch làm một chuyến du lịch tốt nghiệp.


Ngay ngày xuất phát, cô và Tô Mạt Mạt đang băng qua thì từ đâu xuất hiện một chiếc minibus chạy với tốc độ rất nhanh, vượt qua đèn đỏ.


Lãng Tinh Thần không chút nghĩ ngợi dùng hết sức đẩy Tô Mạt Mạt ra, chờ đến khi Lãng Tinh Thần tỉnh lại thì đã bị Hách Giải Phóng dùng truy hồn liên trói chặt thân thể, đưa xuống suối vàng.


Tốc độ dòng chảy thời gian của hai giới khác nhau, Lãng Tinh Thần sau khi chết bảy ngày thi đi vào Vọng Hương đài, nhìn thấy di thể của mình đang trong quá trình cáo biệt với người nhà, Tô Mạt Mạt đeo chiếc nhẫn vào tay cô, ôm lấy mặt cô hôn xuống một nụ hôn đau đớn, khóc đến ruột gan đứt đoạn.


Chiếc nhẫn đó đã được Tô Mạt Mạt chuẩn bị từ lâu, kế hoạch của chuyến đi là đến Cửu Hoa Sơn ngắm nhìn trận mưa sao băng trăm năm mới có một lần.


Tô Mạt Mạt định đợi đến khi mưa sao băng rơi xuống sẽ đeo nhẫn lên tay Lãng Tinh Thần, cầu hôn cô.


Những chuyện này Lãng Tinh Thần đều biết được sau khi đã chết.


Sau khi Lãng Tinh Thần tiếp nhận thẩm phán của Minh Phủ, bởi vì lúc còn sống không làm chuyện ác, mấy đời trước đều là người tốt, nên Diêm Vương trực tiếp sắp xếp ngày đi đầu thai cho cô, cho cô lựa chọn địa điểm chờ đợi ngày đầu thai, có thể ở lại Phong Đô, cũng có thể ở tại mộ địa của mình.


Lãng Tinh Thần dứt khoát chọn đợi ở mộ địa, cô về tới dương gian ngày ngày đêm đêm thủ hộ bên người Tô Mạt Mạt, chỉ là Tô Mạt Mạt không nhìn thấy cô.


Cả ngày Tô Mạt Mạt lấy nước mắt rửa mặt, ôm ảnh và di vật của Lãng Tinh Thần, không gượng dậy nổi.


Tim Lãng Tinh Thần như bị đao cắt.


Chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, Tô Mạt Mạt bị chẩn đoán có bệnh trầm cảm nặng, cùng với hành với tự hoại bản thân.


Trong vòng một năm, Tô Mạt Mạt tự sát sáu lần, Lãng Tinh Thần canh giữ ở mép giường Tô Mạt Mạt, không cho bất kỳ ma quỷ nào đến gần nàng.


Nếu dương khí của một người quá yếu thì rất dễ bị ma quỷ nhập vào, đoạn thời gian đó ngày nào Lãng Tinh Thần cũng cùng với ma quỷ đánh nhau, một mực bảo vệ Tô Mạt Mạt.

Có một ngày…

Là lần thứ sáu Tô Mạt Mạt tự sát, nàng uống số lượng lớn thuốc ngủ tự làm bị thương đầu mình, cũng may Tô Trạch Vũ kịp thời phát hiện đưa Tô Mạt Mạt chạy đến bệnh viện.

Lãng Tinh Thần tìm đến Hách Giải Phóng, cầu xin hắn nghĩ cách dùm cô….


Hách Giải Phóng dẫn Lãng Tinh Thần đi gặp Phán Quan, lúc đầu Phán Quan không đồng ý, Lãng Tinh quỳ xuống đất khổ cầu ba ngày ba đêm mới làm Phán Quan động lòng.

Phán Quan nói với cô: “Được làm người là một chuyện quý giá, vẻ ngoài có thể đổi nhưng quỷ tâm chỉ có một, mất đi quỷ tâm ngươi sẽ không bao giờ có thể đi đầu thai nữa, ngươi nên nghĩ kỹ.”

“Ta mặc kệ trả giá thế nào, ta sẽ không oán cũng không hối hận, xin Phán Quan đại nhân giúp đỡ”.

Lãng Tinh Thần thành công.

Phán Quan lấy đi quỷ tâm của cô, đem một nửa hoá thành du dương thư, nửa kia đổi nửa chén canh Mạnh Bà.

Canh Mạnh Bà còn được gọi là Vong Tình thủy, hồn phách uống vào sẽ quên đi quá khứ, người sống uống vào có thể quên đi người mình yêu sâu đậm.

Lãng Tinh Thần đút nửa chén canh Mạnh Bà cho Tô Mạt Mạt, một giấc ngủ dài Tô Mạt Mạt quên đi Lãng Tinh Thần, bệnh trầm cảm không cần thuốc cũng tự khỏi.

Nhưng có một việc Lãng Tinh Thần không ngờ tới, Tô Mạt Mạt bởi vì uống Vong Tình thủy nên mở mắt âm dương, hơn nữa chỉ có thể nhìn thấy một mình cô.

Lãng Tinh Thần từng hỏi Hách Giải Phóng lý do, Hách Giải Phóng đáp: “Bởi vì bên trong người của Tô Mạt Mạt có một nửa quỷ tâm của cô, cho nên có thể nhìn thấy cô, nghe được cô, chỉ là … Không thể chạm vào cô.”

Ban đầu Lãng Tinh Thần chỉ muốn chờ Tô Mạt Mạt tỉnh lại, xác nhận nàng đã quên đi mình thì sẽ rời đi, nhưng khi đó cô phát hiện Tô Mạt Mạt có thể nhìn thấy mình thì thay đổi chủ ý.

Cô muốn ở lại, bồi nàng tìm được một công việc thích hợp, muốn nhìn nàng có thể đứng vững gót chân, dạy nàng nấu cơm, dạy nàng làm thế nào để chăm sóc bản thân…

Sau đó nàng sẽ tìm được một người thực lòng thực dạ yêu thương nàng, hạnh phúc cả phần đời còn lại.

Tô Mạt Mạt từng vài lần hỏi tâm nguyện của Lãng Tinh Thần là gì.

Đây đều là tâm nguyện của cô.

Cũng giống như hôm nay, Lãng Tinh Thần định là nấu một bữa cơm cho người nhà Tô gia, lại không ngờ biến khéo thành vụn.

Lãng Tinh Thần ngắm nhìn thành phố Sơn Dương về đêm, bên tai lại vọng lên thiền ngữ của Tô Tứ Phương.

“Thí chủ, người chết như đèn diệt, chấp niệm quá sâu là hại người hại mình.”

“Một niệm viên mãn, một niệm lại khởi, tầng tầng tương điệp vô cùng tận, một khắc không buông khó được an yên.”

Lãng Tinh Thần cười khổ một tiếng, lẩm bẩm: “Một niệm viên mãn, một niệm lại khởi, tầng tầng tương điệp vô cùng tận….đúng vậy, tầng tầng tương điệp vô cùng tận, làm sao có thể có cuối cùng? Tớ chỉ muốn cậu quên tớ, có thể sống thật tốt, nhưng mà khi tớ nhìn thấy cậu tớ lại muốn cùng cậu đi qua ngày tháng, muốn làm bạn với cậu một đoạn thời gian, muốn thấy cậu thành công trong sự nghiệp, cuộc sống hạnh phúc…”


Lãng Tinh Thần co chân, vùi đầu vào khuỷu tay, nức nở tiếng khóc: “Nhưng tớ không buông bỏ được cậu…tớ buông không được cậu! Mạt Mạt, Mạt Mạt…tớ hao tâm tổn trí làm cậu quên tớ, cầu xin cậu, cầu xin cậu đừng yêu tớ nữa, cầu xin cậu…”

~~~~

Ngay tại khoảng khắc đầu tiên nhìn thấy cậu, tớ đã biết dù tớ có cố gắng nhiều đến thế nào đi chăng nữa, thì cũng không thoát được hai tiếng người dưng.

Nhớ có lần có bạn cmt hỏi vì sao tiểu Tinh lại chấp nhất như vậy, chương này có lẽ bạn đã có câu trả lời rồi.
1


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận