Chương 52: Lại gặp mặt
Hai ngày đầu, Tô Mạt Mạt còn cảm thấy may mắn, cảm thấy may mắn chiếu cố nàng, đang sợ đối phương nhìn thấu tâm tư thì đối phương có chuyện phải đi.
Tới ngày thứ ba, dạ dày Tô Mạt Mạt dẫn đầu cuộc kháng cự, Tô Mạt Mạt cũng như trước đây gọi hợp cơm chiên, khi nàng nhìn thấy dầu mỡ bám đầy hạt cơm thì khẩu vị vơi đi một nửa, ăn thử một muỗng lập tức nhả ra, không chỉ nhiều dầu, đưa vào miệng còn nhão nhão dính dính, gia vị quá nặng lấn át hương liệu.
Tô Mạt Mạt không muốn ăn tiếp, cảm giác được tâm trạng cũng tụt xuống nhiều, lúc này nàng mới nhận ra: là do nhớ người nọ nên hôm nay mới muốn ăn cơm chiên.
Cơm chiên là món đồ ăn đầu tiên Lãng Tinh Thần làm cho nàng ăn, nàng vẫn nhớ hương vị lúc đó, vừa ngon mắt lại hợp khẩu vị.
Tô Mạt Mạt bĩu môi, có chút ủy khuất.
Tuy lần này Lãng Tinh Thần đã thông báo trước, nhưng Tô Mạt Mạt không nghĩ đối phương sẽ đi lâu như vậy, không phải nói dòng chảy thời gian ở địa phủ và dương gian khác nhau sao, dương gian một ngày bằng địa phủ mười ngày?
Nếu tính ra thì…Lãng Tinh Thần đã ở Địa Phủ gần trăm ngày, rốt cuộc là chuyện gì quan trọng đến vậy? Lâu như vậy còn chưa xong?
Còn có, hai người tách nhau ra lâu như vậy, ….có phải cậu ấy đã quên mình, không trở về nữa?
Nghĩ đến đây lòng ngực Tô Mạt Mạt đau đớn, chỉ có thể miễn cưỡng an ủi chính mình: sẽ không đâu, cậu ấy chưa xong tâm nguyện, còn chưa tìm được nhẫn của cậu ấy mà…
Nghĩ đến Lãng Tinh Thần lúc còn sống đã có bạn gái, hơn nữa vô cùng yêu nhau, mặc kệ thế tục bàn chuyện cưới hỏi, Tô Mạt Mạt có chút ngưỡng mộ.
Nhớ nhung tựa như dây leo có đủ dưỡng chất, phá tan nội tâm không ngừng vươn dài, một chút một chút bao phủ lấy trái tim Tô Mạt Mạt
Tô Mạt Mạt cuộn chân ngồi trên sofa, hai tay ôm đầu gối, cắm đặt trên cánh tay, lẩm bẩm nói: “chừng nào mới chịu về? Không có cậu mọi thứ đều lạ lẫm…”
Mặc dù đã uống Vong Tình thủy nhưng miệng của Tô Mạt Mạt đã bị Lãng Tinh Thần dưỡng đến kén ăn, dù Tô Mạt Mạt có lý trí khống chế chính mình thì dạ dày cũng không chịu hợp tác.
Tô Mạt Mạt không biết, Lãng Tinh Thần chưa bao giờ rời đi. Cô núp ở nơi Tô Mạt Mạt nhìn không thấy, mười ngày này Lãng Tinh Thần vẫn ở bên Tô Mạt Mạt.
Lãng Tinh Thần bay bên ngoài chung cư, dùng mắt thấu thị nhìn xuyên qua tường dày, thuật đọc tâm tự phát, tâm tư của Tô Mạt Mạt hiện lên trong đầu Lãng Tinh Thần.
Mười ngày này Lãng Tinh Thần bị dày vò không kém Tô Mạt Mạt, cô từng nghe qua một câu, đại khái là: Trên đời này khoảng cách xa nhất không phải là chân trời góc bể, mà là tớ đứng ở trước mặt cậu, cậu lại không thể biết được tớ yêu cậu.
1
Lãng Tinh Thần cảm thấy khoảng cách xa nhất là như vậy, thấy đối phương oán giận mình nuôi cậu ấy kén ăn, lộ ra nụ cười chua xót
Không sai, chính mình cố ý, từ lúc còn sống đã cố ý, không nghĩ tới tiểu khờ khạo này đến giờ mới nhận ra.
Bởi vì là cô nhi, cho nên những vật Lãng Tinh Thần thích đều có khả năng bị cướp đi, dần dà trong nội tâm của Lãng Tinh Thần sinh ra nỗi lo sợ cực độ, dù cho cô và Tô Mạt Mạt là lưỡng tình tương duyệt, danh chính ngôn thuận là của nhau thì Lãng Tinh Thần vẫn bất an, cô thực sự quá yêu Tô Mạt Mạt, yêu càng sâu càng sợ hãi, cô sợ hãi một ngày nào đó Tô Mạt Mạt gặp được người tốt hơn mình, rời bỏ mình
Cho nên Lãng Tinh Thần cố ý nắm nhược điểm thèm ăn của Tô Mạt Mạt, liều mạng nâng cấp trù nghệ của mình, dùng cách này thoả mãn th@m muốn ăn uống của Tô Mạt Mạt, xuất phát điểm của hành vi này là yêu, nhưng có một ý đồ Lãng Tinh Thần không muốn mọi người biết, là giống như Tô Mạt Mạt đã nói: Lãng Tinh Thần dưỡng đến khi Tô Mạt Mạt kén ăn, tốt nhất là ngoại trừ đồ ăn của cô thì Tô Mạt Mạt không thể nuốt xuống món nào khác, như vậy thì…cả đời nàng sẽ không rời đi.
Trong đoạn tình cảm này Lãng Tinh Thần đem tự ti của mình hoá thành động lực, cô chưa bao giờ từ bỏ ý nghĩ không thể thay thế trong đoạn tình cảm này.
Tối cùng ngày, Tô Mạt Mạt ăn một quả táo, phần cơm chiên yên vị ở thùng rác.
Tô Mạt Mạt lật ra điện thoại nhìn xem tin nhắn Mục Dung gửi cho mình, Tô Mạt Mạt nghĩ: Nếu đối phương có thể nhìn thấy linh hồn thì chắc sẽ có cách liên lạc với Lãng Tinh Thần.
Vì vậy nàng soạn tin nhắn cho Mục Dung: Xin chào, mạo muội quấy rầy ngài, tôi là bạn của du hồn mười ngày trước nhờ ngài gửi dùm tin nhắn, không biết ngài có cách nào liên lạc với cậu ấy không, nếu có thì xin ngài hỏi giúp tôi khi nào cậu ấy trở về, cám ơn ngài.
Tô Mạt Mạt ngồi trên sofa ôm điện thoại đợi hai tiếng nhưng không nhận được hồi âm, thấy thời gian đã khuya, ngày mai là ngày mở nhị thẩm của Tôn Đình Nam, mình nên đi ngủ.
Rửa mặt xong, Tô Mạt Mạt quay về phòng ngủ, đợi đến khi nàng hoàn toàn ngủ say, Lãng Tinh Thần mới xuyên tường vào phòng.
Cô ngồi trên mép giường, đôi mặt dịu dàng nhìn Tô Mạt Mạt, cúi người hôn lên vầng trán nhỏ.
“Xin lỗi Mạt Mạt, tha thứ cho tớ.”
Ngày hôm sau Tô Mạt Mạt dậy sớm hơn báo thức nửa tiếng, nàng ngồi dậy nhìn quanh một vòng, không nhìn thấy người nàng muốn thay. Sau đó lấy điện thoại từ đầu giường ra nhìn, trong lòng khẽ run, chủ nhân số điện thoại hôm qua hồi ân lại.
Nội dung chỉ đơn giản mấy chữ: “Tôi giúp cô hỏi.” Tô Mạt Mạt kích động vội vàng trả lời: “Cám ơn.”
Sau đó lại nằm trên giường một hồi, cọ cọ gấu bông đợi đến khi đồng hồ báo thức réo lên mới xuống giường rửa mặt, đi ăn sáng bên ngoài tiểu khu, so với ngày thường ăn nhiều hơn một cái bánh quẩy!
Chín giờ sáng Tôn Đình Bắc đến luật sở đón Tô Mạt Mạt, hai người cùng đến toà án.
Phiên tòa tiến triển rất thuận lợi, bởi vì trước khi mở toà Tô Mạt Mạt đã trình giám định tinh thần của Tôn Đình Nam lên trước, trong giám định ghi rõ Tôn Đình Nam có bệnh tâm thần phân liệt nghiêm trọng, khi phát bệnh không thể khống chế hành vi và cảm xúc, xong việc cũng không nhớ rõ mình đã làm những gì.
Tòa án đưa ra phán quyết, bác bỏ phán quyết nhất thẩm, dựa vào điều khoản Bệnh nhân tâm thần không cần chịu trách nhiệm pháp luật, phán quyết nghi phạm Tôn Đình Nam vô tội, phóng thích.
Nhưng trên mặt Tôn Đình Nam không chút vui sướng, vẫn mê mang ngồi ở chỗ nguyên cáo, tựa như mọi việc không liên quan tới hắn.
Tô Mạt Mạt thấy Tôn Đình Nam như vậy, âm thầm thở dài, chuyện này đối với Tôn Đình Nam là đả kích rất lớn, dựa theo người bị hại Triệu Hiểu Lệ miêu tả, nhân cách chủ Tôn Đình Nam không phải hung thủ giết người, chỉ hi vọng sau khi Tôn Đình Nam trải qua trị liệu có thể tiêu trừ nhân cách Mã Lị của hắn.
Ra khỏi toà án, Tôn Đình Bắc đưa Tô Mạt Mạt một tờ chi phiếu, đây là thù lao Tôn Đình Bắc đã hứa.
Tô Mạt Mạt không nhận, nói: “Ngài đã chi trả tiền luật sư, tiền này không cần thiết.”
Tôn Đình Bắc lại khăng khăng nói: “Luật sư Tô, đây không phải thù lao mà là tôi muốn thay nhà tôi cám ơn cô, có được kết quả như hôm nay đều là nhờ cô. Không ai phát hiện ra em trai tôi tinh thần có vấn đề, thân là anh nó tôi cũng cảm thấy hổ thẹn, người một nhà sinh sống với nhau mười mấy năm vậy mà không ai chú ý đến, vô cùng cám ơn cô, là cô cứu gia đình tôi, đây cũng không nhiều…là tâm ý cả nhà chúng tôi, xin cô nhất định phải nhận.”
Tô Mạt Mạt thở dài nhận chi phiếu nói: “Cảm ơn, hi vọng tiểu Tôn tiên sinh có thể sớm ngày bình phục.”
“Mượn lời tốt của cô, luật sư Tô có mang theo danh thiếp không?”
Tô Mạt Mạt mở ra bao công văn, lấy ra hộp danh thiếp, Tôn Đình Bắc rút mấy tờ, nói: “tôi lấy nhiều một chút phát cho bạn tôi, nếu bọn họ có nhu cầu tôi nhất định sẽ kêu họ tìm đến cô, nghiệp vụ lẫn nhân phẩm của luật sư Tô là không thể nghi ngờ.”
…
Tô Mạt Mạt xin miễn cơm trưa với Tôn Đình Bắc, nói mình còn có việc ở luật sở
Tôn Đình Bắc lái xe chở nàng về luật sở, đi vào văn phòng Tô Mạt Mạt cảm giác được không khí bên trong có chút kỳ…
Mọi người ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt quái quái, có hâm mộ, có kinh ngạc, cũng có tò mò.
Tô Mạt Mạt không hiểu, theo thói quen tính hỏi dò Lãng Tinh Thần, nhưng nhớ ra người kia không ở bên mình.
Tô Mạt Mạt quay lại chỗ ngồi, mở ra máy tính định viết báo cáo kết quả thì cửa phòng hội nghị bị đẩy ra, luật sư Lý Minh Nghĩa bước ra, đi tới chỗ ngồi của Tô Mạt Mạt, nói: “Mạt Mạt, vào đây, ông chủ kêu cô.”
Tô Mạt Mạt cầm theo sổ ghi chép đi cùng Lý Minh Nghĩa vào phòng hội nghị, trong phòng có sáu người, trừ bỏ ông chủ luật sở, năm người còn lại đều là người lạ
Tô Mạt Mạt nhìn người ngồi ghế chủ vị trong phòng, mở to hai mắt.
Du Tiểu Thiến mặc đồ chính trang ngồi ở đó, ông chủ luật sở ngồi bên phải, bên trái Du Tiểu Tiểu là ba nam một nữ, ai nấy đều mặc đồ công sở, trước mặt bốn người là note book, nhìn tràng cảnh Tô Mạt Mạt còn tưởng mình đang trong cảnh phim thương trường
Ông chữ luật sở cười nói: “về rồi à tiểu Tô, vụ án thế nào?”
“Thắng ạ.”
Ông chủ vừa lòng gật gật đầu, nụ cười trên mặt càng sâu, đợi Tô Mạt Mạt và Lý Minh Nghĩa ngồi xuống, ông chủ luật sở nói với Du Tiểu Thiến: “Tiểu Tô là tướng quân bất bại duy nhất trong luật sở chúng tôi.”
Du Tiểu Thiến mỉm cười, nhìn nhìn Tô Mạt Mạt, cặp mắt kia như muốn nói với nàng: “Lại gặp mặt rồi.”
~~~~
Tình địch lớn nhất đời xuất hiện rồi em ei~ về gấp đi tiểu Tinh ei~