Dữ Tử Giai Lão

Chương 6


35.

Trời đã sang hè, ngủ cạnh nhau thực sự quá nóng.

Ta mở to mắt, lại phát hiện bản thân đang dán trong lồ ng ngực một người. Trong tay đối phương cầm tiểu y của ta, đang lau mồ hôi ở trên cổ cho ta, tóc đen rũ xuống, mắt xanh mày rậm, thần sắc hoàn toàn thư thái.

“Tỉnh sớm như vậy sao.”

Nhìn đến hắn, lúc này ta mới ngộ ra!

“Cho nên, chàng không ch.ết?”

Đối phương giương mày lên, có mấy phần cao ngạo: “Như thế nào, nàng thực sự hy vọng ta ch.ết?”

Trước mặt kia chính là gương mặt ngày đêm thương nhớ, nhưng mà ta cũng không thèm nhìn tới, cúi đầu liền hung hăng cắn lên mu bàn tay trắng nõn của hắn! Mộ Dung Thuỳ đến hừ cũng không hừ lấy một tiếng, một tay ôm lấy ta, thẳng cho tới khi miệng ta cắn đến ẩm ướt mới nhả ra, đối phương mới dùng bàn tay bị thương lần mò đến mặt của ta.

M.áu tươi xuôi theo ngón tay chảy xuống, rơi vào dưới mí mắt ta và cả trên má, hắn dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng lau đi, thần thái có chút si mê:

“Ta không nhìn nhầm người, trong lòng nàng có ta, dù có ch.ết cũng muốn bên cạnh ta, có phải không?”

Ta không dao động, miệng lưỡi oán độc:

“Ta hận chàng.”

“Chàng ít nhiều cũng có thể ch,ết thật nhanh gọn, nhưng căn bản chính là muốn lừa gạt ta……”

Đối phương nghe vậy, có chút vội vàng khẽ cắn lỗ tai ta, mơ hồ nói: “Ta nào có lừa nàng, rõ ràng là nàng tới quá sớm, thiếu chút nữa phá hỏng trù tính của ta!”

Ta đẩy hắn ra, khoác áo bước xuống khỏi giường, Mộ Dung Thuỳ vội vã đuổi theo, nhặt đôi giày thêu màu đỏ từ dưới đất lên: “Xem nàng kìa, giày cũng đều đi lộn xộn.”

Ta giật mình, đối phương đã nửa quỳ ở trước mặt, một tay nâng lên chân của ta, bàn tay trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng.

Ta lạnh lùng nói: “Ở dân gian, đều là phụ nhân hầu hạ phu chủ mang giày, chàng là Đại tướng quân vang danh khắp thiên hạ, nào có thể khom lưng cúi đầu như thế?”

“Nàng là thê tử của ta, ta rất vui lòng.”

Thấy ta không hé răng, hắn rũ mi mắt, che khuất một đôi mắt xanh ngọc bích trong trẻo lại sâu thẳm, ngữ khí có chút khép nép: “Yên tâm, ta tuyệt đối không để nàng làm quả phụ.”

“Ta là bất đắc dĩ mới dùng quy tức hoàn chế từ độc cá nóc, nếu không phải giả ch.ết làm sao có thể lừa được loại người lòng lang dạ thú như đích huynh?”

Nghe xong lời này, trên mặt ta liền ướt đẫm. Hắn thấy ta rơi lệ, có chút hoảng loạn, hai tay ép chặt ta vào trong ngực, cúi người đến trước mặt ta, lau đi từng giọt lệ, thẳng thắn lại thô bạo:

“Nàng đừng khóc.”

“Ta nghe người ta nói, nếu như thê tử liên tục khóc thút thít, nhất định là do trượng phu vô dụng, vừa thấy nàng rơi lệ, ta thực sự rất phiền lòng.”

“Không phải chàng vô dụng, chẳng lẽ là ta vô dụng?”

Mộ Dung Thuỳ thở dài: “Được, được, là ta vô dụng, là ta sai rồi.”

“Sai ở đâu?”

“Chúng ta là phu thê, cùng kết tóc cùng chung chăn, xuống Hoàng Tuyền cũng phải làm bạn, từ nay về sau, ta sẽ không bao giờ bỏ nàng lại, dù là lên tiên cảnh hay xuống biển lửa cũng cùng đi với nàng.”

Nghe hắn nhận sai, lúc này ta mới dỡ xuống phòng bị, nước mắt ngay tức khắc tràn ra như đê vỡ, khóc đến mức đối phương chân tay luống cuống, chỉ có thể chạy vòng quanh:

“Nàng đừng khóc mà, nếu không cho nàng vàng bạc, nàng đi mua vài bộ xiêm y mới?”

“Không cần.”

“Ta mua chút điểm tâm cho nàng ăn?”

“Không cần!”

“Nếu không, đưa nàng đến gặp người nhà của ta?”

“……Được.”

36.

Đợi tới khi ta khóc đủ rồi, Mộ Dung Thuỳ mới nắm tay ta một đường đi xuyên qua hành lang.

Lúc này, trăng tròn vừa vặn treo trên cành cây, dường như mới vừa có cơn mưa, không khí ướt át lại mát mẻ, sau khi mây tan mưa cũng đã tạnh, đầu cành lộ ra trong trẻo cùng sâu thẳm như hình dạng vầng trăng Nga Mi.

Ta đi theo Mộ Dung Thuỳ đến ngoài sảnh, chỉ thấy bên trong người chật như nêm cối. Lại nhìn đến giữa thính đường, cỗ quan tài vẫn bày biện như cũ, thậm chí hai bên còn vây quanh hơn mười phụ nhân trẻ tuổi mặc áo tang, âm thanh thảm thiết rung trời, so với ngày ấy hắn giả ch.ết còn náo nhiệt hơn nhiều.

Chỉ là hắn không ch.ết, rốt cuộc thì các nàng đang khóc cho ai?

Đứng trước quan tài là một ông lão tóc trắng sương mai, vóc người cao lớn, nước mắt giàn giụa, Mộ Dung Thuỳ dẫn theo ta lên phía trước, tươi cười tinh quái:

“Phụ thân đã mất đi đích trưởng tử duy nhất, phải làm sao mới ổn đây?”

Biểu tình của ông lão ch.ết lặng, môi mấp máy:

“Hắn cũng là đại huynh của ngươi.”

Mô Dung Thuỳ nghe xong, nụ cười vẫn không thay đổi:

“Huynh trưởng dám ở trước mặt bệ hạ mạo hiểm lĩnh công lao, mới gặp tai ương như ngày hôm nay, lại nói hắn là ch.ết trong tay người Hồ Yết, cũng coi như lấy thân hi sinh cho đất nước, phụ thân nên hãnh diện mới phải.”

Thấy ông lão nhắm mắt than thở, mặt đầy nước mắt, ta lặng lẽ kéo góc áo của hắn.

“À, thiếu chút nữa là đã quên.”

Mộ Dung Thuỳ kéo ta, thái độ trìu mến:

“Phụ thân, đây là thê tử của ta Sầu Dư, nàng xuất thân từ Giang gia ở Trừ Châu, trong nhà làm bánh đậu, cùng với thứ tử hàn môn như ta vô cùng xứng đôi.”

Từng câu từng chữ của hắn không hề khuếch đại cũng không tự hạ mình, ông lão kia nghe xong lại tức giận đến da mặt cũng tím tái:

“Mộ Dung thị chúng ta mấy đời hàn vi, nhưng ngươi đã là Long Tương Tướng quân, có thể nào lại không cưới được nữ tử tốt?”

Ta khẩn trương nhìn về phía Mộ Dung Thuỳ, lại thấy trên gương mặt hắn thoáng nét cười nhàn nhạt nhưng lại khiến người khác lông tơ dựng đứng:

“Phụ thân, hôm nay vui vẻ, người đừng nói những lời ta không thích nghe.”

Ông lão liên tục lắc đầu, hàng râu run rẩy: “Thôi thôi thôi! Hiện giờ cánh ngươi cứng rồi, ta không quản được ngươi nữa!”

Dứt lời liền nổi giận đùng đùng, phất tay áo bỏ đi.

Mộ Dung Thuỳ không coi đó là chuyện khó xử, hai tay hơi dùng sức, chỉ trong một thoáng, trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi. Hắn lôi kéo tay của ta, ngữ khí ôn hoà tinh tế lại hàm chứa uy hiếp.

“Về sau, nàng chính là nữ chủ nhân duy nhất ở nơi này.”

37.

Cứ như vậy, ta lấy thân phận thê tử mà ở lại.

Thân là Long Tương Tướng quân, Mộ Dung Thuỳ lại không giao du nhiều lắm, nhưng vẫn vô cùng bận rộn, thường xuyên trở về lúc nửa đêm.

Ta đã từng hoài nghi hắn cùng với bằng hữu xã giao ở quán kỹ, nhưng y phục hắn thay ra cũng không có mùi son phấn, ngược lại thường xuyên phát hiện có vết m.áu. Càng ký quái là, ban đêm dựa vào ánh nến thăm dò cũng không tìm được miệng vết thương ở trên người hắn.

Ngày hôm đó, dùng xong bữa, một mực chờ đợi cho đến khi trời tối cũng không thấy hắn trở về nên buồn bực chán nản tản bộ trong sân viện. Lúc này trông thấy mấy nữ ngự tháo xuống những dải hoa trắng cùng câu đối phúng điếu, ngay ở chỗ cũ dán lên chữ đỏ, ta nhịn không được nên đã tới gần ngăn cản.

“Hôm qua còn đặt linh cữu của huynh trưởng ở đây, sao hôm nay có thể dán chữ hỷ đỏ?”

Nhóm nữ ngự một mặt mờ mịt: “Là lang chủ bảo chúng ta làm như vậy.”

“Hắn thế mà hành sự như thế này?!”

Ta lấy tay bóp trán, cảm thấy đau đầu không thôi:

“Đem câu đối phúng điếu treo về chỗ cũ đi, chữ hỷ kia có thể dán ở sương phòng, không cần khoa trương.”

Mấy người bọn họ liếc nhìn nhau, hiển nhiên là khó xử.

Đột nhiên, từ ngoài cửa truyền đến giọng nói:

“Lang chủ có dặn, tất cả công việc làm theo lời phu nhân chỉ bảo.”

Ta thuận thế quay người nhìn lại, trông thấy là Sát Mặc và Sát Nghiễn, hai người phong trần mệt mỏi tựa vào cửa, không khỏi kinh ngạc:

“Tướng quân của các ngươi đâu?”

Vẻ mặt hai người lo lắng, liên tục cười khổ:

“Đã nhiều ngày nay tin đồn luận tội lang chủ nhiều như bông tuyết, còn bị Cù đại phu lấy bãi bỏ vũ khí làm lý do, trực tiếp kiến nghị trước mặt Thánh thượng……”

“Thánh thượng nổi trận lôi đình, chỉ sợ gặp chuyện không lành.”

Ta nghe được ba chữ kia, lập tức hỏi lại: “Cù Đại phu?”

“Đúng vậy, đúng là Quang lộc đại phu Cù Hoàng!”

Vừa nghe ta hỏi, Sát Mặc phàn nàn: “Vì hắn liên tục gián nghị, lang chủ thỉnh chế ra tám ngàn giáp sắt trực tiếp đổi thành đằng giáp, mấy ngày gần đây tấu lên đều bị Vương Tư Đồ ném trở về……”

Nghe vậy, ta im lặng không nói nên lời.

Đêm về khuya, hai phụ tá cáo từ rời đi, lại đợi thêm hồi lâu, nghe được tiếng vó ngựa lộc cộc truyền đến từ cổng lớn, trong chốc lát đã thấy Mộ Dung Thuỳ rũ kiện áo choàng đen, đạp lên bóng tối đi vào trong sân viện.

Thấy trên cửa vẫn treo câu đối phúng điếu như cũ, khuôn mặt hắn trầm xuống: “Bảo các ngươi thu dọn linh đường, đổi thành lụa hỷ, sao không hề có động tĩnh?”

Ta vội chạy đến trước khi hắn kịp nổi giận, phân trần với hắn: “Là ta bảo bọn họ để nguyên như thế.”

Giọng nói rơi xuống, kim rơi cũng có thể nghe. Mộ Dung Thuỳ dời tầm mắt, ho nhẹ một tiếng:

“Các ngươi làm rất tốt.”

Uy danh của hắn cũng đủ khiến người người sợ hãi, ta thấy nhóm nữ ngự cúi đầu rất sâu, liền nhẹ giọng nói:

“Chàng cho rằng ta tự chủ trương?”

Đối phương bình thản cười cười: “Nào có.”

Ta không đoán được ý nghĩ của hắn, đành phải nhẹ giọng êm tai mà nói: “Ta làm cái này không phải vì người khác, mà là vì chàng.”

“Cha mẹ hiền lương con cái ắt có hiếu, huynh hữu ắt có đệ cung, chàng làm như vậy cũng không có gì đáng trách.”

Nghe vậy, đôi mắt xanh thẳm trong trẻo không hề chớp, cứ nhìn ta đến khi xương sống cũng tê dại:

“Nhưng chàng mới vừa được thăng nhiệm làm Long Tương Tướng quân, có biết bao người đỏ mắt ghen tị, lúc này nhất thời phô trương khí phách, ngược lại là cho người khác một cái cớ, biến tình cảnh của chính mình trở nên gian nan.”

Ta nói một hơi mới dứt lời, lại không dám nhìn thẳng vào hắn. Không ngờ đối phương nhìn chằm chằm ta, bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, khóe môi nhẹ câu, một tay chụp lấy mu bàn tay của ta, dán lên mặt chính mình mà vuốt v e:

“Vì sao nàng nói chuyện mỗi câu mỗi chữ đều dễ nghe như vậy?”

“Về sau phải nói nhiều hơn nữa, ta thích nghe.”

Ta: “……”

38.

Một ngày này, cuối cùng Mộ Dung Thuỳ cũng sớm trở về nhà.

Hôm nay trang phục của hắn rất kỳ dị, tóc mai đen nhánh, tóc dài kết thành mấy bím tóc nhỏ rũ xuống sau tai, càng làm nổi bật lên vẻ đẹp tà mị, có thêm phần sắc bén:

“Hôm nay ta đến bái thiếp Vương Tư Đồ, nàng cùng đi với ta đi?”

Ta thấy hắn ăn vận long trọng, thần sắc trang nghiêm, không khỏi kinh ngạc: “Vì sao ta phải đi cùng?”

Đối phương mỉm cười một cái:

“Mặt mày ta khả ố, miệng lưỡi lại vụng về, không bằng miệng lưỡi nhanh nhẹn của nàng, lý do này có được không?”

“……Được.”

Đợi ta rửa mặt chải đầu thay xiêm y hoàn tất, hai người chúng ta cùng nhau lên xe ngựa, tiến về phủ Tư Đồ.

Vừa tới cửa lớn đã nghe thấy tiếng chuông mơ hồ từ phía xa vọng tới, cách một bóng cây, chỉ nghe tiếng đàn sắt cầm, thanh thanh lọt vào lỗ tai.

Đi tới đầu hành lang, hồ nước bên cạnh xây lên sân khấu ca đài xa hoa lộng lẫy, dựa núi gần sông, sáng sớm lững lờ sương, biến các đình đài lầu các ẩn trong màn sương mù mờ ảo. Người gác cổng vừa tiến vào thông báo, âm thanh của đàn sáo lập tức ngừng lại.

Chúng ta đi vào trong viện, thấy một vị lang quân trẻ tuổi đang ngồi trên đệm, hai người đều là tay áo truy y, nhưng khí chất lại không giống nhau. Nếu như nói Mộ Dung Thuỳ sáng tựa ánh trăng, rực rỡ như cầu vồng, thì Vương Dư chính là làn gió mát trong rừng, có cảm giác vừa khác thường lại vừa siêu việt.

Chỉ là đối phương nghiêm túc lạnh lẽo tựa sương tuyết, vẻ mặt khó coi, tựa như không hề chào đón chúng ta.

Mộ Dung Thuỳ giương tay áo lên, nhàn nhạt nói:

“Vị này chính là Tư Đồ đại nhân đương triều, phu nhân tới chào Vương lang quân đi.”

Ta cung kính hành lễ, Vương Tư Đồ chỉ gật gật đầu, liền hướng về phía Mộ Dung Thuỳ nói chuyện:

“Ngươi cũng biết, mỗi ngày ta nhận được đều là tấu từ sổ con của ngươi?”

“Đích huynh mới vừa qua đời, ngươi lại có tâm tình nạp thê mua vui, một hai muốn ta phải giáng chức lệnh cho ngươi sao?”

Đang nói chuyện, nữ ngự bưng trà bánh tới gần, trong đó có một bát nước đậu xanh trong trẻo, Mộ Dung Thuỳ duỗi tay chỉ vào:

“Chử đậu trì tác canh, lộc thục dĩ vi trấp*, Tư Đồ có biết câu tiếp theo là gì không?”

(*) [煮豆持作羹,漉菽以为汁] (Chử đậu trì tác canh, lộc thục dĩ vi trấp): Thơ của Tào Chí 曹植 (192-232) tự Tử Kiến 子建, là con thứ của Tào Tháo. Ông là một nhà thơ nổi bật nhất trong số văn nhân thời Kiến An, Trung Quốc. Câu thơ nôm na có nghĩa là lấy đậu nấu canh, lấy giá đỗ nấu nước, cùng một cội, sao phải đấu đá nhau.

Mặc dù ta không biết nhiều chữ lắm, cũng biết câu tiếp theo là: Bổn thị đồng căn sinh, tương tiên hà thái cấp.

Vương Dư cười một tiếng, thần sắc lại không rõ hỉ nộ ái ố: “Hà tất phải dùng lời cay nghiệt?”

Ở Đại Nghiệp, từ trước đến nay là Vương cùng Mã chia nhau thiên hạ, người trong Vương gia tham chính nghị sự, ở trong nội bộ triều đình có tầm ảnh hưởng rất lớn, ta sợ Mộ Dung Thuỳ lại mạo phạm đến hắn, vội vàng khom mình hành lễ:

“Đại Tư Đồ, tiểu nữ có chuyện muốn nói.”

Vương Dư nghe xong, liếc mắt nhìn ta một cái, hàm ẩn coi khinh.

Ta không cảm thấy khó xử, chỉ nhẹ giọng nói:

“Hiếu đễ lễ nghĩa, vốn nên như thế, nhưng mà lang chủ trong phủ chỉ là một thân đơn bạc, tình thân mờ nhạt, giữa huynh đệ thù địch lẫn nhau, sớm đã coi nhau là kẻ thù.”

Vương Dư nhàn nhạt nói: “Ngươi nói như vậy, nghĩa là hắn làm rất đúng?”

Ta vội vàng lắc đầu: “Tuyệt đối không phải như vậy.”

“Cha không ra cha, huynh không ra huynh, chẳng trách lang chủ nhà ta trong lòng không thuận, chỉ là cho dù hắn không thuận, cũng không nên làm khó Tư Đồ ở trong triều.”

Nghe ta nói chuyện, Mộ Dung Thuỳ không nói một lời.

“Tư Đồ đã lén giáng chức, tất nhiên là đã giữ lại thể diện, cũng bởi vậy mà khi lang chủ nạp ta cũng chưa hề quải hồng nạp thái*, chính là vì muốn tránh những lời đàm tiếu không hay.”

(*) [挂红]: (Quải hồng): Khoác, treo hoa, vải lụa đỏ.

(*) [纳采] (Nạp thái): Lễ Nạp thái: Theo truyền thống, khi con cái kết hôn, nhà trai mời người mai mối đến gia đình nhà gái. Nhà trai khi đi phải mang theo giấy hẹn và lễ vật có ý nghĩa tốt lành đến với gia đình nhà gái. Nhà gái cũng nhờ người mai mối về tình hình gia đình nhà trai lúc này.

Vương Dư nghe đến đây, mới khẽ thở dài.

“Thôi được, nữ tử này còn tính là nói chuyện xuôi tai.”

Lại quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Thuỳ:

“Nếu hôm nay ngươi không tới, những cuốn sổ con đó ta sẽ đệ lên trước mặt Thánh nhân, tiết kiệm được biết bao công sức.”

Ai ngờ Mộ Dung Thuỳ nghe xong, ngược lại dùng gậy đánh thẳng lên đầu rắn: “Ta đây thỉnh chế tám ngàn giáp sắt……”

“……”

Vương Dư nghe xong, giận sôi máu:

“Ngươi muốn móng ngựa, ta chế, khiên sắt, ta cũng chế, nếu không phải ta cho ngươi thỉnh toà nhà, ngươi nạp thê còn phải đi thuê phòng đấy!”

Mộ Dung Thuỳ nghe vậy liền cười, biểu lộ có vài phần tà khí:

“Ta xuất thân hàn môn, làm sao so được với đại nghiệp của nhà ngươi chứ?”

“Chính ngươi đến Binh Bộ hoà giải đi!”

Bọn họ cò kè mặc cả, ta nghe xong đầu cũng muốn rối bời, mới vừa cầm một chén nước đậu xanh ở trong tay lên uống, đã thấy hai nữ ngự tiến lên hành lễ.

“Lang chủ, Quang lộc đại phu Cù Hoàng cầu kiến.”

39.

Ta nghe xong thì khẩn trương đến mức đứng bật dậy.

Thấy ánh mắt hai người lộ vẻ nghi hoặc, ta vội vàng giải thích:

“Ta chỉ là một phụ nhân khuê các, gặp ngoại nam sẽ không được tốt lắm.”

Vương Dư nghe xong liền nhẹ nhàng gật đầu, nữ ngự hai bên lập tức chuyển đến một bức bình phong hoa điểu để cho ta tránh ở phía sau, chẳng qua chỉ trong chốc lát, đã có tiếng bước chân đến thật gần. Ngay sau đó, bên ngoài bức bình phong vang lên âm thanh trong trẻo bình tĩnh của Cù Hoàng:

“Mỗ không biết Long Tương Tướng quân cũng ở đây, đường đột rồi.”

Mộ Dung Thuỳ không thèm để ý. Không khí rơi vào trầm mặc lẫn xấu hổ, Vương Dư lựa thời cơ cười nói: “A, Huyện chúa cũng tới.”

“Thỉnh Vương Tư Đồ.”

Sau đó nghe được âm thanh xa lạ, giọng nữ mềm mỏng, ta đột nhiên cảm thấy trên cổ đau nhức. Một hồi sau, Cù Hoàng lạnh lùng nói:

“Vừa khéo hôm nay Tướng quân cũng ở đây, ngay trước mặt Tư Đồ, không bằng thông báo với Cù mỗ một tiếng, vì cái gì liên tiếp gi.ết ba gã trông coi của ta?”

“A, ngồi không ăn bám, có g.iết cũng làm ô uế đao của ta!”

“Tướng quân cẩn trọng lời nói!”

Mộ Dung Thuỳ cười lạnh, ẩn ẩn uy hiếp: “Cù Đại phu, vào sinh ra tử là ta, ngồi nói suông là ngươi, hợp lý không?”

“Tướng quân, hay là Đại Nghiệp ta thiếu một người như ngươi?”

“Ha ha, là không thiếu ta. Không bằng tháng sau Cù Đại phu tới Bắc Thượng đi, với miệng lưỡi này, nhất định có thể cản được mười vạn đại quân của Hồ Yết!”

“Ngươi!”

Thấy bọn họ khắc khẩu, Vương Dư kịp thời can ngăn:

“Hồ Yết liên hạ mười thành phía Bắc, Mộ Dung Tướng quân nóng vội cũng là chuyện dễ hiểu, lại nói Thánh nhân muốn ngươi giám sát, ngươi liền là người đầu tiên ra tay, sao có thể mặc kệ ngồi nhìn?”

Cù Hoàng vội la lên:

“Nhưng những cái kia đều là do phế Quý phi điều động người, ta cũng chỉ có thể từ từ mưu tính!”

Lời của hắn còn chưa dứt, Mộ Dung Thuỳ đã chen ngang:

“Cù Đại phu chớ quên, lúc trước ngươi có thể làm tới Chưởng sự Nội Các cũng là nhờ có Quý phi tiến cử đấy.”

“À.”

Một tiếng cười khẽ đã biểu lộ thái độ rõ ràng của Vương Dư.

“Tư Đồ sao có thể hoài nghi lập trường của ta?”

Ta có thể tưởng tượng được, giờ phút này vẻ mặt của hai người nhất định là lạnh lẽo lãnh đạm.

Bầu không khí trở nên đình trệ, chỉ nghe thấy âm thanh lảnh lót, bỗng nhiên bên ngoài bức bình phong vang lên tiếng hét thảm thiết. Ta cả kinh, bức bình phong hoa điểu trước mặt đột nhiên đổ ập xuống, chỉ thấy trên tay Cù Hoàng cầm bảo kiếm, gắt gao dùng lực ép trước mặt nữ tử nhỏ nhắn xinh đẹp, ánh bạc sáng chói trên thanh đao lướt qua cổ, ngay tức khắc m.áu trào ra như thác đổ!

Chỉ trong nháy mắt, tiếng kêu la sợ hãi của nhóm nữ ngữ vang vọng khắp đình viện. Lại nhìn đến vết cắt trên cổ họng của Huyện chúa, vẫn còn dư lại một hơi thở:

“Cù lang, ngươi, ngươi sao có thể……đối với ta……”

Lời còn chưa dứt, Cù Hoàng đã buông lỏng tay. Thân hình nhỏ xinh kia lập tức ngã nhào xuống dưới chân ta, tứ chi càng thêm run rẩy.

Ta sững sờ đứng tại chỗ, lại nhìn người kia thu kiếm về, đầu mày nhíu chặt, trên khuôn mặt thanh tuấn xẹt qua một tia hoảng hốt.

“Giang Sầu Dư, sao nàng lại ở đây?”

40.

Thấy hắn tiến gần thêm một bước, ta liên tục lui về phía sau.

“Cù Đại phu cẩn trọng lời nói, ngươi nên gọi ta là Mộ Dung phu nhân.”

“……”

Thấy ánh mắt âm u của Cù Hoàng không ngừng dao động trên mặt ta, Mộ Dung Thuỳ lạnh lùng liếc tới: “Hoá ra là ngươi à.”

Sau đó hướng ánh nhìn về phía ta gật đầu:

“May mà nàng tái giá với ta, nhìn Huyện chúa thế này, kết cục ngày hôm nay còn không bằng cả chó lợn……”

Lời này nói ra không đầu không cuối, cũng chỉ có ta nghe là hiểu được.

Hắn còn chưa dứt lời, đã bị Cù Hoàng đánh gãy:

“Quý phi bị phế, hiện giờ nàng không còn là Huyện chúa nữa.”

“Lúc trước, nàng lấy tính mạng người nhà Cù gia để bức ép khuất phục ta, lại nhiều lần đuổi gi.ết nguyên thê của ta, hại chúng ta phu thê ly tán, ta hận không thể lóc thịt này mà ăn, lột da mà làm nệm!”

Lại nhìn đến bên kia, thế mà Vương Dư mỉm cười vỗ tay, hiển nhiên là cực kỳ vừa lòng.

“Tốt, tâm của Cù lang ta đã rõ.”

Một đao này của đối phương, hoàn toàn phân rõ giới hạn trong quá khứ. Giờ phút này, ta đối với nữ tử ch.ết cũng không nhắm mắt đang nằm trên mặt đất kia, thế mà sinh ra một chút cảm giác bi ai như khi nhìn thấy con thỏ nhỏ bị gi.ết.

Đang lúc xuất thần, liền thấy Cù Hoàng chuyển hướng về phía ta, giọng điệu trầm thấp:

“Sầu Dư, hiện giờ người hại nàng đã không còn nữa, nàng còn không muốn quay trở về bên cạnh ta sao?”

Lời này vừa nói ra, ngay tức khắc khiến hai người khác thay đổi sắc mặt.

“À, đây là có ý gì?”

Đây là lời của Vương Dư.

“Cù đại phu ăn nói cho cẩn thận!”

Đây là của Mộ Dung Thuỳ.

Nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của Vương Dư, đối phương chỉ vào ta, khẩu khí kiên định: “Vương Tư Đồ, đây là nguyên thê của ta.”

“Lúc trước nàng cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi, tự mình phụng dưỡng bà mẫu bệnh nặng của ta ba năm trời, lại chưa từng có một câu oán thán, bất luận công dung ngôn hạnh, đều là do nữ tử ngoan độc kia, nếu không phải bị bức đến không còn cách nào khác, làm sao ta có thể cùng nàng hoà ly?”

Ta yên lặng nghe hắn trần tình, trong lòng chợt sinh ra cảm giác hoang đường. Mộ Dung Thuỳ thấy ta lặng im không nói, mày khẽ nhướng, giọng điệu kiêu căng:

“Mỗ không tính là công khanh quý tộc, thân cũng không dựa vào gia tài hàng vạn, cho dù vậy, trước mặt có là búa rìu canh hoạch đi nữa, đã cưới hạ thê tử há lại có thể nhường nhịn?”

Cù Hoàng há miệng th ở dốc, đang muốn đôi co thì bị Vương Dư dùng một câu đ è xuống.

“Việc tư của ba người các ngươi, không cần xử lý ở nơi của ta.”

Lại không kiên nhẫn nói với đối phương:

“Ngươi còn có chuyện gì?”

Cù Hoàng cử động môi, cuối cùng vẫn là ẩn nhẫn.

“Không có.”

Lát sau, Vương Dư lại chuyển hướng sang Mộ Dung Thuỳ.

“Ngươi thì sao? Ngươi còn có chuyện gì nữa không?”

“Ta à, ta có nhiều lắm.”

Vẻ mặt Mộ Dung Thuỳ vô cảm:

“Quân giới, binh mã, lương thảo, lần này ta tới phía Bắc, đường xá còn dài, một đường quân nhu đều cần ngươi giải quyết.”

Ai ngờ, Vương Dư nghe xong lập tức phất tay áo: “Đi đi đi!”

“Xe ngựa quân giới ta sẽ giải quyết giúp ngươi, mặt khác, ngươi tìm người khác mà tống tiền đi!”

“Như thế đủ rồi.”

Mộ Dung Thuỳ gật đầu, nhìn Cù Hoàng một cái, lại nhìn ta một cái, bỗng nhiên khom mình hành lễ: “Thuỳ không có gì báo đáp, chỉ có thể đền đáp một đao.”

Ta còn chưa kịp phản ứng lại, đã thấy hắn rút đao từ bên hông ra, bên tai tức khắc vang lên tiếng rồng gầm thét.

Bóng râm trong đình viện như chiếc lọng che, bầu trời một màu xanh ngọc bích trong trẻo, đôi mắt xanh thăm thẳm của nam tử mềm mại như rồng uốn, ánh sáng trắng sắc bén từ thanh đao lập loè giữa những bóng cây, khiến người nhất thời không phân rõ, vẫn là càng múa lại càng đẹp.

Điệu múa đã ngừng, Mộ Dung Thuỳ cầm đao đứng trong đình viện, nhịp thở như thường, mồ hôi không đổ.

Vương Dư nhẹ nhàng vỗ tay, hiển nhiên là tâm tình đang vui sướng.

Lại nhìn đến một người khác trong sân đình, mặt đã xám như màu đất, khớp hàm run rẩy, nhưng chỉ trong giây lát, ngọc quan trên đỉnh đầu bỗng nhiên rơi xuống vỡ vụn, biến thành bột mịn bắn đầy trên nền đất. 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận