Anh có thể nghe thấy tiếng tivi trong phòng khách khi anh tựa người nặng nề lên cây ba toong và đi vào phòng ngủ, đóng cánh cửa sau lưng.
Một đứa trẻ. Anh sẽ làm cái quái gì với một đứa trẻ trong suốt sáu tuần đây?
Anh thả cây gậy lên chiếc giường bừa bộn rồi dùng khăn tắm lau mái tóc ẩm. Dĩ nhiên không phải thời gian biểu của anh quá dày. Chắc hẳn anh có thể nhét Natasha vào đâu đó giữa chương trình “Chào buổi sáng, người Mỹ” và “Suất khuya với David Letterman.”
Tuy nhiên, lũ trẻ nhỏ chắc chắn cần sự quan tâm đặc biệt – như ăn uống đúng giờ, tắm thường xuyên, một giấc ngủ ngon không bắt đầu lúc bốn giờ sáng và kéo dài tới hết buổi chiều. Frisco khó mà cung cấp những thứ đó cho bản thân mình, nữa là để cho người khác.
Cà nhắc bằng chân khỏe, anh bới túi đựng đồ dây buộc vẫn chưa mở của mình, tìm đồ lót sạch. Không có.
Anh tới chỗ để quần áo, và chỉ tìm thấy một đôi quần đùi lụa mà một người bạn gái đã mua cho anh từ lâu. Anh mặc đồ tắm thay vì nó.
Đã nhiều năm rồi từ khi anh phải tự nấu ăn. Kỹ năng bếp núc của anh chủ yếu hướng tới hiểu biết các dung dịch làm sạch khiến cho các chất dễ cháy tốt nhất khi kết hợp với các sản phẩm gia dụng khác.
Không có đồ ăn trong tủ lạnh ngoài một trái chanh và sáu chai bia Mexican. Các ngăn chạn của anh chỉ chứa toàn những lọ đựng muối và tiêu đã cứng đờ cùng chai sốt hạt tiêu từ đời nảo đời nào.
Phòng ngủ thứ hai trong căn hộ cũng nghèo nàn như ngăn chạn của anh. Nó không có đồ đạc, chỉ có vài dãy thùng bừa bộn xếp đống dọc theo một bên tường. Tasha sẽ phải nằm trên trường kỷ cho tới khi Frisco kiếm cho con bé giường và mấy loại đồ đạc gì đấy cần cho nhu cầu của một bé gái năm tuổi.
Frisco mặc chiếc áo phông mới, ném mớ quần áo đã mặc vào đống đồ bẩn khổng lồ và liên tục tăng nơi góc phòng…một vài trong số đó đã tồn tại từ lần cuối anh ở đây, khoảng năm năm trước. Thậm chí người dọn phòng tới đây chiều qua cũng không dám đụng vào.
Họ đã đá anh ra khỏi trung tâm vật lý trị liệu trước ngày giặt. Anh tới đây hôm qua với hai túi đồ và một túi buộc to uỳnh chứa toàn đồ bẩn. Anh sẽ phải tìm ra cách nào đó để mang đồ bẩn xuống phòng giặt ở tầng trệt – và mang quần áo sạch lên gác.
Nhưng điều đầu tiên anh phải làm là chắc rằng tất cả bộ sưu tập vũ khí anh luôn mang đều được khóa an toàn. Frisco không biết nhiều về lứa tuổi lên năm, nhưng anh chắc chắn một điều – chúng không được xớ rớ vào súng.
Anh chải đầu mau lẹ rồi cầm lấy cây gậy bằng gỗ láng và bước tới nơi có tiếng tivi. Sau khi đảm bảo an toàn mớ vũ khí cá nhân, anh và Tash sẽ xuống cửa hàng tạp hóa nơi góc đường kiếm vài thứ ăn trưa và rồi…
Trên màn hình vô tuyến, một dãy vũ công hở ngực đang xoay tròn. Frisco lao tới tắt nó. Quái quỷ! Truyền hình cáp của anh hẳn là có vài kênh dành cho đàn ông – Kênh Play-boy hoặc tương tự. Thật lòng anh không biết.
“y da, Tash. Cậu sẽ bỏ chương trình đó khỏi đi,” anh nói, quay lại nhìn đứa trẻ trên ghế trường kỷ.
Chỉ có điều con bé không ngồi trên trường kỷ.
Phòng khách của anh nhỏ, và với một cái nhìn anh đảm bảo rằng con bé không có trong phòng. Chết tiệt, thật là nhẹ nhõm. Anh cà nhắc tới bếp. Con bé cũng không có ở đó, và sự nhẹ nhõm của anh trở thành e sợ.
“Natasha…?” Frisco di chuyển nhanh hết mức đến hành lang nhỏ xíu nối phòng tắm và phòng ngủ. Anh nhìn ngó khắp nơi, thậm chí liếc cả gầm giường anh và hai buồng chứa đồ.
Con bé đi đâu rồi.
Đầu gối anh đau nhói khi anh nhảy lò cò một bước trở lại phòng khách và ra ngoài cửa chặn.
Con bé không có trên hành lang tầng hai, hoặc bất cứ nơi nào khác trong tầm nhìn phía trước sân. Frisco trông thấy Mia Summerton vẫn đang làm việc, lom khom giữa những đóa hoa nở rộ trên mảnh vườn, cái mũ mềm trông hơi ngố trùm trên đầu cô.
“Hây!”
Cô nhìn lên, giật mình và không chắc là giọng anh đến từ đâu.
“Trên này.”
Cô cách anh quá xa khiến anh không thể thấy chính xác màu mắt cô lúc này là xanh hay nâu. Mặc dù chúng đang mở lớn. Sự ngạc nhiên của cô mau chóng trở thành thận trọng.
Anh trông thấy viền mồ hôi ẩm hình chữ V dọc theo cổ áo và kéo xuống nơi phía trước áo cô. Khuôn mặt cô lấp lánh trong nắng sáng, và cô với tay lau trán. Nó để lại một vệt đất phía sau.
“Cô có trông thấy Natasha – cô biết đấy, đứa bé tóc đỏ? Nó có đi qua đấy không?”
Mia tráng tay bằng xô nước và đứng lên. “Không – và tôi vẫn ở đây từ lúc anh lên gác.”
Frisco chửi thề và bắt đầu bước qua cánh cửa căn hộ của anh, hướng tới cầu thang nằm nơi góc.
“Chuyện gì vậy?” Mia tới chỗ thang và dễ dàng theo kịp anh.
“Tôi ra khỏi phòng tắm và con bé đi đâu mất rồi,” anh nói cộc lốc, cố gắng di chuyển nhanh hết mức. Khốn kiếp, anh không muốn lo chuyện này. Mặt trời buổi sáng đã lên cao trên nền trời và ánh nắng khiến đầu anh nhức buốt – bị choáng mỗi bước đi. Thật sự là sống với anh không phải kiểu gì vui vẻ, nhưng con bé không cần phải chạy trốn, vì Chúa.
Rồi anh trông thấy.
Lấp lánh và mang vẻ tinh nguyên, Thái Bình Dương xanh đầy quyến rũ đang mơ màng khiêu vũ và gật đầu mời mọc. Bãi biển cách đây vài tòa nhà. Có lẽ con bé giống anh và có nước biển chảy trong huyết quản. Có lẽ con bé nhìn nước và cứ thế hướng tới biển. Có lẽ con bé không chạy trốn. Có lẽ con bé chỉ đi khám phá. Hoặc có lẽ con bé đang đẩy giới hạn của sự vâng lời, kiểm tra anh xem nó có thể đi xa tới đâu.
“Anh nghĩ cô bé đi xa không? Anh muốn tôi lấy xe không?” Mia hỏi.
Frisco quay lại nhìn cô và nhận ra cô đang bước cùng nhịp với anh. Anh không muốn sự giúp đỡ của cô, nhưng khốn thật, anh cần nó. Nếu anh muốn tìm Tasha nhanh chóng, bốn mắt dứt khoát tốt hơn hai. Và một chiếc xe tốt hơn nhiều một cái đầu gối chết dẫm và cây ba toong khi muốn tới đâu thật nhanh.
“Ừ, lấy xe cô,” anh nói cộc cằn. “Tôi muốn tìm ở bãi biển.”
Mia gật đầu trong khi chạy trước. Cô lấy xe nơi cầu thang và đi tới bãi đậu trước khi anh tới cuối đường. Cô với qua ghế, mở cánh cửa bên kia của chiếc ô tô nhỏ.
Frisco biết anh sẽ không ngồi vừa. Nhưng anh vẫn chui vào, ép gối phải chặt hơn. Đau đớn và cơn buồn nôn theo nó ào qua anh, và anh nguyền rủa đầy bức bối – một giai điệu không êm dịu lặp đi lặp lại, một lời thề nguyện tục tĩu để đưa anh thoát khỏi tình trạng khốn khó.
Anh nhìn lên và thấy Mia đang ngó mình, vẻ mặt cô cẩn trọng không biểu cảm.
“Lái đi,” anh bảo cô, giọng anh nghe khắc nghiệt ngay cả với tai anh. “Đi đi – thậm chí tôi không biết con bé có biết bơi không.”
Cô vào số một và chiếc xe tròng trành hướng tới. Cô đi theo đường mà nếu đứa bé muốn tới bãi biển sẽ đi qua. Frisco tìm kiếm trong đám đông trên vỉa hè. Chính xác con bé mặc gì nhỉ? Kiểu áo trắng với một hình thù trên đó… bóng bay à? Hay là hoa nhỉ? Và chiếc quần sooc sáng màu. Hay con bé mặc váy? Xanh lá hay xanh dương? Anh không thể nhớ nổi, nên thay vì vậy anh tìm mái tóc đỏ rực.
“Có dấu hiệu gì không?” Mia hỏi. “Anh muốn tôi đi chậm lại không?”
“Không,” Frisco nói. “Hãy đến biển và chắc rằng con bé không ở đó đã. Chúng ta có thể đi chậm trên đường quay lại.”
“Tuân lệnh, thưa ngài.” Mia nhấn ga, mạo hiểm liếc nhìn Alan Francisco. Dường như anh không chú ý kiểu cách quân đội cô vừa dùng. Anh đang siết tay nắm trên ghế khách quá chặt đến nỗi các khớp tay trắng bệch. Cơ hàm anh căng lại, và anh chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, tìm kiếm bất cứ dấu hiệu nào của đứa cháu nhỏ xíu trong đám đông mùa hạ.
Anh đã cạo râu, cô nhận thấy, liếc nhìn anh lần nữa. Trông anh bớt nguy hiểm hơn khi không có đám râu lởm chởm – nhưng chỉ một chút thôi.
Đầu gối anh đã bị đau khi anh vào trong xe, và Mia biết từ sự tái nhợt trên khuôn mặt anh bên dưới làn da rám nắng là nó vẫn đang đau. Nhưng anh không phàn nàn. Sau những lời tục tĩu nổ tung lúc đầu, anh không nói một lời nữa. Tìm đứa cháu ưu tiên hơn nỗi đau đớn. Rõ ràng nó được ưu tiên, bởi vì việc tìm Natasha quan trọng đủ để anh có một thỏa ước ngừng bắn tạm thời với Mia và chấp nhận sự giúp đỡ của cô.
Cô đang định rẽ trái vào bãi đậu xe của bãi biển khi cuối cùng người đàn ông đó nói.
“Con bé kia rồi! Với vài đứa nhóc. Hướng hai giờ – ”
“Đâu?” Mia chậm lại, ngập ngừng.
“Dừng xe lại!”
Francisco mở cửa xe, và Mia đạp thắng, sợ rằng anh sẽ nhảy ra trong khi xe vẫn đang di chuyển. Rồi cô trông thấy Natasha. Cô bé đang ở rìa bãi đậu xe, ngồi trên chiếc bàn ăn ngoài trời, hoàn toàn chú ý vào một cậu thiếu niên người Mỹ gốc Phi cao lớn đang đứng trước mặt. Có điều gì đó trong cách ăn mặc của cậu ta, chiếc quần jean phùng phình rất bụi, trông quen quen. Cậu ta quay lại, và Mia nhìn thấy mặt cậu.
“Đó là Thomas King,” cô nói. “Thằng nhóc đang ở chỗ Natasha – Tôi biết nó.”
Nhưng Francisco đã rời khỏi xe, đang di chuyển nhanh hết mức bằng những bước cà nhắc và chiếc ba toong của mình hướng tới chỗ đứa bé.
Không có chỗ đậu xe, Mia nhìn qua kính chắn gió khi người cựu Đại úy Hải quân đột ngột tấn công cháu gái mình, kéo con bé không hề nhẹ nhàng khỏi chiếc bàn và đặt nó xuống đất đằng sau anh. Cô không thể nghe thấy anh đang nói gì, nhưng cô có thể nói rằng đấy không phải là lời chào đón vui vẻ. Cô thấy Thomas nổi giận và quay sang đầy vẻ khiêu khích hướng tới Francisco, cô phó mặc cho rủi ro và để lại chiếc xe ở ngay giữa bãi đậu khi cô nhảy ra và chạy tới chỗ họ.
Cô tới đúng lúc nghe Thomas nói, “Ông giơ một tay vào cô bé đó rồi tôi sẽ rửa đường bằng mặt ông đấy.”
Đôi mắt xanh của Alan Francisco trông chết chóc và lạnh lùng khi Mia vừa chạy tới, nhưng bây giờ chúng thay đổi. Điều gì đó thay đổi. “Cậu đang nói gì? Tôi sẽ không đánh con bé.” Giọng anh nghe không tin nổi, như thể một điều như thế không bao giờ xuất hiện trong anh.
“Thế tại sao ông lại gào vào mặt em ấy như thể ông sắp làm vậy?” Thomas King cao gần bằng Francisco, nhưng người cựu lính SEAL hơn cậu ít nhất cũng phải năm mươi pao. Tuy nhiên, thằng nhóc đang đứng thẳng, đôi mắt sẫm hừng hực và nheo lại, đôi môi cứng đờ.
“Tôi không – ”
“Có, ông định làm thế,” Thomas khăng khăng. Cậu ta bắt chước anh. “ ‘Cháu làm cái quái gì ở đây? Đứa quái nào cho phép cháu rời khỏi…’. Tôi đã nghĩ ông sắp vụt em ấy – và em ấy cũng nghĩ thế.”
Frisco quay lại nhìn Natasha. Con bé đã chạy xuống dưới gầm bàn ăn, và nó nhìn lại anh, đôi mắt mở to. “Tash, cháu không nghĩ…”
Nhưng đứa bé nghĩ thế. Anh có thể nhìn thấy điều đó trong mắt nó, trong cái cách con bé co rúm người. Trời ạ, anh muốn ốm.
Anh cúi xuống cạnh bàn. “Natasha, mẹ đã đánh cháu khi mẹ giận à?” Anh không thể tin Sharon giàu tình cảm lại làm tổn thương một đứa trẻ vô phương phòng vệ, nhưng rượu có thể bày những trò vui ngay cả với những tâm hồn dịu dàng nhất.
Đứa bé lắc đầu. “Mẹ không làm,” nó nói khẽ, “nhưng Dwayne đã đánh một lần và cháu chảy máu môi. Mẹ đã khóc và rồi chúng cháu chuyển đi.”
Chúa phù hộ Sharon đã khôn ngoan như thế. Gã Dwayne cút xuống địa ngục cho rồi, bất kể gã là ai. Loại quái vật nào mà lại đánh đập một đứa bé năm tuổi đầu?
Loại quái vật nào sẽ làm con bé sợ hết vía bằng cách gào vào mặt nó như anh vừa làm?
Frisco nặng nề ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn, liếc nhìn Mia. Đôi mắt cô dịu dàng, như thể cô đọc được tâm trí anh.
“Tash, cậu xin lỗi,” anh nói, xoa đôi mắt lờ mờ đau nhức của mình. “Cậu không định làm cháu sợ.”
“Đây là một kiểu bạn của cô sao?” thằng bé hỏi Mia, âm điệu ngụ ý là có lẽ cô nên chọn lựa bạn bè cẩn thận hơn trong tương lai.
“Anh ấy ở căn hộ 2C,” Mia bảo nó. “Người hàng xóm bí ẩn – Đại tá Alan Francisco.” Cô quay sang Frisco. “Đây là Thomas King. Em là học sinh cũ của tôi. Em sống ở căn hộ 1N với chị gái và các con của chị ấy.”
Học sinh cũ? Có nghĩa Mia Summerton là cô giáo. Chết tiệt, nếu anh có giáo viên trông giống cô, có khi anh đã đến trường cấp ba cho rồi.
Lúc này cô đang nhìn anh với sự thận trọng trong ánh mắt, như thể anh là quả bom hẹn giờ, sẵn sàng nổ tung bất cứ lúc nào.
“Đại úy,” Thomas lặp lại. “Chú có hàm cấp bậc chứ?”
“Không, tôi không phải là cảnh sát,” Frisco nói, rời mắt khỏi Mia để liếc nhìn thằng nhóc. “Tôi thuộc Hải quân…” anh khựng lại, rồi lắc đầu, nhắm mắt một chốc. “Tôi đã từng thuộc Hải quân.”
Thomas cố ý khoanh tay và nhét hai bàn tay xuống dưới để chắc rằng Frisco biết cậu không chú ý tới đôi tay rung động.
“Chú Đại úy là lính SEAL,” Mia bảo Thomas. “Đó là một nhánh của lực lượng đặc biệt – ”
“Em biết SEAL là gì,” thằng nhóc ngắt lời. Cậu lướt đôi mắt soi mói hoài nghi qua Frisco. “Một trong những quái vật kinh dị đó đã cưỡi sóng và đâm thuyền cao su của họ vào khu đá phía dưới một khách sạn ở Coronado. Chú đã từng làm thế chưa?”
Mia cũng đang nhìn anh. Cô thật xinh đẹp, chết tiệt. Và mỗi lần cô nhìn anh, mỗi lần mắt họ gặp nhau, Frisco đều cảm thấy cái tát rất mạnh của sự hấp dẫn giới tính giữa họ. Thật là buồn cười. Ngoại trừ khuôn mặt người mẫu đẹp kỳ lạ và cơ thể gọn gàng, khỏe khoắn, mọi thứ về người phụ nữ này đều khiến anh tức tối. Anh không muốn một người hàng xóm thóc mách chõ mũi vào cuộc đời anh. Anh không cần một người hăng hái giúp đỡ nhào trước mặt anh và nhắc nhở anh liên tục về những hạn chế của mình. Anh không có hứng với một kiểu cô nàng hàng xóm tươi tắn, cực kỳ hào hứng, trồng hoa, phản đối quân đội, không bị dọa dẫm.
Nhưng mỗi lần nhìn đôi mắt nâu lục của cô, anh lại cảm thấy sự hấp dẫn thể xác dâng tràn không thể phủ nhận. Về mặt ý thức, có thể là anh không muốn gì hơn là tránh khỏi cô, nhưng về mặt thể xác… Ha, cơ thể anh có vể có vấn đề khác. Một cái trong đó bao gồm hình ảnh ánh trăng mờ mờ trên làn da nâu sáng mượt mà, mái tóc sẫm dài kéo qua mặt anh, qua ngực anh và xuống bên dưới.
Frisco ráng cười, tự hỏi liệu lúc này cô có thể đọc tâm trí anh không. Anh không rời mắt khỏi cô, thậm chí khi trả lời câu hỏi của Thomas. “Nó được gọi là đá chuyển tải,” anh nói, “và, phải. Chú đã làm thế trong thời gian đào tạo.”
Cô không đỏ mặt. Cô không rời mắt khỏi anh. Cô chỉ điềm tĩnh nhìn lại anh, một chân mày hơi nhướng. Frisco có cảm giác rằng cô thật sự biết chính xác anh đang nghĩ gì. Điên rồ. Tối qua cô không nói hẳn những lời đó, nhưng chúng dội lại trong đầu anh rõ rệt như thể cô đã nói.
Thế cũng tốt. Anh đang có phản ứng tình dục nguyên sơ với cô, nhưng cô không phải là loại người đơn giản. Anh không thể tưởng tượng cô leo lên giường anh và rồi chia tay trước bình minh, không nói một lời, chỉ chia sẻ khoái lạc tuyệt vời. Không, một khi cô lên giường anh, cô sẽ không bao giờ đi. Cô sẽ viết chữ “bạn gái” lên mình, và đó là điều cuối cùng anh cần. Cô sẽ làm đầy căn hộ của anh với hoa từ vườn của cô, trò chuyện không ngừng và viết những mẩu giấy nhắn với hình mặt cười. Cô sẽ đòi hỏi những nụ hôn dịu dàng, phòng tắm sạch sẽ, những tâm sự thành thực và sự quan tâm thật lòng trong cuộc sống của cô.
Làm sao anh có thể bắt đầu quan tâm đến cuộc sống của cô, khi mà anh thậm chí không thể tập hợp được sự hăng hái nhỏ nhất với cuộc sống của chính mình?
Nhưng anh đang đi xa vấn đề rồi. Anh đang cho rằng trước tiên anh không có rắc rối gì để đưa cô lên giường. Năm năm trước thì đúng, nhưng giờ đây anh không còn là một chiến lợi phẩm nữa. Không đời nào một cô gái như Mia lại muốn đèo bòng với một gã thậm chí đi lại còn khó khăn.
Điên rồ. Frisco nhìn ra mặt biển xanh tít tắp, cảm thấy đôi mắt mình cháy bỏng từ cái nhìn trừng trừng giận dữ.
“Một lính SEAL sẽ làm gì với một đứa trẻ không biết bơi?” Thomas hỏi. Hầu hết cơn giận dữ đã đi khỏi ánh mắt cậu, để lại đằng sau sự giễu cợt và thận trọng có vẻ già dặn khiến cậu trông như nhiều tuổi hơn. Cậu ta có những vết sẹo trên mặt, một cái cắt đôi một bên mày, một cái khác trên gò má cao, kiên quyết. Cái đó, kết hợp với sự thật rằng mũi cậu đã bị vỡ hơn một lần, khiến cho cậu mang vẻ trận mạc, góp phần xóa thêm sự trẻ nít nơi cậu. Nhưng ngoại trừ vài từ lóng thêm vào, Thomas không nói ngôn ngữ đường phố. Cậu ta không có sự phân biệt dễ thấy của loại nào, và Frisco tự hỏi không biết cậu ta đã luyện tập khó khăn ra sao để xóa đi sự ràng buộc cá biệt với quá khứ và cha mẹ như cậu ta đã có.
“Natasha là cháu của đại úy,” Mia giải thích. “Cô bé sẽ ở với anh ấy trong vài tuần. Cô bé vừa đến hôm nay.”
“Từ Sao hỏa, đúng không?” Thomas nhìn xuống dưới bàn và nhăn mặt với Natasha.
Cô bé khúc khích. “Thomas nghĩ cháu đến từ Sao hỏa bởi vì cháu không biết nước đó là gì.” Natasha trượt bằng bụng khỏi gầm bàn. Cát vương trên quần áo con bé, và Frisco nhận ra con bé bị ướt.
“Cô bé đến từ Sao hỏa là người duy nhất anh có thể nghĩ rằng chưa từng nhìn thấy biển trước đây,” Thomas nói. “Em ấy thậm chí còn không biết là trẻ con không nên xuống nước một mình.”
Mia nhìn thấy vô số cảm xúc trên gương mặt Alan Francisco. Hôm nay cờ cứu hộ ở ngoài, dấu hiệu của sóng ngược mạnh và dòng chảy nguy hiểm. Cô thấy anh nhìn Thomas và xác nhận sự thực rằng quần jean của thằng nhóc bị ướt tới gối.
“Cậu đã đi theo con bé,” anh nói, giọng trầm của anh lúc này còn khó nhận biết hơn.
Thomas hờ hững. “Cháu cũng có một đứa cháu năm tuổi.”
Francisco kéo mình dậy bằng cây ba toong một cách đau đớn. Anh giơ tay cho Thomas. “Cảm ơn, anh bạn. Chú xin lỗi về chuyện lúc nãy. Chú… còn quá mới với vấn đề trẻ con.”
Mia nghẹn thở. Cô biết Thomas quá rõ, và nếu cậu quyết định rằng Alan Francisco là kẻ thù, cậu sẽ không đời nào bắt tay anh.
Nhưng Thomas chỉ do dự một thoáng trước khi nắm lấy tay người đàn ông lớn hơn.
Một lần nữa, một cơn lốc xúc cảm nhá qua đôi mắt Francisco, và một lần nữa anh cố gắng ẩn giấu tất cả. Nhẹ nhõm. Hàm ơn. Nỗi buồn. Luôn luôn có nỗi buồn và luôn luôn có hổ thẹn. Nhưng tất cả chúng đều đi thậm chí còn trước khi chúng đến. Khi Alan Francisco cố gắng ẩn giấu cảm xúc của mình, anh thành công, nhét chúng gọn gàng vào phía sau sự giận dữ không ngừng sôi sục trong anh.
Anh đã dùng sự giận dữ để ẩn giấu mọi thứ rất tốt – mọi thứ ngoại trừ sự hấp dẫn tình dục bảy-ngàn-độ-hạt-nhân anh cảm thấy nơi cô. Cái đó anh đặt nổi hoàn toàn với đèn neon và biển quảng cáo một-triệu-đô-mỗi-phút.
Khuây khỏa làm sao, đêm qua khi anh nói về chuyện muốn cô chia sẻ giường với anh, cô đã nghĩ đơn giản là anh muốn làm cô sợ.
Cô sai cực kỳ. Cái cách anh nhìn cô chỉ vài phút trước gần như thổi chân mày cô nhướng lên.
Và điều thật sự ngu ngốc là ý nghĩ có mối quan hệ thể xác với người đàn ông này không khiến cô chạy vào căn hộ của mình với cái chốt cửa nặng nề mà cô đã gắn trên cửa. Cô không thể tìm ra tại sao. Đại úy Alan Francisco là một phiên bản đời thật của G.I.Joe, anh chắc chắn là một người sô-vanh, anh uống quá nhiều đến nỗi trông anh như quỷ giữa trưa một ngày làm việc và anh mang một mảnh vỡ dường như thường trực trên vai. Vậy mà với lý do kỳ quái nào đó, Mia chẳng chút khó khăn khi tưởng tượng cô kéo anh vào phòng ngủ của mình và cùng nhau tan chảy trên giường cô.
Khuôn mặt đẹp trai, đường nét thô nhám và thân thể vạm vỡ cứng chắc hấp dẫn của anh chả có nghĩa lý gì. À, ừ thì, được rồi, cô không hoàn toàn chân thật với mình. Ít nhất hơi có chút gì đó. Đấy là sự thật – sự thật rằng anh chàng trông như thể có từng khúc cơ rõ rệt chẳng có điều gì khiến cô chú ý. Và chú ý, chú ý và chú ý.
Nhưng cho dù cô cố gắng, biểu hiện dịu dàng trong đôi mắt khi anh trò chuyện với Natasha và nỗ lực vui đùa khiến anh đau đớn khi anh mỉm cười với đứa bé làm cho cô không thể chối từ. Cô là người say mê lòng tốt, và cô cho rằng bên dưới lớp vỏ cứng ngoài đầy giận dữ chua cay, và bất chấp lời lẽ thô lỗ và thái độ cộc cằn đôi khi anh sử dụng, ẩn núp một tâm hồn ân cần nhất.
“Đây là thỏa thuận về bãi biển,” Alan Francisco nói với cháu mình. “Cháu không bao giờ được xuống đây mà không có người lớn đi kèm, không bao giờ xuống nước một mình.”
“Thomas đã nói thế,” Tasha bảo anh. “Anh ấy bảo cháu có thể chết duối.”
“Thomas đúng.” Francisco nói với con bé.
“Chết duối là gì ạ?”
“Chết đuối,” anh chỉnh lời nó. “Cháu đã bao giờ thử thở dưới nước chưa?”
Tash lắc đầu, và những lọn tóc đỏ lắc lư.
“Ầy, đừng có thử. Con người không thể thở dưới nước được. Chỉ cá mới có thể. Và như cậu thấy trông cháu không giống một con cá đâu.”
Cô bé khúc khích, nhưng vẫn kiên trì. “Chết duối là sao ạ?”
Mia khoanh tay, tự hỏi liệu Francisco có lảng sang chủ đề khác lần nữa, hay anh sẽ tiếp tục và nói chuyện về cái chết với Natasha.
“À,” anh nói chậm rãi. “nếu ai đó xuống nước mà họ không biết bơi, hoặc họ bị thương, hoặc sóng quá cao, khi đó nước có thể cao quá đầu họ. Rồi họ không thở được. Bình thường thì nước cao quá đầu cũng chẳng xá gì. Cháu có thể nhịn thở. Và rồi cháu sẽ bơi lên mặt nước, ló mũi và miệng ra rồi hít thở khí trời. Nhưng như cậu nói, có thể người này không biết bơi, hoặc có thể chân họ bị chuột rút, hoặc dòng nước quá dữ dội làm cho họ không thể hít không khí. Và nếu không có không khí để thở… ừm, họ sẽ chết. Họ chết đuối. Người ta cần hít thở khí trời để sống.”
Natasha nhìn chăm chăm không chớp mắt vào cậu mình, đầu cô bé khẽ nghiêng sang một bên. “Cháu không biết bơi,” cuối cùng cô bé nói.
“Và cậu sẽ dạy cháu,” Francisco nói không do dự. “Mọi người nên biết bơi. Nhưng kể cả khi cháu biết bơi, cháu vẫn sẽ không bơi một mình. Nếu cháu bị đau, cháu đã có một người bạn sẽ cứu cháu khỏi chết đuối. Thậm chí trong lực lượng SEAL bọn cậu cũng không bơi một mình. Bọn cậu có một thứ gọi là bạn cùng bơi – một người bạn trông chừng cho cháu, và cháu cũng trông chừng cho người đó. Cháu và cậu, Tash, trong vài tuần tới, chúng ta sẽ là bạn cùng bơi, được không?”
“Em sắp đi, cô S. Em không muốn đi làm trễ.”
Mia quay sang Thomas, vui mừng vì cậu đã phá vỡ trạng thái mơ màng của cô. Cô đang đứng như một kẻ khờ, đăm đăm nhìn Alan Francisco, bị mê hoặc bởi cuộc chuyện trò của anh với đứa cháu. “Cẩn thận,” cô bảo cậu.
“Em biết.”
Natasha cúi người trên cát và bắt đầu đẩy một cái que kem cũ xung quanh như thể nó là một chiếc ô tô. Thomas nghiêng người và nghịch tóc con bé. “Gặp em sau nhé, cô bé Sao hỏa.” Cậu gật đầu với Francisco. “Đại úy.”
Người lính SEAL kéo mình dậy khỏi chiếc ghế dài. “Gọi chú là Frisco. Và cảm ơn lần nữa, anh bạn.”
Thomas gật đầu cái nữa rồi đi.
“Cậu ấy làm việc bán thời gian như một bảo vệ ở trường đại học,” Mia bảo Francisco. “Nhờ vậy cậu ấy có thể học dự thính các khóa đại học vào thời gian rảnh – điều vốn không tồn tại vì cậu ấy cũng làm việc cả ngày như một thợ làm vườn phụ ở Coronado.”
Anh lại đang nhìn cô, lần này đôi mắt xanh thép của anh không thể đọc được. Anh không bảo cô có thể gọi anh là Frisco. Có lẽ đó là vấn đề của đàn ông. Có lẽ lính SEAL không cho phép phụ nữ gọi họ bằng biệt danh. Hoặc có lẽ vì lý do cá nhân hơn thế. Có lẽ Alan Francisco không muốn cô là bạn. Anh đã ngụ ý quá rõ hồi tối qua.
Mia nhìn lại xe mình, vẫn đang nằm giữa bãi đậu xe. “A,” cô nói, cảm thấy lúng túng lạ lùng. Cô chẳng có vấn đề gì trong việc giữ mình với người đàn ông này khi anh quá dữ dội hay hành động thô lỗ. Nhưng khi anh đơn giản nhìn cô chòng chọc như thế này, không chút biểu cảm nào ngoài đường nét lờ mờ của nỗi giận dữ thường trực trên mặt anh, cô lại cảm thấy mất thăng bằng và không thoải mái, như một cô gái còn đi học trước đám đông không thích thú. “Tôi mừng là chúng ta đã tìm thấy – anh đã tìm thấy Natasha…” Cô liếc nhìn chiếc xe lần nữa, nhằm thoát khỏi cái nhìn chăm chú của anh hơn là để đảm bảo rằng nó vẫn ở đó. “Tôi cho anh quá giang về nhà nhé?”
Frisco lắc đầu. “Không, cảm ơn.”
“Tôi có thể chỉnh lại ghế, để xem tôi có thể làm nó dễ chịu hơn cho anh – ”
“Không, chúng tôi sẽ đi mua sắm.”
“Nhưng Natasha ướt hết rồi.”
“Con bé sẽ khô. Ngoài ra, tôi có thể luyện tập.”
Luyện tập? Anh đùa chăng? “Điều anh có thể làm là một hai tuần cho chân nghỉ, ở trên giường.”
Và thế là, anh dường như sống động, miệng anh nhăn lại trong nụ cười nửa miệng mỉa mai. Đôi mắt anh lập lòe bởi sức nóng và anh hạ giọng, cúi xuống nói vào tai cô. “Cô đang tình nguyện giữ tôi ở đó hả? Tôi biết sớm muộn gì cô cũng đổi ý.”
Anh biết cô không có ý đó. Anh chỉ nói thế để khiến cô bối rối và chọc tức cô. Mia không cho phép mình để anh biết rằng lời anh nói chọc tức cô ra sao. Thay vì vậy, cô bước lại gần hơn, ngước nhìn anh, đặt cái nhìn nấn ná lên miệng anh trước khi gặp mắt anh, cố ý cho anh băn khoăn, và bắt anh lúng túng trước lúc cô giáng đòn tấn công của mình.
Nhưng cô không giáng được gì cả khi cô nhìn vào mắt anh. Nụ cười hiểu biết của anh nhạt dần, chỉ để lại sức nóng phía sau. Nó khuếch đại, nhân lên nhiều lần, tăng theo hàm số mũ khi ánh mắt họ khóa vào nhau, đốt cháy cô tới tận tâm hồn. Cô biết rằng anh có thể trông thấy nhiều hơn là nỗi khao khát của anh phản chiếu trong đôi mắt cô, và cô biết không chút hồ nghi rằng cô đã đi quá xa. Ngọn lửa đang cháy bùng giữa họ không chỉ là của anh.
Mặt trời đang phủ xuống họ và miệng cô khô khốc. Cô ráng nuốt xuống, ráng làm ẩm đôi môi khô nẻ, ráng đi khỏi. Nhưng cô không thể chuyển động.
Anh chậm rãi với tay ra. Cô thấy nó đang tới – anh sẽ chạm vào cô, kéo cô sát lại gần những bắp cơ cứng chắc nơi ngực anh và bao phủ miệng cô bằng miệng anh trong nụ hôn cháy bỏng, làm tan chảy hạt nhân và khiến con tim ngừng đập.
Nhưng anh chỉ chạm khẽ vào cô, lần theo con đường của một giọt mồ hôi đã vạch xuống từ tai cô, kéo xuống cổ, chạy qua xương cổ trước khi biến mất dưới làn áo. Anh chạm vào cô dịu dàng, chỉ với một ngón tay, nhưng theo nhiều cách nó còn gợi cảm hơn, khuấy động hơn một nụ hôn rất nhiều.
Thế giới tưởng như quay tròn và Mia gần như với tới anh. Nhưng sự minh mẫn trở về, ơn Chúa, và cô lùi lại.
“Khi tôi đổi ý,” cô nói, giọng cô chỉ lớn hơn một tiếng thầm thì. “đó sẽ là một ngày tháng bảy lạnh lẽo.”
Cô nhấc đôi chân đang run rẩy thực sự – run rẩy – và hướng tới chỗ chiếc xe. Anh không đi theo, nhưng khi cô vào trong xe và lái đi, cô có thể thấy anh qua tấm gương hậu, vẫn đang nhìn cô.
Cô có thuyết phục được anh không? Khó tin lắm. Thậm chí cô không chắc đã thuyết phục được mình nữa là.