Giở trò xong kể khổ, giọng điệu của Lâm Hoài Hạ trở nên đáng thương.
“Bà nghĩ mà xem, bây giờ ngoại trừ nông thôn còn vài người lớn tuổi thờ Táo quân ra, làm gì còn ai quan tâm đến các người, gia tăng tín đồ khó khăn biết bao.”
“Thế kỷ 21 rồi, các người cũng phải theo kịp thời đại. Các người còn không trả lương cho cháu, vậy chúng ta không phải quan hệ thuê làm, mà là đối tác bình đẳng, cháu đã thể hiện thành ý rồi, có phải bà cũng nên thể hiện một chút không.”
Cuối cùng là thu hút hảo cảm.
“Để có một triệu fan hâm mộ không phải dễ, lúc trước cháu đã cho bà xem rất nhiều video ẩm thực, bà thấy đấy, người ta đăng hàng chục video cũng chưa chắc được 10.000 fan, nếu bà rời bỏ cháu, muốn tìm một người tương tự hợp tác cũng khó.”
“Bà xem bà xấu tính như vậy, cho dù tìm được người tin tưởng, sẵn sàng hợp tác, chắc chắn hai ba ngày cũng bị bà chọc giận mà bỏ đi, có ít người tốt tính như cháu lắm.”
“Bà nói muốn ăn thịt, trưa nay cháu cũng nấu thịt gà cho bà ăn, bà xem cháu tốt với bà như thế.”
Hina
“…”
Lâm Hoài Hạ nói hết những gì có thể nói, mèo nhỏ nhịn hồi lâu mới nói được một câu: “Để ta hỏi một chút.”
Lâm Hoài Hạ hài lòng gật đầu: “Đừng nằm trong tro bếp, tự đi ra phủi tro đi.”
Thương lượng điều kiện với bà cụ xong, hôm nay cô chẳng muốn làm gì nữa, nhàn nhã ngồi khoanh chân trên ghế sofa trong phòng khách lướt điện thoại.
Lâm Hoài Hạ vừa rời đi, cửa phòng bếp khép lại, trên người mèo con lóe lên một luồng ánh sáng trắng, mèo con bối rối mở to mắt, ngoan ngoãn kêu meo meo một tiếng.
Lúc này, tượng Táo quân trên tường sáng đến mức như được thêm hiệu ứng đặc biệt.
Buổi tối, sau khi nhìn qua hậu trường nền tảng, cô đặt điện thoại xuống chuẩn bị đi ngủ, vừa nhắm mắt lại, đầu óc chợt ấm áp như đang ngâm mình trong suối nước nóng vào mùa đông.
Lâm Hoài Hạ mở mắt nhìn vào khoảng không, trước mắt là một mảnh đất vàng óng ánh, giống như nông trại không gian cô từng chơi trước đây, một mảnh đất vàng hình vuông.
Không gian nông trại trong game, sau khi mở được một mảnh đất, phải làm nhiệm vụ mới có thể chuyển từ đất đỏ sang đất đen, từ đất đen sang đất vàng, cô một bước đã nhảy vọt mấy cấp.
Lâm Hoài Hạ đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, trời ạ, muốn vào nhưng không vào được, cô cứ tưởng sẽ vào được.
Mèo con nhảy lên giường: “Cơ thể
phàm nhân của cô đương nhiên không vào được, nhưng linh hồn của cô có thể vào trồng trọt thu hoạch đồ ăn.”
Lâm Hoài Hạ đen mặt: “Hồn mà rời xác thì cháu c.h.ế.t luôn à.”
“Cái rắm, linh hồn cô vào linh điền chứ không phải đến địa phủ, sẽ chỉ có tác dụng nuôi dưỡng linh hồn cô thôi.”
Bà cụ cảm thấy mình đã làm được một việc lớn, thế là lại kiêu ngạo, nói to hơn: “Nếu ngày nào cô cũng chăm chỉ vào trong linh điền, vậy từ giờ đến c.h.ế.t chắc chắn sẽ không gặp phải tai họa bệnh tật gì.”
“Nghe hay vậy.”
Lâm Hoài Hạ băn khoăn trong lòng, vậy tức là cũng có địa phủ? Cô có được cơ hội này là do công đức tích lũy từ kiếp trước? Nếu không sao cô lại là người được chọn?
Cô đã hỏi nhiều lần nhưng bà cụ chưa từng tiết lộ lý do chọn cô.
Lúc nãy cô nói lời lẽ chính trực, nhưng trong lòng cô biết rõ, cô chỉ đang qua mặt bà cụ mà thôi, có cơ hội làm việc nhận linh điền tốt nhỉ thế, ai mà chẳng đồng ý.
Nghĩ mãi vẫn không hiểu, thôi không nghĩ nữa.
Cô kích động đến mức không ngủ được, đứng dậy đi vào bếp lục lọi, tìm thấy một gốc rau xanh trong thùng rác, bên trên vẫn còn dính bùn đất.
Nghĩ đến quả táo ăn buổi sáng, cô lại chạy ra phòng khách, tìm thấy lõi táo trong thùng rác.