Từ Thanh Trúc làm xong việc rời đi, bà Táo một cước đá bay thức ăn cho mèo, vội vã nói: “Cháo rau xanh của ta đâu, bánh bao của ta đâu, cải ướp dầu ớt của ta đâu?”
“Mèo thì ăn cải ướp làm gì, ăn cháo rau xanh thôi.”
“Nói bậy, cái gì trồng trong linh điền ta cũng ăn được.”
Cho dù bà cụ có gọi thế nào cô cũng không cho, ngoan ngoãn mà húp cháo đi.
Từ Thanh Trúc ăn rất tốt, nhưng sau khi ăn hai cái bánh bao, dưới bụng đã no một nửa. Nồi cháo lớn kia anh ấy không ăn quá nhiều, vẫn để lại một ít phần mèo con.
Từ Thanh Trúc về nhà, bỏ cải ướp và bánh bao vào trong bếp, sau đó trở về phòng nằm, vội vàng mở nền tảng ra.
“Ha ha ha, chị chủ A đăng rau xanh, mọi người mau tới xem!”
“Nhìn cây rau này lớn quá, màu xanh khoẻ mạnh, sinh thái hữu cơ.”
“Má ơi, bà chủ A có dầu ớt tinh túy, đây chắc chắn là của Tứ Xuyên.”
“Sao cô lại nói thế, Quý Châu chúng tôi không đồng ý.”
“Trùng Khánh ăn ngon miệng nói một câu, loại dầu ớt này nhìn rất ngon, nhưng vị tê cay lại không đủ.”
“Tôi không quan tâm, tôi thấy ngon, mắt tôi bảo đây chính là loại dầu ớt ngon nhất.”
“Món cải ướp dầu ớt này đỉnh thật!”
“Thắc mắc cái bánh bao xanh mơn mởn này có ngon không?”
Hina
“Sốc! Măng mùa đông kết hợp với thịt khô sao lại không ngon?”
“Một bàn cháo loãng với đồ ăn kèm này, muốn g.i.ế.c người sao.”
“Ha ha ha, đêm hôm khuya khoắt gọi một phần ăn sáng cũng được.”
“Tôi cũng gọi, đêm khuya ăn cháo, càng ăn càng nhiều!”
“Yo yo yo, rap thôi!”
“Tay của chị gái vẫn đẹp như vậy!”
“Ai đứng sau máy quay thế, có phải vừa quay vừa chảy nước miếng không?”
“GIF mèo tò mò chớp mắt.”
Vừa xem video vừa nghĩ đến đồ ăn tối nay, trong lòng Từ Thanh Trúc điên cuồng gật đầu, quá thèm.
Từ Thanh Trúc bên này lướt bình luận quên cả trời đất, trong phòng khách nhà họ Lâm bên cạnh, bà Táo ấn măng cụt mèo vào iPad, cũng đang lướt video. Làm mới một lần liền thấy số lượng người hâm mộ và lượt xem tăng lên đều đặn.
Không có gì ngạc nhiên khi video này nhanh chóng trở nên phổ biến, số liệu cũng tăng nhanh hơn.
Bà ấy như thấy mình được thăng chức tăng lương, thay đổi cơ thể từ đất sét thành vàng, đạt đến vị trí công việc đỉnh cao của thần linh.
Lâm Hoài Hạ vừa trồng rau trong linh điền xong, cầm một quả táo đi ra thì bị tiếng cười kỳ lạ bên ngoài dọa sợ nổi da gà.
“Tiếng cười quỷ dị gì thế?”
Cô lặng lẽ mở hé cửa, mẹ ơi, hù c.h.ế.t cô rồi, hoá ra mèo cười lên có tiếng như vậy?
Răng rắc một tiếng, cắn một miếng táo, đúng thật, đây là quả táo thần tiên cô chưa từng được ăn trong đời.
Tiếng răng rắc vang lên không ngừng, ăn táo xong cô vội vàng đi đến phòng để đồ tìm giỏ tre, hái táo trước để không lỡ thời gian ra hoa kết trái ngày mai.
Kéo giỏ tre vào không gian, cô chân trần trèo lên cây, một lúc sau đã hái được năm giỏ táo.
Linh điền hơi khác ngày hôm qua, khu vực xung quanh linh điền vốn chỉ đủ chỗ đứng, hôm nay đã rộng hơn một chút, có thể đặt được giỏ tre xuống.
Để giữ độ tươi, cô vẫn không chuyển táo ra ngoài.
Cô lại cầm một quả táo nữa cắn răng rắc.
Bà cụ phát hiện ra quả táo, kêu meo meo cũng muốn ăn, cô hào phóng cho một quả.
Quả táo căng tròn lăn vòng dưới chân mèo con, cắn xuống một cái, hai chiếc răng nanh của con mèo cứ như vậy cắm trên quả táo. Rút răng ra, để lại hai lỗ nhỏ trên quả táo.
Quá khó khăn!
Con mèo nhỏ xoay mông, quay lưng về phía cô.
Lâm Hoài Hạ thấy vậy cất tiếng cười to.