Dục Tiên Đồ - Mạc Mạc Tâm

Chương 9: Chó điên (Hơi H)


Sở Nhược Đình vuốt ve nhẫn trữ vật ngọc bích, suy nghĩ nên làm như thế nào ở yến hội Linh Quả để có thể khiến Vương Cẩn và Kiều Kiều thất bại thảm hại.

Nàng biết, một khi truyền sự việc lần này ra, Thanh Kiếm Tông sẽ xuống dốc không phanh.

Thanh Kiếm Tông có thể trở thành đệ nhất môn phái ở Ba Thục không thể không kể đến công của nguyên trưởng lão là cha mẹ Sở Nhược Đình. Tông môn có thể to lớn như ngày hôm nay là nhờ tâm huyết suốt bao nhiêu năm của hai người.

Nhưng Sở Nhược Đình không thể mềm lòng.

Cống hiến của cha mẹ dành cho Thanh Kiếm Tông, Vương Cẩn và Kiều Kiều chưa từng để tâm tới.

Nếu đôi gian phu dâm phụ đã không thèm để ý vậy thì cứ huỷ hoại nó đi.

Việc cấp bách bây giờ là Sở Nhược Đình phải nắm chắc thời gian tu luyện để nâng cao tu vi. Vừa mới đột phá Trúc Cơ, Sở Nhược Đình cần phải bế quan củng cố. Nàng nhanh chóng trở về động phủ, phát hiện cấm chế nàng đặt ở cửa động đã bị phá vỡ, trong không khí còn sót lại một sợi khí tức xa lạ.

Chuông cảnh báo trong lòng Sở Nhược Đình vang lên, nàng còn chưa kịp phản ứng thì trước mắt bỗng xuất hiện một bóng đen thấp thoáng, cảm giác đau nhức từ đầu vai truyền đến.

Nàng mất khống chế lui về phía sau hai bước, ôm lấy bả vai lăn một vòng trên đất. Cổ họng tanh ngọt, máu tươi từ khóe miệng trào ra.

Sở Nhược Đình cắn chặt răng, ngẩng đầu ngước nhìn người đang bước tới.

Dưới ánh trăng thanh lãnh, bóng dáng một thiếu niên gầy ốm chậm rãi nhảy ra từ bên cửa sổ. Hắn mặc một bộ trang phục gọn gàng, khỏe khoắn màu xanh đen, bên hông treo vài túi trữ vật lớn nhỏ khác nhau, eo nhỏ chân dài. Tóc đuôi ngựa cột cao, hai bên sườn mặt thả suống vài lọn tóc mai, tướng mạo tuấn lãng, đáng tiếc ánh mắt quá âm ngoan xảo quyệt, khóe miệng luôn mang theo nụ cười lạnh, nhìn qua có vẻ không dễ chọc vào.

Hắn sửa sang lại mũi tên giấu trong cổ tay trái, từ trên cao quét mắt xuống Sở Nhược Đình đang nằm trên mặt đất, hỏi: “Ngươi chính là kẻ hay trêu chọc Kiều tỷ tỷ của ta?”

Sở Nhược Đình nhíu mày.

Thằng nhãi Tạ Tố Tinh này quả nhiên tới tìm nàng để gây phiền toái!

Sở Nhược Đình nhìn không thấu tu vi của Tạ Tố Tinh, nàng thầm ước tính, có lẽ Tạ Tố Tinh sắp đến kỳ Kết Đan.

Nàng không dám cùng tên chó điên này cứng đối cứng, thoáng trầm mặc giả vờ tỏ ra không hiểu, “Ngươi là ai? Kiều tỷ tỷ của ngươi là người nào?”

“Ta là ai không quan trọng.” Tạ Tố Tinh nhếch miệng cười, lộ ra hai chiếc răng nanh đáng yêu, “Dù sao hôm nay ngươi cũng phải chết ——”

Chó điên chưa bao giờ nói đạo lý khi hành động, vừa dứt lời, năm ngón tay Tạ Tố Tinh lập tức vươn tới chộp lấy cổ Sở Nhược Đình.

Cũng may Sở Nhược Đình đã sớm chuẩn bị, nhanh chóng lăn một vòng ngay tại chỗ, rút roi Thương Vân ra, gần như dung toàn bộ mười phần công lực vung roi, cả động phủ ầm ầm chấn động. Nhưng chút uy lực này chẳng là gì đối với Tạ Tố Tinh, hắn giơ tay tạo pháp ấn ngăn chặn đòn công kích, thân hình linh hoạt uyển chuyển bật lại tấn công Sở Nhược Đình.

Sở Nhược Đình vội vàng vung roi, miễn cưỡng đánh trúng ba chiêu, nhưng vẫn bị Tạ Tố Tinh bóp cổ, nhắc cả người lên.

Nàng dùng sức bẻ tay Tạ Tố Tinh, nhưng lại bị tu vi áp chế, sức lực chỉ như châu chấu đá xe.

Đây chính là hiện thực tàn khốc của tu chân giới, dù là nam hay nữ, chỉ có cường giả vi tôn!

Sở Nhược Đình nhìn chằm chằm thiếu niên tuấn tiếu nhưng sắc mặt lại tái trước mắt, tuy hận tới cực điểm, nhưng vẫn phải rơi lệ tỏ ra yếu thế. Nàng nói không thành tiếng: “…… Vị đạo hữu này, ngươi với ta…… Không thù cũng chẳng oán…… Cho dù phải chết, ta cũng muốn chết một cách minh bạch.”

“Cũng phải.” Tạ Tố Tinh “Ồ” một tiếng, quả nhiên lực đạo đã được buông lỏng đôi chút.

Sở Nhược Đình như cá mắc cạn, hô hấp dồn dập.

Tạ Tố Tinh nói: “Kiều tỷ tỷ là ân nhân cứu mạng của ta, nhưng ngươi lại nơi nơi chốn chốn gây phiền toái cho nàng ấy. Vào năm mười hai tuổi, nàng bị ngươi dùng roi đánh vào bả vai; mười bốn tuổi bị ngươi tát hai bạt tai; mười lăm tuổi bị ngươi mắng khóc; nắm mười sáu tuổi……”

Sở Nhược Đình không thèm quan tâm hắn đã nói những gì, nàng đang suy tính trong đầu xem làm thế nào để bảo toàn được mạng sống trước tên Tạ Tố Tinh này.

Đời trước, nàng tu luyện không đủ nỗ lực, hay bám lấy Tuân Từ và các sư huynh đệ khác, rất nhiều lần Tạ Tố Tinh muốn ám sát nhưng đã bị sư huynh đệ ngăn trở. Sau đó, nàng cũng được Vương Cẩn trợ giúp hai lần.

Nhưng hiện tại, nàng chỉ có thể dựa vào chính mình.

“…… Không biết ngươi đã khiến Kiều tỷ tỷ khóc bao nhiêu lần.” Tạ Tố Tinh cố ý cau mày, “Cho nên, để ngươi về sau không thể bắt nạt Kiều tỷ tỷ nữa, ta phải giết chết ngươi trước.”

Giết một người từ miệng hắn nói ra cứ như chỉ đơn giản là bứt bỏ một ngọn cỏ.

Sở Nhược Đình ớn lạnh.

Nàng âm thầm vận công mục thứ tư trong quyển thứ nhất của 《 mị thánh quyết 》, con ngươi như ngậm nước nhìn chăm chú đồng tử đen nhánh của thiếu niên, ôn nhu nói: “Đạo hữu, trước đây ta có lỗi với Kiều sư muội, ta đã biết sai rồi…… Ta trúng phải kịch độc cũng không sống được bao lâu nữa, nên ngươi cũng không cần động thủ, ta chỉ sống thêm được mấy ngày nữa thôi.”

Tạ Tố Tinh nhíu mày: “Ngươi trúng phải độc gì?”

Sở Nhược Đình thuận miệng nói bừa: “Độc Linh Hoa.” Để khiến Tạ Tố Tinh thực sự tin tưởng, nàng giải thích thêm, “Ta từng mất tích bảy ngày khi tới huyền Hoa Sơn là bởi vì trúng độc hôn nên mê bất tỉnh. Ngươi tùy tiện hỏi thăm một chút sẽ rõ, người trong tông môn đều biết chuyện này, ta tuyệt đối không dám lừa gạt đạo hữu.”

Tạ Tố Tinh cũng từng nghe nói qua về độc Linh Hoa.

Người bị trúng độc nhìn bên ngoài sẽ không xuất hiện triệu chứng dị thường, nhưng thực tế cơ thể sẽ dần dần bị nứt vỡ, thối rữa, phải chịu đủ loại tra tấn mà không có thuốc nào cứu được.

Tạ Tố Tinh nhìn đôi môi Sở Nhược Đình dần trở nên trắng bệch, thân thể cũng thực sự không tốt lắm. Hắn hỏi: “Hừ, Người làm thế nào để chứng minh được bản thân thực sự trúng độc Linh Hoa? Ta dựa vào cái gì để tin tưởng ngươi?”

Sở Nhược Đình nhắm mắt lại, kéo váy xuống, nàng cố nén cảm giác thẹn thùng, chỉ vào nhụy hoa bí ẩn, nghiêm túc lừa gạt thiếu niên: “Ngươi nhìn xem, mệnh căn tử của ta đang dần thối rữa rồi này.”

Tạ Tố Tinh ngạc nhiên.

Hắn buông lỏng cảnh giác, cong lưng, tò mò quan sát dưới háng Sở Nhược Đình.

Hai chân nàng vừa trắng lại vừa nhỏ nhắn, giữa chân là một vùng phình phình mềm mại như chiếc màn thầu trắng, không có lấy một cọng lông nào. côn th*t và túi trứng nào, chỉ có một khe thịt phấn nộn cùng một viên hoa hạch.

Tạ Tố Tinh kinh ngạc: “Ài? Ngươi trúng độc thật sao?”

Sở Nhược Đình kẹp chặt hai chân, tiếp tục lừa hắn: “Đúng vậy. Miệng vết thương đau đớn khó nhịn, ngày đêm ta đều phải chịu đủ loại tra tấn.”

“Vậy ngươi đi tiểu như thế nào?”

“…… Nhịn!”

“Này cũng nhịn được á?”

“Vậy nên ta sắp chết rồi!” Nàng cắn cánh môi, nhắm hai mắt, bày ra biểu tình chuẩn bị anh dũng hy sinh, “Ngươi muốn giết cứ giết đi, coi như là giải thoát cho ta.”

“Hừ.” Tạ Tố Tinh ôm cánh tay, cười lạnh, “Ngươi đừng tưởng bở!”

Sở Nhược Đình nghe vậy, nội tâm nhẹ nhàng thở ra.

Cuốn《 Kiều Kiều tu chân ký 》 từng nói qua, Tạ Tố Tinh tuy rằng cố chấp một cách bất thường nhưng đối với chuyện nam nữ lại dốt đặc cán mai. Nàng được ăn cả ngã về không, xem ra đã đánh cuộc chính xác.

Còn đang mải nghĩ, hạ thân đột nhiên truyền đến một luống khí nóng. Nàng trợn mắt thấy Tạ Tố Tinh đang ngồi xổm xuống, dí sát sống mũi cao thẳng vào, khịt khịt ngửi nhụy hoa nàng như một con cún.

Hai má Sở Nhược Đình nóng lên, nhanh chóng lui về phía sau, kinh ngạc nói: “Ngươi làm gì vậy?”

Tạ Tố Tinh hoài nghi, chuyển tròng mắt: “Không phải là miệng vết thương sẽ bị hư thối sao? Vì sao nơi đó của ngươi không có mùi hôi thối.”

Ngược lại còn có một mùi thơm…… tinh tế khó tả.

Hắn ngẩng đầu: “Ngươi căng thẳng như thế làm gì? Chẳng lẽ ngươi đang gạt ta?”

Sở Nhược Đình giả vờ trấn định, “Ta không có.”

Khóe miệng Tạ Tố Tinh nhếch lên, tiến về phía trước: “Vậy ngươi đứng im đừng có nhúc nhích, để ta cẩn thận kiểm tra xem mới biết được ngươi có nói dối không.”

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận