Cô đá lung tung về phía sau , vật lộn cào cấu , vặn vẹo . Nhưng hắn khỏe hơn cô nhiều . Hai cánh tay hắn như muốn nghiền nát sườn cô .
– Vì chúa im đi và đứng yên .
Kerry rủ ra . Hóa ra kẻ bắt cóc cô là Linc .
Trong khi tức điên lên vì gã làm cho cô sợ muốn chết khiếp , cô lại lấy làm biết ơn vì chính gã là kẻ đang lôi cô vào sâu trong rừng và ra xa ngôi nhà chứ không phải một du kích .
– Ưm… ưm … ưm
– Im đi . Im .
Tiếng gã chỉ còn như một tiếng rít vào tai cô .
Rồi cô nhận ra những âm thanh khác , những âm thanh mà trước đó cô không để ý thấy , nhưng đó là những âm thanh quen thuộc và đáng sợ . Tiếng cừoi của một đám đàn ông , những âm thanh du dương và nhiều nhạc điệu trong câu chuyện bằng tiếng Tây Ban Nha , thỉnh thoảng đệm thêm những từ tục tỉu . Tiếng lanh canh của xoong nồi bằng nhôm và tiếng
lách cách của vủ khí chạm vào nhau .
Bọn lính đang hạ trại ở đâu đó gần đây .
Linc từ từ buông tay bịt miệng cô ra .Môi cô nhợt nhạt và đờ đẩn vì bị bịt chặt , nhưng cô cố mấp máy và không phát thành tiếng :
– Chúng là ai ?
– Tôi không chờ để hỏi .
– Ở đâu ?
– Trên bãi cỏ phía trước nhà .
Mắt cô mở to cảnh giác . Cô quay ngoắt lại và định chạy qua bụi cây . Linc vươn ngay tay ra nắm lấy chiếc áo sơ mi ướt đẩm của cô và kéo lại .
– Để tôi đi !
– Cô điên à ?
– Bọn trẻ .
– Chúng vẫn an tòan .
Trong khi trao đổi , gã lôi cô qua tán lá rậm rạp và tối om .
– Vào đây – Gã gạt những sợi dây leo nặng trĩu như một tấm màn nhung sang bên và sốt ruột ra hiệu cho cô chui vào
– Nhưng còn bọn trẻ con ?
– Tôi đã nói vơi cô rồi , chúng vẫn an tòan .
Khi thấy rỏ ràng là Kerry sắp sửa cải lại gã liền xòe tay ra và ấn đầu cô xuống . Hai đầu gối cô khuỵu xuống lớp cỏ màu mỡ . Trước khi cô kịp lấy lại thăng bằng thì gã đã xô mạnh vào vai cô . Kerry ngả nghiêng và lăn vào lớp thảm bằng lá khô rải trên mặt đất .Linc bò vào theo rồi hạ tấm rèm thiên nhiên xuống .
Gã chắn ngang người cô như một bức tường thứ hai để cho nơi ẩn náu của họ rộng hết cở rồi thì thầm vào tai cô :
– Bây giờ thì nằm yên và im lặng . Không được động đậy . Không được gây ra tiếng động nào
.
Có lẻ nếu tay gã không ấn càng mạnh lên cơ hoành của cô thì chắc là Kerry đã phản đối .
Nhưng đó là một phản xạ mà Kerry hiểu được , bởi vì chỉ vài giây sau đó cô nghe thấy những tiếng động mà Linc vừa nghe được . Có người đang phát cây lấy một lối đi trong rừng , vừa đi vừa lẩm bẩm một mình bằng tiếng Tây Ban Nha .
Đôi chân đi ủng của hắn ta nện gần chổ họ nằm một cách nguy hiểm , gần đến nổi những nhát dao phát của làm rung động cả bức rèm bằng lá đang che khuất họ trong bóng tối . Kerry hít vào một hơi rồi nín thở . Linc cũng làm như vậy , mặc dầu vừa đây hơi thở nóng hổi của gã cả còn phà vào cổ cô . Họ nằm yên thậm chí không chớp mắt .
Tên lính đã đi qua , nhưng họ vẫn chưa yên tâm . Họ vẫn cảm thấy rỏ mặt đất trong rừng rung lên theo những bước chân của hắn . Và đúng như họ nghĩ , hắn quay lại con đường vừa đi qua và lại đến gần họ , dừng lại chỉ cách nơi họ nấp sau bức rèm bằng dây leo có vài phân .
Kerry nghe thấy tiếng hắn giắt con dao vào bao da , rồi tiếng quẹt diêm . Mùi hăng của khói cần sa phả vào họ . Tên lính quyết định nghĩ ngơi một lát , tạm xa rời các công việc mệt nhọc là chém giết và cướp bóc .
Linc áp mặt vào cổ Kerry , họ nằm im thin thít . Kerry nghĩ ra có đến một trăm thứ rủi ro có thể làm họ bị lộ . Một tiếng ho không đúng , một cái hắt hơi , một con rắn …
Cô rùng mình , không chỉ vì áo sơ mi ướt đẩm dán chặt vào người . Cái rùng mình chỉ vì khiếp sợ . Nếu như họ bị phát hiện thì sao ?Còn bọn trẻ con ra sao rồi ?Có thật chúng vẫn an tòan, hay đó chỉ là Linc nói để bắt cô phải nghe lời ?
Không , gã sẽ không làm như vậy . Nhưng có thể . Đã có lần gã nói với cô rằng gã quan tâm đến bản thân mình hơn đến bất cứ một ai khác .
Thật may mắn vì tên lính không ngồi hút thuốc lâu . Chắc hẳn hắn đã ngắt điếu thuốc bởi vì cái mùi thơm hăng hắc nhạt dần. Họ nghe thấy tiếng áo quần hắn kêu sột sọat trong khi hắn bỏ gói thuốc lại vào trong túi rồi , sau đó là tiếng lanh canh đều đều của bi đông nước đập vào hông hắn trong lúc hắn đi xa dần
Linc chờ hết năm phút nữa mới buông cánh tay đang đè lên Kerry ra và ngẩng đầu lên . Hồi lâu cả hai không nói năng gì mà chỉ thở thật sâu , vui mừng để cho không khí tràn trề trong buồng phổi .
– Hắn nói gì thế ?- Linc hỏi khi cảm thấy đã an tòan .
– Hắn phàn nàn vì viên thượng sĩ bắt hẳn phải đi sục sạo như vậy :
– Có nói gì về chúng ta không ?
– Không .
– Tốt . Chắc là chúng không biết có chúng ta ở đây . Cô không sao đấy chứ ?
Cô sợ gần chết nhưng vẫn trả lời :
– Ổn cả . Bọn trẻ con ?
– Chúng vẫn an tòan , tôi nghĩ thế .
Cô nghểnh đầu lên để nhìn gã :
– Ông nói ông nghĩ như thế nghĩa là thế nào ?
– Sụyt , yên tâm đi . Lúc tôi đi tìm cô thì chúng đã được dấu vào một chổ an tòan – Kerry
ngoái lại để nhìn kỷ khuôn mặt sấp bóng của gã .
– Tôi thề đấy – Gã nói , hơi tự ái vì vẻ nghi ngờ của cô
Kerry thấy xấu hổ vì đã không tin cậy gã . Linc O’Neal là một gã vô lại , nhưng gã không thể nào hy sinh bọn trẻ để đổi lấy sự ẩn náu an tòan cho mình . Ngay cả gã cũng không thể vô lại như thế .
– Chuyện gì đã xảy ra ?
Bằng một giọng thì thầm chỉ to hơn hơi thở một tí . Linc thuật lại những chuyện đã xảy ra :
– Trong khi tôi đi kiểm tra lần cuối cùng thì nghe thấy tiếng xe của bọn chúng đến gần . Tôi bèn nghĩ rằng nếu như chúng ta thấy một ngôi nhà hoang vắng chổ hạ trại là rất tốt thì ắt bọn chúng cũng sẽ nghĩ thế . Tôi chạy vội trở lại và thấy rằng cô đã đi khỏi , tôi vội dấu bọn trẻ vào căn hầm dưới sàn bếp .
– Tôi không biết là có một căn hầm như thế đấy
– Hy vọng là bọn lính cũng không biết – Gã u ám nói – Tôi bảo Joe trông nom và dọa nó là sẽ lấy dao thiến nó nếu như nó rời khỏi căn hầm trước khi tôi trở lại để đón chúng . Nó cải lại tôi , dĩ nhiên là thế và muốn đi tìm cô .
– Lẻ ra tôi không nên đi mới phải .
– Nghĩ được thế thì hơi muộn mất rồi , thưa cô Bishop – Giọng gã nói khẽ nhưng vẫn không làm dịu đi vẻ khiển trách
Kerry nghĩ ra một lô lời đập lại nhưng rồi thôi . Mối quan tâm đầu tiên của cô là dành cho bọn trẻ :
– Bọn trẻ có sợ không ?
Có , nhưng tôi đã vổ về cho chúng bình tỉnh lại và cố làm ra vẻ như đang chơi trốn tìm . Chúng có đủ nước . Tôi hứa là sẽ thưởng cho chúng nếu chúng không gây ra một tiếng động nào . Tôi bảo chúng đi ngủ đi và khi nào tỉnh dậy thì sẽ thấy cô ở bên cạnh.
– Ông nghĩ bọn chúng có hiểu không ?
– Lạy trời cho chúng hiểu .Những lúc không cải lại tôi thì Joe làm phiên dịch cho tôi – Linc lo âu nói thêm – Tôi rất ghét phải giải thích cho chín đứa trẻ đó về chuyện bị cắt cổ .
Ký ức về viên chỉ huy du kích và những cái động chạm thô bạo của hắn vẫn khiến Kerry cảm thấy cồn cào trong bụng . Cô khiếp sợ hỏi
– Có thể vẫn là bọn mà hôm nay chúng ta vừa gặp không ?
– Tôi không biết . Nhưng có vẻ chẳng khá hơn chút nào , dầu cho chúng thuộc về quân bên
nào cũng vậy . Tôi nghĩ tốt nhất là phải tránh xa bọn chúng .
– Tôi tán thành . Thế còn cái xe tải thì sao ?
Rất may là sau khi chúng ta xuống khỏi xe thì tôi đã dấu nó trong một bụi rậm .
Kerry nằm im một lúc , cố không nghĩ đến cái cách mà Linc đang gác chân lên cô . Cũngchính xác như chiếc áo ướt dán chặt vào người cô , hai chân gã như hòa vào từng đường
nét của người cô .
Gã đột ngột nói :
– Tôi đã dặn cô ở yên trong nhà . Cô đã đồng ý là làm theo tất cả những điều tôi bảo .
Cô cải lại :
– Tôi cần phải hít thở không khí
Biết rằng gã có lý lại khiến cô càng tự ái . Thật là bất cẩn khi cô rời khỏi nhà , nhất là vào ban đêm . Giờ đây , nếu có chuyện gì xảy ra cho mấy đứa trẻ mồ côi thì cô sẽ phải tự trách mình .
Đó sẽ hòan tòan là lổi của cô
– Phải , cô sẽ hít được vô khối không khí … qua những lổ đạn bắn to tướng trên người – Gã xổ cơn bất mãn ra – Suýt nữa cô đã tự giết mình , cùng với tất cả chúng tôi . Hy vọng là cô tắm rất thú vị.
– Rất thích . Mặc dù quá ngắn – Đột nhiên cô rướn người tới – Linc , tôi bỏ quần áo ở …
– Tôi đã nhét chúng vào sau một bụi chuối . Hy vọng là chúng không tìm ra .
– Tại sao ông lại không cầm theo ?
– Thưa tiểu thư , cô thấy đấy , tôi chỉ có hai tay .Tôi không thể nào vừa thu dọn quần áo của cô lại vừa kéo cô khỏi vũng tắm và giữ cho cô im lặng được . Vì thế tôi dấu quần áo vào nơi an tòan . Được chứ ? Nếu bọn lính tìm thấy cô trước tôi thì đằng nào chúng cũng lột truồng cô ra , và hãy tin tôi đi , tôi tôn trọng thân hình người mẩu của cô hơn bọn chúng nhiều .
Kerry ước gì gă đừng có động chạm đến việc cô đang trơ trụi như thế này . Bây giờ thì đã qua khỏi cơn nguy hiểm trong gang tấc , Kerry có thể nghĩ đến những thứ quần áo ít ỏi trên người và việc cô đang rất gần gũi với Linc .
Liệu họ sẽ phải trốn ở đây trong bao lâu và nằm sát bên cạnh nhau thế này , lại còn không thể cử độnghay nói năng mà chỉ dám nói thì thầm với nhau ? Họ không thể lơi lỏng cảnh giác dù chỉ trong giây lát . Bởi vì họ không trốn trong nhà cùng chổ với bọn trẻ , cho nên rừng rậm tối đen là nơi duy nhất họ có thể ẩn náu . Cô chợt nhận ra mấy giờ tới đây sẽ rất bất tiện .
Bất tiện không phải chỉ bị chuột rút và lạnh . Sự gần gũi với Linc khiến các cảm giác của cô bị tàn phá . Cô như bị hút về vẻ che chở rất đàn ông và đầy hứa hẹn với gã . Cơ thể ớn lạnh của cô đang tìm đến hơi ấm của gã .
Để không nghĩ đến gã nữa , cô nói :
– Chẳng biết bọn chúng nấu cái quái gì , nhưng mùi thơm quá .
– Đừng nghĩ đến chuyện đó – Dạ dày gã cũng đang sôi lên vì đói .
Cô ngã đầu ra sau và ngoái nhìn gã
– Chắc là thịt kỳ nhông … có khi còn tệ hơn – Gã nói . Cố gắng để xua đuổi cơn đói đang dày
vò cả hai
– Đừng nói thế – Kerry hơi nhấp nhỏm đôi chân – Tôi cứ nghĩ đến những con vật bò sát kinh
tởm bò qua mình .
– Nằm im – Gã nghiến răng . Chỉ cần một cử động rất khẻ cũng khiến hông cô ép vào lòng gã
– Tôi cố đấy chứ . Nhưng bắp chân cứ bị chuột rút – Cô đáp .
– Cô có lạnh không ?
– Hơi lạnh – Cô thừa nhận
Rừng già vào ban ngày giống hệt một nhà tắm hơi , ẩm ướt và thiếu không khí . Nhưng họ
đang nằm trên mặt đất ẩm ướt . Ánh sáng mặt trời không bao giờ xuyên được qua tàn lá dày đặc này và tất yếu là sau chiếc rèm bằng dây leo đó không khí hơi lạnh . Cô thấy ớn lạnh đến nổi hàm răng bắt đầu đánh lập cập
– Tốt hết là cô nên cởi cái áo ướt ấy ra .
Từng giây nặng nề trôi qua . Họ nằm im , căng thẳng và bất động giống như lúc nảy khi tên
lính đi qua . Kerry rất muốn bác bỏ ý kiến của gã , nhưng chưa kịp nói lên thành lời thì cô lại rùng mình không thể nào kìm được . Trong hòan cảnh này , một lời phản đối e thẹn kiểu trinh nữ nghe có vẻ kỳ cục .
Nhưng nằm trong tay Linc O’Neal mà chẳng mặc gì cả …?
Cô gượng gạo nói :
– Tôi không sao đâu .
Gã thở dài bực tức :
– Tôi sẻ cởi áo ra . Cô có thể quấn tạm mình bằng áo tôi vậy .
Kerry nghĩ lại và hiểu rằng bị cảm lạnh lúc này thì quả là không đúng lúc , cuối cùng cô miển cưỡng nói :
– Thôi được . Nhưng làm …làm thế nào bây giờ ?
– Để tôi cởi trước .
Cố hạn chế tối thiểu các cử động , gã luồn tay vào giữa lưng cô và ngực gã để cởi cúc chiếc sơ
mi gã đang mặc . Cố không làm rung động một chiếc lá nào , gã hơi nhỏm người lên và hất chiếc áo khỏi vai và tay . Cố gắng đó khiến gã hơi uốn người . Tới lúc trút được chiếc áo ra xong thì gã đã phải thở hổn hển .
Gã thở dài :
– Đây . Bây giờ đến lượt cô .
Kerry thấy mừng vì bóng tối che phủ họ . Đồng thời , bóng tối càng thêm phần riêng tư cho tư thế kỳ cục của họ . Cô bặm môi và nhắm mắt hồi lâu , cố thu hết can đảm để chạm vào cúc áo mình . Đó mới là phần dể . Phần khó khăn là phải lột chiếc áo ướt đang bám chặt vào da ra .
Linc gợi ý :
– Cô ngồi cao lên hết sức đi.
Kerry nhận ra tiếng khàn khàn trong giọng gã và giả bộ coi như không nhận ra . Cô không dám nghĩ đến một lý do nào khác ẩn sau tiếng khàn khàn ấy .
Cử động một cách thận trọng , cô nhỏm người lên cho đến khi chống được khuỷu tay để đở .
Rồi cô lắc vai để cố rủ cái áo ra .
– Nào dể tôi giúp .
Cô cảm thấy niềm vui ấm áp khi bàn tay Linc đặt lên vai mình . Bàn tay gã chuyển động dọc xuống vai cô , lột cái áo ướt ra , chậm chạp từng phân một . Đế chổ khuỷu tay gã phải hơi giật thêm một cái . Đốt tay gã chạm phải một bên ngực cô .
Cả hai cứng người lại .
Cuối cùng gã nói :
– Tôi xin lổi .
Kerry không nói gì . Cô lúng túng đến nghẹn cả họng không thốt nổi tiếng nào . Gã tiếp tục kéo tay áo xuống cho đ%E???n khi cô tụt được bàn tay khỏi ống tay áo . Việc phải giữ nguyên tư thế cùng với sự căng thẳng khiến các bắp thịt cô căng ra đau nhói . Cô mệt mỏi nằm xuống và vui sướng thở ra .LInc gạt cái áo ướt sang bên , không khí lại làm cô cảm thấy lạnh .
– Cô có tự làm được nốt không ?
– Được , tôi nghĩ vậy
Trong lúc lăn người lại để cởi nốt tay áo phía bên cánh tay cô đang nằm đè lên , thực tế là càng sát vào gần gã hơn . Vừa cởi xong chiếc áo , cô lăn trở lại như trước ngay . Hy vọng rằng trong mấy giây ngắn ngủi ấy bộ ngực của mình không lộ ra rỏ lắm . Trời rất tối vì thế cô nghĩ gã không thể nhìn rỏ được . Nhưng cả hai đều biết rỏ là cô không có gì che thân .
Đó là một ý nghĩ thật phiền toái .
Cũng phiền toái như vậy , khi gã khóat chiếc áo sơ mi của gã lên người cô . Cô nắm chặt cái áo , kéo vào sát da thịt đang ớn lạnh của mình . Cảm giác vừa nhẹ người vừa nguy hiểm . Cái áo đem lại cho cô hơi ấm và che phủ nhưng cũng tóat lên mùi của gã . Mùi của Linc ngập tràn đầu cô và có một tác động như làm cô say đi . Giữ cái áo của gã sát vào người cũng hệt như quàng trong đôi tay gã.
– Có khá hơn không ?
Kerry gật đầu .Tóc cô nặng và ướt . Cô nắm mái tóc lại và giơ lên trên đầu . Nhưng như vậy lại khiến cho cổ và vai cô trần ra . Bây giờ cô cảm thấy rỏ từng hơi thở của gã .Không cần nhìn cô cũng biết là gã chỉ mặc mỗi chiếc áo may ô màu xanh bộ đội trên người và trên ngực gã có một đám lông rậm rạp .
– Cô vẫn còn lạnh !
Gã nói và chòang tay kéo lưng cô sát vào mình .
Dù đã nhắm tịt mắt lại nhưng cô vẫn không thể không nhớ lại hai cánh tay gã , rắn chắc và cuồn cuộn những bắp thịt gân guốc nổi chằng chịt . Cô đã nhìn thấy gã không mặc áo trong lúc gă tắm hồi sáng . Trong khi gã dội nước ào ào lên đầu và ngực cô đã để ý thấy những bắp thịt rắn chắc . Giờ đây cô chỉ ao ước là lúc đó mình đừng để ý gã kỹ đến thế . Những bắp thịt hồi sáng cô chiêm ngưỡng giờ đây đang ép lên lưng cô . Cô cảm thấy chúng giựt lên rồi giản ra , cứ như chúng cũng đang nảy lên giống như thần kinh cô lúc này .
Sáng hôm nay mặt trời đã rọi lên mái tóc gã làm ánh lên từng mảng , và khiến cho những đám lông trên người gã có ánh hung hung vàng óng . Giờ đây cô cảm thấy những cái đó đang cọ vào da thịt trần trụi của mình . Và cô biết rằng hai vai gã lấm tấm tàn nhang , giống như trên gò má …
– Cô có lạnh chân không ?- Không tin cô sẽ trả lời thật lòng – Linc đưa tay sờ dọc đùi cô và cảm thấy rỏ da gà đang nổi lên – Tôi sẽ áp chân lên chân cô . Đừng giật mình nhé .
Súyt nữa thì Kerry bật cười . ” Đừng giật mình nhé ” Một lời nói thật là buồn cừoi . Giống như kiểu ” Đừng quay lại ! Nhưng có phải là Hòang tử Charles và Công nương Di đang đi vào cửa kia không ?” . Hoặc kiểu như một nha sĩ nói trong khi cầm cái khoan lên “Cô sẽ thấy hơi tê tê , nhưng đừng để ý đến nó ” .
Không thể nào không giật mình đuợc .Khi gã áp chân vào đùi cô , cả cái khối đàn ông rắn chắc của gã cũng áp vào mông cô . Thứ vải thô ráp của chiếc quần gã đang mặc vui sướng cọ lên làn da nhạy cảm của cô .
– Cô hỏi rất nhỏ :
– Ông cũng lạnh à ?
– Không , tôi có mặc quần , còn cô chẳng mặc gì ngoài …
Phải , dừng lại ngay . O’Neal , đừng nói nữa . Tốt hơn hết là đừng nói ra . Chẳng ai trong họ cần được nhắc nhở , rằng cô chỉ mặc mỗi một chiếc quần lót , và chiếc quần lót đó lại mỏng dính , chật cứng và ướt át . Tốt hơn hết là họ nên chuyển sang nói chuyện khác :sách vở , phim ảnh , chính trị , thời tiết – gì cũng được chứ đừng nhắc đến chuyện quần áo của cô hay chuyện cô không có quần áo .
– Tôi vẫn mang bi đông theo đây , cô có muốn uống nước không ?
– Không – Kerry hổn hển đáp . Cô không muốn gã cử động . Mỗi cử động của gã đều làm cô cảm nhận được gã thật sống động . Và đầu óc cô cứ trở đi trở lại mãi lúc phải cố rút khẩu súng ngắn ra khỏi thắt lưng gã và thân hình gã trông ra sao .
Đêm nay sẽ kéo dài đến tận bao giờ ? Vài giờ nữa . Và nếu như bọn lính không nhổ trại và rút khỏi khi mặt trời sáng như cô và Linc đã hình dung thì sao ? Cô nghĩ là trái tim đang đập thình thịch của mình sẽ không chịu nổi căng thẳng như vậy . Phải làm một điều gì đó dể làm giảm bớt sự căng thẳng này đi .
– Linc hãy kể cho tôi nghe về anh đi .
Lạy chúa . Cô đâu có muốn biết gì về gã . Nếu thông minh thì cô sẽ chẳng muốn biết rằng gã cảm nhận được bằng từng sợi thần kinh trong thân thể gã . Những sợi thần kinh như đang sống dậy , vùng vẩy , cảm nhận cô , ngửi cô , nếm cô . Cô không hề muốn biết các mạch máu gã đang chảy rần rật vì khao khát cô đến thế nào .
Gã đã chạy về ngôi nhà , đòan xe tải quân sự chỉ cách phía sau gã có vài phút đường . Gã đã nhảy bổ vào trong phòng khách rộng lớn và định ra lệnh cho cô dựng bọn trẻ con dậy , để trốn vào nhà bếp . Gã đã sửng sờ khi Joe cho biết là cô không có ở đó , rằng cô đã đi khỏi nhà .
Vừa chửi rủa cô bằng những từ ngữ mà bọn trẻ không thể nào hiểu nổi , gã vừa lùa chúng vào căn hầm tối om ướt át . Căn hầm thật gớm ghiếc , nhưng là một chổ ẩn náu lý tưởng . Trong lúc đóng cửa và vần một cái tủ bát đến để chặn lên trên , gã vẫn chửi rủa người đàn bà cứng đầu đang lang thang trong khu rừng đầy bọn du kích trong lúc cô ta hòan tòan có thể ẩn núp một cách an toàn .
Chỉ có nổi lo sợ cho sự an toàn của cô mới có thể kìm được cơn tức giận của gã trong khi gã chạy lồng lên trong bóng tối để đi tìm cô . Gã nhớ là đã nhìn thấy một con lạch trong lúc đi kiểm tra một vòng quanh khu nhà hoang vắng . Nước mát cám dỗ gã tắm nhanh một cái . Hoàn toàn bằng linh cảm gã đã đi theo con đường rậm rạp đầy dây leo để đi về phía đó .
Linc cảm thấy tức điên lên lại vừa nhẹ cả người khi tìm thấy Kerry đang dầm mình trong dòng nước xiết . Chỉ kịp dấu quần áo cô vào bụi rậm , gã bế bổng cô đi . Lúc đó óc gã hiện lên những hình ảnh chớp vội của những bức tranh gợi tình .
Gã biết ngực cô rất đầy đặn , rằng nụ hoa cô rất nhọn và hồng mà một người đàn ông sẽ cam lòng bị đày xuống địa ngục để chỉ được chạm lưỡi vào đó . Lúc này gã nghĩ về bầu ngực của cô đang nằm mềm mại và không hề kiềm chế dưới chiếc áo sơ mi của gã . Gã thèm muốn đến đau nhói được sờ vào đôi bầu vú đó . Và vừa đây thôi , khi cô lăn nằm ngửa ra gã đã biết rằng tất cả những gì gã phải làm chỉ là cúi đầu xuống và …Lạy chúa , thật là thống khổ khi không được cúi đầu xuống .
Gã biết mông cô tròn và rắn chắc , đáng yêu và thanh nhã và gợi cảm như địa ngục . Và giờ dây đôi mông xinh xắn ngọt ngào ấy đang ôm ấp lấy gã . Phải dùng tất cả sức mạnh kỷ luật bản thân gã mới không bật rên lên vì cái ý nghĩ đó .
Gã cố không nghĩ đến vẻ đẹp của mái tóc cô khi được ánh trăng chiếu vào , hay vẻ sâu thẳm huyền bí như những viên ngọc saphia của đôi mắt cô dưới ánh trăng . Đôi môi cô dường như chẳng hề có giới hạn nào . Những ký ức về mùi vị đôi môi đó nấn ná trong đầu gã . Gã không thể nào cho phép mình nghĩ tiếp về phần mềm mại nhất , cám dỗ nhất nơi cổ cô mà lúc này chỉ nghĩ cách môi gã có vài phân .
Với những người vốn đã bị thiên đường chối bỏ rồi thì thêm vài ý nghĩ tội lổi nữa cũng đâu có mất gì . Nhưng gã sẽ chết và nhìn thấy cổng địa ngục trước khi trời sáng nếu cứ phải tiếp tục tự tra tấn mình như thế này .
Họ cần phải hướng sang chuyện khác . Gì cũng được . Để lôi đầu óc của họ ra khỏi cái điều mà hiển nhiên cô cũng thấy không thoải mái chẳng kém gì gã , mặc dầu hai người vì hai lý do khác nhau .
– Cô muốn biết những gì – Giọng gã rất khẽ chỉ còn là một tiếng gầm gừ .
– Anh lớn lên ở đâu ?
– St. Louis .
– Một khu khá dữ đội đấy nhỉ .
Gã cười :
– Tiểu thư , cô không thể nào hình dung được đâu .
– Còn bố mẹ anh ?
– Giờ thì cả hai đã mất . Cha tôi nuôi tôi lớn lên . Mẹ tôi chết từ hồi tôi còn bé tí .
– Anh không có anh chị em nào à ?
– Không , tạ ơn Chúa .
– Tại sao lại tạ ơn Chúa ?
– Bởi vì cứ nguyên như củ đã đủ nhọc nhằn lắm rồi . Cha tôi suốt ngày làm trong nhà máy bia
. Đêm nào tôi cũng phải ở một mình từ sau khi tan học về cho đến khuya . Khi mẹ tôi mất đi cha tôi rất ấm ức vì phải mắc kẹt với tôi . Cha tôi là người nói năng rất thô tục , cứng đầu cứng cổ và uống rượu rất nhiều . Tham vọng xa nhất của ông chỉ là có đủ tiền để trả tiền thuê các thứ và và mua whisky . Và không hề thích thú gì việc phải chăm sóc một đứa trẻ . Tôi vừa đủ lớn là bỏ nhà đi ngay . Sau đó tôi chỉ gặp lại cha tôi có hai lần , trước khi ông chết .
– Ông ấy bị sao ?
– Ông bị lên một cơn đau tim vào một đêm trong khi đang chơi bowling với bạn bè . Người ta
chôn ông bên cạnh mẹ tôi . Lúc đó tôi đang ở Châu Á . Người ta gởi cho tôi một bức thơ
Kerry không biết nói thế nào . Cô chưa bao giờ biết một ai lớn lên từ một môi trường như vậy .
– Ông bắt đầu chụp ảnh từ bao giờ ?
– Từ hồi ở trường phổ thông trung học . Hối đó tôi thi rớt một môn gì đó … bây giờ tôi không
nhớ là cái gì nữa … Vì thế người ta nhét tôi vào một lớp báo chí trong một trường đại học báo chí . Người ta đưa cho tôi một máy ảnh và chỉ định tôi vào học khoa nhiếp ảnh , coi như một sự trừng phạt – Gã khẽ cười lục cục – Hóa ra kết quả lại ngược lại . Đến cuối năm đó thì tôi bắt đầu say mê .
– Anh vào dại học năm nào ?
Đại học ư ?- Gã bật cười chua chát – Cambodia Africa , Trung Đông . Tôi nhận được bằng tốt
nghiệp chính thức ở cao nguyên Golan , ở Beirut và ở Belfast cả trong một trại tị nạn… (bị mất vài chữ) và Ethiopia .
– Tôi hiểu .
Gã chua chát nói ;
– Tôi thật sự nghi ngờ điều đó
Kerry không biết cái bực bội của gã là nhằm vào cô , vào người cha không có tình thương của gã , vào việc không được học hành tử tế của gã hay là vì tất cả những cái đó .. Nhưng cô cảm thấy an tòan hơn là không hỏi tiếp nữa
Cuối cùng chính gã là người phá vở im lặng :
– Thế còn cô ? Cô có một tuổi thơ như thế nào ?
– Rất đẹp – Kerry mĩm cười khi nhớ lại quảng thời gian vàng bạc đó . Trước khi gia đình cô bị nhơ nhuốc vì vụ scandan . Trước khi cơn ác mộng xảy ra . Trước khi cái bọt bong bóng nổ –
Cũng giống như anh , giờ đây cha mẹ tôi đã mất cả . Nhưng hồi đang lớn lên tôi vẫn có đủ cha mẹ .
– Dĩ nhiên là cô học ở trường giáo khu chứ ?
– Vâng – Cô đáp một cách chân thành
– Để tôi đóan nhé . Cô mặc một chiếc váy màu xanh nước biển bên ngoài áo sơ mi trắng cổ cứng giày đen . Mặt mũi chân tay cô không bao giờ bẩn thỉu
Cô cười khẽ nói :
– Ông nói rất chính xác .
– Và cô được người ta dạy cho cách giao tiếp xã hội cùng với tiếng Latin và Hy Lạp ?
Cô gật đầu nhớ lại những phòng khách trịnh trọng mà cô đã từng đến và ngồi cùng cha mẹ ,
lắng nghe những câu chuyện nhàm chán mà một cô bé mười mấy tuổi chỉ biết say đắm ban nhạc Rolling Stones chẳng thấy có gì liên quan đến mình cã . Cô chưa bao giờ bối rối không biết sử dụng cái đĩa nào trong khi ăn và bao giờ cũng lịch sự cám ơn chủ nhà một buổi tối vui vẻ .Linc thì bao giờ cũng phải xoay sở lấy một mình , còn cô thì có các đồ dùng học tập của riêng mình
Kerry đáp :
– Vâng , công việc của cha tôi khiến ông phải đi lại rất nhiều . Biết đâu có một lúc nào đó tôi
với anh đã cùng ở một nơi cũng nên .
Gã lại bật một tiếng cười chua chát nữa :
– Em yêu , thậm chí có những nơi tôi đã từng ở mà cô chưa bao giờ được biết tới .
– Tôi đâu có ngây thơ đến thế .
– Xơ Kerry , so với cô thì Rebecca ở Sunny brook Farm vẫn còn sống một cuộc sống quá
hoang dã .
Mặc dầu không nhìn thấy mặt gã nhưng Kerry vẫn có thể hình dung thấy nụ cười mĩa mai trên môi gã . Giờ đây khi đã biết rằng hòan cảnh xuất thân của gã khác quá xa với mình , cô có thể hiểu tại sao gã vẫn hay nhạo báng cô về cuộc sống khép kín xưa kia và việc cô thiếu kinh nghiệm sống .
Kerry im lặng . Chắc gã cũng đang có những ý nghĩ giống cô . Gã hơi sửa lại tư thế để cô dể
chịu hơn . Rồi không hiểu sao họ ngủ thiếp đi .
Đột nhiên Kerry tỉnh dậy . Từng thớ thịt trên người cô căng thẳng và run rẩy .
– Gì vậy ?
– Suỵt – Linc đặt ngón tay lên môi cô – Mưa đấy thôi mà .
Những giọt mưa to tướng rơi nặng trịch trên cây cối xung quanh họ và bắn thành những giọt
tung tóe . Nghe cứ như chổ náu của họ đang bị bắn phá bằng những viên đạn BB.
– Ôi lạy Chúa – Kerry rên rỉ và cuối đầu thật thấp khiến cằm cô chạm cả vào ngực gã – Tôi
ghét thế này quá .
Mặc dù những chiếc lá to bản của bụi dây leo có che cho họ một chút nhưng nước mưa vẫn
lọt qua vòm lá và rỏ xuống tê buốt trên làn da trần trụi của cô . Bắp thịt cô lại bị chuột rút . Cô
chỉ muốn được duổi chân duổi tay ra để dịu đi cái đau và cho máu lưu thông một chút
– Tôi không thể ở trong này đựợc nữa . Tôi ra ngoài đây .
– Không – Gã đáp sẳng :
– Chỉ một phút thôi . Để vươn vai một cái .
– Và bị ướt sủng luôn thể . Rồi sau đó khi bò vào lại đây cô sẽ thấy khó chịu hơn . Không
được Kerry .
– Chúng ta có thể lén trở lại vào nhà – Kerry thì thào đầy hy vọng
– Hừ .
– Chẳng có ai nhìn thấy đâu . Chúng ta có thể đi qua bếp và tới chổ bọn trẻ trong tầng hầm . Chắc bọn chúng đang sợ chết khiếp .
– Chắc chúng đang ngủ . Hơn nữa chúng đã có Joe .
– Không ai nhìn thấy chúng ta đâu .
– Như thế mạo hiểm quá . Nhất định bọn lính phải đặt người canh gác .
– Tôi không muốn ở đây thêm tí nào nữa !
– Còn tôi thì không muốn ăn đạn !Tôi cũng không nghĩ là cô thích bị hiếp – Kerry hít vào một hơi thật sâu – Thôi bây giờ quên chuyện đó đi . Chúng ta sẽ không rời khỏi đây khi nào tôi cho phép .
Tiếng mưa sầm sập quanh họ điếc cả tai Như là những xô nước dội xuống . Kerry cảm thấy
nổi lo sợ bị giam giữ ở đây đang bóp nghẹt cô .
– Còn bao nhiêu lâu nữa ?
– Tôi không biết
– Đã sáng chưa ?
– Hy vọng như vậy
– Bây giờ mấy giờ rồi ?
– Khỏang bốn giờ , tôi nghĩ thế .
– Tôi không thể chịu đựng nổi thêm nữa đâu Linc – Cô rất không thích giọng mình run rẩy như vậy , nhưng không thể nào kiềm chế nổi – Thật thế , tôi không thể .
– Cô phải chịu đựng .
– Tôi không thể . Làm ơn cho tôi đứng lên .
– Không .
– Làm ơn đi
– Tôi đã nói là không , Kerry .
– Chỉ một phút thôi . Tôi phải …
– Quay lại .
– Cái gì ?
– Quay lại . Nhìn vào mặt tôi đây này . Đổi tư thế một chút sẽ dể chịu hơn .
Các bắp thịt của cô kêu gào đòi cử động . Cô quay lại nằm ngửa , rồi lại quay thêm một tí nữa và đối mặt với Linc .
Gã đặt tay lên thắt lưng cô và kẹp chặt hai đùi cô trong đùi mình . Cô đặt tay lên vai gã và vùi
mặt vào chổ hỏm trên ngực gã . Ép sát đầu cô vào cằm mình , gã ôm cô vào sát hơn . Cô nép mình vào vòng che chở ấm áp của gã cho đến khi tiếng mưa nện sầm sầm dịu dần .
Kerry không biết họ nằm yên như vậy bao nhiêu lâu . Có thể vài giờ , cũng có thể chỉ vài phút sau cô mới dần dần nhận ra mưa đã ngớt và cái im lặng cũng dữ dội như lúc mưa xối . Cô cựa quậy và chắc sẽ cố nới rộng khoảng cách giữa mình và Linc nếu như có một chổ nào để nới
Cô thì thầm :
– Tôi xin lổi .
– Không sao cả .
– Tôi sợ quá . Sợ bị giam cầm ở đây , chắc là thế .
– Cô tỉnh dậy một cách sợ hãi . Cô đang đói , lạnh và khó chịu . Tôi cũng thế . Nhưng vào lúc
này thì chúng ta chẳng có thể làm gì hơn thế được
Giọng gã có vẻ hài hước . Cô không cần phải hỏi vì sao . Giọng cô cũng chẳng hề quá vững
vàng . Cảm giác hơi thở của gã phả vào mặt mình , cái cách ngón tay gã lùa vào tóc mình một cách dể chịu., cái nóng nơi da chạm vào da là lý do khiến cô rùng mình
– Kerry , tại sao cô lại làm như vậy ?
– Làm gì cơ ?
– Dấn thân vào một sự nghiệp rất không thích hợp với cô ?
Ồ thế đấy ,. Cô cảm thấy thật khốn khổ vì lời nói dối của mình . Ngoài những trận cải nhau gay gắt , gã vẫn đói xử với cô một cách trân trọng bởi vì gã lầm cô với một tu sĩ . Nếu gã vẫn tiếp tục tham lam và quấy rầy thì chắc cô sẽ phải thề độc rằng cuộc đời cô đã dâng cho một sứ mệnh tôn giáo . Nhưng sự cao thượng của gã đòi hỏi phải sự thật . Ít ra là một phần sự thật .
Nhưng cô lưỡng lự :
– Tại sao anh lại nói là không thích hợp ?
Đầu óc Linc quay cuồng với những ý nghĩ trái ngược nhau . Kerry là người đàn bà nhất trong các người đàn bà mà gã đã từng ôm trong tay . Gã không thể nào đồng nhất người đàn bà trẻ đẹp đáng khao khát này với những khái niệm của gã về một nữ tu . Cái ngọt ngào khi ngực cô áp vào ngực gã , cái cách đôi môi trề ra cho gã trong mấy phút ngắn ngủi lúc gã hôn cô hoàn tòan chẳng ăn nhập gì với những thói quen ảm đạm trong các tu viện . Gã cũng đủ kinh nghiệm để biết rằng những ấn tượng ban đầu là rất có ý nghĩa . Và gã đã dám cá cả cuộc đời mình vì điều đó .
Để đáp lại câu hỏi của cô , gã nói :
– Trông cô không hề giống với bất cứ nữ tu sĩ mà tôi từng nhìn thấy .
– Nữ tu sĩ thì cũng hoàn toàn giống với những người khác chứ .
– Phải chăng tất cả bọn họ đều mặt đồ bikini ?
Cô đỏ mặt
– Tôi tự nhiên thấy thích mật những đò lót mỏng . Đó đâu phải mà một tội lổi . Tôi thích
những đồ của phụ nử bởi vì tôi là một phụ nử
Gã đâu có cần cô phải nhắc cho nhớ điều đó kia chứ . Cô là một người đàn bà , được rồi . Gã
có thể cảm thấy chất đàn bà của cô bằng tất cả mọi tế bào đàn ông có trong người gã .
Cô chỉ không có vẻ thánh thiện – Cô cứng người trước sự lăng mạ ấy , nhưng gã càng ôm cô
chặt hơn – Tôi không định nói là cô không thánh thiện , chỉ là quỷ quái …..
Gã dùng lại một lát để tìm từ :
– Tôi muốn nói là có bao giờ cô nghỉ đến chuyện có con không ? Cô rất tuyệt vời đối với
những đứa trẻ mồ côi ấy . Có bao giờ cô muốn có một đứa con của mình không ?
– Có – Cô đáp thành thật .
-Và một …. ờ ….. cô biết đấy ….. một người đàn ông ?
Cô khẻ đáp :
– Có , tôi có nghỉ về điều đó – Cô băn khoăn tự hỏi không hiểu gã có cảm thấy trái tim cô đang đập thình thịch trong lồng ngực không . Câu trả lời của cô hoàn tòan thực . Nhưng cô chưa bao giờ nghỉ đến chuyện có một người đàn ông mạnh mẽ như cô đang nghỉ đến lúc này .
Cô nhớ lại cái vẻ rất ông chủ của lưởi gã lúc tách môi cô ra và đưa vào trong miệng cô , và cái cách cả hai bàn tai gã vuốt ve ra lệnh . Cô cảm thấy những cái thúc của hông gã lên hông cô .
Hòan tòan thuộc về người đàn ông này chắc hắn phải là môt nếm trải tột cùng về tình dục đối với một người đàn bà.
– Cô có bao giờ nghĩ đến chuyện làm tình với một người đàn ông không ?
Cô gật đầu , dụi dụi mủi vào đám lông rậm rì trên ngực gã .
– Có bao giờ cô nghỉ đến chuyện đó ra sao không ?
Cô phải mắm chặt môi để khỏi bật ra một tiếng rên khao khát :
– Dỉ nhiên là có .
Gã nhấc tay khỏi mái tóc cô :
– Nếu biết mình đang làm gì thì người đàn ông đó sẻ đem lại cho cô niềm sung sướng . Niềm
vui mà người ta chưa bao giờ mơ tới
Cô đang tan chảy ra trước gã . Cô băn khoăn tự hỏi làm sao gã có thể tiếp tục ôm cô trong tay
trong khi chắc chắn là cô đang tan ra trong tay gã.
-Có bao giờ cô tò mò muốn biết cảm giác đó ra sao không ?
– Có
– Vậy thì – Gã hỏi giọng khản đặc – cô có cảm thấy mình bị thiệt thòi khi không được biết tới
cảm giác đó không ?
Cô nín thở, hồi lâu tưởng như vô tận , cuối cùng mới bùng ra :
– Tôi vẩn chưa tuyên thệ lần cuối cùng .
Gã chùn bước :
– Cái gì ?
– Tôi nói là …..
– Tôi đả nghe thấy cô nói gì . Như thế có nghĩa là thế nào ?- Hõi thở gã nóng hổi , nóng hổi
như bàn tay gã đang xòe ra xoa lên da lưng cô .
Đúng lúc đó , và ở đó cô vô cùng thèm muốn được nói cho gã biết sự thật . Chỉ mấy giây sau
khi những đó buột ra khỏi miệng , chắc gã sẻ làm tình với cô . Cô không hề nghi ngờ điều đó . Căng cứng , gã đang ép vào bụng cô . Cô thèm muốn gã đến đau đớn . Họ sẻ có thể đạt đến sự mê ly đến chừng nào ….
Nhưng không . Cô chỉ được chú ý đến một điều duy nhất là chín đứa trẻ mồ côi . Tính mạng
của chúng đang ở trong tay cô . Cả cô lẩn Linc không được sao nhãng môt giây phút nào.
Nếu trở nên tình nhân , điều đó sẻ không chỉ là một sự sao nhãng bình thường mà là cả một rắc rối . Khi tất cả những cái này qua đi rồi , khi họ đã an tòan ở trên đất Mỹ , quan hệ của họ sẻ có thể là một tình thế tiến thoái lưỡng nan đối với cô và một cánh chim lạc lòai đối với gã .
Kerry không thể nào hiến thân cho đàn ông một cách nhẹ dạ như thế , vậy mà đấy rõ ràng sẽ là cách mà người đàn ông giàu kinh nghiệm này sẽ chiếm đọat cô . Kerry hiểu rỏ là khi nhắc đến chuyện một người đàn ông có thể đem lại vui sướng cho một người đàn bà như thế nào , là gã muốn nói đến chính gã . Và có lẻ đối với gã tất cả chỉ là thế . Niềm vui sướng . Cả hai bên , nhưng thật chốc lát . Dính vào một người đàn ông như Linc O’Neal sẽ chỉ đem tới cho cô một đại dương hối tiếc.
Cô chọn từng từ để trả lời một cách thận trọng :
– Nghĩa là tôi vẩn còn đang suy nghỉ xem sẽ xử dụng cuộc đời còn lại của mình ra sao – Đó không phải là một lời nói dối . Hòan toàn thật . Cô vẩn chưa hề có họach định nào cho cuộc đời mình sau khi hòan thành việc đưa chín đứa trẻ mồ côi này sang Mỹ.
Cô cảm thấy gã thở dài nặng nề . Tiếng thở dài chậm rải buông ra . Và cùng với tiếng thở dài là sự căng thẳng của gã . Sự tuân phục của gã đối vơí lời bày tỏ những ước nguyện thầm lặng của cô khiến cô cảm thấy có lổi hơn về sự dối trá của mình.
Kerry vẩn nằm dưới vòng tay của gã , nhưng trong cách gã ôm lấy cô có một cái gì đó đả khác đi . Chẳng mấy chốc , những tia sáng ban mai xam xám đả lọt qua những nhánh dây leo . Họ căng tai nghe và nghe rỏ những tiếng động buổi sáng sớm từ phía trại của bọn lính vẳng tới . Mùi cà phê và thức ăn khiến cả hai đói cồn cào . Nhiều lần họ nghe thấy tiếng người đi lại trong rừng , nhưng không ai đến gần như tên lính hôm qua . Cuối cùng họ vui mừng khi nghe thấy tiếng xe tải nổ máy .
Linc chờ khỏang mười lăm phút nữa rồi mới nâng những nhánh dây leo lên và bò ra ngòai
– Cô ở yên đấy
Kerry tuân lệnh . Cô thật sự vui mừng bởi giây phút được ở lại một mình . Cô mặc lại áo của mình , chiếc áo vẩn còn ướt và đưa ngón tay lên gở tóc . Cả một mớ rối rắm . Cô vẩn còn mải kết lại bím tóc thì thấy Linc vén lá lên .
– Được rồi chúng đi rồi .