Đức Tin Của Quỷ (The Devil’s Own)

Chương 8


Jenny Hendren đã chuẩn bị thức ăn thật chu đáo . Có bánh mì kẹp bơ hồ đào , cam và táo , bánh quy chocolate nhà làm . Bánh phó mát và những hộp đồ uống được để sẳn trong thùng lạnh . khi cơn đói dịu đi , hầu hết bọn trẻ đều gà gà ngủ . Tất cả các ghế ngồi đều được tạm thời tháo khỏi khoang chiếc máy bay Cesna nhưng vẫn chưa lấy gì làm rộng rãi lắm .

Kerry hỏi Cage :

– Joe thế nào ?

Cage đang cúi người bên thằng bé bị thương và kiểm tra tấm gạc không đúng cách lắm mà

anh đã đặt lên vết thương trên đùi thằng bé

– Nó vẫn ngủ .

– Rất may là anh đã tiêm cho nó mũi thuốc đó

– Tôi cũng mừng . Nếu không thì thằng bé sẽ rất đau đớn . Thế còn bệnh nhân kia thì sao ?

– Khó tính , nói năng bậy bạ , ương bướng – Ngay sau khi nước mắt Kerry vừa khô thì cô và

Linc đã vội vả rời khỏi nhau một cách vụng về . Không còn dịu dàng và an ủi nữa , gã lại trở nên thô bạo và hay chửi rủa – Anh ta muốn nói chuyện với anh .

Cage nhích tới nơi Linc đang ngồi dựa vào thành máy bay . Trông gã cũng bất hảo như lần đầu tiên khi Kerry nhìn thấy gã Râu ria không cạo . Quần áo bẩn thỉu te tua và vấy đầy máu .

Không có chiếc khăn tay quấn trước trán , gã cứ luôn phải lấy tay gạt cho tóc khỏi rủ xuống mặt .

Cage đứng cạnh Linc , hỏi :

– Kerry nói là anh muốn nói chuyện với tôi ?

– Lúc nãy anh có nói gì đó về chuyện sẽ gọi điện báo trước cho vợ anh – Cage gật đầu – Anh

nghĩ là chị ấy có thể thu xếp một máy ảnh chờ sẵn khi chúng ta hạ cánh không ?

Kerry giải thích :

– Linc đã buộc phải vứt bỏ các máy ảnh của anh ấy đi khi chúng tôi vượt sông . Chúng tôi chỉ

có thể giữ nổi mấy cuộn phim của anh ấy .

Cage vốn từng sống một cuộc sống liều mạng , anh quay lại nhìn hai người đầy kinh ngạc và

thán phục :

– Nghe như vẻ hai người các bạn vừa qua một cuộc phiêu lưu đấy nhỉ ?

Kerry liếc nhìn Linc vẻ bối rối :

– Vâng , đúng thế . Anh biết không , con sông …

Cage giơ cả hai tay lên :

– Tôi muốn nghe tất cả những chuyện đó , nhưng mọi người khác cũng sẽ muốn nghe . Vậy

thì tại sao bây giờ các bạn không nghĩ ngơi đi đã , sau đó kể cho mọi người nghe một thể –

Kerry mĩm cười biết ơn

Cage hỏi :

– Linc anh cần máy ảnh loại nào ?

– Có cái bút chì nào không ?

Cage ghi lại thông số máy ảnh như Linc yêu cầu và đi về phía khoang lái :

– Tôi sẽ thử xem có thể làm được gì

Linc nhìn theo nói ,

– Một tay rất dể chịu

Kerry cười :

– Theo tôi nghe được người ta nói lại thì không phải bao giờ cũng thế đâu .

– Ồ ?

– Tôi đã kể với anh là tôi gặp Jenny thông qua Quỹ Hendren . Jenny đã đính hôn với Hal Hendrenthì Hal bị bắn chết .

– Em trai của Cage ấy à ?

– Phải .

– Nhà truyền giáo ư ?

– Đúng thế

Linc lắc đầu :

– Chắc là tôi bị sao ấy nên mới không nhớ ra . Hay là …

– Chuyện còn phức tạp hơn nhiều . Jenny thân với cả hai anh em . Anh biết không , cô ấy lớn lên cùng vơí họ . Gia đình Hendren đã đỡ đầu cô ấy sau khi cha cô ấy bị giết .

– Vậy bọn họ là một gia đình lớn và hạnh phúc ?

– Phải .

Linc ngướng mày lên , gã cười đầy phóng đảng :

– Tôi thấy mọi chuyện có vẻ lập dị quá .

– Không đâu . Họ được nuôi nấng trong nhà một mục sư . Cha của Cage là bộ trưởng .

– Con trai một nhà truyền giáo , đúng không ?Thảo nào tôi thấy thích anh ta ngay lập tức . Tôi

cuộc anh ta là cũng là một gã quỷ sứ .

– Cho đến khi Jenny cầm cương được anh ấy .

Ngay cả một gã lê la như Linc cũng sáng mắt lên :

– Tôi rất muốn gặp cái cô Jenny ấy đấy .

Kerry cười :

– Anh nên gặp , nhưng không phải vì lý do mà anh tưởng đâu. Jenny là một phụ nữ cao quý thật sự . Cô ấy và Cage rất hết mình vì nhau , mặc dầu Cage vốn là một tay khiến cho đàn bà chết mê chết mệt . Họ có một đứa con , con trai , và Jenny sắp sinh đứa thứ hai. Tôi nghĩ rằng chỉ có đó là lý do duy nhất khiến cô ấy không có mặt ở đây cùng với chúng ta .

– Ồ , nếu cô ấy cũng cùng đi thì tôi không hiểu chúng ta có thể nhét thêm vào chổ nào được nữa .

Câu nói của Linc nhắc tới thực tại là hiện nay họ đang phải chen chúc đến thế nào . Họ đang

ngồi sát cạnh nhau đến nổi đầu gối Kerry tì cả vào đùi gã . Kerry vội vả lùi ra xa hết cở có thể

được .

Cả hai nhớ đến cái hôn mà gã đã hôn cô trước khi máy bay đến . Đó là rất nhiều cái hôn . Và

sau đó là rất nhiều cái hôn nữa . Đó là những cái hôn cuả một người đàn ông trao cho một người đàn bà mà anh ta đang khao khát . Đó là cả một sự ngấu nghiến và vô tổ chức . Cứ mỗi lần nhớ đến những cái hôn đó Kerry lại run rẩy như vừa sau cơn sốc .

Kerry khàn khàn hỏi :

– Anh có thấy thoải mái không ?

Linc ngước nhìn cô . Thọat tiên gã nghĩ rằng cô đọc được những ý nghĩ trong đầu gã , hay là – lạy Chúa đừng để như vậy . Rồi gã nhận ra cô đang nhìn vào vai chứ không phải vào lòng gã .

Gã đáp nhỏ :

– Không , có gì đâu .

Cô rùng mình nhìn đám máu thấm trên chiếc áo may ô của gã . Gã đã có thể bị giết chỉ trong gang tấc . Suýt nữa thì cô đã không thể nào đền đáp lại những gì gã đã hy sinh vì cô và vì bọn trẻ con . Nhưng cô biết rằng chỉ một lời cám ơn nào đó đã đủ – mặc dầu nó chẳng thế nào đầy đủ.

– Linc ?

Bởi vì không thể nhìn thẳng vào cô mà không làm dậy lên trong lòng gã nổi thèm khát ghê gớm nên Linc đã lại tựa đầu lên thành máy bay và nhắm mắt lại . Giờ đây khi cô gọi gã bằng cái giọng vô cùng quyến rũ đó và đặt bàn tay mát rượi lên cánh tay gã , gã mới chậm chạp mở mắt ra và quay đầu nhìn cô .

– Hử ?

– Những gì anh đã làm ở đó …Giọng cô nhỏ đi , cô cúi nhìn xuống chân – Tôi muốn nói cám

ơn anh về tất cả mọi điều . Tôi …tôi…Cô không tìm được lời nào diển tả đúng ý mình . Cô không thể nghĩ ra một lời nào để nói và không gần như biểu lộ tình yêu của mình đối với gã .Thật là ngu ngốc , cô bật ra điều chợt đến trong đầu – Tôi sẽ gửi cho anh cái séc năm mươi ngàn ngay khi nào có thể .

Gã ngồi im phắc một lúc lâu . Đó là một phút tỉnh lặng trước khi bảo tố nổi lên . Gã thô bạo giật tay khỏi tay cô . Gã muốn bảo cô cứ giữ lấy cái món tiền chết tiệt ấy . Tiền ! Đó là tất cả những gì cô có thể nghĩ đến cho gã ư ?

– Cô cút xuống địa ngục đi !

– Cái gì ?

– Cô nghe rỏ tôi nói rồi đấy .

– Nhưng tôi không hiểu .

– Cô có cái quyền ấy đấy , thưa quý bà , cô không hiểu ?

– Tại sao anh lại quát tôi ? Tôi chỉ cố cám ơn anh thôi – Lúc này Kerry cũng nổi giận . Đơn giản là không thể hiểu nổi người đàn ông này – Gã không để cho ai có thể tử tế với gã được .

Gã chỉ là một thằng mọi rợ không có tình cảm .

– Vậy thì cô cảm ơn tôi xong rồi . Bây giờ thì dẹp đi .

– Rất vui lòng – Cô toan quay đi , nhưng chợt nhận thấy một giọt máu tươi thấm ra ngoài ngực

áo gã – Anh lại làm cho vai anh lại chảy máu rồi .

Gã nhìn xuống vai , thản nhiên :

– Không sao cả .

Cô lấy một miếng gạc trong túi cứu thương ra :

– Đây , để tôi …

Gã tóm lấy cổ tay cô trước khi cô kịp chạm đến bên vai bị thương của mình :

– Tôi đã nói là không sao cả . Chỉ cần cô để cho tôi yên thân được không ? Và như cô đã

nhanh nhẩu nhắc cho tôi nhớ đấy, giữa chúng ta chỉ có một thỏa thuận công việc . Thỏa thuận đó không bao gồm việc làm dịu đi vết thương của tôi – Gã hạ giọng – Cả chuyện hôn hít nữa . Tại sao lúc ở đó cô lại hôn lại tôi ? Em bé , lưỡi em cũng bận bịu chẳng kém gì lưỡi của tôi cả . Chớ có nghĩ là tôi không nhận thấy . Được rồi , cô có thể giữ lấy điều bực bội đó cho riêng mình . Tôi đã có thể cố hết sức chạy cho nhanh , lia súng xả được càng nhiều đạn càng tốt , nếu như cô không làm như vậy .

Má Kerry nóng lên vì căm phẩn :

– Thật kinh khủng , những lời anh vừa nói .

– Có thể . Nhưng không kinh khủng như hứa hẹn những điều mà mình không định làm – Môi gã cong lên chế diểu – Bây giờ chúng ta lại bình thường rồi , Xơ Kerry .Tôi được thuê để làm một dịch vụ cho cô .Ngay sau khi cô thanh tóan xong cho tôi thì tôi sẽ xéo . Finis ( kết thúc ). Cả câu chuyện ********** ********* chết tiệt này sẽ lùi vào dỉ vãng , và thành thật mà nói thì đối với tôi sẽ không nhanh chóng lắm đâu .

Kerry giật tay ra khỏi nắm tay của gã , quắc mắt nhìn gã với vẻ căm ghét rỏ ràng . Cả đời cô chưa từng gặp một ai khó chịu và không tình cảm như gã này . ” Cái chuyện ********** ********* chết tiệt này ” . Đó là tuyệt đỉnh của những gì gã có thể nghĩ về những đứa trẻ mồ côi , về những thử thách họ đã trải qua , và về cô . Sự vở mộng thật tàn nhẩn , nhưng cô đã từng bị vở mộng rồi . Đau đớn nhưng không đến nổi chết . Người ta có thể sống sót và tồn tại để nói lại những chuyện đó .

Cô đã cố tạo ra khoảng cách tối đa giữa mình và ông Linc O’Neal , cố tìm một chổ thoải mái nhất trong cái khoang máy bay đông đúc và ngồi yên trong suốt quảng đường bay còn lại .

Cage gọi Kerry dậy :

– Kerry , còn khoảng mười lăm phút nữa . Tôi nghĩ là cố lẻ cô muốn đánh thức bọn trẻ dậy .

– Joe , thế nào ?- Thằng bé rên khẽ . Mắt nó vẫn nhắm , nhưng nó khẽ lắc đầu từ bên này sang bên kia .

– Thật không may là thằng bé sắp tỉnh lại . Nhưng tôi sẽ không tiêm thêm mũi nào cho nó nữa . Từ giờ trở đi để cho các bác sĩ họ lo cho .

– Cage – Kerry giật giật tay áo Cage khi anh quay đi toan trở lại khoang lái – Tôi không muốn đối diện với một đám đông các nhà báo vào lúc này . Bọn trẻ con đã sợ hãi lắm rồi . Tất cả chúng tôi đều mệt mỏi và bẩn thỉu quá . Anh có thể thu xếp được chuyện đó không ?

Cage xoa gáy :

– Kerry , chuyện của cô là một tin giật gân . Bởi vì …

Tôi biết , – Kerry vội ngắt lời . Cô sợ Linc sẽ nghe lỏm được điều họ nói với nhau – Nhưng tôi tin là anh hiểu vì sao tôi thích được yên lặng . Vì tôi và vì bọn trẻ chưa nói đến những gia đình sẽ nhận đỡ đầu bọn chúng .

– Tôi hiểu . Nhưng tôi sợ giới truyền thông sẽ không hiểu điều đó đâu . Các nhà báo đã cắm chốt ở La Bota nhiều ngày nay rồi để chờ các cô tới – Cage nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Kerry , anh đặt tay lên vai cô an ủi – Nhưng nếu cô không muốn bị các nhà báo phỏng vấn và không muốn bọn trẻ phải phơi mặt ra một chổ lộn xộn thì tôi sẽ điện thoại cho cảnh sát trưởng và bảo ông ta cho phong tỏa sân bay .

– Cám ơn anh .

Lúc này bọn trẻ đã tỉnh dậy cả , chúng đang vui vẻ chuyện trò và nhòm qua cửa sổ . Kerry bật cười trước những nhận xét ngơ ngác của chúng về phong cảnh bằng phẳng của miền tây Texas trông thật khác xa với vùng rừng rậm mà bọn chúng quen nhìn .

Viên phi công dày kinh nghiệm một lần nữa hạ cánh thật hoàn hảo . Trong khi chiếc máy bay chạy cho hết đà và dừng lại thì điều được ưu tiên hàng đầu là phải đưa Joe tới chiếc xe cứu thương đã chờ sẳn để nó được chở thẳng đến bệnh viện . Cage nhảy xuống đất và hội ý chớp nhoáng với viên bác sĩ .

Linc nhào xuống và nhìn quanh để tìm một người phụ nữ mang bầu và chiếc máy ảnh . Gã nhìn thấy ngay không khó khăn gì .. Kerry nói đúng . Jenny Hendren là một quý bà từ mái tóc nâu óng ả cho đến mũi giầy

– Có phải bà Hendren không ạ ?

– Ông O’Neal !

Họ mĩm cười chào nhau và Jenny đưa cho Linc chiếc máy ảnh mà gã yêu cầu .

– Nikon F3 với Tri-X film . Tôi phải cho Gary đi Amarillo để kiếm đấy . Chúng tôi đã phải gọi đi khắp nơi mãi cuối cùng mới tìm được nơi có .

– Xin lổi vì đã làm phiền chị nhiều như vậy .

Jenny lo lắng nói :

– Tôi chỉ hy vọng là chiếc máy này dùng được . Tôi chẳng biết chiếc máy ảnh đầu cuối là thế

nào cả .

Linc chẳng biết Gary là ai , nhưng gã vô cùng vui mừng được cầm lại một chiếc máy ảnh trong tay :

– Tuyệt lắm , cám ơn chị . Tôi sẽ nói chuyện sau với chị nhé .

Linc xé một cuộn phim và thành thạo bỏ vào máy . Gã giơ máy ảnh lên vừa kịp chớp đựợc những hình ảnh đầu tiên khi các nhân viên y tế hạ chiếc cáng khiêng Joe từ trong máy bay ra . Linc xích đến gần . Lúc này thằng bé đã mở mắt . Nó nhận ra Linc , khuôn mặt duy nhất quen thuộc trong số những người đang xúm xít xung quanh .

– Cứ giữ như thế đã nhé – Linc nói :

Kể từ khi Linc gặp Joe đến giờ , lần đầu tiên thằng bé mĩm cười với gã . Linc ghi lại trên phim nụ cười xanh xao yếut đuối đó .

Sau khi chiếc cáng được đưa vào , viên bác sĩ cũng chui vào xe cứu thương . Lúc quay lại để

đóng cửa xe ông ta mới chợt để ý đến vết thương của Linc :

– Anh cũng cần kiểm tra cái vết thương đó .

– Sau đã – Không để ý đến lời khuyên của bác sĩ . Linc quay lại và chĩa máy ảnh về phía cửa

máy bay

Trong máy bay , đang dịu dàng nói với bọn trẻ :

– Mọi thứ sẽ có vẻ rất khác lạ , nhưng các em đừng sợ .Các em là những người rất đặc biệt đối với nhân dân ở đây . Mọi người mong chờ các em .

Bé Mike hỏi :

– Thế chị sẽ bỏ chúng em à ?

– Không . Chị sẽ chỉ đi khi nào đã chắc chắn là các em cảm thấy hạnh phúc với gia đình mới

của mình . Chúng ta đã sẵn sàng chưa nào ?- Tám cái đầu nghiêm trang gật – Vậy thì đi thôi .

Kerry giúp bọn trẻ trèo xuống đất . Cage và Jenny Hendren hộ tống các hành khách đáng

thương đi về một chiếc xe hòm đã chờ sẳn . Kerry cố hết sức để phớt lờ Linc trong lúc gã chụp ảnh cô . Cô cũng phải cố không dể ý đến cái nhói đau ghen tị khi Cage ôm vợ trong tay , kéo sát vào mình và hôn .

Rỏ ràng là Jenny cảm thấy nhẹ nhỏm cả người vì Cage đã an toàn trở về và không bị hề hấn gì

, còn Cage thì yên tâm thấy Jenny nặng nề hơn vì cái thai . Trong khi người này cố gạt bỏ cái lo lắng của người kia , tình yêu của họ ngời lên như một mặt trời riêng của hai người .

Khi tất cả bọn trẻ đã chui vào trong chiếc xe hòm . Kerry và Jenny ôm lấy nhau . Kerry nói với bạn :

– Đó là một giấc mơ đã trở thành hiện thực . Cám ơn cậu vì tất cả . Cám ơn cậu đã thu xếp

mọi việc . Cả hai cậu thật tuyệt vời .

– Suỵt , yên nào . Bây giờ cậu cần nghĩ ngơi và bồi dưỡng . Chúng mình còn khối thời gian để nói chuyện . Cô quay về phía chồng – Cage , sao anh và ông O’Neal không lên xe ngồi phía sau với bọn trẻ ? Để em lái

Linc nói :

– Ơ, bà Hendren , xin tha lổi cho tôi . Tôi sẽ kiếm một cái taxi và tới khách sạn gần nhất là

được rồi .

Cả Cage và Jenny cùng phá ra cười . Cage giải thích :

– Cả thành phố chỉ có một cái taxi duy nhất . Nếu anh gọi taxi từ bây giờ thì may mắn lắm chiều mai nó mới có thể tới dây cho anh đuợc . Và cũng không có khách sạn . Nhưng nhà nghĩ thì có nhiều .

Jenny chêm vào :

– Thêm nữa tôi sẽ không chịu để cho anh đi mà tôi chưa được cám ơn anh về tất cả sự giúp đỡ của anh đâu . Thôi bây giờ anh hãy vào xe đi , nếu không thì chúng ta sẽ gục xuống vì cái nóng này mất .

Hình như là đành vậy . Linc chui vào xe cùng với Cage . Bé Lisa giơ tay cho gã , mặt đầy vẻ quan sát chưa tin chắc . Linc đặt bé ngồi lên đùi mình trong suốt quảng đường về nhà Hendren .

– Kerry mình giữ các nhà báo ngoài kia với lời hứa là sẽ nói chuyện với họ sau . Cậu có thể chuẩn bị nói chuyện với họ bất cứ lúc nào cậu thấy muốn .

– Jenny, cám ơn cậu .

Jenny nói thêm :

– Và nữa , dỉ nhiên là cậu sẽ ở lại chổ bọn mình –

– Thế còn bọn trẻ ?

Cage nói :

– Bọn tôi đã thuê nhiều nhà nghĩ . Với lại cũng đã chuẩn bị một số y tá để kiểm tra và chuẩn bị cho bọn trẻ sao cho thỏa mãn các yêu cầu của cơ quan nhập cư . Phải mất nhiều ngày nữa mới xong công việc giấy tờ và hoàn tất các hồ sơ nhận con nuôi . Phải lo cho mọi chuyện đó xong xuôi trước khi các gia đình đến để đón chúng về – Cage nhìn những khuôn mặt thơ trẻ xung quanh mình – Hai đứa nào là chị em ?

Kerry chỉ hai đứa em của Juan . Cage mĩm cười với chúng và nói với chúng là cha mẹ mới của chúng đã sẵn nhà chờ chúng

– Họ đang chờ các cháu . Các cháu sẽ gặp bố mẹ ngay khi chúng tôi tới nơi .

Hai đứa bé từ nảy đến giờ đang rất buồn sau khi nghe Kerry nói lại lời anh chúng nhắn từ biệt

, chúng bám chặt lấy nhau và sợ hãi nhìn Linc và Kerry chờ đợi . Linc giơ ngón tay cái ra hiệu

và nháy mắt với chúng khiến chúng cười khúc khích .

Kerry rất thích thú ngôi nhà của gia đình Hendren và những khu đất bao quanh , cô nói lên nhận xét của mình trong khi xe của họ rời khỏi đường chính và đi qua một cái cổng .

Jenny nói :

– Cám ơn cậu . Cage đă bắt đầu cải tạo lại ngôi nhà này từ trước khi bọn mình lấy nhau . Và từ đó đến giờ bọn mình đã tiếp tục cải tạo thêm rất nhiều nữa . Mình rất yêu ngôi nhà này .

Cage vốn là một tay bạt mạng và tới giờ vẫn còn ỷ lại vào sản phẩm của các giếng dầu . Nhưng khi từ khi giá dầu bắt đầu sụt xuống thì Cage đã nhận thức được tình hình và bắt đầu đi vào kinh doanh các lãnh vực khác , kể cả kinh doanh các bất động sản và chăn nuôi bò . Anh còn có một tàu đầy ngựa đua có hạng . khi nền kinh tế thay đổi thì anh không bị ảnh hưởng gì nghiêm trọng . Cuộc sống của họ khá khiêm nhường , không hề xa hoa .

Có ba cụm nhà nhỏ nằm nối tiếp nhau gần tàu ngựa .Trước khi chiếc xe hòm dừng hẳn lại , Roxie Fleming đã từ một trong ba ngôi nhà nhỏ nhô ra , chạy theo sau là Gary chồng chị .

Jenny nói :

– Đó là Roxie .

Kerry nói :

– Cậu đã viết cho mình khá nhiều về cô ấy .

Roxie tròn trỉnh và ồn ào – Chắc đã phóng mình về phía họ nếu không có Gary từ tốn giật áo kéo lại .

Cage và Jenny giới thiệu Linc và Kerry với vợ chồng nhà Flemíng . Roxie lịch sự chào họ nhưng hơi lơ đảng . Chị đang nôn nóng nhìn từng khuôn mặt của bọn trẻ :

– Đâu là Cara và Carmen ?- Giọng chị gần như vở ra .

Kerry chỉ hai cô bé . Roxie giơ tay ra . Một hồi lâu căng thẳng trôi đi , rồi hai cô bé tách khỏi đám trẻ mồ côi , chập chững bước tới và rụt rè nắm lấy tay Roxie .

Linc cố hết sức kín đáo chớp lấy những hình ảnh cảm động đó . Bức ảnh thấm thía nhất là chụp Kerry Bishop người đã biến phép màu đó thành hiện thực . Gã biết đó sẽ là một bức ảnh đẹp . Ánh mặt trời phản chiếu khiến cho những gịot nước mắt long lanh như những viên kim cương sững lại trong đôi mắt cô .

Kerry đi xuống thang gác , lòng hồi hộp một cách không thể nào giải thích nổi . Có lẻ bởi vì đã lâu lắm rồi cô mới lại mặc áo dài . Ồ , không hẵn là như vậy . Cái đêm cô lừa Linc đi khỏi cái quán bar cô cũng mặc một chiếc áo dài , nhưng chuyện đó hoàn toàn khác .

Có lẻ tim cô đang đập hồi hộp bởi vì đây là lần đầu tiên gã sẽ nhìn thấy tóc cô sạch sẽ , mềm mại và tỏa sáng , da cô mịn màng không nhớp nhúa , móng tay được đánh bóng ngời lên .

Dẩu cho vì lý do gì đi chăng nữa thì tim cô cũng đập như muốn gục xuống sau mỗi bước cô xuống thang gác .

Dường như cả cuộc đời đã trôi qua kể từ sau cuộc chạy thóat ngặt nghèo khỏi Montenegro của họ . Vậy mà nó vừa xảy ra sáng nay thôi . Cả ngày hôm nay họ đã mất hết thời gian để sắp xếp bọn trẻ vào các nơi ở tạm thời của chúng . Bọn trẻ đã sững sờ trước sự xa hoa trong những ngôi nhà cơ động . Tất cả bọn trẻ đều được các y tá cấp giấy chứng nhận về sức khỏe . Nhiều tháng trước đây , khi lần đầu tiên Kerry tin vào ý tưởng chúng sẽ được đỡ đầu ở bên Mỹ , Kerry đã chú ý để chúng được tiêm đủ các loại vac xin theo qui định của Mỹ .

Nhờ sự giúp đở của vợ chông Fleming cùng với ông bà Bob và Sarah Hendren bố mẹ của Cage , tất cả bọn trẻ đã được tắm rửa kỳ cọ , gội đầu và cho mặc những bộ quần áo mới tuyệt đẹp do nhà thương gia La Bota tặng . Nhờ có các thành viên trong giáo đòan của ông Bob Hendren , thức ăn và đồ uống được chất nặng trĩu trên các bàn ăn và các tủ . Bọn trẻ đã được ăn uống no nê .

Roxie không thể nào rời tay khỏi hai đứa con gái nuôi ,chị đă chải đầu cho chúng nó không biết bao nhiêu lần đến nổi Gary phải đe vợ rằng nếu không cẩn thận chị sẽ làm hai đứa trẻ thành hói trán mất . Kerry chỉ mong tất cả những đứa trẻ khác cũng nhanh chóng và dể dàng hòa hợp được với các gia đình mới của chúng như vậy .

Theo yêu cầu của Kerry , Cage đã lái xe đưa cô đến bệnh viện . Nhân viên bệnh viện rất chú ý để Kerry không bị chú ý và đã đua cô lẻn bằng cửa sau để vào thăm Joe . Ca mổ để lấy viên đạn ra khỏi đùi thằng bé đă xong . Thằng bé đang đau đớn vì thuốc mê đã tan , nhưng nó nhận ra Kerry ngay . Bác sĩ cam đoan với cô là chân thằng bé sẽ không bị thương tật vĩnh viển nào .

Khi Kerry trở về Jenny đã cương quyết bắt cô phải dầm mình trong cái bồn tắm đầy bọt . Không hề miển cưỡng Kerry đã trút bỏ bộ quần áo gớm guốc mà cô đã mặc trên người suốt bốn ngày nay .

Chỉ đến khi cởi chiếc khăn tay sặc sở quấn trên cổ ra những ngón tay của Kerry mới trở nên ngập ngừng . Bởi vì chiếc khăn là của Linc đưa cho cô , cho nên cô rất không muốn cởi ra . Cô giặt chiếc khăn tay trong chậu rửa mặt và phơi nó lên cho mau khô . Nếu gã không đòi lại thì cô định sẽ giữ nó như một kỷ niệm của một mối tình hoang dại , ngắn ngủi , không thành nhưng không kém cháy bỏng .

Giờ đây , những giọng nói dưới phòng ăn vọng đến tai cô . Bụng cô quặn lên , lẩn lộn giữa những phấp phỏng và sợ hãi . Cố thu can đảm , Kerry bước qua vòm cửa và lưỡng lự dừng lại nơi ngưỡng cửa , giữa một quầng ánh sáng vàng óng hắt ra từ các cây nến . Jenny là người đầu tiên nhìn thấy cô :

– Cậu đây rồi !

– Ái chà !- Cage huýt sáo vẻ tán thưởng – Một chút nước và xà phòng cũng đủ làm nên điều kỳ diệu .

Linc không nói gì . Gã chợt sững lại trong động tác đang cầm một lon bia đưa lên miệng . Cái lon bia cứ đứng sững giữa trời như vậy một lúc lâu . Kerry bước vào và ngồi xuống một cái ghế bên kia bàn đối diện với gã .

– Jenny , cậu tốt quá – Kerry nhìn bình hoa để giữa bàn , cái chân nến quý giá bằng kim loại , những đồ bạc và đồ sứ Trung Hoa bày trên bàn .

– Mình nghĩ rằng cả hai người các cậu đều xứng đáng được hưởng một buổi tối yên tỉnh và thư thả . Bữa trưa hôm nay hơi ồn ào . Hãy nghỉ ngơi đi . Người ta vừa báo cáo là bọn trẻ đã ngủ cả .

Kerry đưa tay vuốt cán chiếc nĩa ăn salad :

– Mình chỉ hy vọng là sẽ không phải xấu hổ thôi . Mình đã sống ở trong rừng già quá lâu , chẳng còn nhớ là phải sử dụng đồ bạc thế nào cho đúng nữa .

Jenny mĩm cười dịu dàng :

– Rồi mọi chuyện sẽ trở lại bình thường thôi .

Cage đưa cho cô một dĩa đầy thức ăn :

– Nếu cô không nhớ ra thì chúng tôi cũng chẳng thấy có vấn đề gì . Chúng tôi đã quen với

Trent . Kiểu ăn của nó mới tệ chớ .

Linc nói :

– Thằng bé thật dể thương . Nó làm cho tất cả những đứa khác cảm thấy như đang ở nhà .

Cage nói :

– Phải , nó dạy bọn khác biết cách tấn công một tô kem nhà làm ra sao .

Kerry vừa cười vừa hỏi :

– Nó đâu rồi ?

– Đang ngủ ngon lành – Mẹ nó mệt mỏi nói .

Kerry ngạc nhiên thấy tiếng cười của Linc thật trầm và dể chịu những khi gã không chua cay châm chích . Tiếng cười của gã tràn qua cô như một con sóng . Rỏ ràng là Cage đã cho gã mượn chiếc quần Jean và chiếc áo sơ mi – Cage cũng có khổ người cao , vai rộng và hông hẹp như gã . Linc đã tắm , mặc dầu tóc gã vẫn rất cần được cắt nhưng đã được gội sạch và chải hất ra sau . Mặt gã đã cạo kỷ . Tuy râu ria không lởm chởm nữa nhưng trông quai hàm gã thậm chí còn trông đàn ông một cách không tin nổi hơn trước . Cô nhận thấy miếng băng trắng nổi mờ mờ dưới làn áo sơ mi .

Trong khi ăn câu chuyện của họ tập trung chủ yếu vào những đứa trẻ mồ côi .

– Tôi đã phân phát các bản copy các bài báo của cô để xoa dịu các nhà báo đang cáu kỉnh .

– Cám ơn anh , Cage .

– Chúng tôi sẽ nói với cô về những lá đơn xin nhận con nuôi , nhưng chắc là để đến mai cũng

chưa muộn mà .

– Cám ơn anh lần nữa . Tôi mệt quá , chắc tối nay tôi cũng chẳng làm nổi một việc gì nữa đâu

– Kerry thú nhận – Tôi tin là anh và Jenny đã xem xét kỷ các cặp cha mẹ – Tất cả bọn họ có

đều tuyệt vời như vợ chồng Fleming không ?

– Gary và Roxie là những người bạn đặc biệt , vì thế chúng tôi có hơi thiên vị . Nhưng chúng

tôi tin là tất cả những cặp khác đều sẽ là những ông bố bà mẹ tuyệt vời .

Câu chuyện ngừng lại một lúc , Jenny mĩm cười với Linc và nói :

– Tôi chưa bao giờ đóan được là mình lại có lúc được vinh dự đón một người có danh tiếng như thế này tại bàn ăn của mình

– Đâu ? – Linc quay nhìn xung quanh tựa như tìm kiếm vị khách danh tiếng đó là ai .

Hai vợ chồng Hendren tiếp tục khêu gợi cho đến khi gã hiểu ra và kể cho họ nghe những câu chuyện về cuộc đời nhiếp ảnh đầy phiêu lưu của mình . Trong câu chuyện gã đùa cợt làm nhẹ đi những nguy hiểm mà gã thường xuyên phải đương đầu , thỉnh thoảng lại thêm thắt những giai thoại hài hước .

Sau khi ăn thêm hai chiếc bánh nướng nhân táo , gã đẩy chiếc dĩa không sang bên và nói :

– Nhưng cuộc chạy trốn khỏi Montenegro vừa đây mới là tình huống đáng sợ nhất mà tôi từng rơi vào .

Gần suốt buổi chiều .Cage và Jenny , vợ chồng Fleming và cha mẹ của Cage đều lắng nghe và không thể nào tin nổi những chuyện đã xảy ra với Kerry và Linc trên đường tới biên giới .

Kerry nói :

– Tôi chẳng hề thấy vội vàng phải trở lại nơi đó tí nào cả

Cage nói :

– Một khi đã thóat được khỏi đó thì tất cả chúng ta chẳng ai muốn trở lại

Linc ngạc nhiên nhìn anh :

– Chúng ta ? Anh đã từng ở đó ư ?

– Sau khi em trai tôi bị hành hình .

– Tôi xin lổi .

– Không , không sao . Jenny và tôi đã phải tới đó để nhận mặt Hal và đưa xác chú ấy về nước

– Cage đưa tay về phía góc bàn và cầm tay vợ bóp nhẹ – Đó là một chuyện rất buồn đối với cả hai chúng tôi – Anh nhìn đăm đăm về phía trước , nhớ lại – Tuy nhiên , nếu như không bị cuộc nội chiến tàn phá thì Montenegro có thể là một nơi xinh đẹp . Theo như tôi nhớ được khí hậu nhiệt đới thật là gợi cảm

– Anh nhìn vào mắt vợ .

Bởi vì Cage và Jenny nhìn nhau đắm đuối nên họ không nhận thấy cái nhìn ngắn ngủi được trao đổi giữa hai người khách của họ . Cả Linc lẩn Kerry đều nhớ lại một cách sống động cái đêm họ đã ở bên nhau dưới vòm dây leo , bên ngoài trời mưa sầm sập , tiếng mưa bao bọc lấy họ , trong họ như có ngọn lửa thiêu đốt , mùi hương say đắm của những bông hoa rừng , da thịt trần trụi và mặt đất quyện vào nhau như một thứ thuốc kích thích .

Giờ đây cái đêm đó dường như hoàn toàn không thực . Có thể nó đã xảy ra với hai con người khác trong hai cuộc đời khác . Họ đã không thể nào từng nằm sát bên nhau đến như thế và rồi giờ đây lại tách rời nhau đến như thế . Không thể nào lúc đó gã đã vổ về cho cô hết sợ và lau khô nước mắt cho cô để rồi sáng nay lại nói với cô những lời độc ác đến thế .

Kerry nhìn Linc ngồi bên kia bàn . Gã là một người xa lạ . Họ đã chia xẻ cho nhau một vốc nước , một lát bánh mì , những cái hôn say đắm và thường xuyên cải nhau gay gắt , vậy mà cô chẳng biết gì về gã cả .

Jenny nói :

– Hai người vẩn chưa giải thích tại sao các bạn lại đi chung với nhau như thế này ? Linc , tại sao anh lại tham dự vào công việc của Kerry ?

Kerry nhảy lên như bị điện giựt . Cô bắt gặp ánh mắt khắc nghiệt của Linc từ bên kia bàn nhìn mình . Vẻ mặt của gã thật ngạo mạn . Có thể mặt mũi gã đã được cạo sạch sẽ , có thể bề ngoài của gã trông đẹp đẽ hơn , nhưng bên trong gã vẫn là kẻ thối nát đến tận tâm can . Gã vẫn là kẻ láu cá , tính toán , một kẻ du thử du thực tàn nhẩn không có lương tâm .

Linc nói :

– Tôi nghĩ Kerry phải là người kể cho các bạn nghe chuyện đó mới phải .

” Nếu cô ấy dám ” . Đó là điều gã không dám nói ra , nhưng Kerry cảm thấy rỏ ánh mắt thách thức của gã đang nhìn mình .

Đó là ánh mắt thách thức mà cô không dám nhìn trả . Cô vênh lên mặt lên nói :

– Tôi đã tuyển mộ anh ấy – Gã hắng giọng vẻ phỉ báng , Kerry nhìn gã với vẻ mặt tuyệt vọng –

Tôi … ơ …

Linc thủng thẳng nói :

– Bắt cóc .

Kerry nhảy dựng lên , tức giận vì gã lại khơi dậy những cuộc cải vả trước mặt vợ chồng

Hendren –

– Anh không định tử tế một chút à ?

Gã đứng bật dậy khỏi ghế :

– Tử tế , Tử tế ? Thưa quý cô , cô đã bắt cóc tôi . Cô đã cố ý hủy hoại những thứ đáng giá bằng cả một tháng trời làm việc khó nhọc của tôi . Cô khiến cho tôi lở mất chuyến máy bay để ra khỏi cái hố địa ngục đáng bị quên lảng ấy . Cô làm cho tôi có thể bị cắt cổ , bị bắn bỏ , súyt chết đuối , vậy mà cô lại mong tôi sẽ tử tế vối cô ư ?

Tức cả ngực vì giận dữ , gã chỉ vào Kerry và nói với vợ chồng Hendren :

– Cô ta ăn mặc như một con ************** và nhử tôi ra khỏi một quán rượu . Cô ta tuyển lộ tôi như thế đấy . Tôi đã đi theo cô ta , tưởng rằng mình sẽ được nghĩ lưng và …Ôi , tôi xin lổi , Jenny .

Jenny lẩm bẩm :

– Không sao đâu .

Kerry cười nhạo báng :

– Anh ta quên không nhắc lại lúc đó anh ta đang say tí bỉ . Và tôi không nhử anh ta , tôi đã

phải lôi anh ta bởi vì anh ta không thể nào tự đứng vững nổi nữa .

Linc gào lên :

– Thế thì càng tốt chứ sao ?

Kerry nói :

– Tôi cứ tưởng anh ta là một tên lính đánh thuê . Và đúng thế . Anh ta sẽ nhận được tiền công cho thời gian và những bực bội mà anh ta vừa phải trải qua – Cô nói gay gắt – Trước khi quý vị định gắn cho anh ta một tấm huân chương nào đó thì xin hãy biết cho rằng là anh ta đâu có làm mọi chuyện vì tấm lòng quảng đại . Tôi đã phải trả cho anh ta năm mươi ngàn đô la để anh ta khỏi đem nộp chúng tôi cho cho quân Tổng Thống El .

– Đó không phải là lý do để tôi đòi cô phải trả tiền cho tôi , và cô bíết thừa như vậy , mẹ kiếp – Linc dướn tới đầy đe dọa , dường như gã có thể leo cả lên bàn để tới gần cô – Số tiền đó là để đền cho tôi số phim mà cô đã phá hủy .Đó là nói đến chuyện cô đánh giá thu nhập của tôi ra sao . Nhưng nó chưa đủ để đền bù lại những gì mà tôi đã dính dấp với cô trong suốt bốn ngày vừa qua – Gã ném tọt khăn ăn xuống cạnh dĩa – Cage, liệu tôi có quá đáng lắm không khi muốn nhờ anh đưa tôi về thành phố ?

Jenny Hendren đứng bật dậy :

– Anh định đi ư ?

– Jenny , rất tiếc tôi đành làm vậy – Linc rất mến Jenny vợ Cage . Từ chiều đến giờ họ đã trở

nên thân thiết với nhau . Jenny là người duyên dáng , tốt bụng , thẳng thắn , dịu dàng , thậm chí rất dịu dàng – những điều không có ở Kerry Bishop – Không phải vì tôi không quý trọng lòng hiếu khách của anh chị đâu .

Jenny đáp :

– Nhưng anh không thể nào đi được . Không phải bây giờ – Mọi người đều ngạc nhiên trước vẻ căng thẳng trong câu nói của chị và đều nhìn chị thắc mắc . Jenny hỏi vẻ bối rối – Anh đã chụp tất cả những bức ảnh đó và sẽ đưa vào tập ảnh về cuộc trốn thoát đó chứ ?

Linc lưỡng lự nói :

– Phải .

– Và tôi tin rằng vì Kerry đã quá mệt không thể chịu nổi những cuộc phỏng , vì thế chị ấy sẽ nhường lại cho anh toàn bộ độc quyền về phóng sự này , đúng không Kerry ?

Kerry ngần ngừ đáp :

– Ừ , đúng vậy .

Jenny nói :

– Phải , vậy câu chuyện đã kết thúc đâu . Anh không muốn chụp ảnh bọn trẻ gặp cha mẹ mới của chúng ư ? Và anh cũng không thể bỏ đi khi không biết rỏ Joe sẽ ra sao ư ?

Linc cân nhắc tình thế tiến thoái lưỡng nan của mình . Jenny nói cũng đúng một phần . Tập ảnh sẽ tốt hơn nếu gã bám theo cho đến khi kết thúc . Chiều nay vô khối tạp chí đã gọi điện đến và đã nhận được bao nhiêu lời đề nghị của các chủ bút để họ được sờ vào những bức ảnh của gã . Và lạy Chúa , gã sẽ được độc quyền đối với những tin tức này nếu như Kerry đồng ý .

Nhưng gã không thể nghĩ đến chuyện sẽ đội chung một mái nhà với cô ta thêm một giờ nào nữa . Hoặc là gã sẽ làm tình với cô , hoặc là gã sẽ giết chết cô , và vì đủ mọi lý do khác nhau gã đã sẵn sàng làm cả hai việc đó . Chỉ một giọt nước nữa thôi ,chỉ một nhúc nhích nhỏ về một hướng nào đó , và thế là ầm , gã sẽ tự nấu cho mình món gà gô .

Gã lưỡng lự :

– Tôi không biết . Tôi cho là có thể kiếm được một phòng trong thành phố và …

Ối !

Tiếng kêu của Jenny khíến cho mọi người đổ dồn mắt nhìn cô . Hai tay cô ôm chặt lấy bụng .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận