Đừng Sờ Tảng Đá Lung Tung

Chương 6


Vật kia của Nhai Thạch vừa cứng vừa thô, đây lại là lần đầu của Trần Ương nên mới nhét vào chút xíu cậu đã đau không chịu nổi, vì sợ nên lỗ nhỏ thít chặt khiến đi vào đã khó lại càng khó hơn.

Vất vả lắm cậu mới chống tay nhổm dậy được, muốn bò tới phía trước thoát thân nhưng đối phương túm lấy cậu rồi chẳng chút lưu tình đâm sâu cây gậy vào làm cậu đau đến nỗi nhịn không được òa khóc.

“Bên trong A Ương thật chặt,” Nhai Thạch xoa lưng cậu tỏ ý trấn an rồi bảo cậu, “Mầm mầm muốn đi vào, A Ương đừng sợ.”

Sao có thể không sợ được chứ! Mau rút ra ngoài đi!

Trần Ương bị đè không bò được, thân thể càng run dữ dội hơn, khuỷu tay cũng sắp chống hết nổi, nức nở nói: “Đau quá, tôi không muốn, cậu thả tôi ra……”

Còn chưa dứt lời thì sợi dây leo mảnh lúc nãy lại cắm vào lỗ tiểu làm đầu óc cậu lập tức trống rỗng, bụng dưới nóng lên, thiếu niên cao hơn cậu rất nhiều đè lên lưng cậu, cánh tay rắn chắc siết chặt cậu trong ngực rồi lại đâm dương v*t vào sâu hơn.

Cảm giác thật kỳ quái…… Rất đau nhưng chỗ đó của mình lại thấy sướng tê……

Không được, cậu không thể làm chuyện này được…… Giữa rừng núi đột nhiên bị yêu quái bắt cóc xâm hại nghe rất tồi tệ!

Trần Ương cúi thấp đầu khó nhọc thở dốc, nước mắt hòa với mồ hôi rơi xuống thảm lá cây bên dưới. Biết thế đã ở nhà bà nội đọc sách cho lành, nếu cậu không ra sau núi thì đâu gặp phải rắc rối này.

Cậu chưa kịp nói thêm gì thì Nhai Thạch đã bắt đầu đút vào phía sau cậu, vật cứng kia không ngừng vạch ra thành ruột non mềm rồi đụng vào điểm mẫn cảm.

“Bên trong A Ương biết chảy nước thật này, khi làm vậy chỗ đó sẽ vang lên tiếng lép nhép,” Nhai Thạch ôm cậu nói, “Tôi thích lắm.”

Trần Ương xấu hổ đến nỗi đầu óc gần như ngừng hoạt động. Cậu không muốn nghe Nhai Thạch nói mấy câu này nhưng không thể nào bịt tai mình lại.

Áo thun của cậu bị vén lên đến ngực, cậu vẫn nhớ giờ mình đang ở bên ngoài, lỡ đâu, lỡ đâu có người ra sau núi bắt gặp bộ dạng này của cậu……

Hên không đến xui lại đến, vừa nghĩ xong thì cậu chợt nghe tiếng hai đứa trẻ có họ hàng với mình vọng đến từ cách đó không xa:

“Anh A Ương có đây không ——”

“Bà nội nói anh A Ương đọc sách ở đây mà, chúng ta tìm anh ấy chơi đi!”


A Ương hốt hoảng chụp cánh tay Nhai Thạch nói: “Có người sắp tới tìm tôi rồi, cậu mau buông ra đi……”

Thiếu niên hôn cổ cậu: “A Ương không muốn bị nhìn thấy à?”

Trần Ương vừa xấu hổ vừa giận dữ nói: “Đương, đương nhiên không thể để tụi nó thấy rồi!”

Nhai Thạch nghe xong vẫn không chịu thả cậu đi, chẳng biết từ đâu tìm ra một cái hang nhỏ bị cành cây che kín, hai người chen chung một chỗ.

Trong hang rất chật, chỗ trống để Trần Ương né tránh càng ít hơn, cậu sợ bị bọn trẻ bên ngoài nghe được nên chỉ có thể kìm nén tiếng khóc rồi nài nỉ yêu quái buông tha cho mình: “Lát nữa bà nội sẽ gọi tôi về ăn cơm……”

Nhai Thạch ậm ừ rồi tiếp tục đút vào lỗ nhỏ ướt mềm, hắn bảo Trần Ương: “Vậy chút nữa tôi đưa A Ương về.”

Trần Ương: “Ý tôi không phải muốn cậu đưa……”

Cậu bị ôm ngửa ra sau, vật cứng kia thọc sâu vào trong làm cậu đau đến váng đầu hoa mắt nhưng lại có một loại khoái cảm khó tả xông lên khiến eo cậu mềm nhũn.

Phát hiện làm vậy cậu sẽ rên rỉ hết sức êm tai, Nhai Thạch lập tức ôm eo cậu làm thêm mấy lần nữa.

Áo thun bị mồ hôi thấm ướt nhẹp, trước mắt Trần Ương trắng xóa, hoàn toàn không còn sức phản kháng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận