An Hoằng Hàn bắt được móng vuốt đâm trạc loạn xạ của con chồn nhỏ, nói thầm trong lòng ngươi thật ra hiểu Thái hậu có tâm tư gì.
“Cho người nuôi? Từ khi nào mẫu hậu trở nên khoan dung độ lượng như vậy rồi?” An Hoằng Hàn cũng không cho chút tình cảm và thể diện nào, đánh tan hành động ghi hận vừa rồi của Thái hậu, “Chỉ sợ con chồn nhỏ hoàn hảo nguyên vẹn đưa qua, khi trở về liền hấp hối.”
An Hoằng Hàn là do Thái hậu sinh ra, đối với thủ đoạn của Thái hậu rõ như lòng bàn tay. Đừng xem Thái hậu là một hạng đàn bà con gái, trình độ tàn nhẫn tuyệt tình không thấp hơn nam giới chút nào.
Hai người đều hiểu rõ lẫn nhau, nếu nói mở ra, không người nào tin người nào. Mặc dù bọn hắn là người có quan hệ máu mủ nhưng thân tình máu mủ trong hoàng thất là không đáng tiền nhất, nếu không trong lịch sử cũng sẽ không xảy ra nhiều trường hợp giết cha đoạt vị, chém giết huynh đệ đến thế.
Rất không khéo, An Hoằng Hàn liền đã làm chuyện tình ở trên. Phụ thân chính là do hắn giết chết, mặc dù người đời đều cho rằng hắn được tiên hoàng truyền ngôi nhưng trong triều vẫn có rất nhiều đại thần biết nội tình bên trong, trong đó bao gồm cả Thái hậu. Mà chuyện hắn chém giết huynh đệ thì toàn bộ nước Phong Trạch đều biết.
Hắn tàn nhẫn, hắn tuyệt tình, hắn hung ác, không cái nào không làm người ta nghe tin đã sợ mất mật.
“Làm sao có thể? Ai gia là hạng người gì chẳng lẽ hoàng nhi không còn rõ ràng sao? Ai gia bảo đảm, con chồn nhỏ này đưa đến chỗ ai gia lúc đầu dạng gì khi trở về vẫn là hình dáng ấy.” Dường như không có nghe được câu nói châm chích kia của An Hoằng Hàn, Thái hậu vẫn duy trì nụ cười đoan chính, lại không ngừng cố gắng.
Tịch Tích Chi khẩn trương giữ chặt y phục An Hoằng Hàn, hắn nếu thực sự đưa nàng cho Thái haaij nuôi thì đời này liền cắt đứt quan hệ!
Xèo xèo. . . . . . Con chồn nhỏ thử răng kêu lên.
Ngón tay An Hoằng Hàn nhẹ nhàng đụng vào đám lông tơ đỏ rực trên trán con chồn nhỏ, “Cũng bởi vì hiểu rất rõ cho nên mới không yên lòng. Mẫu hậu, chúng ta đều cùng một loại người đừng làm cho trẫm nói lại lần thứ hai, nếu như không có chuyện gì khác, người nên về trước cung Phượng Tường thay quần áo khác thôi.”
Trong lời nói An Hoằng Hàn mang theo không kiên nhẫn, hai hàng lông mày nhíu lại, mặt mũi lạnh tanh.
Thái hậu liếc con chồn nhỏ mấy lần, trong lòng lửa giận ngập trời nhưng lại không dám phản bác lời nói của An Hoằng Hàn. Y phục ướt chèm nhẹp dính vào trên người, mùi khó ngửi này đập vào mũi miệng của nàng. Nàng có khi nào phải khó chịu qua như vậy!
Mấy tên phi tần hiếm có cơ hội có thể nhìn thấy bệ hạ. Bắt được thời cơ này dĩ nhiên không chịu bỏ qua, Liễu Tư Đồng xông pha đi đầu, “Bệ hạ, trong cung Đồng Nhi có nấu canh đậu xanh thanh nhiệt giải nóng không bằng buổi tối đi tới chỗ Đồng Nhi ngồi một chút, Đồng Nhi tự tay vì ngài dâng lên một chén?”
Liễu Tư Đồng ngượng ngùng nâng hai gò má hồng hào, hai mắt xinh đẹp động lòng nhìn chăm chú An Hoằng Hàn, có phần xấu hổ của thiếu nữ lần đầu biết yêu.
Mặc cho một người đàn ông nào nhìn thấy cũng sẽ không nhịn được ôm lấy nàng ta, thương yêu thật tốt một phen. Nhưng vẻ mặt An Hoằng Hàn vẫn không chút biểu cảm, ánh mắt quét qua nàng ta rồi lại dời đi, “Trẫm không thích uống canh đậu xanh.”
Đơn giản một câu nói đập nát tất cả kỳ vọng của Liễu Tư Đồng.
Nếu không phải biết nữ nhân này có tâm địa ác độc, Tịch Tích Chi nhìn thấy vẻ mặt uất ức của nàng ta còn có thể đồng tình. Nhưng nàng chưa có quên mấy tên trong đám phi tần, nữ nhân này xuống tay vô cùng tàn nhẫn, sức lực lớn nhất làm cả người nàng đều chua xót đau đớn .
Thái hậu hung hăng liếc nàng ta một cái, hình như trách cứ nàng ta làm mất mặt xấu hổ. Mang theo mấy tên phi tần bước ra cửa chính Ngự Thư Phòng. Liễu Tư Đồng cắn chặt đôi môi nước mắt liền ào ào tràn mi. Đứng tại chỗ rất lâu, thấy bệ hạ vẫn thờ ơ, cuối cùng cúi đầu đuổi theo Thái hậu bước chân ra cửa, cùng nhau rời khỏi.
“Ngươi rất ghét Thái hậu?” Từ việc con chồn nhỏ lúc nãy đã biểu hiện tất cả, An Hoằng Hàn không khó đoán ra.
Tịch Tích Chi không có giấu diếm, đầu nhỏ gật mạnh một cái, đâu chỉ ghét, hai người bọn họ quả thật có thâm thù đại hận, Huyết Hải Thâm Cừu. Thái hậu làm hại nàng khắp người bầm tím, mà nàng chỉ đái nước tiểu phục thù nàng ta. Nếu lần sau còn cơ hội, nàng cũng muốn cho Thái hậu nếm thử một chút mùi vị khổ sở này.
Càng phát ra quyết tâm kiên định tu luyện thành người, Tịch Tích Chi nâng đầu nhỏ lên, tính toán trước hết đi tìm lão đầu xem qua một chút thương tổn trên thân này. Móng vuốt nhỏ lại bắt chước động tác động tác vuốt râu của lão đầu, kêu ‘chít chít’ —— đi Thái Y Viện.
An Hoằng Hàn cho là con chồn nhỏ chưa từ bỏ ý định còn nghĩ đi tặng lễ cho lão nhân kia, lập tức tâm tình trầm xuống, “Ngươi sống thật tốt ở Ngự Thư Phòng cho trẫm, nơi đó cũng đừng nghĩ đi.”
Một lần đi ra ngoài kia, tên tiểu tử này đều đã gây họa đến thân. Chỉ có ở bên cạnh hắn thì mới có thể an phận ngốc một chỗ.
Không nói chính xác vì sao mình ghét con chồn nhỏ đến gần lão nhân kia, dù sao từ trước đến giờ An Hoằng Hàn đều tùy tâm, trong lòng suy nghĩ cái gì liền làm cái gì.
Tịch Tích Chi đau đến lăn lộn trên đùi hắn, hận hận mắng, bị thương a. . . . . . Toàn thân đều đau.
Không phải không nghĩ tới đem lông tơ vạch ra cho An Hoằng Hàn nhìn, sau đó cáo trạng Thái hậu. Nhưng ý nghĩ này lung lay một vòng ở trong đầu Tịch Tích Chi liền bị nàng ném đi. Ân oán cá nhân nên cá nhân giải quyết, không nên làm liên lụy đến An Hoằng Hàn. Hơn nữa, Thái hậu chính là mẹ đẻ của An Hoằng Hàn, quan hệ của hai người dù bế tắc nhưng đều có một tầng quan hệ máu mủ nối liền.
Đến lúc đó, An Hoằng Hàn giúp nàng hay là giúp Thái hậu vẫn còn là sự việc chưa biết.
Tịch Tích Chi không dám mạo hiểm . . . . . .
Nếu như An Hoằng Hàn lựa chọn giúp nàng, Tịch Tích Chi lại càng không nên tố cáo. Tội danh làm mẹ con bọn hắn trở mặt thành thù Tịch Tích Chi đảm đương không nổi.
Theo thường lệ dùng cơm trưa ở Ngự Thư Phòng, sau khi ăn xong An Hoằng Hàn lau khô dầu mỡ bên miệng. Thấy con chồn nhỏ vẫn còn gục xuống bàn, không hề động một chút thức ăn, lông mày khó hiểu nhíu lại.
“Làm sao không ăn? Có phải thức ăn không hợp khẩu vị hay không?” An Hoằng Hàn gắp một miếng thịt thỏ lên, bỏ vào trong chén sứ nhỏ trước mặt con chồn. Ngày hôm trước cặp mắt con chồn nhỏ còn phát sáng khi nhìn thấy bàn đầy thức ăn vậy vì sao bây giờ lại không có bộ dáng hứng thú?
Tịch Tích Chi nâng mí mắt lên, chỉ nhìn thoáng qua rồi nghiêng đầu. Không hợp khẩu vị, không muốn động, khắp người bị thương. . . . . .
‘Chít chít’. . . . . . [Không muốn ăn]. Tịch Tích Chi kêu lên hai tiếng, đồng thời nhảy đến nằm trên đùi An Hoằng Hàn sau đó không buồn nhúc nhích.
“Chờ khi ngươi muốn ăn kêu Ngự Thiện Phòng làm.” An Hoằng Hàn biết hôm nay con chồn nhỏ cõ chỗ khác thường, suy đoán đến mấy lý do vẫn không rút ra kết quả.
Tịch Tích Chi học động tác chiêu bài của lão đầu lần nữa nói rõ nàng muốn đi Thái Y Viện.
An Hoằng Hàn như cũ thờ ơ, trong lòng có chút nổi giận, lão nhân kia có chỗ nào tốt? Con chồn nhỏ không phải muốn chạy đi chỗ của hắn đâu.
Vô luận Tịch Tích Chi kêu gọi thế nào, An Hoằng Hàn nhất định không đồng ý.
Cuối cùng Tịch Tích Chi phờ phạc nằm sấp một buổi chiều, đợi đến buổi tối dùng bữa vẫn không hề ăn bất kỳ cái gì.
An Hoằng Hàn cho rằng nàng đang hờn rỗi không giống buổi trưa đi khuyên bảo nàng tốt như vậy.
Nuôi sủng vật là cưng chiều nó nhưng cũng không thể chịu đựng hết tính khí của con chồn nhỏ. Từ trước đến giờ, vẫn chưa có người nào vẻ mặt dám ra oai với hắn.
Cuộc sống An Hoằng Hàn rất có quy luật, chuyện đầu tiên sau khi trở về điện Bàn Long chính là tắm rửa thay quần áo. Mỗi khi đến thời gian này, Tịch Tích Chi cũng được cung nữ làm chức vụ hầu hạ tắm rửa giúp đỡ đưa vào trong ao trì tắm gội.