Kim long nhắm mắt thật chặt, hình như không có nghe thấy động tĩnh bên ngoài.
Yên lặng trầm mặc khiến trái tim Tịch Tích Chi chợt co rút nhanh chóng, đau đến ngay cả thở cũng khó khăn. Nàng từ từ bơi tới cánh mũi kim long, một cỗ hơi thở yếu lay động, rất ấm áp. Mặc dù hơi thở vô cùng yếu ớt, nhưng lại nói rõ cho Tịch Tích Chi biết, An Hoằng Hàn thật sự đã chịu đựng được rồi.
Chàng làm được rồi!
Kim Long mới vừa trải qua hết Thiên kiếp, còn chưa hồi phục lại sức lực, thân thể cũng không nhúc nhích, tiếp tục chìm xuống đáy nước.
Tịch Tích Chi bơi theo nó, Kim Long chìm xuống, nàng cũng bơi xuống theo.
Nàng vây quanh thân thể An Hoằng Hàn, quan sát được vết thương bên ngoài của Kim Long đang từ từ khép lại. Vốn bởi vì bị thương nên khiến vảy đen như mực, từ từ biến trở về màu sắc trước kia, càng sáng rọi hơn lúc trước.
Theo vết thương khép lại, hơi thở kim long càng lúc càng mạnh, giống như đã tỉnh táo lại.
Kim Long mới vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy thiếu nữ bơi ở trước mắt mình. Y phục của thiếu nữ bởi vì sức nổi trong nước, trở nên trướng phình, sợi tóc tán ở trong nước, càng lộ vẻ mềm mại.
“Trẫm đã nói không có việc gì.” Giống như là vì an ủi thiếu nữ, Kim Long nhấn rõ từng chữ, khó khăn nói.
“Chịu đựng được là tốt rồi.” Chuyện lúc trước, tất cả đều không quan trọng.
Cách hồi lâu sau, Kim long có thể chuyển động thân thể, cái đuôi lắc lư, sau đó từ từ quấn lấy thiếu nữ ở trong nước.
“Chúng ta đi lên xem một chút.” Mới vừa rồi toàn bộ lực chú ý của An Hoằng Hàn đều tập trung ở độ thiên kiếp, cho nên cũng không hiểu rõ lắm tình huống bên kia của đám người Tịch Tích Chi. Mặc dù bọn họ chìm ở nơi rất sâu dưới đáy nước, lại vẫn có thể nghe thấy tiếng đánh nhau ở phía trên.
Dường như còn rất kịch liệt. . . . . .
Mặt nước văng lên sóng lớn khổng lồ, Kim Long và Tịch Tích Chi vọt ra khỏi mặt nước.
Sương mù màu đen bao trùm ở trên mặt nước, ở một khắc An Hoằng Hàn chui ra mặt nước, bị kim quang chiếu xạ, từ từ thối lui.
Ba người đánh nhau trong sương mù màu đen dần dần hiện ra.
Tịch Chân và Phùng chân nhân hai mặt giáp công Đông Phương Vưu Dục, mặc dù yêu lực của Đông Phương Vưu Dục cường thịnh, nhưng ở trong tay Tịch Chân cũng không chiếm được chỗ tốt. Tịch Chân tu tiên mấy chục năm, kinh nghiệm phong phú, đặc biệt giỏi về dùng trận pháp, thường đánh cho Đông Phương Vưu Dục không biết làm sao.
Cộng thêm có Phùng chân nhân hiệp trợ, Tịch Chân chiếm phần thắng rất cao.
Rống. . . . . . Một tiếng hô vô cùng uy nghiêm, khiến ba người đang đánh nhau sửng sốt.
Kim Long lao ra mặt nước, bay lên tầng mây, toàn bộ thân thể màu vàng kim đều hiện ra ở trước mắt mọi người.
Tịch Chân nhìn đối phương không có việc gì, ha ha cười nói: “Ta quả nhiên không nhìn lầm người, người trẻ tuổi này thật sự có tài.”
Phùng chân nhân vừa cùng Đông Phương Vưu Dục gặp chiêu phá chiêu, vừa cười ra tiếng, “Bệ hạ tự nhiên sẽ không làm chúng ta thất vọng.”
Người duy nhất có sắc mặt khó coi chỉ có Đông Phương Vưu Dục, bởi vì hắn hiểu rõ, nếu như hắn không nhanh lấy được nội đan, sau khi Kim Long tới đây giúp một tay, mình sẽ không có cơ hội nữa. Tịch Chân xuất hiện là chuyện Đông Phương Vưu Dục không có dự liệu đến, ở trong phạm vi nhận thức của hắn, hoàn toàn không có vị cao nhân này. Bằng không vào thời điểm này, nếu hắn đơn độc đối phó Phùng chân nhân, nội đan đã sớm đến tay rồi.
Tà kiếm lần nữa đánh úp về phía Tịch Chân, một kích này của Đông Phương Vưu Dục rất dùng sức, tiếng gió vù vù theo tà kiếm lao đến, tốc độ cực nhanh. Tà kiếm mang theo yêu lực, càng làm cho người ta không có cách nào chống cự.
Đừng xem Đông Phương Vưu Dục chỉ là nửa yêu, nhưng bởi vì sau khi cắn nuốt nội đan yêu tinh, yêu lực tăng lên rất nhiều.
Thực lực còn cao hơn Tịch Chân một đoạn, chỉ tiếc người này không dùng đúng cách tu hành, yêu lực này cũng sẽ không lâu dài.
Ngay lúc trước khi tà kiếm sắp đến trước mặt Tịch Chân, một cỗ hơi thở cực nóng đập vào mặt, lại thổi trúng toàn bộ đám người, khiến họ lắc lư. Sau khi thanh tà kiếm bị lệch phương hướng, cuối cùng bắn vào đáy nước, ‘bùm’ một tiếng, biến mất không thấy gì nữa.
Kim Long dừng cách bọn họ không xa, thổi một hơi về phía bọn họ.
Hơi thở của rồng mang theo nhiệt độ nóng rực, bỏng đến Tịch Chân oa một tiếng kêu to, ngã vào trong nước.
“Tìm đường chết hả! Muốn nóng rơi da ta sao?” Tịch Chân lộ đầu ra từ trong nước, mắng to một trận với An Hoằng Hàn.
Tịch Tích Chi không nể mặt cười ra tiếng, “Sư phụ, cuối cùng nhìn thấy người biến thành bộ dáng ướt sũng rồi.”
Trước kia luôn là nàng nhếch nhác, bị sư phụ cười nhạo. Không nghĩ tới sẽ có một ngày, nàng cũng có thể trả thù ngược lại.
Đông Phương Vưu Dục nhìn tình thế đã nghịch chuyển, nhìn chằm chằm hạt châu xanh lục trong tay Tịch Chân, do dự có nên tiếp tục cướp đoạt hay không.
Nhưng là. . . . . .
Ánh mắt của hắn chuyển sang Cự Long bay trên bầu trời, hắn không phải là đối thủ của hắn ta.
Từ trước đến giờ, Đông Phương Vưu Dục là một người tiếc mạng, dưới tình huống đánh không lại đối phương, sẽ dùng biện pháp ít tổn thương nhất để bảo toàn tánh mạng của mình. Cho nên dưới tình huống này, đánh không lại, chỉ có thể rút lui trước.
Không cam lòng nhìn viên nội đan kia một lần, Đông Phương Vưu Dục xoay người liền bay về một hướng khác.
Tịch Tích Chi vừa nhìn thấy đối phương muốn chạy, la lớn: “Nhanh ngăn hắn lại!”
Phạm phải nhiều tội nghiệt như vậy, tại sao có thể nói đi là đi?
Không cần Tịch Tích Chi nhắc nhở, cái đuôi to lớn của An Hoằng Hàn liền ngăn lại, quạt cho Đông Phương Vưu Dục đang bay ra ngoài trở lại.
Bùm một tiếng, Đông Phương Vưu Dục rơi vào trong nước.
“Ở trong Phong Trạch quốc ta, tổn thương dân chúng nước ta, chuyện này sao có thể dễ dàng chấm dứt như vậy được? Đông Phương Vưu Dục, ngươi coi trẫm là loại người gì?” Từ trước đến giờ, hắn ghét ác như cừu, phàm là người chọc giận hắn không vui, không có một người có thể có kết quả tốt.
Huống chi người này nhiều lần khiến cho con chồn nào đó lâm vào trong nguy hiểm, sao có thể không giải quyết những chuyện này được? Từ trước đến giờ, hắn không phải là người chịu để yên.
Lúc này Đông Phương Vưu Dục bị cái đuôi to lớn đánh bay ra ngoài rất xa, khóe miệng tràn ra máu tươi, hắn giơ tay xoa xoa, “Mặc dù ta làm nhiều như vậy, cũng không đạt được mục đích, không phải sao?”
Chết sớm hay chết muộn, đối với hắn còn có cái gì quan trọng? Chỉ là vấn đề thời gian.
Đông Phương Vưu Dục biết rõ tính tình An Hoằng Hàn, tuyệt đối không cho phép có yêu ma làm loạn trong nước của hắn. Cho nên Đông Phương Vưu Dục liền to gan tính toán An Hoằng Hàn. Lòng nghĩ để cho bọn họ đồng quy vu tận với Giao Long, như vậy mình có thể ngồi ngư ông đắc lợi.
Chỉ là, hắn không có nghĩ tới chính là ở thời khắc quan trọng nhất, thậm chí có Tịch Chân xuất hiện, cùng với….. An Hoằng Hàn có thể hóa thân thành rồng. Vốn tưởng rằng An Hoằng Hàn sau khi từ trong miệng Phùng chân nhân biết được là Giao Long tác quái, nhất định sẽ mời kỳ nhân dị sĩ khắp nơi cùng tiêu diệt Giao Long, lại không nghĩ rằng cuối cùng ‘kỳ nhân dị sĩ’ lại chính An Hoằng Hàn.
Lúc mới bắt đầu, từng bước một trong mưu kế đều là dựa theo hắn an bài mà tiếp tục. Cho đến sau khi hắn tới Phong Châu, mới biết hắn nghĩ sai rồi. Tình huống cuối cùng xuất hiện vượt ra ngoài phạm vi an bài của hắn.
Đáy mắt hắn là một mảnh bi thương, nhận thua ngẩng đầu lên nói: “Muốn chém giết, muốn róc thịt thì cứ tự nhiên, muốn làm gì cũng được.”
Sau khi không có Giao Long cố ý tạo nước lũ gây khó dễ, lũ lụt đang từ từ thối lui. Mây đen trên bầu trời dần dần tản ra, lộ ra một mảnh quang đãng. Mưa to gió lớn đã dừng lại, mặt nước không còn có sóng lớn nhấc lên.
“Trẫm tạm thời sẽ không giết ngươi, bởi vì trẫm sẽ không để cho ngươi được chết dễ dàng như vậy” Vung đuôi một lần nữa, đuôi rồng khổng lồ vốn ở trên người của Đông Phương Vưu Dục, lực đánh mạnh mẽ khiến hắn văng ra rất xa.
Lần này, thương thế Đông Phương Vưu Dục càng nặng hơn, trực tiếp phun ra một ngụm máu. Lơ lửng ở trên mặt nước, không bò dậy nổi nữa.
Tịch Chân suy nghĩ lấy nội đan trong tay ra, giơ tay lên ném cho An Hoằng Hàn.
“Vật này ngươi xem xử lý đi, ta cầm cũng thấy ghét.”
An Hoằng Hàn duỗi móng vuốt rồng, chính xác không lầm tiếp được nội đan, dùng sức bóp một cái, nội đan vỡ thành bột.
Nhìn tất cả hi vọng của mình tan biến trong tay An Hoằng Hàn, mắt Đông Phương Vưu Dục toát ra vẻ thất vọng. Xem ra, cuối cùng mình vẫn không thoát khỏi số chết. Lúc còn rất nhỏ, hắn liền biết được, tuổi thọ của hắn có hạn.
Hắn hoang mang sợ hãi tìm kiếm biện pháp khắp nơi, lật xem vô số cổ thư mới nghĩ ra một biện pháp cắn nuốt nội đan. Sau khi biến thành yêu loại, liền có thể khiến cho chính mình sống sót.
Thời điểm đó hắn thật rất không cam tâm. Từ khi ra đời đến này, hắn liền được phong làm thái tử, cả đời vinh hoa phú quý. Dựa vào cố gắng của mình, thật vất vả lấy được khẳng định của dân chúng, lấy được địa vị của hôm nay.
Mà thời hạn của tất cả thứ này, lại chỉ có hai mươi lăm năm!
Tương lai của mình rõ ràng có thể càng tươi đẹp, thế nhưng hắn lại không cách nào hưởng thụ, cho nên vì có thể tiếp tục sống nữa, hắn chỉ có một biện pháp duy nhất. Cho dù mình phụ thiên hạ, hại chết vô số dân chúng vô tội, hắn cũng sẽ không tiếc.
Đáng tiếc sống nữa thật rất khó.
Có lẽ bị tuyệt vọng trong mắt Đông Phương Vưu Dục, Tịch Tích Chi cảm giác được người ở trước mắt này có lẽ cũng không phải là quá xấu. Muốn thay đổi số mạng, không có sai, sai là ở hắn trong lúc nghịch thiên cải mệnh, hại chết nhiều mạng sống của người vô tội như vậy.
Tịch Tích Chi đột nhiên nhớ đến thuật sĩ thường nói một câu, không thể tính ra trước được số mạng, lại không biết rằng tất cả đều sẽ tùy thời sinh ra biến hóa. Nhưng nếu nhất định biết thiên mệnh, nói như vậy số mạng nhất định sẽ không thể đổi nữa.
“Trước tiên giải hắn về đã.” An Hoằng Hàn phun khí rồng, mở miệng nói.
Thân phận của Đông Phương Vưu Dục khá đặc biệt, nếu vô duyên vô cớ chết ở trong Phong Trạch quốc sẽ gây phiền toái không cần thiết, đặc biệt là Đông Phương Vưu Dục lại là nhi tử được yêu thích nhất của Luật Vân quốc.
Ở trong nước thời gian dài, Tịch Tích Chi cảm thấy cả người bị trương phình lên rồi, đã sớm muốn trở về đất bằng.
Nhưng An Hoằng Hàn cũng không thể lấy hình rồng đi ra ngoài gặp người chứ?
“Ta có mang theo y phục để thay, ở trên đỉnh núi phía xa. Nếu bệ hạ không ngại thì mặc quần áo của ta đi.” Phùng chân nhân nói.
Lúc này làm sao có thể để ý? Có y phục mặc, dù sao cũng tốt hơn trần truồng đi trở về.
“Sau khi vượt qua thiên kiếp, ngươi liền chân chính thừa kế huyết mạch của rồng rồi. Bên trong cơ thể ngươi có được lực lượng cường đại, thậm chí lợi hại hơn chúng ta rất nhiều. Huống chi vượt qua thiên kiếp, liền có thể phi thăng.” Ánh mắt của Tịch Chân nhìn An Hoằng Hàn khác hẳn, lòng nói vận số người này thật là đặc biệt tốt. Người có thể có cơ hội như An Hoằng Hàn, ít lại càng ít.
Chỉ có thể nắm chắc cơ hội vượt qua thiên kiếp, tất cả đều dựa vào ý chí và thực lực của hắn. Ở thời điểm hai đạo thiên lôi chồng lên, nếu đổi thành người bình thường, đã sớm tan thành mây khói rồi.
Cho nên, ít nhiều gì Tịch Chân cũng tán thưởng An Hoằng Hàn.
Phùng chân nhân lấy dây thừng dùng riêng cho yêu vật ra, trói chặt Đông Phương Vưu Dục, lần này cũng đã không thể để cho hắn trốn nữa. Tuy nói hắn không thể tạo sóng gió nữa, nhưng cũng không thể phớt lờ.