Mộc Trà thấy y tá vào thông báo chị em cô chuyển lên phòng VIP mà giật mình kéo y tá lại:
– Chị có nhầm không ạ? Tôi không đăng kí phòng ấy.
– Chồng chị đăng kí nên chúng tôi chỉ có trách nhiệm chuyển thôi ạ.
Hai người mang đồ đi theo tôi.
Lên đến phòng, cô đã thấy Khải Viễn ngồi trên sofa của phòng bệnh, đúng là phòng VIP có khác, chẳng thua gì phòng khách sạn chỉ là không gian hẹp hơn mà thôi.
Lôi anh rời khỏi phòng cho thằng Phi nghỉ ngơi, cô nhìn anh khó hiểu:
– Anh không đi làm còn tót đến đây làm gì? Đã thế người còn đầy mùi rượu nữa.
– Tôi đến thăm em vợ không được sao?
– Cũng được nhưng sao lại tự ý chuyển phòng cho nó.
Tôi không còn tiền đâu, tiền chuẩn bị cho ca mổ còn đang thiếu đây này, giờ lại lên phòng này tận mấy triệu một ngày như thế thì lấy đâu ra.
– Cô là tỉ phú cơ mà, sao ki bo thế?
– Anh điên à? Tiền ấy tôi đã động được tay vào đâu chứ?
– Vậy cô không biết mở mồm ra bảo tôi à? Thích lợi dụng người khác lắm cơ mà, sao không biết lợi dụng tôi chứ?
Mộc Trà tròn mắt, mi mắt bắt đầu đọng nước khi vô cớ bị quát:
– Tôi là người thực dụng, là đứa tham tiền nhưng cũng biết điểm dừng.
Tôi đâu có mặt dầy đến độ vừa mới mấy hôm trước ứng lương nay lại đòi ứng tiền hợp đồng của anh và tôi chứ? Chúng ta có thân nhau đến mức cứ cần tiền là tôi ới anh không? – Mộc Trà ấm ức nói thêm – Tôi không phải người thích lợi dụng người khác như anh nói, làm gì tôi cũng tính toán có qua có lại, không lấy không của ai thứ gì mà không trả cho người ta cả.
Khải Viễn thấy cô như vậy thì dịu giọng:
– Được rồi, coi như tiền phòng tôi cho em vợ không liên quan đến cô.
– Anh có phải là chồng tôi thật đâu nên không cần…
– Cô quên hợp đồng là chúng ta phải diễn cho đúng cảnh vợ chồng sao? Bây giờ em cô nằm viện mà tôi không làm gì, người ta sẽ đánh giá tôi không ra gì? Ít ra cô phải giữ thể diện cho tôi chứ?
Mộc Trà thấy anh ta nói cũng có lí nhưng vẫn không đồng ý mà đề nghị:
– Vậy anh cho tôi ứng một ít trong số tiền 5 tỷ kia trừ tiền phòng bệnh đi.
Chuyện này chỉ tôi và anh biết còn bên ngoài thì cứ coi như là tiền của anh đi.
Khải Viễn lừ mắt rồi anh lại quay sang chuyện khác mà không đôi co thêm chuyện giường bệnh.
– Còn cô nữa, chồng đi với gái lại còn cổ vũ là sao? Phải tỏ ra mình ghen tuông đi chứ?
– Ghen ấy hả? Sao phải ghen chứ?
– Đấy là để thể hiện cô yêu chồng mình đấy… cô thông minh lắm mà, sao đến cái việc ấy cũng không biết.
– Đến yêu tôi còn chưa yêu nữa lấy đâu ra kinh nghiệm làm vợ chứ? Hơn nữa, chẳng phải anh còn nhắc đi nhắc lại là không động đến tự do cá nhân của nhau cơ mà? Anh làm gì cũng không được lắm chuyện xen vào, tôi chỉ làm theo thôi.
Khải Viễn nhìn cô muốn nổi cáu.
Anh phải tìm cách khác không thì sớm muộn gì cũng bị lộ mà thôi.
– Trước mặt người khác thì cô phải tỏ ra cáu giận, ghen tuông nghe chưa?
– Lần sau tôi sẽ rút kinh nghiệm, mà anh đi gái cũng kín đáo một chút.
Ai đời để trợ lí biết thông báo cho tôi làm gì?
Khải Viễn nhíu mày hỏi lại:
– Tối qua Đông Huy có nói với cô là tôi đưa phụ nữ về phòng?
– Ừ, anh ấy bảo tôi đến khách sạn.
– Vậy tại sao không đến?
– Đến làm gì, lúc ấy tôi buồn ngủ muốn chết, anh thích đưa ai về làm gì là quyền của anh cơ mà, sao tôi lại phá chuyện tốt của anh chứ?
– Não cô đúng là chỉ như quả nho khô thôi.
Khải Viễn cáu tiết nhưng cũng không hiểu vì sao mình lại điên tiết đến thế.
Anh bực dọc bỏ đi xuống phòng của Phi, nếu còn cãi nhau với cô thì anh còn tức chết.
Mộc Trà ngẩn người nhìn anh mặt bừng bừng lửa rời đi.
Rõ là cô tuân thủ hợp đồng như vậy mà lại bị cáu, cuối cùng thì anh muốn gì? Mà muốn thì phải nói chứ làm sao mà cô biết được chứ?
Về phòng em, cô thấy thằng Phi đang pha mì tôm liền quát:
– Em không được ăn mì cơ mà? Sao lại lén lút giấu ăn hả?
– Chưa gì chị đã quát em rồi, anh rể đói nên em xin mì cho anh ăn đấy.
Mộc Trà nhìn ra Khải Viễn vẫn đang mặt nặng mày nhẹ, nhìn thấy cô còn lừ mắt ghét bỏ thì khẽ dịu giọng hỏi han:
– Anh chưa ăn trưa sao?
– Ừ
– Chẳng phải anh tiếp đối tác rồi mới đến đây còn gì? Sao lại nói chưa ăn?
Người ta chẳng thèm tiếp chuyện cô nữa mà nhận mì ăn một cách ngon lành.
Cô còn nhớ anh ta nói bản thân không ăn mấy thứ ăn liền không tốt cho sức khỏe vậy nên trên bàn làm việc của cô có đều bị anh nhắc ném đi.
Vậy mà bây giờ lại ăn mì chứ?
Mang đến cho anh chai nước lọc, cô mặt dầy lên tiếng trước dù biết có thể sẽ lại bị ăn bơ lác:
– Chân anh còn đau không?
– Còn
Thằng Phi nhìn anh chị tủm tỉm cười:
– Anh chị giận nhau đấy hả? Em ra ngoài đi dạo cho hai người nói chuyện.
– Bọn chị không có gì để nói cả.
Vậy nhưng thằng Phi đã đi ra ngoài mất rồi.
Cô ngồi xuống đất, kéo chân Khải Viễn ra tháo giầy, tháo tất kiểm tra.
Những tưởng sẽ bị bài trừ nhưng anh lại không phản đối cô lau, sát trùng bôi lại thuốc và thay băng.
– Tối về khách sạn, anh nên tháo hết băng ra cho vết thương nhanh khô miệng..