Trở lại thực tại…
Cô phi thân cùng Giang Mạn trên các mái nhà. Đến một địa điểm là một nhà kho lớn bỏ hoang trong thành phố, Giang Mạn dừng đột ngột. Vì Vũ Anh đang vừa nhảy vừa mải nghĩ gì đó nên khi định thần lại, cô đã lao vào Giang Mạn. Đúng lúc Giang Mạn quay người lại.
Aaa!!
“Hự!”
Bộp!
Cả hai ngã từ trên mái nhà kho xuống.
“Ư ư” May thay, cô tiếp đất mà không đau đớn một chút nào cả, đổi lại Giang Mạn…
Giang Mạn rên rỉ, hóa ra anh tiếp đất thay cô.
Ngồi dậy trên người Giang Mạn, Vũ Anh vừa đỏ mặt, vừa tái mặt. Ngay lập tức cô đỡ anh dậy, xin lỗi một câu rồi định lảng đi.
“Này! Vũ Anh! Sao suốt ngày cô cứ gây rắc rối cho tôi thế hả?”
Giang Mạn gần như nổi đóa làm cô giật cả mình. Anh vừa giận, vừa thẹn. Này! Lúc nãy cô nằm trên người anh, suýt chút nữa môi anh và môi cô đã…! Anh thật bất lực trước cô gái này mà!
“Là… tôi đang mải nghĩ thôi…” Vũ Anh rối rít xấu hổ.
“Nói tôi nghe, đang nghĩ gì?” Anh hơi chau mày.
“Tôi…tôi… không có gì…” Vũ Anh quay đi, Giang Mạn liền nắm chặt hai vai cô cúi xuống cau mày:
“Nói nhanh!”
Giọng trầm trầm uy nghiêm làm cô đờ ra, đành chậm rãi thành thật khai:
“Nghĩ tới Nam Tú…”
Mặt anh vô thức đen đi.
À không!! Ý tôi là sự vắng mặt của Nam Tú!! Cô chưa kịp lên tiếng minh oan thì…
“Thôi được! Cô tự đi mà làm nhiệm vụ một mình đi!” Anh bực mình quay ngoắt đầu, đi khỏi đó.
Lúc ấy, Vũ Anh cảm thấy hối hận thực sự, không hiểu vì sao nhanh chóng dùng tay kéo cánh tay anh lại:
“Đừng đi!”
Giang Mạn giật mình đờ ra.
Đừng đi!
**************
“Đừng đi!” Cô bé con kéo kéo tay cậu.
“Sao nào? Em muốn gì nữa?” Tobirama quay lại khoanh tay.
“Này! Huynh đừng có mà lúc nào cũng lạnh lùng như thế nữa! Trông cái mặt huynh kìa! Xì!” Kat bĩu môi trêu chọc cậu. Nhưng cậu không giận, vì cậu thừa biết tính cô, càng biết cái mặt đáng ghét này của cô chỉ để chọc cậu cười. Được, cậu cười. Nhưng là cười nhếch mép, khoanh tay. Cậu xem xem cái mặt ngốc ngốc của cô còn có thể biến đổi như thế nào nữa.
“A! Huynh còn cười đểu em?” Kat xụ mặt xuống làm cho Tobirama bật cười nắc nẻ…
**************
“Giang Mạn tiền bối! Anh… có sao không?” Vũ Anh nghiêng đầu nhìn, tay khua khua trước mặt anh một hồi.
“Hả?” Giang Mạn sực tỉnh rồi ngẩn ra, trông thấy Vũ Anh ghé sát vào mặt anh chăm chú nhìn.
“E hèm…” Anh đưa tay lên môi giả bộ ho khan, rồi quay đi, cau mày liếc nhìn Vũ Anh:
“Mau chóng xem xét nơi này…”
“Cẩn thận!” Giang Mạn đột nhiên lao tới kéo tay Vũ Anh ôm vai cô. Định phi thân lên thì dưới chân họ xuất hiện một đầm lầy.
“Hừm!” Một người đàn ông trung niên cao lớn tóc trắng dài lại gần nhếch mép cười. Giang Mạn và Vũ Anh đã sa vào “Đầm lầy tử thần”.
“Nếu ta không đề phòng lưu một dấu ấn để sử dụng không- thời gian thuật dịch chuyển tới đây, có lẽ đã trở thành người tối cổ lần nữa rồi!” Giọng Giang Mạn vang lên từ phía trên “Nếu ta không nhầm thì đây là đòn doton: yomi numa hả?”
Khi người đàn ông lạ mặt ngẩng lên, một quả cầu nước đã được tạo ra nuốt chửng lấy ông ta. Thủy thuật vừa kết ấn, dòng nước phun ra từ miệng Giang Mạn đã thành công giam hãm người đàn ông trong quả cầu nước đó.
Đây là một đòn thủy thuật cấp cao… Kể từ sau buổi đầu huấn luyện cho tới nay, Vũ Anh đã nghiên cứu rất nhiều thông tin các loại nhẫn thuật của Ninja, từ cấp thấp nhất tới cấp cao nhất nên cô không ngạc nhiên với đòn này của Giang Mạn. Tiếp xúc với Giang Mạn đã lâu, cô nhận ra, anh quả thực là một Nhẫn giả tài năng với các đòn thủy thuật cấp cao. Ngoài ra, Giang Mạn còn có thể sử dụng thuật không gian dịch chuyển, giống như Nam Tú và thuật phân thân giống Dư Tú.
“Vũ Anh! Tập trung vào trận đấu!” Giọng Giang Mạn vang lên khiến cô sực tỉnh. Nhảy từ mái nhà kho xuống đất cùng Giang Mạn, cô đứng sau lưng anh bắt đầu quan sát đối phương. Một người đàn ông cao mét 9 tầm khoảng ngoài 50, có mái tóc trắng bù xù được cột lại dài tới chân, dưới mắt có hai vệt màu đỏ kéo dài tới cằm. Điểm đáng nói là phong cách ăn mặc của ông ta, một bộ kimono màu xanh ngắn với chiếc thắt lưng, bên ngoài là chiếc áo khoác không tay màu đỏ. Theo Vũ Anh được biết, đây là phong cách thời trang Nhật Bản xa xưa, dĩ nhiên, Giang Mạn cũng nhận ra.
Giang Mạn đang khống chế được tình hình, nói: “Bộ trang phục này… ông là ai…?”
Ông ta từ nãy giờ vẫn bình tĩnh, nhưng không còn cười nữa.
Đến lúc này, Giang Mạn mày chau lại, cao giọng lớn tiếng: “Ông nói mau!”
Ông ta không hề tỏ ra sợ hãi trước Giang Mạn, ngược lại vô cùng bình thản, rồi ngay lập tức sử dụng một đòn thuộc tính thổ. Đất biến đổi từ Chakra quanh người, ngấm vào nước tạo ra bùn, bùn đó chảy dần xuống xung quanh kẻ đó, trở nên vô hại. Khi đã tự do, ông ta kết ấn, định thi triển một thuật nào đó thì bỗng dưng thổ huyết, rồi ngay lập tức biến mất trong làn khói.
Ông ta là ai, tại sao lại ở đây? Giang Mạn thầm nghĩ.
“Có vẻ ông ta rất mạnh…” Vũ Anh để ý đến sự trầm tư suy nghĩ của anh và đánh giá.
Sau một lúc nghĩ ngợi, Giang Mạn gọi Vũ Anh:
“Giờ mới là nhiệm vụ quan trọng, chúng ta đi thôi!”
“Nhiệm vụ quan trọng? Đi đâu cơ ạ?” Vũ Anh không hiểu gì hết. Chẳng phải trận đánh vừa xong là nhiệm vụ của họ sao? Còn nhiệm vụ nào nữa??
“Cứ đi theo tôi, rồi cô sẽ biết!” Giang Mạn quay lại nói. Cô mau chóng đuổi theo anh.