Duyên Nợ Ở Kiếp Thứ Hai

Chương 17: Mê cung ma thuật


 Vũ Anh nhanh chóng hòa vào dòng người trong khu vui chơi. Cô dừng lại, chống tay xuống gối thở hổn hển. Dùng tay lau mồ hôi trên trán, cô thẳng lưng, đi tìm nơi tập trung của nhóm mình. 

  Sau đó, Vũ Anh chợt nhận ra có người nắm chặt tay cô kéo đi! 

  Trong đám đông, cô không nhìn thể nhìn rõ ai đang kéo cô. Cô gắng sức rút tay ra, nhưng lực mạnh quá, hơn nữa, thể lực của cô đã yếu đi sau trận đánh vừa rồi. Bị lôi đi một đoạn giữa đám đông, cuối cùng cánh tay nắm tay cô cũng buông ra.

  “Ơ, ra là cậu à?” 

  Thì ra, người vừa kéo cô đi là Sử Kiêu. Để ý xung quanh, còn có cả Team 7, Nam Tú và Giang Mạn, và đây là “Mê cung ma thuật”.

  Sử Kiêu: “Chưa có manh mối gì thì tập hợp tại đây, cậu lại đi lung tung làm gì?”

  Vũ Anh bức xúc: “Là… là do tôi lạc đấy chứ! Mà sao cậu thô bạo với tôi thế hả?”

  Giang Mạn: “Được rồi, không cãi nhau nữa, tôi đã tìm ra nơi chúng giao dịch… và tôi muốn một người đi cùng tôi để theo dõi ở khoảng cách gần. Những người còn lại theo dõi xung quanh, khi thấy tín hiệu của tôi thì hẵng hành động. Vậy, người đi cùng tôi…”

  “Tui!” Dư Tú hào hứng, mong muốn được khẳng định bản thân.

  Giang Mạn: “Không được! Sở trường của cậu là thuật ảnh phân thân, trong trường hợp đối phương có nhiều người tại hiện trường, cậu sẽ sử dụng thuật này, như vậy, bọn chúng sẽ bị bao vây”.

  “Tôi nghĩ rằng Vũ Anh là phù hợp nhất” Sử Kiêu chợt lên tiếng. Cậu bỗng nhìn Vũ Anh với đôi mắt sâu thẳm xoáy vào mắt cô.

  Vũ Anh thắc mắc: “Tại sao?” Vì sao đang yên đang lành tự dưng cô lại bị cậu ta gọi tên? Và, ánh mắt của cậu ta vì sao tràn đầy nghi hoặc đến thế? 

  Sử Kiêu nhớ lại, Vũ Anh khi nãy, thực sự mạnh vậy sao?

  Sử Kiêu ít khi quan tâm tới mọi người xung quanh, nhưng dường như, đó chỉ là vẻ bề ngoài, chứ thực chất, cậu lại vô cùng sâu sắc.

  Vũ Anh có chút dao động với lời nói của cậu, cô quay ra nhìn Giang Mạn. Giờ nhìn kĩ lại lần nữa, đó là một người đàn ông trưởng thành đầy khí chất. Tim bỗng dưng đập thình thịch. Nhưng khi anh cất lời, cô xấu hổ quay đi.

  “Không, Vũ Anh sẽ làm nhiệm vụ là ở xa theo dõi với mọi người. Còn tôi sẽ đi với một người, đó là…” Giang Mạn ngoảnh lại đằng sau nhìn một cô gái trẻ xinh đẹp bước tới.

  “Xin chào mọi người!” Cô gái trẻ mỉm cười thân thiện.

  Dư Tú: Chị này đẹp thiệt!

  Anh Đào: Oa!

  Nam Tú: Đây là…

  Sử Kiêu: Hừ!

  Cảnh Sinh:”Cô là ca sĩ thần tượng nổi tiếng thế hệ mới Thẩm Phương, đúng chứ?”

  “Ôi! Rất vinh dự khi được thầy Cảnh Sinh gọi tên!” Thẩm Phương cười duyên dáng, nụ cười rạng rỡ như hoa sớm mai. Cô biết Cảnh Sinh vì cô là một cựu sinh viên của trường đại học A- ngôi trường Vũ Anh đang học.

  Thẩm Phương đưa tay ra: “Rất vui được làm quen với mọi người!”

  Cảnh Sinh bắt tay cô. Giang Mạn bấy giờ lên tiếng:

  “Cô ấy sẽ cùng tôi làm nhiệm vụ”

  Dư Tú nghe xong chợt hét ầm lên: “CÁI GÌ?? Có đùa không đó?”

  Sử Kiêu: “Dư Tú, chuyện này không phải chuyện đùa, cô ấy là ca sĩ, nhưng cũng là một Nhẫn giả, tôi nói đúng chứ?” Rồi quay sang Thẩm Phương.

  “Đúng rồi!” Thẩm Phương mỉm cười nhìn Sử Kiêu.

  Phải để ý mới được, lỡ như chị ta “quyến rũ” Sử Kiêu thì sao? Anh Đào lo lắng nghĩ thầm.

  Nam Tú không nói gì, còn Vũ Anh đang ngơ ngẩn trước nhan sắc của Thẩm Phương. Một cô gái e lệ có vẻ đẹp “nghiêng nước nghiêng thành” nhưng cũng có chút sắc xảo. Vũ Anh lại nhìn sang Giang Mạn, một người đàn ông điển trai, nghiêm nghị với đôi mắt phượng cùng khí chất cuốn hút. Hai người này mà thành đôi thì có lẽ sẽ là chuyện tình tốn giấy mực của báo chí mất.

  Lắc lắc đầu, cô lại nghĩ linh tinh…! Nhưng vì sao lại khó chịu?

  Nam Tú chợt đứng từ đằng sau kéo Vũ Anh ra nói chuyện riêng.

  Vũ Anh: “Có chuyện gì ạ, hội trưởng?”

  Nam Tú: “Vì sao lại có vết thương trên lòng bàn tay thế này?”

  Vũ Anh bỗng ngẩn ra, nhìn xuống. Đúng thật…

  Nam Tú cầm tay cô lên xem xét. Thì ra lúc nãy đánh nhau với Tử Tầm, cô không chú ý nên vô tình tự làm tổn thương một bên bàn tay.. Sau đó, Sử Kiêu nắm vào nên cô đau quá, im lặng nãy giờ… Không ngờ chi tiết nhỏ như vậy anh cũng để ý. 

  Thực ra, Vũ Anh đã không biết rằng, ngoài Nam Tú còn có ánh mắt âm thầm nhìn vào vết thương của cô từ nãy tới giờ của Giang Mạn, dù nó khá là khó phát hiện.

  Nam Tú: “Lát nữa bảo Anh Đào băng bó vết thương cho!”

  Vũ Anh: “Cảm ơn hội trưởng đã quan tâm đến em” Vũ Anh bối rối rụt tay lại.

  Nam Tú vỗ nhẹ vai Vũ Anh, rồi bước tới chỗ Dư Tú đứng. Giang Mạn quay đi.

  Hiện trường mà Giang Mạn nói tới, lại chính là nằm trong “Mê cung ma thuật”. 

  Tại sao ư?

  Vì sau khi cả nhóm tìm kiếm trong khu vui chơi, thấy nơi nào cũng hoạt động bình thường, vậy mà chỉ có nơi này treo băng niêm yết cùng tấm biển: “Khu đang sửa chữa- cấm vào”. Vậy chắc chắn, nơi này có khả năng cao là nơi bọn tội phạm đó hoạt động.

  


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận