Em Có Tâm Thần Tôi Vẫn Yêu Em

Chương 1


1

Tôi đang mặc bộ đồ bệnh nhân màu xanh lam của bệnh viện tâm thần Montenegro, à còn ngồi xổm dưới gốc cây đếm kiến cơ đấy, đột nhiên nghe thấy một giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ: “Lâm Thanh Thanh?”

“Ai vậy?” Tôi quay lại nhìn.

Vài người xuất hiện trước mặt tôi, người đứng đầu mang một đôi giày da bóng loáng, quần âu cắt may tỉ mỉ…

Đôi mắt của tôi chậm rãi di chuyển lên trên.

Nhìn thấy đôi chân thon dài thẳng tắp của hắn cùng với… gương mặt điển trai từng khiến người người ở Thanh Hoa kinh diễm, liên tiếp bốn năm được bầu là hotboy.

Ồ, đôi lông mày anh khí sắc bén, khí chất càng thêm thâm trầm nội liễm (*).

(*) thâm trầm nội liễm: vẻ sâu xa, kín đáo, ít để lộ ra tình cảm, suy nghĩ của mình và hơi lạnh lùng, cẩn trọng.

Hắn là Giang Yển, sự nghiệp tiếng tăm vang xa của hắn bắt đầu từ hành động nguy hiểm khi thu mua năm tập đoàn lớn.

Cũng là ông chồng cũ đã ly hôn bảy năm của tôi.

Tôi nhíu mày, nghiêm túc hỏi: “Anh trai này, anh có biết lễ phép là gì không đấy? Xin hãy gọi tôi là quý tiểu thư xinh đẹp tuyệt vời!”

“Cái gì cơ?” Một tay hắn xách túi, khí chất thanh lịch nhã nhặn, hơi hơi ngẩn ra.

Tôi căn bản không để ý tới hắn, giơ tay ra bốc nắm cát nhét vào túi của mình!

Khi Giang Yển còn đang kinh ngạc, môi khẽ nhếch lên, ngay lập tức tôi vung ống tay áo, xoay người rời đi không một lời chào hỏi.

“Đường này ăn rất ngon, mang đường về nhà thôi!”

“Lâm Thanh Thanh!” Cuối cùng Giang Yển cũng phản ứng lại, đuổi theo.

Khi hắn định đưa tay tóm lấy tôi, tôi rút bàn đang nhét trong túi, móc nắm cát ra, xoay người theo cách hoàn mỹ nhất hất thẳng lên mặt hắn:

“Đại chiêu hất cát! Biến hình! Biến hình!… Biến về nguyên hình!”

Giang Yển mặt xám ngắt, trợn mắt há hốc mồm, vô cùng khiếp sợ nhìn tôi.

Cuối cùng, ánh mắt của hắn cũng “chú ý” đến quần áo bệnh nhân của tôi: “Cô…”

“Giang tổng, ngài không sao chứ?” Những người đi theo hắn đuổi theo đằng sau.

Một bác sĩ mặc áo blouse trắng vội vàng chắn ngang giữa tôi và hắn, giọng điệu áy náy, lo lắng giải thích: “Giang tổng, thật xin lỗi! Bệnh nhân này là….”

Hắn áp sát bên tai Giang Đường thầm thì vài câu.

Âm thanh nhỏ quá nên tôi không nghe rõ, vì thế, tôi quyết định dứt khoát thừa dịp hai người bọn họ thì thầm mà bỏ chạy!

“Đuổi không kịp ta, không đuổi kịp ta đâu… Sư phụ, cứu mạng! Đám yêu quái ở ngọn núi cách vách lại đến gi.ết con rồi.”

2

Tôi chạy trở lại phòng bệnh của mình, vào nhà vệ sinh và đóng cửa lại.

Tôi cầm xẻng sắt nhỏ để xúc cát gõ vào két nước của nhà vệ sinh.

“Nhập ám hiệu, sư phụ đang bế quan, mời đáp lại!”

Chờ đến khi bên kia trả lời.

Tôi bắt đầu báo cáo: “Yêu quái không đúng ám hiệu, nhưng có lẽ là biết tôi… Tôi nghĩ, hắn là đại yêu quái từng đánh nhau với tôi trước đây!”

“Chắc là cái loại từ hàng trăm năm trước! Thỉnh cầu đánh chặn!”.

Lý Sâm hỏi: “Thanh Thanh, cô nói ai vậy? Vài năm trước? Không phải là… Chồng cũ của cô đấy chứ?”

“Đúng vậy sư phụ, chính là Ngưu Ma Vương(*) kia!”

(*) Ngưu ma vương: là một nhân vật phản diện trong bộ truyện kinh điển Tây Du Ký có bản thể là ngưu. Trong tiếng Trung, ngưu chỉ chung đến cả trâu và bò, nhưng bản thể của Ngưu Ma Vương thường được mô tả giống trâu trong các tác phẩm văn hóa đại chúng.

Mau khiến gã đó biến mau!

Ngay sau đó, tôi gõ bể bơm một cách nhịp nhàng.

Mã Morse.

Tôi là một cảnh sát ngầm xuất sắc.

Bảy năm trước, tôi ẩn nấp trong một tổ chức m@ túy, trong vòng ba năm đã phá vỡ thành công 2 hay 3 vụ án buôn lậu bán m@ túy lớn nhất ở Hoa thành.

Ba tháng trước, tôi được cấp trên sắp xếp đến bệnh viện tâm thần này để điều tra sự thật đằng sau cái c.hết không rõ nguyên nhân của những bệnh nhân trong bệnh viện này.

Tôi ở trong bệnh viện tâm thần ba tháng, gần như đã điều tra được toàn bộ chân tướng.

Không ngờ tới, nửa đường nhảy ra một tên chồng cũ!

Nhưng Giang Yển tới đây làm gì?

Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng cánh cửa phòng bệnh được mở ra, tiếng bước chân dần đến gần hơn.

“Cô ấy ở bên trong.”

“Ở bên trong làm cái gì?” Là giọng của Giang Yển.

“Cô ấy là một bệnh nhân tâm thần mắc chứng hoang tưởng. Thế giới của riêng cô ấy hệt như một thế giới tu tiên. Căn cứ theo quan sát của chúng tôi, toàn bộ các môn phái tu tiên chủ yếu là người sư phụ đang bế quan của cô ấy, những người khác nếu bất cẩn xuất hiện sẽ bị hoài nghi là yêu quái ở sườn núi cách vách.”

“Không có gì ngoài ý muốn, cô ấy đi vào nhà vệ sinh tìm sư phụ đang bế quan của mình đấy…”

Tôi cụp tai, lắng nghe cuộc trò chuyện bên ngoài.

Hình như Giang Yển nói cái gì đó, âm thanh có chút nhỏ khiến tôi không nghe rõ được.

Sau đó, tôi nghe thấy hắn nói lớn: “Là chỗ này! Làm thủ tục nhập viện cho tôi ngay!”

“Vâng, Giang tổng.”

Tôi: “??”

Giang Yển có bệnh à?

Tôi điê.n giả còn anh ta khù.ng thật à?

3

Bác sĩ và y tá đều biết rằng sau khi tôi trò chuyện với sư phụ xong sẽ tự động ra ngoài nên mỗi lúc tôi ở trong nhà vệ sinh đều không bị họ quấy rầy.

Giang Yển cũng đã rời đi.

Tôi nằm xuống giường, kéo chăn trùm kín đầu.

Thường thì giờ này tôi phải đi ngủ rồi.

Khi y tá đến hỏi, tôi sẽ nói với y tá rằng đây là giờ thích hợp nhắm mắt tu luyện.

Bây giờ thì không thể.

Tôi tự hỏi tại sao Giang Yển lại đến đây?

Tôi phải làm sao nếu anh ta cản trở công việc của tôi đây?

Tôi ngủ thiếp đi trong vô thức.

“Bạch Liên tiên tử, Bạch Liên tiên tử… tỉnh lại đi, đến lúc dùng bữa của tiên tử rồi!” Chị gái y tá Trần Hi nhẹ nhàng đẩy vai tôi.

“Ồ.” Tôi dụi dụi mắt, ngoan ngoãn ngồi dậy.

Rửa mặt thu xếp xong, tôi đi theo chị y tá.

Nhưng tôi chợt phát hiện ra đây không phải là đường đến nhà ăn.

“Ơ, đây đâu phải là con đường ta hay đi đến chỗ ăn sáng.” Tôi dừng bước lại.

Trần Hi bất đắc dĩ cười cười: “Ngài nhận ra ư?”

Tôi cảnh giác, chỉ vào cô ấy và tức giận nói: “Yêu quái! Ngươi không phải là thị nữ trên Liên Sơn! Ngươi là quái vật ở ngọn núi cách vách đúng không?”

“Không phải, ta thật sự là thị nữ của ngài, là A Hi đây! Hôm nay trên núi có khách nên ngài phải ăn cơm ở nơi khác.”

“Ồ.” Tôi gật đầu, không chỉ ngoan ngoãn đi theo cô ấy mà còn ba lần bảy lượt lượt thúc giục cô ấy nhanh lên.

“Đi thôi! Có khách đến, hôm nay đồ ăn sẽ càng thêm ngon lắm đây! Đi trễ sẽ bị những tiên nữ khác ăn hết mất!”

4

Chả có tiên nữ nào ở đây cả.

Chỉ có tôi và một ông chồng cũ.

Một bàn toàn thức ăn ngon, tất cả đều là những món tôi thích ăn.

“Đây là sườn chua ngọt mà cô thích ăn.” Giang Yển gắp cho tôi một miếng sườn.

Tôi nhìn anh, đưa đũa ra… gắp một miếng thịt viên sư tử.

Tôi há to miệng cắn một ngụm lớn, vừa ăn vừa ấp úng nói: “Oa…oa, thích thịt viên sư tử nhất!”

Giang Yển hơi cười, lắc đầu: “Không phải, cô thích sườn chua ngọt nhất.”

“Hổng coá… Chui(*) thích thịt viên sư tử nhất, bây giờ chui đã khác xưa roài!”

(*)Từ gốc là 瓦, ở đây ý chỉ là “tui”, đọc lái thành “chui” như một kiểu nhõng nhẽo bên tiếng Việt mình vậy đó, ngoài ra lúc này nữ chính đang ăn nên sẽ bị nói ngọng đôi chỗ.

Đại ca à, rốt cuộc anh muốn gì đây hả?

Tôi thật sự không muốn làm lơ anh, nhưng với tình hình hiện tại, tôi buộc phải duy trì “thiết lập hình tượng” ban đầu này.

Nhiệm vụ của tổ chức không thể thất bại ở trong tay tôi, càng không thể thất bại vì Giang Yển.

“Ăn xong lại nói chuyện.” Giang Yển tiếp tục gắp cho tôi một miếng sườn.

Nhưng tôi không chỉ không ăn thậm chí còn gắp tất cả sườn bỏ lại cho anh ta.

“Ngươi đừng gắp thức ăn cho ta, ta không quen ngươi, cũng không muốn chơi với ngươi!” Tôi trừng mắt nhìn anh ta.

Đại ca à, anh mau né xa tôi ra đi.

Tôi đã có thể thu lưới trong hai ngày này!

Có thể nói thời gian mà Giang Yển xuất hiện thật sự rất đáng lo ngại!

“Về sau từ từ quen nhau.” Anh ta nhìn tôi, con ngươi đen sâu hút, nói “Thật ra, tôi là…”.

“Ngươi là Ngưu Ma Vương! Biệt danh là Hắc Sơn Lão Quỷ (*)!” Tôi vội cướp lời.

(*) Hắc sơn lão quỷ: con qu.ỷ già trên núi đen tối, thường từ “ hắc sơn” chỉ những thứ không tốt, hay lừa gạt,…

Giang Yển: “……”

5

Anh ta vẻ mặt câm nín nhìn tôi, nhướng mày, thăm dò hỏi:

“Vậy… cô là Thiết Phiến công chúa (*)?”.

(*) Thiết Phiến Công Chúa còn được gọi là Bà La sát, là một nhân vật phản diện trong Tây du ký của Ngô Thừa Ân, là vợ có chồng là Ngưu Ma Vương.

“Sai rồi!” Tôi nghe vậy thì tức giận nói: ” Ta không phải là nữ nhân ghen tuông kia! Ta là tiên nữ Bạch Liên tốt bụng, đáng yêu xinh đẹp!”

Giang Yển im lặng một lúc, sau đó lại hỏi: “Mối quan hệ giữa cô và tôi là…”

“Bảy trăm năm trước, ta và ngươi bí mật đính ước hẹn thề, lúc ấy còn là phàm nhân, sư phụ ta bị truy sát, gọi ta trở về, ta đành phải bỏ rơi ngươi…Sau đó ngươi liền rơi vào tà ma ngoại đạo(*), và sống trên ngọn núi bên cạnh… Còn thường xuyên đến đánh nhau với ta!”

(*) tà ma ngoại đạo: về phe phái độc ác, không gì không làm, hại nước hại dân, đi ngược với Phật giáo.

Giang Yển nhìn chằm chằm tôi, chế nhạo: “Cô vừa nói cô không biết tôi mà.”

Tôi đỏ mặt: “Ta…ta… là vì không muốn thừa nhận điều đó thôi!”.

“Cô còn dây thần kinh xấu hổ sao?”.

“…”

Làm sao mà tôi có thể không biết xấu hổ chứ? Tôi có mặt dày như vậy đâu?

Sau khi ăn xong, trước khi rời đi, tôi quay đầu nhìn về phía Giang Yển nói: “Cho dù ta ăn đồ của ngươi thì ta cũng sẽ không đối tốt với ngươi đâu!”

Cuộc trò chuyện đến đây là chấm hết, chắc anh ấy sẽ không tìm tôi nữa nhỉ.

Cuối cùng anh ấy sẽ có một tình yêu khác.

Đối với người vợ cũ đã từng làm anh tổn thương (bây giờ còn bị mất não), nếu là người bình thường chắc chắn sẽ tránh càng xa càng tốt.

6

Buổi chiều tôi thường ngồi xổm dưới gốc cây sồi chơi với cát và đàn kiến.

Đây là nơi vắng người nhất ở bệnh viện.

Tôi thích ngồi xổm ở đó, một bên đếm kiến, một bên nói chuyện tào lao, nhưng thực ra là báo cáo với đồng đội của mình về tiến độ công việc.

Tuy nhiên, tôi phát hiện có người đến gần, trong lòng thầm cảnh giác quay đầu lại.

Người đàn ông đang đi tới mặc chiếc quần âu màu đen đơn giản, áo sơ mi trắng, dáng người thon dài, đẹp trai một cách quá đáng.

Đúng vậy, lại là anh chồng cũ oan gia!

Tôi khịt mũi, quay đầu lại không thèm nhìn hắn.

“Lâm Thanh Thanh.” Hắn gọi tôi từ sau lưng.

Tôi bĩu môi, giả vờ không nghe thấy.

Hắn đi tới, ngồi xổm ở bên cạnh tôi, nhìn tôi thăm dò gọi: “Bạch Liên tiên tử?”

Đừng nói là anh chồng cũ cũng muốn chơi trò đóng kịch cùng tôi đấy nhé?

Ở bên kia, Lý Sâm cứ hỏi tôi: “Thanh Thanh? Sao lại không nói lời nào?”

“Ngưu Ma Vương! Sao ngươi lại dám vác mặt tới đây?”

Lý Sâm biết ý, lập tức cắt liên lạc.

Giang Yển cười nhẹ, xoay người dựa lưng vào gốc cây sồi bên cạnh, nhìn thẳng vào tôi…

“Mau tránh ra! Ngươi đè lên bé cưng của ta rồi!”

À, bé cưng tôi nói chính là ổ kiến.

Giang Yển rũ mắt nhìn thoáng qua, cuối cùng cũng “nhấc cái chân cao quý” lên.

Tôi quyết tâm “bờ ơ bơ” hắn, cầm cây gậy nhỏ đùa giỡn với kiến.

Tôi hy vọng hắn mau mau rời khỏi cái bệnh viện tâm thần quái quỷ này dùm tôi cái.

Nhưng hắn không những không chịu rời đi mà còn thể hiện thái độ muốn có cuộc “nói chuyện sâu sắc” với tôi.

“Lâm Thanh Thanh, em có biết mấy năm em rời bỏ tôi, tôi sống như thế nào không?”

Tôi cúi đầu.

“Mỗi ngày trôi qua tôi đều hận em!”

Tôi không dám lên tiếng.

“Tôi hận không thể móc tim em ra xem lúc trước em thay lòng đổi dạ như thế nào?”

Tôi tiếp tục nghịch kiến.

“Tôi thậm chí còn nghĩ tôi phải sống thật tốt, thậm chí còn hi vọng cuộc sống của em trôi qua càng ngày càng tồi tệ.”

“Em có biết vì sao tôi trở lại Hoa Thành không?”

Tôi ngước mắt lên nhìn hắn.

Phải rồi, tại sao hắn lại quay lại?

Không phải hắn đã nói, cả đời này cũng sẽ không trở lại thành phố nơi mà có hình bóng của tôi hay sao?

Giang Yển cũng đang nhìn tôi.

Hai chúng tôi cứ như vậy mà đối diện nhau.

Một hồi lâu sau, hắn cười lạnh nói: “Tôi muốn đứng ở đỉnh kim tự tháp ở Hoa Thành, sau đó xem thử xem em có hối hận hay không.”

“Ồ.” Cuối cùng tôi cũng trả lời anh ta.

Đôi mắt hoa đào xinh đẹp mê người của hắn nhẹ nhàng híp lại: “Em đã nghe rõ chưa?”

Tôi không phụ sự kỳ vọng của hắn…Lắc đầu!

“Đương nhiên là không hiểu rồi! Tên của ta không phải là Lâm Thanh Thanh, ta là Bạch Liên tiên tử! Cái đồ ngốc nhà ngươi!”

7

Khuôn mặt đẹp trai của Giang Yển nhanh chóng tái mét!

Nhưng có lẽ hắn nghĩ đến tình trạng hiện tại của tôi nên mọi cơn tức rất nhanh tiêu tan.

Thậm chí ánh mắt của hắn còn xuất hiện một tia hối hận.

“Tôi cũng không biết những năm này em đã trải qua những gì mới khiến em thành như hiện tại, nhưng tôi lại nghĩ, nếu năm đó chúng ta không ly hôn, tôi với em đều không phải đến cái nơi này?”

Tôi bình tĩnh nheo mắt.

Đương nhiên đấy chỉ là trong một giây phút ngắn ngủi, rất nhanh tôi đã lập tức cúi đầu đếm kiến làm như không có chuyện gì xảy ra.

Việc tôi đến bệnh viện tâm thần không hề liên quan gì đến việc ban đầu chúng tôi ly hôn cả! Nhưng theo lời của Giang Yển, việc hắn đến bệnh viện tâm thần có liên quan gì đến việc chúng tôi ly hôn ư?

Thật vui khi tôi chỉ thất tình trong 33 ngày, còn hắn thất tình tận 7 năm, cung phản xạ thất tình có thể dài đến thế à?

8

Tôi không nhịn được liếc hắn thêm lần nữa.

Không đúng!

Thân phận địa vị và cái vẻ ngoài hiện tại của hắn không hề giống như bị bệnh tâm thần!

Vậy thì vì sao hắn lại đến đây? Còn nghiêm trọng đến mức phải nhập viện?

Khi tôi đang nghĩ thì đột nhiên Giang Yển giơ tay đặt lên đầu tôi.

Mọi người có biết cái nhìn thương hại dành cho kẻ ngu ngốc không?

Ừ đấy, hắn đang nhìn tôi với ánh mắt đấy.

Vì không đoán được suy nghĩ của hắn nên tôi chọn cách im lặng, ngay cả biểu cảm cũng có chút đờ đẫn.

Thế giới nội tâm của bệnh nhân tâm thần thường khác với người bình thường, thế nên ngay cả khi tôi im lặng nhìn hắn, hắn cũng tự mặc định tôi là một đứa nhỏ ngu ngơ.

“Nhưng mà thấy em sống không được tốt, tôi cũng không vui vẻ như trong dự đoán…” Ánh mắt hắn vẫn ánh lên vẻ hoài niệm khoảng thời gian vài năm ngắn ngủi nhưng ngọt ngào khi chúng tôi còn yêu nhau.

Tôi thở dài.

Suy cho cùng, hắn cũng chỉ là một ông chủ lớn với vẻ ngoài hung dữ!

Năm ngoái còn có tin đồn rằng Giang tổng hành động tàn nhẫn quả quyết(*)! Tôi cũng từng cảm thấy xa cách nhiều năm như thế, là người bình thường cũng phải thay đổi rất nhiều…

(*) tàn nhẫn quả quyết: làm việc gì bằng mọi cách không chừa mọi biện pháp hại người hại mình, kiên quyến làm cái gì đó mà không nhẹ tay với bất kỳ ai.

Nhưng hiện tại tôi lại cảm thấy rằng hắn vẫn là cậu thiếu niên tốt bụng và trong sáng như ngày nào.

Ồ, cũng không hẳn là tất cả đều không thay đổi… Ít nhất thì mối quan hệ của chúng tôi đã thay đổi, vĩnh viễn không thể trở lại như thuở ban đầu.

Giang tổng mới nổi của giới kinh tế, người đã nhiều lần xuất hiện trên các tờ báo tài chính, đâu ai biết rằng hắn đã có người trong lòng? Thậm chí trên ngón áp út của hắn vẫn luôn đeo chiếc nhẫn cưới bằng đá quý màu đen sáng bóng.

9

Tôi nhớ lại thời điểm chúng tôi nhận giấy kết hôn vào năm cuối, khi ấy chúng tôi chỉ đủ khả năng mua những chiếc nhẫn bạc trơn không có hoa văn hay đính một viên đá nào.

Hắn nói, sau này khi nào có tiền, hắn sẽ mua cho tôi một chiếc nhẫn kim cương bồ câu to thật to.

Hắn rất thích đá quý màu đen, hắn đã luôn muốn đeo nhẫn cưới đính đá quý màu đen.

Lời hứa ngày ấy sau này sẽ có một người nào đó cùng hắn thực hiện mà thôi.

Tôi cúi đầu, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng tôi phải thừa nhận rằng: [Aiz ch.ết tiệt! Tôi vẫn còn đau trong tim đây nè!]

Phì……

Giang Yển đột nhiên bật cười.

Tôi không nhìn được hỏi, “Ngươi cười cái “bíp” à?”

Hắn nói: “Cười em đó, cười em sau bảy năm không gặp em lại tự biến mình thành một con chim thế này ư?”

“Lâm Thanh Thanh, tôi đã nói rồi, một ngày nào đó, em nhất định sẽ hối hận vì đã bỏ rơi tôi!”

Tôi hừ lạnh.

Anh Giang này, đừng tự tin thái quá thế chứ.

Chờ thêm hai ngày nữa nhé, anh nhất định phải kinh ngạc gọi tôi một tiếng Lâm đội đấy nhé!

Nhưng bây giờ, trước sự sỉ nhục của chồng cũ, tôi chỉ có thể tiếp tục nín nhịn.

Giang Yển cúi xuống, tiến lại gần tôi: “Hối hận rồi phải không? Đồ bệnh tâm thần…”

Đi châm biếm hẳn một bệnh nhân là tôi đây.

Sau đó, thừa dịp không có ai xung quanh, hắn nghiêng đầu, lén lút hôn tôi: “Không sao đâu. Dù em có bệnh, tôi cũng vẫn yêu em.”

“…”

Tôi như bị tát một cái lại được cho một chiếc kẹo, trở nên mất cảnh giác trước nụ hôn bất ngờ của hắn!

“Bốp…” Tôi cũng…nhân tiện mất cảnh giác…thưởng cho hắn một cái bạt tay vào mặt.

10

Hôn tôi!!!!

Cái tên Giang Yển này đang định làm cái gì vậy hả?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận