Em Gái Coca - Bạch Mao Phù Lục

Chương 19: Tinh thú


Công lực hù doạ người của Thịnh Minh Hoài tăng mạnh, nhiều lần đều bày ra tư thế muốn làm chết cô, cuối cùng vẫn thần phục trên người cô, kiên nhẫn dịu dàng hôn nước mắt trên khoé mắt cô.

“Được rồi, đừng khóc.” Thịnh Minh Hoài mềm lòng đến rối tinh rối mù, bất đắc dĩ cười: “Em làm từ nước ra sao, phía dưới chảy trên mặt cũng chảy.”

Anh còn có tâm tình giễu cợt.

Minh Dư khóc hức hức dùng chân đá anh, bị tay anh bắt được ôm vào trong lồng ngực, Thịnh Minh Hoài thuận thế trêu chọc tiếp: “Ừm, còn đặc biệt thích đá người khác.”

Minh Dư đỏ mặt dỗi: “70% cơ thể người đều là nước.”

Hốc mắt cô đã khóc đỏ lên, tiếng nói cũng hơi khàn, trên da thịt tuyết trắng che kín dấu vết anh lưu lại.

Nhìn là có chút thấy ghê người.

Phía dưới còn cứng, chưa bắn ra, nhưng đã không rảnh lo nhiều như vậy.

Thịnh Minh Hoài vớt cô vào trong lồng ngực, sau khi tắm sạch sẽ tìm váy áo mới cho cô thay, phỏng chừng vẫn muốn trang điểm xinh xinh đẹp đẹp cho cô ra ngoài.

Cô thích cái đẹp, điểm này anh rõ ràng hơn bất cứ ai.

“Anh thật sự chuẩn bị nhiều váy như vậy.” Một gian phòng khác bị anh cải tạo thành phòng để quần áo, khó trách tủ quần áo không có gì.

Thịnh Minh Hoài ừ một tiếng: “Có muốn uống nước không?”

Nghe âm thanh kia còn chưa khôi phục, không chờ cô trả lời, anh dứt khoát ôm người đến phòng bếp, đun nước: “Uống chút nước ấm rồi hãy ra ngoài.”

Buổi tối Thịnh Minh Hoài hẹn Quách Gia Dịch.

Từ nhỏ đến lớn, Thịnh Minh Hoài kết bạn với không ít người, nhưng anh ấy là thân thiết nhất

Siêu thị lần trước giảm giá trứng gà, là nhà Quách Gia Dịch mở.

Bây giờ Quách Gia Dịch cũng học Đại học ở thành phố A, không xa, đi vào bước là có thể đến cách vách.

Khi khai giảng anh ấy hỏi mượn camera của Thịnh Minh Hoài, nói là muốn chụp kiến trúc, nhưng trong quá trình đó hình như có chuyện gì đó, kéo mấy ngày vẫn chưa trả.

Minh Dư vừa ra ngoài, Quách Gia Dịch đã che chân nhảy vào, nhe răng trợn mắt hỏi Thịnh Minh Hoài: “Cậu lại chọc Nhị công chúa nhà cậu tức giận?”

Trước đó Quách Gia Dịch gọi cô là Nhị tiểu thư, bị Thịnh Minh Hoài mắng, đổi giọng gọi công chúa.

Tính tình của công chúa lớn giống như thiếu gia, còn đều là cái loại chỉ hung dữ với người ngoài. Hai người buồn bực cũng không cãi nhau, bởi vì chỉ cần cãi nhau thì hồ bằng cẩu hữu (bạn bè không tốt) như bọn họ sẽ bị thương nặng nhất.

Không có ai hy vọng hai tổ tông này có thể bách niên hảo hợp, cầm sắt hoà minh hơn mấy người Quách Gia Dịch, ít đi làm hại người khác.

Thịnh Minh Hoài đội mũ lưỡi trai chuẩn bị ra ngoài, không định để anh ấy tiến vào, anh ấy chưa cả đặt chân vào đã bị xách đến thang máy.

“Camera đâu.” Anh hỏi.

“Ở trong túi, vừa mới sửa xong.” Quách Gia Dịch lấy ra: “Thằng cháu Lão Bạch kia cũng thật là, cậu ta nhờ tớ hỏi mượn camera của cậu, kết quả cậu ta còn cầm đi chụp bạn gái. Cậu nói thứ này sao có thể chụp loạn? Vừa mới khai giảng đã truyền ra khắp nơi, phỏng chừng nữ sinh kia phải thôi học.”

Người bên cạnh nhà Quách Gia Dịch cũng học thiết kế, cần dùng camera chụp đồ vật tìm linh cảm, anh ấy nói Lão Bạch quen biết Thịnh Minh Hoài, trước đó ở Nhị Trung, thường xuyên chơi bóng cùng nhau.

Quách Gia Dịch có quan hệ tốt với anh ta, Thịnh Minh Hoài kết bạn xem nhãn duyên, không hợp khí chất với Bạch Kỳ, chỉ có thể tính là quen mặt, quen biết đơn giản.

Anh ta thích chơi camera, đi đến đâu cũng muốn chụp ảnh, điểm này thật sự giống Thịnh Minh Hoài.

Đoạn thời gian đó đúng lúc camera của anh ta bị hỏng, nhìn thấy bản vẽ phục chế trong vòng bạn bè của Quách Gia Dịch, khoe camera của Đại thiếu gia thật xịn, nên mở miệng mượn.

Việc này Quách Gia Dịch không làm chủ được, hỏi Thịnh Minh Hoài, anh đồng ý.

Người chơi camera hiểu cách yêu quý camera như thế nào.

Nhưng không dự đoán được Bạch Kỳ vậy mà lấy camera của anh đi chụp ảnh nude, thậm chí còn ghi hình.

Thịnh Minh Hoài nhận lấy camera, thẻ nhớ đã được đổi, đồ vật bên trong xoá rất sạch sẽ. Nhưng anh sợ dơ, khi đi ngang qua thùng rác thuận tay ném vào.

“Ai…”

Lời nói muốn ngăn lại còn chưa xuất khẩu.

Camera cộng với lens đến bảy số lận, nhưng Quách Gia Dịch cũng rõ ràng, xảy ra chuyện này Thịnh thiếu gia cũng mặc kệ nó trị giá bao nhiêu tiền.

Hôm nay bảo anh ấy mang camera đếm đây, phỏng chừng chính là muốn nhìn xem đồ vật trong đó đã xoá hay chưa, sau đó tự tay ném đi. Đổi lại nếu Thịnh Minh Hoài ở ngay đó, người ném camera lên người Bạch Kỳ phỏng chừng cũng không đến lượt anh ấy.

Gần một tháng không gặp, Quách Gia Dịch hỏi anh: “Mấy anh em trước đây đều ở đây, muốn ăn bữa khuya cùng nhau hay không?”

“Không được.” Thịnh Minh Hoài lười biếng đáp lại, nhìn thời gian: “Lát nữa tớ phải đi đón Minh Dư trở về.”

Đã hơn 9 giờ tối, không biết cô muốn chơi đến mấy giờ. Về muộn không an toàn.

“Cậu đây là làm cha hay làm anh? Thời gian bây giờ còn sớm mà, đi ra ngoài ăn một bữa khuya rồi gọi hỏi mấy giờ không phải được rồi sao, lỡ như cô ấy chơi đến 12 thì sao? Ba tiếng này cậu cứ chờ sao.”

Hai người đã đi ra khỏi tiểu khu, Quách Gia Dịch gọi xe, điện thoại thể hiện còn đang xếp hàng.

Thịnh Minh Hoài dựa vào trên thân đèn đường bên cạnh: “Cậu quản tôi làm cái gì.”

Tay anh ôm lấy cánh tay, vóc dáng cao hơn phân nửa cái đầu với anh ấy, khoé mắt hơi mỏng rũ xuống, lại lộ ra bộ dáng thiếu đánh: “Làm bạn trai, làm chồng, không được sao?”

“Được, đương nhiên là được.” Quách Gia Dịch vỗ tay trầm trồ khen ngợi: “Anh trai của tôi từ đầu là bạn trai tôi sau lại biến thành chồng tôi. Nói đến chính cậu đi, thiếu gia long trọng.”

Thịnh Minh Hoài tung chân đá mông anh ấy, lười biếng mắng: “Cút mẹ cậu đi.” Cười một lát, khóe môi lại san bằng.

Tròng mắt anh rất đen, vành mũ lưỡi trai che khuất ánh sáng chiếu xuống từ đèn đường, có vẻ sâu thẳm đen tối.

Nói thêm gì nữa thì không phải là vấn đề nói đùa.

Quách Gia Dịch rất thức thời mà dừng đề tài này lại, nhìn anh không để ý chút nào mà cầm điện thoại thưởng thức, phỏng chừng là muốn hỏi Minh Dư chơi đến mấy giờ, nhưng lại chưa nghĩ ra nên gửi tin nhắn như thế nào.

Từ lúc Minh Dư nói muốn theo đuổi anh, Thịnh Minh Hoài đã tự giác sắm vai được theo đuổi, rất ít chủ động. Nhưng cho dù Minh Dư nói gì làm gì, anh đều phối hợp tuyệt đối.

Nhìn không giống được theo đuổi, lại giống như cam tâm tình nguyện chờ được người khác câu dẫn.

Quách Gia Dịch đều sợ ngày nào đó Minh Dư nói không theo đuổi anh, anh sẽ trốn vào WC khóc chết.

“Được rồi, thích đi thì đi. Muốn tìm tâm can của cậu thì nhanh chóng đi đi, bây giờ lập tức gọi điện thoại. Thật là phục, một phút cũng không rời được có phải không?”

Quách Gia Dịch lộ ra biểu cảm ghét bỏ: “Lúc mới ra ngoài tớ đã thấy rồi, người hẹn cô ấy là con gái, không cần lo lắng như vậy.”

“Tớ lo lắng cái gì.” Thịnh Minh Hoài thu điện thoại vào trong túi. “Còn không phải là sợ cô ấy bị người đàn ông khác câu đi sao.”

Phần lớn nhất kiến chung tinh là thấy sắc nảy lòng tham, cảm tình muốn bền chắc cũng không bền chắc bao nhiêu, đặc biệt là giống Minh Dư. Bạn bè không có nhiều lắm, nhưng điên lên cũng có thể lục thân không nhận, ai nói cũng không có tác dụng.

Đồ cô không muốn, cho tiền cô cũng không cần.

Người không thể so sánh với đồ vật, nhưng ai cũng không nói chính xác là cảm tình không rẻ hơn đồ vật.

Ở chung một năm, cảm giác mới mẻ bề ngoài mang đến rất dễ dàng bị hoà tan.

Nhưng trong những việc ở chung của bọn họ, Thịnh Minh Hoài và Minh Dư đều rõ ràng, giữa hai người bọn họ là lực hấp dẫn trí mạng, là bất cứ chuyện gì cũng không hủy diệt được.

Cho nên anh chống dưới đèn đường, ngẩng cổ liếc mắt nhìn Quách Gia Dịch bên cạnh một cái, hầu kết luật động hai vòng, tiếng cười khẽ run: “Cậu cho rằng tớ là ai?”

“Dục vọng chiếm hữu chỉ là tình thú nhỏ trong tình yêu, không phải biến thái, hiểu không.” Anh nói: “Chó độc thân như cậu này.”

“…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận