Em Không Cần Lại Cô Đơn

Chương 21: 21: 5 Giờ 28 Phút



Một người thần bí như em
……
Từ khi Trương Lộ Chi đi theo Ôn Dương, cậu cũng thường xuyên chạm mặt với Cố Ngôn Minh của đội phòng chống ma túy, lâu dần cũng thành quen.
Thi thoảng có một lần, Cố Ngôn Minh sẽ đến văn phòng đội tuần tra để hỏi Lý Duyên Thanh về tình hình công việc gần đây của Ôn Dương.

Trương Lộ Chi nghe thấy Lý Duyên Thanh nói với Cố Ngôn Minh là “em gái của cháu”…
Người nghe trộm càng hiểu ra, hóa ra đội trưởng Cố hỏi thăm về đại ca Ôn không phải vì anh ấy phải lòng một đoá hồng trong Sở Cảnh sát, mà đơn thuần chỉ là sự quan tâm của anh trai đối với em gái.
Sau đó, không thể nhịn được nữa, Trương Lộ Chi không thể không chứng thực lại với Ôn Dương.
Chỉ sau khi đại ca Ôn giải thích ngọn ngành, cậu mới hiểu hoá ra đội trưởng Cố và đại ca Ôn không phải anh em ruột, cũng không có bất kỳ mối quan hệ huyết thống nào.
Hóa ra, người dẫn dắt Cố Ngôn Minh nhập môn nghề cảnh sát là Ôn Quốc Đông, cha của Ôn Dương.
Con gái của sư phụ, đương nhiên có thể nhận làm em gái cưng.
“Đội trưởng! Ở đây~ ở đây~”
“Hôm nay đội cậu tuần tra xong rồi à?”
Cố Ngôn Minh cầm khay cơm trên tay, đến ngồi cạnh Trương Lộ Chi.
Người cuồng em gái như đội trưởng Cố, ngoài việc xây dựng mối quan hệ tốt với Lý Duyên Thanh ra, anh còn rất thân với lính mới Trương Lộ Chi của đội tuần tra.
Cố Ngôn Minh nhìn trên bàn cảnh sát có hai người lạ chưa từng gặp qua, từ quần áo của họ có thể đoán, chỉ có thể là người của Trung tâm Cấp cứu bên cạnh.
“Đâu có?! Em và đại ca em vừa dẫn về hai tên gây rối xô xát với cảnh sát giao thông, giờ đang tiện đường ăn một bữa này.”
“Đại ca của cậu đâu?”
“Đại ca em vừa ăn xong về xe rồi.”
“Đội trưởng Cố, để em giới thiệu với anh, đây là hai người anh em của em trong Trung tâm Cấp cứu.

Đây là Lưu Dịch, và đây là Trần Phi.

Hai anh em, đây là đội trưởng Cố của đội phòng chống ma túy.”
“Chào mọi người.”
“Chào đội trưởng.”
“Chào đội trưởng.”
Bốn anh em quây quần bên bàn ăn, cứ như đang tuần tra lãnh đạo vậy.
“Đội trưởng Cố, vừa hay anh tới đây.


Hôm nay để em kể anh nghe đại ca em đỉnh thế nào.

Hôm nay chúng em đi tuần tra gặp một cô người Pháp, đại ca vừa đến đã bắn một tràng tiếng Anh, làm em sững sờ ngay tại chỗ, trước giờ em mới chỉ nghe kiểu tiếng Anh này trên TV.

Nhưng không chỉ có thế, thực ra cô người Pháp đến Bắc Thành để tìm người thân, cầm một bức ảnh muốn tìm người.

Bức ảnh đó cũ nát hết sức, có căn nhà cũ, đại ca vừa nhìn một cái đã nhận ra ngay.

Nói đó là ngôi nhà cổ ở thôn Hoa Đào, còn nói tất cả biển nhà ở thôn Hoa Đào đều như vậy, lại làm em sững sờ, phải kinh ngạc một lúc lâu.”
“…!Năm 2 em ấy đã đậu CET-6, đương nhiên tiếng Anh rất tốt.”
Cố Ngôn Minh gẩy hai miếng cơm, thản nhiên nhắc đến chuyện hồi đại học của Ôn Dương.
“Trời…thật lợi hại, năm hai đã CET-6? Xem ra em quen được đại ca thật là hời.”
“…Còn về những ngôi nhà cổ mà em ấy nhận ra…!Hồi đại học em ấy hay đi tìm cảm hứng tại những vùng ngoại ô, nên nhạy cảm với kiến trúc là điều bình thường.”
“Tìm cảm hứng? Cảm hứng gì?”
Cố Ngôn Minh không nhiều lời, chỉ nói rằng thời sinh viên của Ôn Dương có hai năm, mỗi khi rảnh rỗi nàng sẽ chạy đến vùng ngoại ô, và cũng chính từ lúc ấy nàng trở thành “chuyên gia am hiểu Bắc Thành”.
……
Ca tuần tra kết thúc, lần này Ôn Dương không vội vàng về nhà như thường lệ.
Hôm nay Ôn Quốc Đông không nấu cơm ở nhà, Ôn Dương cũng lười đi mua đồ ăn, nên nàng cùng đến căn tin với Trương Lộ Chi giải quyết vấn đề bữa tối.
“Đại ca, em nói chị biết này, chiều nay anh Phi của chúng ta vừa hóng được.

Bác sĩ Giản không chỉ biết tiếng Pháp, mà hai thứ tiếng hôm nay chị ấy nói với người phụ nữ Pháp là tiếng Tây Ban Nha và tiếng Ý.

Chậc chậc chậc ~ bắt em phải học tiếng Anh hồi còn đi học đã khó khăn lắm rồi, bây giờ đi làm còn gặp phải hai người giỏi như các chị.

Một người nói tiếng Anh rất trôi chảy, người kia thì thông thạo bốn ngoại ngữ.

Trời đang muốn diệt tận mạng Trương Lộ Chi em đây mà!”
Trong lòng Ôn Dương lại càng kinh ngạc.
Cú sốc do lúc sáng nghe tiếng Pháp của Giản Mộc Tư thông thạo đến vậy, giờ đây lại càng sốc hơn.

Hóa ra người ta không chỉ nói được tiếng Pháp, mà còn thông thạo cả tiếng Tây Ban Nha và tiếng Ý…

Nàng lại nhớ về những năm trước khi Giản Mộc Tư còn ở Anh, đương nhiên tiếng Anh của cô ấy không cần bàn cãi.
Thật không ngờ, cô gái đó còn rất…
Lợi hại ~
Ôn Dương chỉ ngầm khẳng định trong lòng, nàng không chịu nói ra miệng suy nghĩ thầm kín của bản thân, bởi nàng không muốn nhận thua.
Nàng liếc nhìn Trương Lộ Chi, đầy vẻ ghét bỏ:
“Cậu cũng có thể học mà, chị ấy thông thạo bốn thứ tiếng, cậu có thể học năm thứ tiếng.”
“Thôi đại ca ạ, chuyện khó như vậy…!chị nỡ lòng nào bảo em tìm chỗ chết?”
“Bảo học ngoại ngữ là đi tìm chỗ chết?”
“Trương Lộ Chi em không thể gật bừa với việc học bất cứ ngôn ngữ nào không phải tiếng Trung, học hành là một việc hành xác đối với em.”
Xe cấp cứu nhận được tình huống huỷ bỏ lệnh xuất phát, trên đường trở về Trung tâm Cấp cứu, Trần Phi cũng đang khen ngợi Ôn Dương trước mặt Giản Mộc Tư.
Cậu kể cho Giản Mộc Tư tất cả những gì cậu nghe được từ Cố Ngôn Minh vào buổi trưa hôm đó một cách ngọn ngành tỉ mỉ, không bỏ sót chút ít chi tiết nào.
Do đó, sau hơn mười phút bị Trần Phi tẩy não, Giản Mộc Tư đã biết Ôn Dương từng thi đạt CET-6 trong kỳ kiểm tra tiếng Anh của Trung Quốc trong học kỳ đầu tiên của năm thứ hai đại học, biết thêm cả “sự tích vẻ vang” luôn thích chạy đến vùng nông thôn.
……
Đội cấp cứu trở về, chạm mặt với đội tuần tra đang ăn trong căn tin…
“Chị ấy biết nói 4 thứ ngôn ngữ thì sao? Trương Lộ Chi, cậu đừng lảm nhảm mấy thứ này trước mặt chị được không? Dù gì cậu cũng là người của Sở Cảnh sát, đừng tâng bốc sĩ khí của người khác mà hủy hoại uy phong của chính mình.

Nhớ lại hồi đó chị cũng giành được giải cao trong một cuộc thi đấy!”
“Cuộc thi gì?”
Giản Mộc Tư còn không thèm ngẩng mặt lên.
Đánh giá từ dáng vẻ căm phẫn của sĩ quan Ôn vừa rồi, cô đoán, người biết nói 4 thứ tiếng nọ, người được tâng bốc sĩ khí nọ chẳng phải là Giản Mộc Tư đây sao?
“Chị nghe trộm người khác nói làm gì?”
Ôn Dương đột nhiên có cảm giác giật mình khi bị bắt quả tang vì nói xấu sau lưng người khác.
“Nói đúng ra, là do mấy người ồn ào quá.”
Ồn ào?
Ôn Dương hít một hơi thật sâu.
Giản Mộc Tư luôn có thể dễ dàng khơi dậy lửa giận trong nàng.
Lúc này, nàng thật sự cảm thấy mình cần phải chấp nhận lời đề nghị của người bạn thân Giang Thần, mua vài cuốn Phật về tụng tâm kinh tĩnh tâm.
Giản Mộc Tư đặt khay thức ăn xuống, thảnh thơi nhìn người nào đó đang nín nhịn cơn giận phía đối diện.
“Sĩ quan Ôn đoạt giải cao trong cuộc thi nào? Cuộc thi bắn súng của đội tuần tra Sở Công an Bắc Thành? Hay cuộc thi bắt giữ tội phạm?”

Giản Mộc Tư gắp một miếng cơm, nhướng mày lên, như thể cô đang thực sự chờ đợi câu trả lời của Ôn Dương.
Sĩ quan Ôn bực không chịu nổi…
Nói là cuộc thi của Sở Cảnh sát cũng tạm chấp nhận, nhưng cô còn cố ý nhấn mạnh là cuộc thi của đội tuần tra Sở Công an!
Rõ ràng là đang bắt nạt người quá đáng!
Giản Mộc Tư còn đang tưởng rằng nàng sẽ nói câu gì đó giật gân, Ôn Dương vô cùng tức giận siết chặt đôi đũa trong tay…
“Giản Mộc Tư, tôi sẽ không bao giờ đưa chị đến rạp chiếu phim nữa!”
“Phù~~”
Ôn ~ dễ thương ~ Dương, đã thành công chọc cười bốn người ngồi bên bàn ăn, đến cả Giản Mộc Tư cũng khó lòng không cong đôi mắt lên.
Trương Lộ Chi cười đã đời xong, lại đầy vẻ nghi ngoặc quay sang nhìn Ôn Dương…
Lúc này cậu đang nghĩ, đại ca của cậu biết đánh tráo từ khi nào?
Bữa tối ấy, kết thúc với việc Ôn Dương bỏ trốn mất tăm.
……
Giản Mộc Tư quay trở lại phòng làm việc của Trung tâm Cấp cứu, sắp xếp hồ sơ bệnh án hôm nay.
Thấy Trần Phi định rời khỏi phòng làm việc, cô tỏ ra thản nhiên hỏi một câu: “Trần Phi, anh cảnh sát họ Cố đó…!hôm nay có nói ba chữ tìm cảm hứng à?”
“Vâng, chị.

Chính là ba chữ này, nghe khá nghệ thuật, em vừa nghe đã nhớ luôn.”
Giản Mộc Tư giật đầu.
“Ngày mai gặp.”
Đây dường như là lần đầu tiên Trần Phi nghe Giản Mộc Tư chủ động nói “ngày mai gặp”.

Thông thường cậu luôn là bên tích cực nói chuyện với Giản Mộc Tư, còn người kia chỉ lịch sự đáp lại cho có.
“Chị, ngày mai gặp lại!”
Khi rời khỏi văn phòng, Trần Phi tự cảm thấy hạnh phúc không thể giải thích được, cậu nở một nụ cười rộng toác, mãi vẫn chưa tiêu tan.

……
Giản Mộc Tư đến văn phòng, bật lên chiếc máy tính để bàn đã lâu chưa được dùng tới.
Ban đầu khi nghe thấy ba từ “tìm cảm hứng”, cô chỉ có thể liên tưởng đến những sinh viên nghệ thuật hoặc những người đam mê nhiếp ảnh.
Thật ra, cô không nghĩ cuộc thi mà Ôn Dương nói nàng đạt giải cao có liên quan gì đến thân phận cảnh sát của nàng.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ.
Từ khi nghe thấy từ “tìm cảm hứng”, trực giác này của cô càng rung lên mạnh mẽ.
Trước tiên, cô nhập vào thanh tìm kiếm trên Internet:
Ôn Dương, cuộc thi mỹ thuật

Thật không may, không có kết quả tìm kiếm nào có liên quan.

Giản Mộc Tư liều lĩnh đánh cược vào lần tìm kiếm tới:
Ôn Dương, cuộc thi nhiếp ảnh
Trên trang tìm kiếm đầu tiên không có kết quả nào có liên quan đến Ôn Dương, nhưng có rất nhiều liên kết phổ biến về các cuộc thi nhiếp ảnh.
Cuộn xuống dưới, Giản Mộc Tư nhấp vào trang thứ hai.
Đập ngay vào mắt cô là một tin tức từ bài báo chiều Bắc Thành.
Trong bài báo, xuất hiện sáu từ tìm kiếm có liên quan cho “Ôn Dương, cuộc thi nhiếp ảnh”
“Người đoạt giải nhất cuộc thi chụp ảnh Thanh Xuyên, sinh viên năm nhất khoa truyền thông Đại học Thủy Mộc thành phố Bắc Thành.”

Điều khớp với thực tế, là cái tên Ôn Dương, và hai chữ nhiếp ảnh có thể là lý do “tìm cảm hứng”.
Điều không khớp với thực tế, là khoa Truyền thông, Đại học Thuỷ Mộc.
Giản Mộc Tư nhớ rõ, từ rất lâu trước đây Trần Phi có nghe nói…
Rằng Ôn Dương tốt nghiệp từ chuyên ngành trinh sát của Đại học Công an Nhân dân Trung Quốc.
Hơn nữa, sinh viên từ khoa Truyền thông vốn không có tư cách nộp đơn làm cảnh sát tiền tuyến.
Khi Giản Mộc Tư đang đắm chìm trong mạch suy nghĩ, cô siết lấy thứ trong tay theo thói quen.

Lúc này, con chuột máy tính trong tay bị cô siết chặt xoay lòng vòng, một hồi lâu sau, Giản Mộc Tư mới nhận ra trên màn hình máy tính đã nhảy lên hàng loạt trang web vớ vẩn.
Cô nhấn đóng các trang quảng cáo, đồng thời tắt máy tính.
Nếu đây là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, vậy còn lúc đó ở London thì sao?
Nhưng cô nhớ rõ, sĩ quan Ôn đến London xử lý vụ án năm đó là một cảnh sát tuần tra không xuất thân từ đội tuần tra.
Cảnh sát tuần tra cấp cơ sở nhất làm sao có thể dính đáng đến việc ra nước ngoài xử lý vụ án?
Lần đầu tiên Giản Mộc Tư gặp Ôn Dương, đối phương đã tự giới thiệu mình là cảnh sát.
Ở mặt sau thẻ cảnh sát của Ôn Dương, dòng chữ phía sau hàng chức vụ là:
Đội điều tra kinh tế thuộc Sở Cảnh sát Bắc Thành.
……
Khi còn ở Anh, Giản Mộc Tư thường bị bạn thân Lục Nhiên trêu rằng cô hoàn toàn là một kẻ “mờ mịt”.

Không rõ xuất thân cô thế nào, không biết gia thế cô ra sao, không biết cô từ đâu tới.
Mãi đến năm thứ tám kể từ khi quen biết Giản Mộc Tư, Lục Nhiên mới biết hoá ra hai người đều có quê ở Bắc Thành.
Nếu nói vẻ ngoài lạnh lùng và khó gần của Giản Mộc Tư đã tạo nên một lớp màn chắn bí ẩn xung quanh cô, vậy còn Ôn Dương thì sao?
Còn sĩ quan Ôn, người trông có vẻ cực kỳ dễ nói chuyện thì sao?
Cảm giác bí ẩn từ nàng đến từ đâu?
Trần Phi có thể biết được từ Giản Mộc Tư rằng cô thông thạo bốn thứ tiếng, nhưng không thể nghe ngóng ra từ Ôn Dương hay thậm chí Cố Ngôn Minh rằng “tìm cảm hứng” rốt cuộc có phải vì nhu cầu nhiếp ảnh hay không.
Cậu có thể biết được, rằng Giản Mộc Tư có lẽ bị chuyển đến Trung tâm Cấp cứu vì đấu tranh phe phái trong bệnh viện; nhưng cậu không thể biết được sự thật rằng Ôn Dương sau khi tốt nghiệp đại học đã gia nhập Đội điều tra kinh tế của Sở Cảnh sát Bắc Thành, chứ không xuất thân từ đội cảnh sát tuần tra.
…….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận