Mất hơn nửa tiếng suy nghĩ về bọn chúng, Eothur mới đứng dậy. Hắn rời khỏi thùng nước, lau cơ thể bằng khăn lông, mặc lại bộ quần áo mới mẻ khác và bước ra khỏi lều tắm. Trên đường trở về căn lều chính, hắn gặp được những lính gác đang lang thang bên ngoài, họ đứng thẳng người khi nhìn thấy hắn, đôi mắt họ hiện lên là sự kính trọng với vị tướng lĩnh trẻ tuổi này.
Eothur đã thành lập được sự kính trọng đó bằng sức mạnh, lẫn thể chất và tinh thần. Hắn đã nhiều lần dẫn dắt bọn họ càn quét lũ người Dunlend dám bước qua sông. Ngoài ra hắn cũng huấn luyện họ bằng những phương pháp quân sự ở kiếp trước, khiến họ kỉ luật, nghiêm chỉnh, và khỏe mạnh hơn.
Và càng trên hết, Eothur đã thể hiện mình là một con người nhân hậu, hiền hòa khi đối xử với mọi người như những người bạn của mình. Ví dụ khi có ai đó làm sai, thay vì thét lớn và chửi mắng. Hắn chỉ ân cần khuyên nhủ.
Chỉ vài phút sau, Eothur đã trở về trại cùa mình. Bất ngờ là Thedes đang chờ đợi hắn, nếu như hắn nhớ không lầm, thì hai người hẹn nhau là chiều này thì phải. Thôi kệ, cậu ta đã chờ đợi lâu rồi, nói với cậu ngay bây giờ cũng được.
“ Thedes, ngồi xuống đi, đừng đứng đó nữa. “
Nghe lệnh của Eothur, Thedes ngồi xuống chiếc ghế, vừa đặt đít xuống là anh ta liền cất tiếng hỏi.
“ Thưa tướng quân, có chuyện gì ngài cần gọi tôi vậy? “
Eothur lắc đầu đáp.
“ Thedes, hôm nay cậu không cần phải gọi ta là tướng quân hay hoàng tử gì đâu. “ Hắn tiến lên phía bên kia bàn, lấy ra hai chiếc cốc, rót bia vào đó, rồi đặt một cái trước mặt cậu ta, nói tiếp.
“ Hãy uống đi. “
Eothur tự mình uống lấy một ngụm, sau đó hắn nhìn Thedes, thấy cậu ta không đụng vào nó, mà lại nhìn chằm chằm vào mình. Hắn lắc đầu và thở dài nói.
“ Thedes,… Khỉ thật, cậu biết lý do ta gọi cậu tới đấy phải không? “
Cậu ta gật đầu một cách nhẹ nhàng, vài giây sau cậu hỏi.
“ Tướng quân, ngài sẽ rời khỏi đây phải không? “
Nếu cậu ta đã biết mục đích rồi, thì Eothur không cần phải che lấp gì nữa. Hắn móc ra trong ngăn bàn, một lá thư có dấu ấn lá cờ Rohan bằng sáp đỏ, hắn đưa ra trước mặt Thedes.
“ Hãy đọc nó đi Thedes, là thư gửi từ Helm’s Deep đấy. “
Thedes bình tĩnh đọc lấy lá thư bằng mắt, cậu ta hơi nhíu mày lại.
“ Thedes, từ bây giờ cậu sẽ là tướng quân của doanh trại này. Hãy chuẩn bị mọi thứ đi, vài ngày nữa sẽ có người từ pháo đài tới để thông báo. “
“ Vậy còn ngài, tướng quân, ngài sẽ đi đâu? “ Giọng của cậu ta hơi chút vội vàng, khác hẳn sự bình tĩnh hồi nãy.
“ Ta,… cậu không cần phải lo lắng đâu. Ta nghĩ mình sẽ trở về Edoras. Còn sau đó cậu biết đấy, xách ba lô, một mình một ngựa rời khỏi Rohan, đã đến lúc ta sẽ đi khắp miền đất trung địa này. “
“ Nhưng,… “
“ Đừng nhưng gì cả, bạn của ta, cậu đã phục vụ ta hơn hai năm nay, đã đến lúc cậu hãy trở thành một vị tướng quân thật sự. Những người anh em của chúng ta sẽ không phản đối gì cả, trong mắt họ, cậu hoàn toàn xứng đáng với chức vị này. “
“ Được rồi, chúng ta sẽ không bàn thêm gì nữa, hãy cạn ly với ta. Thedes, chúc mừng cậu đã lên chức “
…
Ba ngày sau, người của pháo đài Hornburg cũng đã tới, vị cố vấn của Elfhelm đã đọc tin thông báo trước mọi người. Về sự chuyển nhượng chức vụ, việc quản lý doanh trại này sẽ từ tay Eothur về Thedes, tướng quân mới của Rohan, do một trong ba thống chế Rohan ban lệnh.
Những người lính khá bất ngờ, họ rất ngỡ ngàng trước điều này. Nhiều người đã tập trung trước trại của Eothur để hỏi sự việc, hắn nhanh chóng bước ra giải thích cho mọi người, khá nhiều người muốn hắn ở lại. Chỉ là hắn thành thật xin lỗi bọn họ, cuộc đời hắn còn dài, nhưng hắn không muốn lãng phí thời gian tuổi trẻ của mình. Trên hết, hắn tin tưởng Thedes sẽ điều hành doanh trại này tốt hơn là hắn.
Mất hơn một ngày sau, Eothur phải giúp đỡ Thedes trong việc quản lý. Nói vậy thôi, chứ thật ra cậu ta muốn giữ hắn thêm một khoảng thời gian nữa, mấy việc này chính cậu có thể tự xử một cách dễ dàng mà. Hắn nhìn thấu ý đồ cậu, nên một ngày sau liền từ chối, chuẩn bị đồ đạc rời đi.
Trước khi rời khỏi doanh trại, mọi người đã làm Eothur bất ngờ. Bọn họ xếp hàng nghiêm chỉnh ở hai bên, tạo thành một lối đi nhỏ cho hắn dẫn ra tận cửa doanh. Những lá cờ xanh bay trong gió, những ngọn giáo được chĩa lên trời, một cảnh tượng thật… hắn không biết nên nói sao nữa.
Eothur lắc đầu, cười: “ Chắc là do Thedes, không ngờ cậu ta lại nghĩ ra cái trò như vậy. Ta có phải đi chết hay hy sinh gì đâu mà họ phải làm như vậy. “
Hắn leo lên ngựa, và rời khỏi doanh trại trước cái chào tạm biệt của họ. Mặc dù chỉ hơn 1 năm ở nơi này, nhưng đã có nhiều mối quan hệ giữa họ được thành lập. Thedes đứng chờ ở cổng, thấy hắn đi ra liền nói.
“ Tạm biệt ngài, Eothur. “
“ Cậu không cần phải làm vậy đâu Thedes. Có một ngày chúng ta sẽ gặp lại nhau,… tạm biệt, người bạn của ta “
…
Trên đường trở về Helm’s Deep, Eothur dự tính mình sẽ dừng chân tại một ngôi làng nhỏ gần đó. Hắn có một người bạn, đồng nghiệp ở đấy là Imer, ông ta đã về đấy được một năm rồi, cũng là lúc hắn trở thành người quản lý doanh trại, trước đó hắn hầu như là ở trong pháo đài Hornburg.
Eothur xuống ngựa, lang thang ở một đồng bằng. Ngôi làng này do nằm sâu trong lãnh thổ Rohan, nên nó cũng ít bị tấn công bởi thế lực bên ngoài, thông qua những bia mộ ở đây, hắn liền có thể đoán được, ngôi làng cũng phải trải qua đến 4, 5 đời người.
Và đây chính là lần thứ hai Eothur đã tới nơi này, hắn đi ngang qua những ngôi mộ của người dân trong làng, có cả những bia vô danh. Rồi bất chợt, hắn dừng lại trước một ngôi mộ, và quỳ một chân gối xuống, lấy tay lau đi những vết bụi, chiếc lá bám vào nó.
Những dòng chữ hiện ra trước mắt Eothur.
“ Imer, con trai của Ilithen, tướng quân của Rohan, qua đời năm 3015 thời đại thứ ba “
Eothur thở dài, đầu óc hắn chìm vào ký ức, nhớ lại một năm trước.
…
“ Thedes, nhanh nào bạn của tôi. Chúng ta cần phải tới doanh trại trước hoàng hôn đấy. “
Eothur di chuyển trên lưng ngựa, phía sau hắn là Thedes cùng với vài người chiến hữu. Trong khoảng thời gian ở pháo đài, hắn đã làm quen với bọn họ. Ở nơi đây, hắn được trở thành cố vấn của Elfhelm, nhờ ông mà hắn học hỏi được khá nhiều thứ, như kỹ năng dẫn quân, dàn trận, hay cách sắp xếp phòng tuyến, cách chọn khu vực lập doanh trại,… chủ yếu là những kỹ năng thực tế, và kinh nghiệm suốt cuộc đời của ông.
Ngoài ra, cứ vài tháng là hắn liền chạy tới doanh trại của Imer, hắn đã khá thân thiết được với ông ấy sau trận chiến gần bờ sông. Ông ra rất nể phục những chiến binh quả cảm, mạnh mẽ như hắn, nhiều lần hai người họ uống say, ông nói.
“ Eothur, trong cuộc đời của ta,… chưa bao giờ ta,… nể phục người nào như cậu,… trẻ tuổi, nhưng lại can đảm, chưa kể đến sức chiến đấu, sự khôn ngoan của cậu,… “
Công nhận ông ấy hơi tán dốc hắn quá. Lắc đầu mỉm cười, Eothur tiếp tục kêu mọi người tăng tốc độ di chuyển.
Gần nửa tiếng sau, Eothur liền đã tới nơi, những người gác cổng cũng đã khá quen thuộc với hắn, nên họ nhanh chóng mở cửa để hắn vào trong.
“ Eothur, cậu tới thật đúng lúc. “ Eothur vừa tiến vào trong liền thấy được Imer đang mặc giáp, vũ khí đầy đủ. Ông ta nói to, như tiếng gầm của sư tử.
“ Đúng lúc, có chuyện gì vậy ngài Imer? “
“ Ha ha, có một đám người Dunlend vừa vượt bờ, là lũ cướp. Trên tay có vũ khí đầy đủ, chúng đang dừng chân gần một cách rừng nhỏ, cậu muốn tham gia vào chứ. “
“ Chúng đông chứ, khoảng bao nhiêu người? “
Imer nhấc môi mỉm cười, ông nói với vẻ khinh bỉ.
“ Khoảng 30 tên, chúng là lũ tạp nham đấy mà “
Eothur nhún vai, đồng ý vào cuộc chiến nhỏ này. “ Được thôi, tôi nghĩ mình sẽ tham gia. “
…
Eothur thở dài đứng dậy, hắn nhìn về phía cảnh hoàng hôn, những tin nắng cuối cùng đang chiếu sáng hắn và ngôi mộ. Đứng trước mặt trời đang lặn xuống, ký ức về ngày đó lại tiếp tục hiện ra trong mắt.
…
Cánh cửa doanh trại được mở ra, hơn ba mươi kỵ binh áo xanh đang cấp tốc rời khỏi đó, họ được dẫn đầu bởi hai người Eothur và Imer.
Chưa đến nửa canh giờ, từ phía xa, họ đã nhìn thấy những người Dunlend đang ở đó. Một nhóm người mang trên tay những cây vũ khí cũ kỹ, quần áo thì cũng không hoàn chỉnh. Và dưới sự điều khiển của Imer, họ lao thẳng về đối phương.
Thật ra, người Rohan bọn hắn cũng không phải lúc nào cũng hiếu chiến như vậy, chỉ cần kẻ địch bỏ vũ khí xuống, hay rút chạy, họ sẽ đuổi theo từ từ ở phía sau, xác nhận được chúng đã rời lãnh thổ thì mới dừng lại. Ngoài ra là phụ nữ và trẻ em, bất kể họ là người Dunlend thì bọn hắn cũng rất ít động vào, chỉ tới gần và cảnh cáo, nhiều lúc có người đói ngất xỉu, buộc bọn họ phải chia sẻ thức ăn, nước uống.
Bất kể Rohan, Dunlend, Gondor, Easterling… đều là con người, nên tại sao họ lại phải đổ máu, hận thù với nhau nhiều như vậy. Nhất là phụ nữ, trẻ em, dân chạy nạn, chỉ cần bọn họ không có địch ý với Rohan, không cướp bóc, phá hoại, giết người, thì bọn họ đều sẽ nương tay với nhau.
Nhưng không có nghĩa Rohan là nước quá nhân từ, yếu đuối. Họ chỉ nhân từ với những người xứng đáng, còn kẻ nào dám động đến họ. Tin hắn đi, chúng nhất định sẽ lãnh lấy hậu quả, gấp mười lần thứ chúng gây ra.
Đám người phía trước không đầu hành, chúng giơ vũ khí lên, thậm chí là hò hét. Khi này Eothur bỗng nhiên cảm thấy kỳ lạ nhưng lắc đầu, chắc hắn hơi đa nghi một chút, họ càng ngày càng tới gần chúng, đám người Dunlend vẫn không tấn công, chúng chỉ đứng ở đó thét lên.
Càng tới gần, Eothur càng cảm thấy kỳ lạ hơn, hắn có một cảm giác không tốt đẹp, giống như, giống như,…
“ Giết,… “ Imer thét lên cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn.
Chỉ vài giây sau, bọn họ liền đã va vào đám người phía trước, những mũi giáo nhọn đã nhanh chóng triệt hạ nhiều tên trong số chúng. Chỉ cần một chút, cuộc chiến sẽ được kết thúc.
“ A a a a “ Những âm thanh lạ từ đâu đột nhiên xuất hiện. Đó không phải là âm thanh của bọn họ, cũng không phải là đám người họ đang chém giết, mà là của một đám người khác. Chúng đã từ đâu lao ra, là cánh rừng, chúng từ bên trong cánh rừng nhỏ chạy ra, số lượng chúng phải đông gấp ba lần bọn họ, đến nỗi mà tiếng thét vang trời của chúng khiến một số con ngựa hoảng sợ.
Chỉ trong chốc lát, đám người đã vòng vây lấy bọn họ. Eothur thậm chí chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra ngay trước mắt.
“ Rút lui, rút lui,… “ Imer hét lên ra lệnh, khiến cho hắn bừng tỉnh. Bọn họ đang bị bao vây bởi một đám chiến binh Dunlend, chúng khác với những tên bình thường, chúng mang trên mình vũ khí, áo giáp phòng ngự đầy đủ. Không thể nào, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy chúng được trang bị đầy đủ như vậy.
Imer cố gắng khống chế lại tình huống, ông tiếp tục hét lớn.
“ Phá vây, Phá vây,… “ Rồi chính ông đã dẫn đầu bọn họ, đâm thẳng vào kẻ địch, mở đường thoát chạy. Ngọn giáo ông xuyên thẳng vào tên phía trước, nhưng cũng làm vũ khí ông bị gãy mất đầu.