Error: Điệp Biến - Lân Tiềm

Chương 10: Thay đổi vẻ ngoài kinh điển


Sau khi Úc Ngạn đọc xong các hồ sơ liên quan ở Cục Diều Hâu, lúc trở về nhà mình cũng đã chín giờ tối.

Một mình đi điều tra phải cần lên kế hoạch cẩn thận, nhưng cũng không thể kéo dài quá lâu, cảnh sát Diệp yêu cầu y phải xuất phát muộn nhất là trước nửa đêm.

Úc Ngạn đứng trước cửa nhà, vừa móc chìa khóa mở cửa, trong đầu vừa còn suy nghĩ phương án hành động. Chỉ có ba giờ chuẩn bị, cảm giác này vô cùng quen thuộc, ở trường y cũng hay để nước tới chân mới nhảy, như vậy mới có hiệu quả.

Y bước vào hiên nhà thuận tay đóng cửa lại, nhưng cánh cửa bị kẹt, quay đầu nhìn y phát hiện có bàn tay đưa một túi giấy qua khe cửa, bên ngoài túi giấy in logo Subway.

“À, cảm ơn.” Úc Ngạn nhìn ra ngoài cửa, người giao đồ đã biến mất.

Mở túi giấy ra, trong đó có thẻ nhân viên và máy phân tích lưu trữ hạch.

Chỉ gửi tới mấy thứ này tới thì có ích gì, thứ mà Úc Ngạn muốn là súng và những vũ khí có lực sát thương lớn cơ.

Chiêu Nhiên có nói với y, nhân viên Subway không được phép mang súng ống, vì lần đầu thảm họa dị thể bùng phát, ai ai cũng thấy lo sợ người dân ồn ào đòi trang bị súng để tự bảo vệ mình, nhưng rõ ràng nếu thông qua dự luật này sẽ chỉ gây hỗn loạn lớn hơn.

Khi đó, ba công ty săn giết dị thể lớn trong đó có Subway ra đời, Chính phủ công nhận sự tồn tại của ba công ty này nhưng yêu cầu họ không được sử dụng súng khi chấp hành nhiệm vụ công khai, nhằm tạo cho người dân cảm giác không cần súng cũng có thể tự bảo vệ mình.

Điện thoại rung, là Chiêu Nhiên gọi điện tới.

“Chuẩn bị trang bị thế nào rồi?”

“Trang bị?” Úc Ngạn dựa vào cánh cửa, quan sát xung quanh xem có thứ gì có thể dùng làm vũ khí không, “Làm gì có trang bị nào, dao phay chắc.”

“Ha ha, trong nội bộ công ty có thị trường giao dịch nội bộ nhưng không mở cửa cho thực tập sinh.” Chiêu Nhiên khai sáng cho y, “Nhưng sau 0 giờ thứ 5 hàng tuần sẽ có thương nhân nửa đêm đến chào bán hàng, chỉ chào hàng với người có cơ thể không đầy đủ, hàng thật giá thật, rất nhiều hàng hóa chỉ có một sản phẩm, cậu xem có cần gì không nhé.”

“Thương nhân nửa đêm? Đó là gì vậy?”

“Xem như… nhân viên bán hàng lang thang, mỗi lần đến sẽ mang ba món đồ ngẫu nhiên để chào hàng. Nhưng cậu phải nhớ, nếu cậu không muốn mua gì hoặc không có tiền, thì lúc chuông cửa vang lên vào lúc nửa đêm thì đừng mở cửa.”

“Vì sao?”

“Nếu cậu mở cửa cho dù trong tay hắn không có món gì cậu muốn mua, cậu vẫn phải mua một món.”

“Không mua thì sao?”

“Thân phận của cậu sẽ chuyển từ người mua thành người bán. Hắn sẽ để lại một ít tiền vàng mã, sau đó mua một thứ gì đó trên người cậu.”

“…”

Thật là lạ. Nghe có vẻ không đáng tin giống như nhiệm vụ đầu tiên người phỏng vấn để thực tập sinh vào hang cọp một mình vậy.

Bầu không khí bỗng gượng gạo, hai người đều im lặng nhưng cũng không ai cúp điện thoại.

“Người phỏng vấn…”

“Hửm, tôi đang nghe.”

“Đồ ăn sáng của anh,” Úc Ngạn mím môi liếc nhìn nơi khác, “Ăn rất ngon.”

“Ha… Vậy chúc cậu có thể sống sót trở về để thưởng thức món gì đó ngon hơn.” Chiêu Nhiên cười nói, “Tôi muốn cho thực tập sinh của tôi một lời khuyên. Khi cậu bước vào cửa chính địa điểm nhiệm vụ, người duy nhất cậu có thể tin chỉ có bản thân cậu.”

Úc Ngạn: “1.”

Chiêu Nhiên: “…”

Trước khi đi, Úc Ngạn thuận tay mở máy tính kiểm tra tình huống thẩm mỹ viện Tế Liễu, trong đầu đã đi qua bản đồ tận mấy lần.

Sau đó y bắt đầu thu dọn vật dụng bỏ vào túi đeo vai của mình, bỏ một đèn pin cường độ cao, pin dự phòng, dây điện, một hộp diêm và một bình xăng nhỏ rồi nhét hộp dụng cụ tinh vi có thể dùng đến, đây cũng là những món đồ hữu dụng mà một sinh viên có thể nghĩ đến.

Cuối cùng, y treo máy phân tích lưu trự hạch ở bên hông, đồng thời siết bao da dao do Chiêu Nhiên để lại ra bên ngoài chân phải, sao cho cán dao găm vừa tầm với.

Trong lúc gấp gáp thời gian trôi qua rất nhanh, kim đồng hồ đã chỉ mười hai giờ đêm.

Phải xuất phát thôi. Úc Ngạn đeo túi lên vai vội vàng ra khỏi cửa.

Trong hành lang vang lên tiếng chuông gió lanh lảnh, tiếng vang lúc xa lúc gần, giống như tiếng chuông người chết lắc lư trong tay người khua xác.

Nhưng tay Úc Ngạn đã đặt lên chốt cửa, kéo cửa chống trộm ra.

Một cụ già lưng còng đang cầm chuông vàng đi qua hành lang, thấy có người mở cửa liền chậm rãi quay đầu lại.

Một khuôn mặt trắng bệch, hai mắt mở to để lộ lòng đen, hai bên gò má tô má hồng tròn trịa.

Đồng tử Úc Ngạn bỗng co lại, tay đè lên chuôi dao găm.

Ông cụ chậm rãi quay người lại, một tay xốc áo choàng trên người lên, bên trong áo choàng treo ba món đồ khác nhau.

“Thương nhân nửa đêm?”

Úc Ngạn thở phào nhẹ nhõm lại hơi hối hận, mở cửa cho ông ta nhất định lần này phải tiêu phí.

Theo lời người phỏng vấn, thương nhân này có ý ép mua ép bán nhưng không đưa giá trên trời, tính cả khoản tiền hôm nay nhận được trong thẻ ngân hàng Úc Ngạn cũng hơn mười bảy vạn.

Mặt hàng đầu tiên là một bộ quần áo được gấp trong túi đóng gói. Có nhãn hiệu và thẻ giá treo bên ngoài túi. Tuy nhiên, những gì được viết trên đó không phải về nội dung của bông và vải lanh có thể giặt bằng máy, mà là vài dòng giới thiệu sơ lược.

“Tên sản phẩm: Mũ trùm đen nhánh

Bộ đồ thuộc về người đi đêm, sát thủ chân chính luôn ngụy trang thành một con mèo (bồ hóng) màu đen.

Hiệu quả chính: [Tôi là ai] Khi mặc bộ đồ này và trùm mũ, người khác sẽ không bao giờ nhìn thấy mặt bạn.

Hiệu quả phụ: [Mèo đêm] Tăng độ nhảy cao với biên độ nhỏ

Giá: 4900 đồng.”

Mặt hàng thứ hai là một dị hạch màu xanh nhạt, kết cấu bề mặt hạch giống như con muỗi, chỉ cần nhìn màu sắc là có thể nhận ra cấp bậc dị hạch không cao, thuộc về loại bình thường xanh cấp 1.

“Tên sản phẩm: Hạch quái dị – Muỗi đêm.

Giá: 800 đồng.”

Mặt hàng thứ ba cũng là một dị hạch, nhưng màu sắc rất đặc biệt, nó có màu trắng với một tia laser cầu vồng, tức là màu trắng lấp lánh trong miệng bên A.*

*Thuật ngữ mạng “đen đầy màu sắc, màu trắng lấp lánh”, bắt nguồn từ một câu nói điên rồ của các nhà thiết kế, có nghĩa là chế giễu một số bên A hoàn toàn không hiểu thiết kế nhưng vẫn chỉ huy mù quáng.

“Tên sản phẩm: Hạch mù trắng

Ảnh hưởng ngẫu nhiên, sau khi sử dụng sẽ không được thay đổi.

Giá: 2900 đồng.”

Sau khi xem giá từng sản phẩm, Úc Ngạn hơi bị lung lây.

Nếu phải mua một cái, hạch quái dị – muỗi đêm là rẻ nhất, khả năng của nó rất thích hợp làm việc vào ban đêm, đây đúng là thứ Úc Ngạn cần nhất lúc này.

Nhưng bộ đồ kia cũng không tệ, tổng cộng có bốn món quần dài thông khí, áo bó sát có khóa kéo, áo jacket có mũ trùm đầu, thắt lưng bằng da, hơn nữa lúc đội mũ sẽ không ai thấy mặt rất hiệu quả. Chỉ sợ quảng cáo phóng đại về hiệu quả thật sự.

Còn mặt hàng thứ ba, hạch mù, không ngờ lại có thứ này, bản chất của nó là đánh bạc, lợi dụng tâm lý của dân cờ bạc, luôn cảm thấy mình may mắn có thể lấy lại được số tiền cược, cuối cùng mất cả chì lẫn chài…

Úc Ngạn mặc niệm trong lòng ba lần, mình không phải con bạc.

… Có nên mua cái này không? Sẽ có người muốn mua thứ này chứ nhỉ?

Nhưng ba món này cộng lại cũng gần 1 vạn, hơi cao.

Quên đi, trẻ con mới chọn người lớn muốn hết, giữ nhiều tiền cũng chẳng có ích gì lỡ như tối nay chết luôn thì sao.

Úc Ngạn lấy xuống cả ba món đồ, mới nghĩ đến một vấn đề khó giải quyết: “Nhưng tôi không có tiền mặt…”

Khuôn mặt kinh khủng của cụ già vẫn bất động, ông hạ tay xuống khép áo choàng lại rồi lại nhấc nó lên, nơi đặt hàng hóa lúc trước xuất hiện một mã QR thanh toán.

Ting! Tiền đã đến tài khoản, tám sáu không không, đồng.

*

Thương nhân nửa đêm im lặng rời di, đầu tiên Úc Ngạn nhét hai dị hạch vào máy phân tích lưu trữ hạch sau khi trải qua rửa sạch khử trùng, bắt đầu đọc nội dung tương ứng.

Tên: Hạch quái dị – Muỗi đêm

Nguồn gốc: Muỗi dị thể

Chủng loại: Loại bình thường

Đánh giá cấp bậc: Xanh cấp 1 (Xanh nhạt)

Năng lực cơ bản: Tránh một đòn trí mạng

Giới hạn sử dụng: Sử dụng duy nhất một lần

Giới thiệu vắn tắt: Ôi, Không thể đánh!

Điều kiện cộng hưởng: Không xác định

Sử dụng một lần duy nhất khiến người ta hơi thất vọng. Nhưng có thể tránh một đòn trí mạng thì cũng không lỗ, là thứ tốt của Schrödinger, dù sao chuyện quan trọng nhất của con người là còn sống.

(Tham khảo thí nghiệm con mèo Schrödinger tại đây)

Sau khi nhét hạch mù trắng vào, máy phân tích lưu trữ hạch chỉ hiện lên ba chữ “Hạch ngẫu nhiên” và một dòng chữ ở giữa màn hình: “Sau khi gắn có thể đọc tư liệu”.

Hôm nay Úc Ngạn cũng không có ý định rút nó, dù sao cũng đã ném ba nghìn tệ, rút thăm trúng thưởng cũng phải chọn ngày đẹp, nếu như mình có thể sống sót qua đêm nay.

Đêm khuya vắng lặng, 12h20 sáng, Úc Ngạn thay bộ đồ mũ trùm đen nhánh, đeo túi lên vai đi xuống lầu.

Trang phục này có hiệu quả y như giới thiệu, khoảnh khắc Úc Ngạn đội mũ trùm đứng trước gương, khuôn mặt của y lập tức biến thành một lỗ đen không thấy đáy, mặc kệ nhìn từ góc độ nào hay chiếu thẳng ánh sáng vào khuôn mặt cũng chỉ có một màu đen kịt.

Với lại, trên mũ trùm đầu lóe lên đôi tai mèo đen, sau lưng đồng thời lóe lên một chiếc đuôi mèo nhưng cả hai đều chợt lóe lên rồi biến mất, không xuất hiện liên tục trên bộ đồ.

Điểm trừ duy nhất là khi kéo khóa kéo, dây xích sẽ kêu meo meo không được hay cho lắm.

Kết hợp với vị trí Diều Hâu Thăm Dò cung cấp, cộng thêm tốc độ của diều hâu, chưa đến nửa giờ Úc Ngạn đã đến gần phố đi bộ bị bỏ hoang thuộc địa phận thành phố Cửu An.

Trên mạng chỉ tìm được dáng vẻ nhộn nhịp của đường phố ngày xưa nhưng khi thực sự bước chân vào nơi này, mới phát hiện chỉ còn lại u ám vắng lặng cứ 100 mét sẽ có một ngọn đèn đường được bật lên, đèn đường lâu năm không sửa điện áp không ổn định, ánh đèn khi thì tắt chốc lát sau lại bỗng sáng lên.

Úc Ngạn lấy đèn pin ra chiếu quanh bốn phía, giữa những đèn đường liền kề có một sợi dây phong tỏa màu vàng, trên sợi dây có lớp bụi dày, phố đi bộ này đã bị đóng cửa nhiều năm, không có ai tiếp quản.

Úc Ngạn giơ đèn pin lên tìm kiếm địa điểm cảnh sát Diệp cung cấp, Thẩm mỹ viện Tế Liễu nằm trong một tòa nhà văn phòng thương mại nằm sâu trong phố đi bộ.

Tiếng lách cách nhỏ nhẹ vang lên, giống như dẫm lên một tờ giấy, Úc Ngạn chiếu đèn pin xuống đất, phát hiện có rất nhiều tờ rơi quảng cáo nằm rải rác trên mặt đất, dày như tấm thảm, đạp lên lại khá rời rạc cảm thấy chỉ cần bước một bước vô ý là có thể rơi xuống cống nước bị những tờ quảng cáo vùi lấp.

Úc Ngạn nhặt một tờ lên, dọi đèn pin để xem nội dung. Trên đó viết “Thẩm mỹ viện Tế Liễu, cho ngài dáng vẻ ma quỷ, trả lại cho bạn dung nhan xinh đẹp!” Một người phụ nữ xinh đẹp uốn người thành hình chữ S làm người mẫu quảng cáo, đôi mắt phóng điện nhìn về phía Úc Ngạn.

Khi y ngẩng đầu lên, đột nhiên phát hiện cửa chính tòa nhà văn phòng đang nằm bên phía tay trái mình.

Cửa hông bị song sắt khóa chặt, trục xoay cửa quay đã rỉ sét, Úc Ngạn dùng sức đẩy về phía trước, mép dưới của cửa kêu cót két, trong đêm tĩnh mịch trống vắng nghe rất chói tai.

Bên trong lại có ánh sáng. Trước bàn đăng ký đặt một chiếc đèn bàn, ánh sáng mờ ảo từ đó mà ra.

Úc Ngạn đặt tay lên chuôi dao găm, từ từ tiến tới.

Y lặng lẽ đi qua bàn đăng ký, khóe mắt lướt qua phía sau đèn bàn tim chợt thắt lại.

Đằng sau bàn đăng ký có một bóng người đứng đó.

Úc Ngạn suýt nữa nhảy lên giơ đèn pin chiếu tới, một người đàn ông trung niên mặc đồng phục an ninh mỉm cười đứng ở đó.

“Chào buổi tối! Chàng trai, lại đây đăng ký nào.” Bác bảo vệ vẫy tay với y, đặt sổ đăng ký và bút bi lên mặt bàn.

Lồng Ngực Úc Ngạn phập phồng, không ngờ trong một tòa nhà bỏ hoang nhiều năm như vậy lại có nhân viên bảo vệ trực ban.

Y nửa tin nửa ngờ tới gần bàn đăng ký, cẩn thận cầm bút lên.

Chú bảo vệ chống mặt bàn nghiêng người về phía trước, tò mò nói: “Sao cậu lại nghi thần nghi quỷ, trộm đúng không!”

“… Tôi đến làm đẹp.” Úc Ngạn nhẹ nhàng trả lời, khóe mắt vẫn cẩn thận nhìn chăm chú bảo vệ rồi viết nguệch ngoạc một số thông tin cá nhân lên sổ đăng ký.

Theo Úc Ngạn quan sát được, trên cằm ông ta có một vết sẹo rất dài, chạy dọc theo đường viền hàm kéo dài từ gốc tai trái sang gốc tai phải.

Chú bảo vệ vô cùng hiền lành, một mình trực ca đêm lúc rạng sáng, trên mặt vẫn nở nụ cười tiêu chuẩn lộ tám chiếc răng.

Có điều, ông ta luôn nở nụ cười khoe tám chiếc răng, biểu cảm không hề thay đổi. Giống như gương mặt này không thuộc về ông ta.

Y nhìn lại nội dung trên sổ đăng ký, có chỗ khiến Úc Ngạn hoài nghi.

Có rất nhiều khách hàng ra vào trong tòa nhà văn phòng đổ nát này, từ 8 giờ tối đến giờ liên tục có người tới đây đăng ký, Trương Tam Lý Tứ Vương Ngũ Triệu Lục, cho tới khi thời gian đăng kí qua 12h, Úc Ngạn phát hiện, tên của những người đăng ký đột nhiên trở nên khó hiểu.

Khách hàng đến sau 12h, cột tên không phải hình gợn sóng thì là một vòng tròn hoặc một nét bút ngẫu nhiên, tóm lại đều là những ký hiệu không có ý nghĩa.

Rốt cuộc bọn họ không viết tên thật hay vốn dĩ không có tên?

Úc Ngạn im lặng nuốt một ngụm nước miếng.

Sau khi đăng ký, bác bảo vệ nhiệt tình chỉ Úc Ngạn về hướng thang máy, đồng thời dùng nụ cười tiêu chuẩn lộ 8 chiếc răng khen y: “Cậu thanh niên thật đẹp trai.”

Thẩm mỹ viện Tế Liễu ở lầu 7, đèn trong hành lang đều bật sáng nhưng lại có cảm giác u ám không nói nên lời.

Ra khỏi thang máy rẽ phải, trước cửa có tấm biển quảng cáo của Thẩm mỹ viện Tế Liễu, người đẹp standee hình chữ S giống như trên tờ rơi quảng cáo, phóng điện với Úc Ngạn.

Úc Ngạn vẫn luôn cảm thấy người đẹp đó khiến người ta sợ hãi, nên lách qua standee tiếp tục rẽ phải.

Cấu trúc toàn bộ tòa nhà theo hướng nhìn xuống rất giống chữ hồi 回, trung tâm là thang máy bên ngoài là những cửa hàng đang cho thuê.

Y định ẩn nấp quan sát xung quanh trước, tùy tiện xông thẳng vào quá mạo hiểm.

Nhưng ngay khi y áp sát tường di chuyển, cửa thẩm mỹ viện Tế Liễu tự động mở ra, đối diện cửa ra vào là một cô lễ tân đang mỉm cười đứng nghiêm chỉnh nhìn y.

Tim Úc Ngạn đập dồn dâp nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, hít sâu một hơi rồi chậm rãi đi vào, cố gắng tự nhiên nhất có thể: “À, tôi tới để xem bên mình có dịch vụ gì.”

Lễ tân lễ phép giới thiệu với y: “Chào anh, em là chuyên gia tư vấn Tiểu Lỵ của thẩm mỹ viện Tế Liễu, bên chúng em có dịch vụ phẫu thuật thẩm mỹ và dịch vụ tạo hình thẩm mỹ, xin hỏi anh có nhu cầu gì?”

“Hửm… Dịch vụ cụ thể của tạo hình thẩm mỹ là gì?”

“Thưa anh, dáng người của anh thuộc loại cao gầy, không cần tạo hình nữa đâu ạ!” Chuyên gia tư vấn nhiệt tình giới thiệu, “Em có thể đưa ngài xem quy trình của dịch vụ phẫu thuật thẩm mỹ của chúng em, anh xem mắt trái của anh bị thương, em đề nghị anh nên chọn một nhãn cầu mới mà anh thích.”

Chuyên gia tư vấn lấy máy tính bảng ra, mở hình ảnh: “Anh có thích nhãn cầu nào không ạ? Có màu xanh lá lai Âu Mỹ, cũng có màu nâu châu Á hay anh thích màu đá Thiên Hà này?”

Úc Ngạn đã bắt đầu bực bội. Y sợ nhất là lúc shopping lại gặp một cô bán hàng quá nhiệt tình.

“Ừm, tôi muốn loại thị lực tốt, mắt trần* 6.0.” Úc Ngạn tùy tiện đưa ra yêu cầu, thực ra lại đang tập trung quan sát bài trí trong phòng trong đầu bắt đầu vạch ra lối thoát hiểm.

*Mắt trần: kiểm tra mắt khi không đeo bất kỳ loại mắt kính nào.

“Vâng, em sẽ tìm cho anh…”

“Chờ chút, cô nói giá cả trước đi, nếu tôi không trả nổi thì tôi sẽ đi chỗ khác.” Úc Ngạn nói.

“Thưa anh, bây giờ em không thể cho anh mức giá chính xác được, điều này còn phải phụ thuộc vào vị khách tiếp theo cần làm gì!”

Chuyên gia tư vấn ngẩng đầu, khuôn mặt co quắp, mỉm cười lộ ra tám chiếc răng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận