First Lady - Đệ Nhất Phu Nhân

Chương 6-1


“Ma-ma- Ma!”

Mat nằm mơ anh đang lau dọn một nhà xí. Khi giấc mơ đang tiến triển, một cô mèo con dữ tợn xuất hiện và cào móng sắc nhọn của mình vào tay anh. Chậm chạp, anh hé một bên mắt ra và rồi đến bên kia. Anh chớp chớp. Không có con mèo nào cả. Thay vào đó là đôi mắt xanh đẹp như thiên thần ló ra nhìn anh qua mép giường.

“Ma-ma-ma-ma-Ma!” Cô bé chọc ngón tay vào cánh tay anh. Mái tóc vàng lưa thưa rũ sang một bên và cặp má phồng lên. Bên cạnh đó, mắt cô bé long lanh, người hơi bốc mùi và sẵn sàng đập phá. “Ma!”

“Nhầm người rồi nhóc.” Anh gỡ tay cô bé ra, lăn lưng lại và nhìn chằm chằm lên trần chiếc xe. Nó không di chuyển, điều giải thích tại sao cô nhóc quái quỷ này đang đi lang thang. “Nell! Lucy! Butt cần thay bỉm.”

Không có ai trả lời.

“Da––Da!”

Điều này khiến anh nhanh chóng bật người dậy. Anh khẽ rùng mình và lùa tay vào mái tóc. Rồi anh nhét một bên chiếc áo phông của mình vào trong quần bò và đi ra khỏi phòng ngủ. Cổ anh như đã thành nếp lại khi phải quá thường xuyên cúi đầu.

Anh không thấy Lucy đâu, nhưng Nell đang ngồi ở ghế phụ với chân gác gác lên bảng điều khiển và biểu hiện vui vẻ thanh khiết nhất hiện lên trên mặt cô. Anh nhận ra mình đứng sững lại, chỉ để ngắm nhìn cô. Một tia nắng chiều muộn khiến da cô sáng lên như sứ và có thứ gì đó gần như vẻ đẹp thoát tục ở cô.

Cô quay lại và bắt gặp cái nhìn chăm chú của anh. Anh liếc nhìn đồng hồ và thấy mình mới chỉ ngủ được một lúc. “Đứa bé đang bò lung tung này.”

“Tôi biết. Con bé cần vận động một chút.”

Cánh cửa mở ra và Lucy xuất hiện trở lại. “Lần cuối cùng tôi đi tè ở bụi.”

“Thế thì cọ nhà vệ sinh đi,” Nell phản công.

Mat cảm thấy thứ gì đó tóm lấy chân mình, rồi ngửi thấy mùi thoang thoảng, rồi nhìn xuống để thấy nàng quỷ con đang tóm lấy quần anh. Cô bé ngẩng lên nhìn anh, với tất cả nụ cười đầy dãi đó. Rồi dùng chân anh để thăng bằng, cô bé bắt đầu đứng lên.

“Da-da-Da!”

Anh có thể đã chết mà không được gọi là cha như vậy và rồi cứ thế xuống thẳng địa ngục.

“Đừng nói thế.” Lucy nắm lấy tay em gái nhỏ của mình, kéo nó xa khỏi kẻ địch rồi quỳ gối xuống, khum khuôn mặt nhỏ xíu bằng đôi bàn tay mình để con bé tập trung vào mình. “Nói khùng đi, Butt. Khùng. Khùng. Khùng.”

Nealy còn chẳng có nhu cầu lịch sự giấu đi sự thích thú khi cô cẩn thận bế đứa bé lên và mang cô bé tới chiếc ghế dài để thay bỉm. “Anh có cả một nhóm người hâm mộ còn gì.”

Anh cần chút không khí trong lành. “Tôi sẽ trở lại sau vài phút, đừng ngần ngại tiếp tục nói xấu sau lưng tôi.”

Khi anh trở lại, nàng quỷ con đã ngồi chắc chắn trong chiếc ghế của mình và Nell ngồi sau bánh lái.

“Tôi sẽ lái,” anh nói.

Cô lái xe trở lại đường. “Để tí nữa đi. Giờ tôi đang tìm một chỗ dừng chân để ăn tối.”

“Giờ còn chưa đến sáu giờ mà.”

“Lucy đói.”

Anh nghiêng đầu về phía cô bé. “Ăn khoai tây chiên đi.”

“Tôi cũng đói nữa,” Nell nói. “Và Marigold cần một bữa ăn tử tế.”

“Đừng gọi con bé như thế nữa!” Lucy la lên. “Con bé ghét cái tên đó! Thực sự ghét ấy.”

“Tấp vào lề đi,” anh ra lệnh.

“Gần đến nơi rồi. Tấm biển chỉ dẫn đề còn 2,5km nữa là tới rồi. Tiệm Đồ Ngon của Grannie Peg.”

“Tôi cá đó sẽ là một nhà hàng 4 sao đấy.”

“Một công nhân nhà máy như anh biết gì về một nhà hàng 4 sao?”

“Đừng nhìn mặt mà bắt hình dong.”

“Tôi không phải lúc nào cũng đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài. Và đó là lý do tại sao tôi thất nghiệp.”

Cô trông vui vẻ một cách khác thường với một người đáng lẽ ra đang trong tình trạng không còn hy vọng như thế. Anh tự hỏi cô sẽ phản ứng ra sao nếu anh nói công việc thực sự anh đang làm là gì. Anh từng yêu cái việc chia sẻ với mọi người rằng anh là một phóng viên, nhưng vài năm gần đây, anh dần lảng tránh. Riêng đó thôi cũng đủ làm lý do để anh bỏ việc. Một người đàn ông đáng lẽ nên tự hào với công việc của anh ta.

“Nhìn kìa! Họ có bàn ngoài trời!” Nell lái chậm lại để quay sang nhìn gia đình 4 người đang dừng lại bên vỉa hè để ăn sandwich trong khi ngồi trên phần đuôi một chiếc xe wagon. Đôi mắt xanh của cô nhảy múa với niềm vui thích.

“Nhìn thú vị quá. Chúng ta cũng có thể ăn tối như vậy! Chúng ta có thể bày bàn ăn ngay bên lề đường.”

“Không đời nào. Niềm tin của tôi đặt cả vào thực đơn ngon lành của quán Grannie Peg rồi.”

“Quên cái vụ ăn ngoài trời đi,” Lucy càu nhàu.

“Cả hai người nên uống một viên thuốc vui vẻ đi,” Nell nói kiên quyết.

“Tôi lấy làm tiếc cho những đứa trẻ sau này của cô khi cô muốn chúng ăn những chiếc sandwich đầy bụi ngoài đó trên một chiếc xe wagon cổ xập xệ như thế.”

Nell rời mắt, tập trung trở lại vào lái xe. “Tôi không thèm nghe anh nói. Tôi sẽ không nghe gì ngoại trừ những từ ngữ vui vẻ hết.”

Mat mỉm cười. Người phụ nữ mang đang bầu này chắc chắn là một cách thú vị giúp anh tiêu khiển.

Bà chủ quán Grannie Peg với áo phông hồng hạc, quần đen bó sát và hoa tai bạc lấp lánh khiến Nealy thích thú. Trang phục đó lại mặc trên người phụ nữ hơi mập với mái tóc màu đồng, nhìn chắc chỉ vừa qua tuổi bốn mươi. Nhà hàng của cô ấy có một bức tường ngăn giả gỗ, được trang trí bằng hoa giả, ngăn cách giữa lối vào và không gian ăn uống bên trong, và một quầy gọi đồ với những chiếc ghế đẩu tròn cao. Chính xác những nơi cô chưa bao giờ thấy trước đây.

Cô rất vui khi bản thân có thể khiến Lucy nhận bế em gái. Cảm nhận con bé khỏe mạnh và ngọ nguậy đầy sức sống dưới tay khi cô thay bỉm cho Marigold đã quá giới hạn chịu đựng của cô rồi. Cô vẫn sợ hãi rằng bằng cách nào đó cô sẽ làm tổn thương con bé.

Grannie Peg bước ra phía sau bàn gọi đồ và gật đầu khi họ bước vào. “Hey, anh chị và các cháu vào đây nào. Khu hút thuốc hay không nhỉ?”

“Khu hút,” Lucy nói.

“Không,” Mat nói.

Cái nhìn của Lucy như muốn nói cô nghĩ anh lâm li bi đát nhường nào.

Nealy để ý Mat đang nhìn chiếc ghế ở quầy, cân nhắc lóe lên trong mắt anh. “Đừng nghĩ tới chuyện đó,” cô nói nhanh. “Anh sẽ ngồi với chúng tôi nếu anh không muốn thấy Marigold bị buộc lại trên cái ghế đẩu cạnh cái anh ngồi.”

Con bé kêu lên thích thú. “Da da Da!”

“Cô khiến con bé dừng làm thế được không?” Mat gầm gừ.

“Khùng. Khùng. Khùng!” Lucy nói trên đầu đứa bé.

Mat thở dài.

Nealy phá ra cười. Tự hỏi những người đồng hành trên chuyến đi này của cô đang phiền ra sao, đáng lẽ cô đã không có khoảng thời gian vui vẻ tới vậy, nhưng ở bên họ có cảm giác như một gia đình Mỹ thật sự. Họ đều quá mức bất thường. Ngoại trừ Marigold. Con bé bình thường không thể bình thường hơn.

Mat hít vào. “Không phải cô vừa mới thay bỉm cho con bé sao?”

“Tôi đoán chỉ đơn giản con bé thích thế thôi, và nó quyết định lặp lại lần nữa.”

Chỉ nhìn qua mặt Lucy một cái thôi cô đã biết mình không có cơ hội thuyết phục con bé thay bỉm cho em rồi. Một cách miễn cưỡng, cô bế con bé trở lại xe.

Khi trở lại, cô tìm được Mat và Lucy đang ngồi trên một chiếc bàn nhỏ, Lucy đang nhìn anh trừng trừng giận dữ. Cô không định hỏi chuyện gì đã xảy ra nhưng dù sao đi nữa Lucy cũng sẽ nói.

“Chú ấy không cho tôi gọi bia.”

“Sự độc ác dã man của anh ta khiến cô không nói nên lời.” Nealy nhíu mày với chiếc ghế cao dành cho trẻ em được đặt ở cuối bàn. Ai biết được có bao nhiêu đứa trẻ từng ngồi trên chiếc ghế này và những bệnh tật gì có thể lây nhiễm qua đây? Cô nhìn quanh tìm một người phục vụ để hỏi lấy nước tiệt trùng.

“Chuyện gì thế?” Mat hỏi.

“Chiếc ghế này nhìn không sạch sẽ lắm.”

“Sạch mà,” anh nói. “Đặt con bé vào đi.”

Nealy ngần ngại, rồi cô buộc mình chầm chậm đặt cô bé đang ngọ nguậy xuống chiếc ghế. Đừng lây bệnh nhé, con yêu. Đừng ốm đấy nhé.

Cô lóng ngóng lật phần bàn của chiếc ghế ăn cho tới khi Lucy đẩy cô sang một bên để tự động tay. “Cô vụng về quá. Tôi lấy làm tiếc cho mấy đứa con tương lai của cô. Thật sự đấy.”

“Im đi.” Dù cô không gằn đủ mạnh như mọi người thường làm nhưng Nealy vẫn thích thú bởi từ ngữ mình thốt ra. “Chỉ cần im đi thôi,” cô lặp lại với ngữ điệu chính xác hơn.

“Cô thô lỗ quá đấy.”

“Cứ như anh có quyền phán xét không bằng,” Nealy chống lại. Ôi, ăn nói kiểu này vui kinh khủng.

Mat nhìn thích thú. Marigold đập tay vào phần bàn ăn của mình nhằm thu hút sự chú ý của chị gái.

“Ma ma Ma!”

Mặt Lucy nhăn lại. “Tao không phải mẹ mày. Bà ấy chết rồi!”

Nealy quay qua nhìn Mat, nhưng anh đang cầm menu lên và nghiền ngẫm. “Lucy, cô rất tiếc về mẹ cháu. Cô cũng mất mẹ của mình khi cô còn nhỏ. Bất cứ khi nào cháu muốn nói về mẹ ––”

“Tại sao tôi phải kể lể với cô chứ?” Lucy cau có. “Tôi thậm chí không biết cô.”

“Phần này thì con bé chuẩn,” Mat nói.

Một người phục vụ với mái tóc điểm bạc xuất hiện, bút chì và giấy ghi chú sẵn sàng trên tay. “Gia đình mọi người sẵn sàng gọi đồ chưa?”

Nealy không có ý kiến.

“47 tuổi,” Lucy vặn vẹo. “Bà ấy chắc thuộc tộc người lùn.”

“Kệ con bé đi,” Mat nói với người phục vụ. “Nó gây chuyện vì chúng tôi đang chuẩn bị gửi nó vào trại cải tạo cho những thanh thiếu niên có xu hướng phạm tội ấy mà.”

Người phục vụ gật đầu thông cảm. “Mấy đứa tuổi dậy thì lúc nào cũng là nỗi vất vả của cha mẹ.”

Mat muốn bắt đầu sửa cách nói của bà ấy, rồi lại xem như việc đó chỉ tốn công vô ích. “Cho tôi một burger phô mai và khoai tây chiên. Và bất cứ loại bia gì quán có.”

“Thật không công bằng!” Lucy nói lớn. “Làm sao chú có thể gọi bia mà tôi thì không?”

“Vì cháu quá già để được uống.” Anh thả menu xuống.

Nealy mỉm cười, và rồi tập trung trở lại với thực đơn của mình. Cô nhận ra mình đang đói ngấu. “Cho tôi gà rán, khoai tây nghiền và 1 đĩa đậu đũa. Thêm một salad trộn phô mai xanh.”

“Sandwich thịt hun khói,” Lucy nói. “Không xà lách. Không cà chua. Không mayonnaise. Với bánh mì. Và thạch Jell-O vị dâu.”

“Chúng tôi chỉ có vị chanh thôi.”

“Thế bỏ đi.”

Đứa bé đập bàn và hét đòi. Cứ như có điều muốn nói, con bé lặp lại.

Người phục vụ gật đầu khoan dung. “Thiên thần nhỏ này muốn gì nào?”

Mat ngó lơ.

Nealy không biết trẻ con thì ăn gì ngoài thức ăn nghiền đóng hộp, và cô một lần nữa nhìn sang Lucy với ánh mắt cầu cứu.

“Bà có thể nghiền đậu đũa với thịt gà thật nhỏ bằng dĩa. Đừng cho bơ lên đậu nhé,” cô bé nói với người phục vụ. “Và mang một ít bánh quy để giữ con bé bận rộn cho tới khi thức ăn được mang tới, và cả sốt táo nữa.”

“Trứng bác thì sao hoặc cái gì đó dễ ăn kiểu thế?” Nealy nói, cố gắng thể hiện mình có ích.

“Trẻ con không thể ăn lòng trắng trứng cho tới khi được 1 tuổi. Cô chẳng biết cái gì hết thật hả”

Người phục vụ nhìn chằm chằm Nealy một lúc – hiển nhiên đóng đinh cô với hình ảnh người mẹ tồi tệ nhất thế kỷ – rồi quay người rời đi.

“Buh-buh-buh!” đứa bé cố gắng hét lên bằng chiếc miệng nhỏ xíu của mình. “Gah!”

Mat ném một cái nhìn dài về phía quầy gọi đồ với hàng ghế đẩu cao.

“Đừng nghĩ tới chuyện đó,” Nealy nói.

“Con bé ồn quá,” anh cằn nhằn. “Sao con bé có thể ồn tới vậy?”

“Có thể nó đang bắt chước anh đấy.” Giọng Mat không thực sự ồn nhưng nó lớn, như phần còn lại của anh vậy.

Lucy mỉm cười ranh mãnh rồi đưa cho em một chiếc thìa, thứ con bé ngay lập tức dùng để đập lên chiếc ghế ăn của mình. Một cặp đôi trẻ ngồi ở bàn kế bên quay sang nhìn và nhíu mày vì tiếng ồn. Nealy nhẹ nhàng lấy chiếc thìa.

Một sai lầm.

Marigold gào lên.

Mat rên rỉ.

Lucy thích thú.

Nealy nhanh chóng trả cô bé con chiếc thìa.

“Gah!”

“Đừng nói tục nhé Butt,” Lucy nói. “Nếu không Jorik sẽ buồn lắm đấy.”

“Phiền cô mang bia ra nhanh chút được không?” Mat gọi với một người phục vụ.

Mất không lâu để thức ăn được mang ra. Nealy ngấu nghiến ăn, không để lũ trẻ ngăn cô tận hưởng đồ ăn ở quán Grannie Peg. Cô đã ăn trong những nhà hàng nổi tiếng nhất thế giới, từ nhà hàng Tour L’Argent của Pháp tới Rainbow Room ở New York, nhưng không nơi nào có được không khí như ở đây. Chỉ tới khi thanh toán hóa đơn cô mới nhớ ra vấn đề của mình.

“Mat, tôi rất đánh giá cao nếu anh cho tôi mượn ít tiền. Chỉ một thời gian ngắn thôi. Tôi muốn trả tiền cho đồ ăn của mình, và tôi còn cần cả quần áo, và cả vài thứ đồ lặt vặt khác nữa. Tôi có thể giải quyết ổn thỏa với 500 đô.”

Anh nhìn chằm chằm cô. “Cô muốn tôi cho cô mượn 500 đô?”

“Tôi sẽ trả lại anh. Tôi hứa mà.”

“À, hiển nhiên rồi.”

Tưởng tượng xem có ai đó lại nghi ngờ lời nói của Coelia Case. Ngoại trừ việc cô đang không phải là Coelia Case. Cô là một người phụ nữ mang bầu lang thang tên Nell Kelly và cô có thể hiểu được suy nghĩ của anh. “Thật mà. Tôi có tiền. Tôi chỉ không lấy được ngay bây giờ thôi.”

“Uh-huh.”

Giờ thì chuyện dần trở thành vấn đề. Cô không có thẻ ngân hàng vì cô không thể dùng chúng mà không muốn lộ tung tích được, nhưng cô cần rút tiền sớm.

“Tôi có thể cho cô vay 15 đô,” Lucy nói.

Nealy bất ngờ với sự hào phóng của cô bé. “Thật sao? Cảm ơn cháu.”

“Không có gì.” Quá trễ rồi, cô đã nhìn thấy sự tính toán trong mắt cô bé. “Tất cả những gì cô phải làm là làm mọi điều tôi nói.”

Đánh đổi quá lớn cho 15 đô.

“Tôi sẽ cho cô vay 15 đô,” Mat nói một cách ghen tị.

Lucy cười khinh bỉ. “Cô nên mượn của tôi. Tôi sẽ không bắt cô lột đồ đâu”

“Có ai từng nói cháu nhạt nhẽo lắm không?” Mat nói.

“Tôi đã thấy cái cách chú lén nhìn cô ấy khi cô ấy không biết,” Lucy cãi.

“Chú nhìn vì cô ấy trông giống Coelia Case.”

“Cô ấy không hề.”

Địa ngục như chọc Nealy một cú. “Nhiều người nói tôi giống mà.”

“Cô cứ mơ,” Lucy nói.

“Tôi rất tiếc phải chấm dứt khoảng thời gian vui vẻ mà chúng ta đang có.” Mat đứng lên. “Nhưng chúng ta cần trở lại xe.”

“Butt mới ăn mà,” Lucy nhắc anh nhớ.

“Phải thử mới biết chứ,” anh tách ngón tay.

Anh nói thì đơn giản lắm, Nealy nghĩ lại chỉ mới chưa đến nửa tiếng trước thôi khi cô cố gắng dọn dẹp bãi trớ gần nhất do say xe của con bé. Lần đầu tiên kể từ khi bỏ trốn, cô ao ước được gặp nhưng nhân viên năng suất hiệu quả ở Nhà Trắng, những người luôn xử lý mọi loại tình huống cãi cọ phát sinh trong gia đình.

Khi em bé được tắm rửa sạch sẽ xong, chiếc ghế ngồi trên xe của cô bé cũng đã được lau sạch, và họ tìm thấy một cửa hàng bán đồ giảm giá nơi Nealy có thể mua vài bộ quần áo thế chỗ cho số đã mất của cô, và khi trời đã tối hẳn, Marigold lại bắt đầu gào khóc, Nealy bắt đầu phát hoảng. “Chúng ta cần tìm bác sĩ! Con bé không khỏe ở đâu rồi.”

Lucy từ bỏ cố gắng dỗ em bằng con hải mã nhồi bông. “Butt không cần tới gặp bác sĩ; con bé sợ bác sĩ. Con bé đói, mệt, và nó muốn ra khỏi ghế ngồi, và con bé cần cái chai đang chơi dở. Đó là tất cả.”

Marigold giơ tay về phía chị gái rồi ấm ức khóc vì với không tới.

Nealy ngồi xuống chiếc ghế phụ để trống. “Tôi nghĩ chúng ta nên dừng lại ở chỗ cắm trại trên tấm biển quảng cáo lướt qua lúc nãy.”

“Tôi sẽ không dừng lại đâu,” Mat nói. “Chúng ta sẽ lái xe xuyên đêm. Hai chúng ta sẽ thay phiên nhau ngủ và lái.”

Mặc dù anh nói có vẻ quả quyết nhưng cô ngờ rằng chính anh là người rõ ràng nhất cái kế hoạch của mình không khả thi nhưng lại vòng vo không muốn thừa nhận. “Chúng ta không thể ngủ khi con bé cứ gào khóc thế kia,” cô lấy lí do hợp lí. “Nếu dừng lại, chúng ta sẽ được nghỉ ngơi nhiều hơn và có thể đi sớm vào sáng mai.”

Anh thở dài đầy cam chịu như Lucy vẫn hay làm. “Chúng ta đáng lẽ ra đã đi được nửa đường tới Ohio rồi. Trong khi chúng ta chỉ vừa mới qua biên giới bang Virginia.”

“Nhưng chúng ta đã có khoảng thời gian rất vui vẻ mà.”

Khóe miệng anh công nhân xưởng thép khẽ nhếch lên. “Được rồi, chúng ta sẽ dừng lại. Nhưng chúng ta sẽ bắt đầu đi vào rạng sáng ngày mai đấy nhé.”

Bãi cắm trại Hoolihan là một khu vực cắm trại nhỏ chuyên dành cho xe nhà di động, với chỉ khoảng hơn một tá chỗ đỗ xe xen kẽ giữa rừng cây. Mat lái xe vào chỗ họ nhắm đến, tắt động cơ, rồi đứng lên đi ra ngoài để mua thêm root beer cho vào tủ lạnh. Chỉ sau vài giây, anh bỏ cô lại một mình với lũ trẻ. Dù trông nom hai đứa là lí do anh cho cô đi nhờ nhưng cô vẫn thấy bực bội với sự bỏ đi chóng vánh của anh.

Lucy để Nealy bế cô bé dữ dội. Nealy chờ thấy cô bé nối đuôi Mat ra ngoài nhưng rồi chỉ thấy cô bé đi tới bồn rửa tay và lắp lại cái chai của em mình. Sau khi hoàn tất, cô bé trở lại và tiếp tục bế em.

“Tôi sẽ cho con bé nghịch cái chai. Con bé không thích cô. Cô sẽ khiến con bé phát ốm mất.”

Và rồi con bé có thể chết… Cái suy nghĩ tồi tệ và phi lý đó chạy vụt qua não Nealy. “Cô – Cô sẽ ra ngoài đi dạo một lát.”

Lucy đang bắt đầu cho em ăn và cô bé không đáp lại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận