Gả Cho Nam Phụ Câm Điếc

Chương 4: Chương 4:


“Phụt….” Quân Nguyệt Nguyệt bật cười. 
 
Cô cười xong, Phương An Ngu bưng thức ăn, không hề có phản ứng gì ngồi xuống. Lúc này Phương An Yến kịp thời phản ứng lại mới biết mình bị chơi đểu rồi. Anh trai cậu vốn đâu có nghe được cô nói cái gì đâu. Hơn nữa cậu không sai thì giải thích cái gì chứ?!
 
Cô ngồi xuống dưới ánh mắt chăm chú của cậu ta, cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm, hoàn toàn không có ý định bày trò gì nữa. Cậu chăm chăm nhìn đỉnh đầu Quân Nguyệt Nguyệt một lúc, xoa xoa phía sau răng hàm, thấy anh trai ngẩng đầu thắc mắc sao cậu không ăn lại đứng đó, cuối cùng mới cắn răng ngồi xuống. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhưng ngay khi Phương An Yến bấm bụng nén giận, lúc bắt đầu ăn cơm, người phụ nữ này vô cùng tự nhiên gắp một miếng trứng tráng trong đĩa Phương An Ngu, cắn một miếng, yếu ớt nói: “Anh thật sự không nhìn thấy gì sao? Vừa rồi trên tầng…”
 
“Khụ…khụ khụ khụ…” Phương An Yến vừa ăn một miếng thì sặc, vội vàng đứng dậy khỏi bàn, đi thẳng lên tầng đóng sập cửa, Quân Nguyệt Nguyệt chậc chậc hai tiếng, nghiêng đầu nói chuyện với Phương An Ngu: “Tay nghề của anh rất tốt.” Trứng rán hai mặt vàng óng, lòng đào ở giữa – vừa đúng độ chín cô thích nhất. 
 
Quân Du ngẩng đầu nhìn chị gái, ăn vài miếng cũng chẳng biết vị gì rồi buông đũa, nhờ giúp việc đẩy về phòng.
 
Chỉ còn lại Quân Nguyệt Nguyệt và Phương An Ngu, còn người giúp việc sẽ không xuất hiện nếu không được gọi trong lúc ăn cơm. Hai người lại vô cùng hòa thuận ngoài ý muốn, trong phòng chỉ có tiếng va chạm khẽ của chén đũa và âm thanh nhai nuốt. 
 
Đã lâu rồi Quân Nguyệt Nguyệt không được ăn đồ ăn ngon như thế, lúc bắt đầu ăn cô còn cảm thấy mình có thể càn quét toàn bộ bàn ăn, nhưng thực tế thì cô mới ăn hết một bát cháo, hai cái bánh bao nhỏ, một cái bánh ngọt không biết là bánh gì, một nửa miếng trứng rán, đã no bụng không thể ăn được nữa rồi. 
 
Lau miệng sau khi ăn xong, cô không đứng dậy mà chống tay lên bàn nhìn Phương An Ngu ăn thong thả nhưng không hề chậm, anh ăn, rồi lại ăn đến khi cô bắt đầu hoảng sợ vẫn không dừng lại.
 

“Ăn thế này còn hơn cả lượng cơm tôi ăn sau biến dị nữa…” Thấy anh sắp ăn hết sạch rất nhiều đồ ăn trên đĩa, lại duỗi tay lấy bánh bao, Quân Nguyệt Nguyệt không nhịn được nữa, thò tay xuống dưới bàn vén vạt áo anh lên, xoa thử bụng thì đúng là bụng đã căng, anh đã rất no rồi…
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Này, anh không thể ăn nữa…” Cô nói xong theo thói quen mới nhớ ra anh không nghe được, vì thế vỗ bụng anh bám vai thổi hơi vào tai anh: “Thật sự không nghe được chút nào sao? Không thể ăn nữa, bụng sắp nổ tung rồi, không phải anh ngốc thật đấy chứ…”
 
Phương An Ngu đút nửa cái bánh bao vào miệng, cảm nhận được bụng bị vỗ, tai hơi ngứa, mới quay đầu nhìn về phía cô tỏ vẻ không hiểu. 
 
Hai người đối mặt cách nhau không tới nửa bàn tay, Quân Nguyệt Nguyệt nhìn thấy đôi mắt trong suốt của anh, đầu nhớ lại tinh thạch trong não của mấy tên tang thi cấp hai ở mạt thế. Rõ ràng cùng là trong suốt và long lanh, sạch sẽ không dính chút tạp chất như thế lại được móc ra từ não của đám tang thi di động bẩn thỉu và ghê gớm ấy, là thứ vô cùng tốt đối với người biến dị như bọn họ. 
 
Cô hoảng hốt trong chốc lát rồi xẹp miệng, có một đôi mắt đẹp như thế cũng vô dụng, bụng to như cái trống vẫn ăn tiếp, e rằng Phương An Ngu này thật sự là kẻ ngốc. Cô thò tay lấy nửa cái bánh bao trong miệng anh ra, để trên đĩa, yên lặng nhìn anh, để đầu mình sát vào, nói chuyện với tốc độ siêu chậm, nghĩ đến bình thường người câm điếc cũng biết khẩu hình* và thủ ngữ*, cô không thể ra dấu làm ngôn ngữ ký hiệu nhưng có thể thử khẩu hình:
 
“Tôi… bảo… là… anh… không thể… ăn… được nữa…” Quân Nguyệt Nguyệt ôm mặt Phương An Ngu vẫn còn chưa nuốt xong nửa cái bánh bao, kéo dài âm thanh và ngữ điệu, “Bụng… anh… to… giống… như… bà bầu… rồi… Vẫn tiếp tục ăn nữa hay sao?!”
 
*Khẩu hình: tín hiệu môi hay hình dạng miệng của một người khi phát ra âm thanh nào đó.
*Thủ ngữ: ngôn ngữ ký hiệu dùng biểu hiện của bàn tay thay cho âm thanh của tiếng nói.
 
Nói những lời này mệt chết luôn, Quân Nguyệt Nguyệt nói xong, buông lỏng đầu Phương An Ngu ra, vuốt vuốt hai má mình, chờ anh đáp lại.
 
Nhưng đợi mãi thấy ánh mắt anh vẫn mờ mịt, anh biết là Quân Nguyệt Nguyệt nói chuyện với mình nhưng không đọc hiểu cô nói cái gì, chỉ hơi nhíu lông mày, phùng má lên nhai nhai nhai, lắc đầu với cô, ra hiệu mình nghe không hiểu, đồng thời nhìn về phía cô với ý thắc mắc. Bởi vì ngoại trừ hôm kết hôn thì đây là lần đầu tiên người phụ nữ này thử muốn giao tiếp với anh.

 
Rõ ràng cô nói, muốn anh cách xa một chút, tốt nhất là cả đời này không cần nói chuyện với cô… Ngay cả tối hôm qua lúc hai người làm, cô cũng không bảo anh cô định làm gì, đợi đến khi anh phản ứng lại, hiểu ra thì mọi chuyện đã bắt đầu rồi…
 
Phương An Ngu thả tay xuống dưới bàn, sờ quyển sổ nhỏ trong túi quần, tay đút vào một nửa lại không lấy ra. Anh nhớ rõ hôm kết hôn, anh lấy quyển sổ nhỏ ra muốn trao đổi với cô nhưng lúc đó cô viết xong đã ném sổ vào mặt anh, bảo anh cút đi.
 
Quân Nguyệt Nguyệt nhụt chí nhìn anh, vẻ mặt không biết làm thế nào. Phương An Ngu rút tay đã đút một nửa trong túi quần ra, dừng một lát, không để ý tới cô nói gì nữa. Ở mức độ nào đó đây cũng chính là tính cách riêng của anh bởi cách làm lúc trước của nguyên chủ làm anh không vui nên anh không thèm nói chuyện với cô nữa. 
 
Đợi một lúc, thấy Quân Nguyệt Nguyệt chỉ nhìn anh, không có hành động gì, anh lại duỗi tay lấy thức ăn trên mặt bàn, chuẩn bị ăn tiếp. Cô “Haizz” một tiếng, thầm xác định là anh ngốc thật, lần thứ hai giật lấy đồ anh chuẩn bị đút vào miệng.
 
Phương An Ngu cắn một cái không thấy gì, ngạc nhiên quay đầu nhìn cô, nhíu chặt mày thể hiện rõ là anh không hề vui chút nào! Cô lại thở dài cái nữa, cười nói “Còn nhíu mày? Anh không vui? Anh…?”
 
Cô thử ra hiệu, chỉ đồ ăn trên mặt bàn, rồi chỉ bụng Phương An Ngu, vẫy tay – Anh không thể ăn nữa. Phương An Ngu nhìn cực kỳ chăm chú, sau đó lại duỗi tay lấy đồ ăn, vừa ăn vừa nhìn cô ra dấu làm động tác hình chữ X ngoài miệng miệng, vừa nhíu mày như đang xem một đoạn khỉ diễn xiếc không hay ho gì.
 
Quân Nguyệt Nguyệt mất hết kiên nhẫn: …. Tôi mặc kệ anh đấy, anh zai này, đúng là một tên ngốc chết đến nơi vẫn kiêu ngạo, cô vẫn nên tranh thủ lúc còn sớm suy nghĩ xem tìm cách nào để thoát khỏi cốt truyện, sống thật tốt cuộc sống của mình ở thế giới này mới là điều cô cần làm.
 
Vì vậy cô mặc kệ anh, lên tầng đi rửa tay, mặc một chiếc áo khoác ngoài bó hơn chút, thật sự là không có cách nào vì đồ lót của nguyên chủ đều là loại có dây buộc rất lẳng lơ, vô tình nhìn qua có vẻ như là rất tình thú. Nhưng Quân Nguyệt Nguyệt đã từng là king kong barbie lại không động vào một cái nào, quần lót cũng chỉ mặc của Phương An Ngu, dù sao thì hai người cũng ngủ chung rồi, mặc cái quần lót cũng không nhằm nhò gì.
 
Cô mặc áo bó hơn chút để siết chặt hai ngọn núi lớn trước ngực, sau đó ra bên ngoài vận động. Cơ thể này quá yếu đuối, tuy là dáng người rất đẹp nhưng lại gầy gò không khỏe mạnh, quan trọng nhất là ăn quá ít, Quân Nguyệt Nguyệt ăn no nhưng tâm lý vẫn còn muốn ăn nữa, không thoải mái nên cô phải cố gắng nhanh chóng rèn luyện.
 

Thế giới này là thế giới trong tiểu thuyết, Quân Nguyệt Nguyệt nhớ rất rõ lúc cô đọc, không có bất cứ giả thiết nào về dị năng nhưng cô vẫn chuẩn bị luyện tập một số động tác chiến đấu có hiệu quả mà cô đã học ở mạt thế, bởi hiện tại cô là một cô gái yếu đuối, không có sức chiến đấu. 
 
Thời điểm cô mặc xong đi xuống rèn luyện, thấy Phương An Ngu cuối cùng không ăn nữa mà đang chậm chạp đi lên tầng, hai người gặp nhau trên bậc thang, tay cô vươn ra vỗ nhẹ bụng anh: “Anh để ý cái bụng này một chút, cẩn thận không lúc nữa nước ối làm vỡ bụng đó!”
 
Lúc Phương An Ngu ngẩng đầu lên nhìn Quân Nguyệt Nguyệt, cô đã đi mất rồi.
 
Đây là lần đầu tiên cô ra khỏi nhà sau khi xuyên qua. Khi cô ở mạt thế, lúc nào cũng trong tình trạng chuẩn bị chiến đấu, đối với Quân Nguyệt Nguyệt, bên ngoài là nơi tràn ngập nguy cơ, không thể buông lỏng dù chỉ một chút, nếu không rất dễ mất mạng. 
 
Sau khi mở cửa xong cô đưa lưng về phía cửa theo thói quen cô cảnh giác nhìn xung quanh, cơ bắp toàn thân căng cứng… Một lúc sau, cô mới bật cười, nhìn khoảng sân rộng và đám cây xanh vô cùng đẹp đẽ cùng với các thứ bày biện và người làm đang đi lại trong sân, thở dài ra một hơi thật.
 
Đây là thế giới tiểu thuyết, không phải nơi có thể bỏ mạng bất cứ lúc nào kia, không phải thế giới bị mấy tên tang thi chia nhau ăn thịt người – Quân Nguyệt Nguyệt tự nhắc nhở mình. Có điều cuối cùng, cô vẫn chọn địa hình dễ thủ khó công để rèn luyện, đó là bên trong nhà gỗ phủ đầy cây xanh để tập luyện vài động tác võ thuật đẹp mắt. 
 
Cô tập đến khi cả người đầy mồ hôi, hết hơi cạn sức mới về biệt thự, leo lên tầng hai, vừa đi từ cửa vào thì bắt đầu cởi quần áo chuẩn bị tắm luôn. Đến khi cô cởi cái cuối cùng, đi qua phòng ngủ thấy Phương An Ngu vùi mình trong chăn nằm trên giường, hình như đang ngủ.
 
Quân Nguyệt Nguyệt lại huýt sáo, cậy Phương An Ngu không nghe được, trêu chọc, “Tư thế nằm của anh không tốt, dễ đè lên thai nhi lắm”. 
 
Sau đó cô chạy vọt vào phòng tắm, đến lúc khoác áo choàng tắm đi ra, thấy anh vẫn nằm cuộn người vùi mình, tư thế này còn kì quái hơn so với lúc nãy, mà dường như còn… đang run rẩy? 
 
Không phải chuẩn bị anh sinh con thật đó chứ!
 
Quân Nguyệt vô tâm trêu chọc tiếp, nhưng vẫn đến bên cạnh, lay anh, “Haizzz, sao anh… sao anh lại đổ mồ hôi nhiều thế này? Sao thế?”

 
Lau qua tóc rồi vứt khăn sang bên cạnh, cô đẩy Phương An Ngu nằm thẳng ra, nhưng anh lại nhanh chóng co người lại, hai tay siết chặt nắm đấm, đau đớn ôm bụng, càng ngày càng run rẩy hơn.
 
Quân Nguyệt Nguyệt gần như biết ngay lý do anh bị như vậy, tên ngốc này ăn quá nhiều giờ bụng chướng như tảng đá lớn, thế này là đang đau dạ dày rồi!
 
Cô vội vàng kéo anh nằm ngửa ra, không cho anh nằm đè lên dạ dày, tìm vật nhọn trong phòng, đến bàn trang điểm thì thấy kim làm đẹp, rửa qua với nước rồi kéo tay Phương An Ngu rồi bắt đầu chích đốt ngón tay cho anh.
 
Chích vài cái rồi kéo anh vào phòng tắm, gương mặt Phương An Ngu trắng bệch, tóc xoăn ướt đẫm mồ hôi dính vào trán, anh run rẩy bị cô túm vào phòng tắm, mở nắp bồn cầu, đè đầu anh xuống…
 
Đúng này, Phương An Yến vừa nghe người làm báo cáo, bị dọa tới suýt nứt cả gan ra, cũng bất chấp tất cả xông vào phòng. Lúc nào anh trai cậu ăn cũng phải có người theo dõi nếu không sẽ tự ăn đến chướng bụng vì anh trai không cảm nhận được cảm giác no nên chắc chắn sẽ ăn đến chướng bụng tới hết cỡ luôn. 
 
Ban nãy cậu bị Quân Nguyệt Nguyệt chọc tức nên về phòng, không nghĩ rằng người phụ nữ điên này lại không để ý anh trai! Trước khi hai nhà đã thương lượng chuyện kết hôn, trên hợp đồng bí mật đã viết kỹ những điều cần chú ý khi sống với anh trai câu – chuyện này chính là điều đầu tiên.
 
Phương An Yến tức giận muốn điên lên, nhất là khi cậu xông vào phòng, nghe được tiếng động chạy đến phòng ngủ, chứng kiến anh trai đang bị người phụ nữ điên rồi kia ấn đầu xuống bồn cầu. Lúc này cơn giận dữ của cậu đã lên tới đỉnh điểm.
___
Tác giả có lời muốn nói: 
 
Quân Nguyệt Nguyệt: Giám định hoàn tất, xác định NGỐC THẬT!
 
Phương An Ngu: … Cái gì? (Khuôn mặt ngơ ngác không hiểu).

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận