Gả Cho Nam Phụ Câm Điếc

Chương 58: Chương 58:


Quân Nguyệt Nguyệt cười ầm lên, thật ra là không đau mấy, kiểu như Phương An Ngu vốn là người dịu dàng, dù là nổi giận, cũng không quên để ý đến cảm nhận của cô, ngoài trừ khiến cô mệt mỏi cũng không hề làm cô bị thương. 
 
Có điều anh ngốc đã nói đến vậy rồi, cô nhất định phải giả vờ, trêu chọc anh. 
 
– Ừm, em nghĩ là anh sắp chơi em đến chết luôn, dọa chết em rồi. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Phương An Ngu vội vàng nhận lấy điện thoại, gõ chữ – Thật xin lỗi, anh sẽ không dám nữa!
 
Quân Nguyệt phì cười thành tiếng, đưa tay ra ôm đầu anh, dùng ngón tay túm lấy tóc quăn của anh, xoa nắn khuôn mặt bối rối của anh đến biến dạng, hôn lên một cái, rồi mới gõ chữ – Không, không đau, em là người phụ nữ của anh, anh muốn làm thế nào thì làm, sợ cái gì chứ. 
 
Sau khi Phương An Ngu nhìn thấy, khóe miệng cũng không nhịn được mà nhếch lên, lúc này ánh nắng chiều xuyên qua cửa kính phòng ngủ chiếu vào, chiếu đến người nóng lên, Quân Nguyệt Nguyệt lại gõ chữ hỏi anh — Vẫn còn tức giận phải không? Lời tối qua em nói đều là sự thật, không hề lừa anh, cũng không thể lừa dối anh, thật sự là bởi vì cái máy lọc nước hỏng, em mới xuống dưới lầu lấy đồ uống.  Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Phương An Ngu để đầu mình lên trên với đầu cô, mũi kề sát mũi cô, nhìn xong sau đó nhẹ nhàng gật đầu gõ chữ — Quả thực là hỏng rồi, khi anh uống lúc sáng không có nước chảy ra.
 
Quân Nguyệt Nguyệt: …Thật muốn chửi người!
 
Cô lập tức tức không chịu nổi, cắn răng để cho anh điên cuồng chơi đùa lật qua lật lại cả đêm, kết quả thứ máy ngu ngốc kia sớm không hỏng, muộn không hỏng, lại cứ nhằm đúng lúc cô thấy thì nó bình thường, đến lúc không có ai để ý nó lại hỏng mất!

 
Cô như một miếng giẻ lau bị hỏng nằm co ro trên giường, ánh mắt trống rỗng, trong lòng toàn là hàng vạn con ngựa* nhảy nhót lung tung, Phương An Ngu ôm cô lên lại thấy cô xụi lơ rơi xuống, còn tưởng cô tức giận, nửa quỳ bên giường nhắn — Anh thật sự sai rồi, không nên không tin lời em nói, sau này anh không dám thế nữa, em đừng tức giận. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
*thảo nê mã (草泥马) : ý chửi thề. 
 
Quân Nguyệt Nguyệt có thể tức giận ư? Không thể, bởi vì chính cô dạy Phương An Ngu, không được ai nói cái gì cũng tin, không nên hơi một tí là ba người chia sẻ tình yêu, hở ra là coi ai làm tình nhân, yêu là không thể san sẻ được.
 
Tình huống như tối hôm qua, dù là ai cũng có thể tin là thật đó!
 
Cô có thể nói Phương An Ngu sai ư? Nói thế chính là vả vào mặt chính cô rồi!
 
Quân Nguyệt Nguyệt cười còn khó coi hơn khóc, nhưng vẫn gõ chữ — Không trách anh, không tức giận, em đang giận cái máy lọc nước thất thường lúc hỏng lúc không kia!
 
Chuyện này xem như cho qua, tưởng như tai bay vạ gió nhưng lại không khiến quan hệ giữa hai người xuất hiện xích mích. Có điều Quân Nguyệt Nguyệt bị Phương An Ngu trừng phạt tối qua thì hơn nửa ngày không đứng dậy nổi. 
 
Mãi cho đến tận tối mới hồi phục lại chút sức lực, Quân Nguyệt Nguyệt đi xuống lầu ăn cơm, lại oan gia ngõ hẹp đụng phải Phương An Yến tan làm về tối ở phòng khách. 
 

Cô lập tức bỏ tay chống eo xuống, sắc mặt lạnh nhạt nhìn Phương An Yến. Cậu cũng tức khắc thẳng eo lên, thả cặp xuống dưới chân, lưng thẳng tắp hùng hổ đi tới, chỉ là có phần mở chân hơi rộng, giạng chân đi như con vịt Donald. 
 
Lúc này Phương An Ngu đang tráng trứng, Quân Nguyệt Nguyệt và Phương An Yến nhìn nhau đầy ghét bỏ xong thì yên lặng lướt qua nhau rồi dịch người đi cách xa đối phương cả mấy chục mét, mỗi người đi sát vào tường như thể trên người đối phương có vi khuẩn gây bệnh gì chết người.  Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sau khi Phương An Yến lên lầu, Quân Nguyệt Nguyệt lại đỡ cái eo bị quá tải, đúng lúc Phương An Ngu bê trứng tráng từ trong bếp đi tới, tiện tay ôm eo cô ngồi vào bàn. 
 
Phương An Yến không xuống ăn cơm tối, sau khi Quân Nguyệt Nguyệt về phòng, Phương An Ngu mới bê đồ ăn cho cậu. 
 
Nói cái gì, cô cũng không hỏi, dù sao hai anh em cũng vẫn ổn, ba người gặp mặt, bầu không khí cũng gọi là hài hòa rồi. 
 
Hôm sau, sáng sớm Quân Nguyệt Nguyệt thức dậy, tinh thần sảng khoái, từ trên giường ngồi dậy không thấy Phương An Ngu đâu, tới phòng khách đã thấy anh đang mặc một chiếc tạp dề nhỏ, trong tay cầm một bình phun nước nhỏ, đang phun nước ào ào. 
 
Gần ngay đó để chậu cá, bên trong hai con cá đang ăn thức ăn, nước rất trong, rõ ràng là Phương An Ngu đã thay nước cho chúng nó. 
 
Dù làm bất cứ chuyện gì Phương An Ngu cũng cực kỳ cẩn thận, thấm ướt từng phiến lá, cánh hoa, Quân Nguyệt Nguyệt nhìn lại bắt đầu thấy xấu hổ, tựa như cô biến thành hoa lá trên tay anh, từng góc nhỏ cho đến gân lá, đều được chăm sóc cẩn thận, thoải mái…
 
Than ôi, không được, hai ngày nay đã có chút buông thả dục vọng quá đà rồi.

 
Trước kia Quân Nguyệt Nguyệt chưa từng có đàn ông, cũng không rõ tần suất của chuyện này bao lâu một lần thì tốt nhất, nhưng cô cảm giác hai ngày nay người mình bị Phương An Ngu khoét hết đi rồi, vấn đề chủ yếu là eo của cô, cái eo lão luyện này của cô vẫn luôn trong trạng thái đau xót…
 
Nhưng ngược lại, Phương An Ngu chưa từng rèn luyện cơ thể, giống như dùng mãi không hết sức, chuyện này không hợp lý chút nào!
 
Nước mưa đọng lại đã thoát xuống gần hết, Quân Nguyệt Nguyệt vốn định ngắm ánh mặt trời vừa chạy bộ rèn luyện thân thể một chút nhưng lúc thay quần áo trong phòng ngủ khẽ xoay người lại không biết trật chỗ nào, cũng không dám động đậy nữa…
 
Đúng lúc Phương An Ngu đi từ bên ngoài vào, nhìn cô đang duy trì tư thế bám vào cửa tủ kì lạ, vội vàng đi đến nâng cô dậy, đỡ cô nằm trên giường. 
 
Anh hơi cúi đầu xuống, cẩn thận kéo quần áo bị vén lên của cô, nhìn Quân Nguyệt Nguyệt với ánh mắt tràn ngập ân cần, gõ tin nhắn hỏi thăm — Em làm sao vậy? Rốt cuộc là bị trật ở đâu?
 
Vài sợi tóc xoăn nhỏ của anh rũ xuống, anh đưa tay cẩn thận kiểm tra lưng cô, thực ra Quân Nguyệt Nguyệt nằm lên đã đỡ hơn chút, cảm giác như rút gân tạm thời không còn, cô duỗi tay đè chặt tay Phương An Ngu, lắc đầu ra hiệu mình không sao. 
 
Phương An Ngu vẫn nhẹ nhàng xoay người cô lại, chà xát hai tay cho nóng lên nhẹ nhàng xoa bóp ngang hông cô. 
 
Quân Nguyệt Nguyệt nằm sấp trên chăn, tự nhủ lầm bầm: “Xoa bóp có tác dụng gì chứ… không phải tối còn đòi hỏi em đến mệt nhừ sao, có giỏi thì lúc em kêu không chịu được, anh dừng lại đi…”
 
Cô cũng không thể cầm điện thoại trong lúc làm chuyện đó, đến lúc cần thì nhắn tin cho Phương An Ngu xem được?
 
Không kể đến việc đó sẽ phá hỏng bầu không khí thế nào, hơn nữa lúc làm chuyện đó, Quân Nguyệt Nguyệt cũng không gõ nổi…

 
Tuy Phương An Ngu không phải người chuyên nghiệp nhưng xoa bóp cũng rất thoải mái, Quân Nguyệt Nguyệt lầm bầm bla bla trong miệng, nhìn qua ánh mặt trời bên ngoài, không còn ý nghĩ muốn đi ra ngoài chạy bộ rèn luyện sức khỏe gì nữa, vẫn nên để cô hồi phục lại thể lực một chút đã, nếu không trời vừa mới tạnh mưa không lâu, nhỡ đâu không cẩn thận ngã vào trong hố thì làm thế nào đây. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Phương An Ngu lại lật người cô sang bên cạnh, Quân Nguyệt Nguyệt thở dài, vùi đầu vào trong chăn, đau đớn cũng sung sướng, có ảo giác mình đang ở lăn lộn chung với tiểu yêu tinh Phương An Ngu này, sẽ bị hút cạn sức lực, sống chẳng được bao lâu nữa. 
 
Buổi chiều Quân Nguyệt Nguyệt nằm trên ghế sô pha, ngắm Phương An Ngu đang mân mê mấy chậu hoa của anh thì Quân Du gọi điện tới, Quân Nguyệt Nguyệt nhấc máy nghe Quân Du nói: “Chị, chị quay lại trấn Hưu Đức một chuyến đi, ông nội không gọi được điện thoại cho chị đã nổi giận thật rồi.”
 
Quân Nguyệt Nguyệt nghiêng người nằm xuống, ngược ánh chiều tà như lửa, nhìn tiểu thiên sứ Phương An Ngu cách cô không xa, có phần thờ ơ nói: “Tôi về nói gì cơ chứ, ông ấy cố chấp quá rồi, tôi sẽ không thừa kế nhà họ Quân đâu, cô cứ nói với ông ấy, nói tôi muốn đổi với cô, tôi không cần 50% cổ phần, cho tôi một chút là được rồi.”
 
Quân Du tiếp tục khuyên nhủ cô, “Chị à, chị cũng biết tính ông nội rồi, chuyện ông đã quyết định sẽ không thay đổi nữa, huống hồ… Em đã quyết định ra nước ngoài mổ, không nửa năm hay một năm thì không thể hồi phục được, cho nên chị à, chị cũng đừng từ chối nữa.”
 
“Cái gì mổ cơ?” Sau khi Quân Nguyệt Nguyệt nghe xong thì vội vàng ngồi dậy, “Cô làm sao vậy?”
 
Trong sách không viết nữ chính muốn đi mổ gì cả còn ra nước ngoài nữa…
 
“Em đã khám kỹ lưỡng cũng hỏi ý kiến bác sỹ rồi, dù rằng đã bỏ lỡ tuổi tốt nhất,” Quân Du dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Nhưng em còn 20% cơ hội có thể đứng lên được, chị, bác sỹ nói nếu như em chấp nhận mổ, mặc dù sẽ mất đi một phần cơ thể, nhưng chưa biết chừng có thể dùng chân giả đứng lên được.”
 
“Em muốn thử một lần, biết đâu được thì sao?” Quân Du nói những lời này, Quân Nguyệt Nguyệt có thể cảm nhận được sự kiên định của cô ấy qua điện thoại, nhưng trong nguyên tác, nữ chính ngồi xe lăn từ đầu đến cuối mà!

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận