Gả Cho Thế Tử Bệnh Tật

Chương 26: Chương 26



Chữ “không” kéo dài ra, một miếng sườn chuẩn xác bay thẳng vào miệng, chặn đứng miệng hắn lại.
Lai Phúc nhóp nhép nhai miếng sườn: “Đa tạ Thế tử ban thưởng!”
Liễu Ngân Tuyết đến Vạn Phúc Viện dùng bữa, biết Lý Mạn mới từ phủ họ Vương về, Lâu Duẫn đem cô nương nhà người ta ném xuống hồ, tuy rằng không phải điều Liễu phủ bọn họ có thể ngăn cản, nhưng rốt cuộc cũng là sự tình phát sinh ở Liễu phủ, Lâu Duẫn còn là tế tử của Liễu phủ, Lý Mạn không muốn quan hệ hai nhà trở nên như nước với lửa nên đã mang lễ đến Vương phủ tạ lỗi.

Lão thái thái nói: “Mẹ con nhà họ Vương kia đã biết Lâu Duẫn không dễ chọc mà còn cứ đâm đầu vào, không phải là tự mình tìm chết hay sao?” Lại quay đầu hỏi Liễu Ngân Tuyết: “Con tìm hiểu rõ chưa, Lâu Duẫn sao lại ném nàng ta xuống hồ?”
Liễu Ngân Tuyết nhấp miếng trà: “Lai Phúc kể lại rằng Vương Tào Yến nói con trước khi gả vào phủ Kỳ vương đã cùng biểu ca nàng ta tâm ý tương thông, có lẽ Lâu Duẫn cảm thấy mình bị nhục nhã, nên giận chó đánh mèo Vương Tào Yến, ném nàng xuống hồ.”
Lý Mạn với lão thái thái liếc nhìn nhau.

Lý Mạn cân nhắc nói: “Lời đồn đều nói Thế tử không chuyện ác nào không làm, nhưng ta thấy cũng không giống, ta cảm thấy bản chất của tiểu tử này cũng rất thuần lương, có phải chúng ta đã hiểu lầm gì không?”
Liễu Ngân Tuyết đang uống trà suýt bị sặc: “Mẫu thân, người hiểu lầm gì cơ, người không hiểu lầm gì cả, người chỗ nào nhìn ra Lâu Duẫn thuần lương? Vì gương mặt của hắn sao?”
Lý Mạn tìm ưu điểm trên người Lâu Duẫn: “Ít nhất hắn không xấu xí bất kham như bên ngoài đồn đại.”
Liễu Ngân Tuyết: “Mẫu thân đây là mẹ vợ xem con rể, càng xem càng vừa lòng?”
Lão thái thái cười: “Nghiêm túc mà nói, ta cũng nghĩ giống mẫu thân con, đều cho rằng Thế tử trời sinh tính tình có lẽ cũng không tàn nhẫn như người khác truyền, ít nhất, hắn còn biết trút giận cho con.”
Liễu Ngân Tuyết: “Sao lại thành trút giận cho con? Sao không phải hắn đang trút giận cho chính mình?”
Lão thái thái với Lý Mạn đều không muốn nhiều lời với nàng, có đôi khi kẻ trong cuộc u mê, người ngoài cuộc mới tỉnh táo, nhìn đôi môi sưng đỏ của Liễu Ngân Tuyết, chắc chắn vừa bị Lâu Duẫn khi dễ, lúc này không chừng còn đang nổi nóng, nói cái gì về Lâu Duẫn nàng đều nghe không vào.


Lý Mạn nhìn chằm chằm môi Liễu Ngân Tuyết, bỗng nhiên không đứng đắn hỏi: “Con nói thật với mẫu thân, các con đã viên phòng chưa?”
Mặt Liễu Ngân Tuyết thoáng chốc ửng đỏ như máu, thẹn thùng nói: “Mẫu thân nói gì vậy?”
Lý mạn than nhiên: “Thì ta hỏi vậy thôi.”
Liễu Ngân Tuyết cạn lời.
Lão thái thái nói: “Kỳ Vương phủ hiện giờ loạn như nồi cháo, sau này như thế nào khó nói, nếu con có thể nhảy ra khỏi ổ sói kia thì tốt, nếu không thể nhảy ra thì cũng nên nghe lời mẫu thân con, quản tâm mình cho tốt.”
Liễu Ngân Tuyết trầm mi: “Con biết ạ.”
Lâu Duẫn ở Dẫn Yên Các chờ Liễu Ngân Tuyết trở về rửa chân cho hắn, nha hoàn đã chuẩn bị nước ấm, Trầm Ngư với Lạc Nhạn đứng bên cạnh hầu hạ, nhìn Liễu Ngân Tuyết cởi giày vớ cho Lâu Duẫn, Trầm Ngư nói: “Thế tử phi, hay là cứ để nô tỳ……”
Lâu Duẫn liếc xéo, Trầm Ngư sợ tới mức rụt trở về.
Cởi giày vớ ra, mùi chân đánh úp lại, Liễu Ngân Tuyết được nuông chiều từ bé lập tức có điểm không chịu nổi, hơi nghiêng đầu ra để tránh mùi bốc lên, nhưng Lâu Duẫn lại càng cố ý duỗi chân đến trước mặt nàng.

Liễu Ngân Tuyết nhịn thở, tay như sắp chạm vào thứ gì đó dơ bẩn, nhẫn rồi lại nhẫn, bỗng nhiên đem chân Lâu Duẫn ấn vào trong chậu rửa.

Hai thanh âm đồng thời vang lên: “Liễu Ngân Tuyết, ngươi muốn ta bỏng chết hay sao?”
Liễu Ngân Tuyết: “A!”
Chân Lâu Duẫn với tay Liễu Ngân Tuyết đồng thời rụt khỏi chậu nước, Lâu Duẫn đang muốn nói thêm vài câu, cúi đầu lại thấy tay Liễu Ngân Tuyết bị nóng đến đỏ bừng, những lời muốn nói ra đến miệng liền bị hắn cố gắng nuốt xuống.


Trầm Ngư với Lạc Nhạn vội vàng mang nước lạnh tới, đem bàn tay đỏ bừng của Liễu Ngân Tuyết ngâm vào nước lạnh, lông mày nàng nhăn thành một đống, Lâu Duẫn nhìn chân mình vẫn trắng trẻo, không hề bị đỏ.
Là do hắn da dày thịt béo sao?
Hay là Liễu Ngân Tuyết kiều nộn yếu ớt?
Nước đúng là có hơi nóng, nhưng vẫn trong phạm vi hắn có thể chịu đựng được, nếu muốn chân hắn đỏ lên thì phải ngâm một lúc lâu, Lâu Duẫn im lặng không nói gì.
Trầm Ngư một bên băng tay cho Liễu Ngân Tuyết, một bên nhỏ giọng oán giận: “Thế tử phi kim tôn ngọc quý, đã bao giờ phải rửa chân cho ai? Người từ nhỏ đến lớn, chân mình còn không phải tự rửa, giờ thì tốt rồi, làm bỏng chính mình luôn.”
Liễu Ngân Tuyết thầm nghĩ, đều do chân Lâu Duẫn bốc mùi, mùi đến mức nàng quên xem nước trước.
Liễu Ngân Tuyết quay đầu thương lượng với Lâu Duẫn: “Để ta phái người đi gọi Lai Phúc tới đây hầu hạ, được không? Nước hơi nóng, tay ta không chịu nổi, nếu chàng nhất định muốn ta phải hầu hạ thì để ta bảo nha hoàn pha thêm nước lạnh.”
Lâu Duẫn vốn định dày vò Liễu Ngân Tuyết, nhưng nhìn bàn tay đỏ ửng của nàng, hắn bỗng nhiên có chút không đành lòng, bất đắc dĩ nói: “Đi gọi Lai Phúc đi.”
Lai Phúc vốn tưởng rằng đêm nay không cần hầu hạ, không ngờ lại bị gọi đến, vừa nhìn thấy tay Liễu Ngân Tuyết, đầu tiên là “Ôi trời” một tiếng, sau đó nói: “Xin Thế tử phi thứ lỗi, là lỗi của nô tài.”
Liễu Ngân Tuyết nói: “Là do ta không chú ý, không liên quan đến ngươi.”
Lai Phúc ngốc lăng, hắn trước kia hầu hạ qua rất nhiều người, nhưng Liễu Ngân Tuyết là người đầu tiên phủi sạch trách nhiệm cho nô tài, Lai Phúc có cảm giác được tôn trọng, trong lòng có thêm vài phần kính ý với Liễu Ngân Tuyết.
Tới khi đi ngủ, tay Liễu Ngân Tuyết rốt cuộc khôi phục lại màu sắc tự nhiên, trắng nõn như da em bé, Lâu Duẫn sau khi tắm ngồi vào giường, đem tay Liễu Ngân Tuyết lật qua lật lại so sánh với tay mình, lầm bầm lầu bầu: “Đúng là non mềm hơn tay ta nhiều.”
Liễu Ngân Tuyết cho rằng hắn muốn làm gì, không ngờ là chỉ đang cân nhắc xem tay ai mềm hơn, có chút cạn ngôn.
Nàng rút tay lại, ôm chăn bông chuẩn bị đi đến trường kỷ, lại bị Lâu Duẫn gọi: “Đi đâu?”
Liễu Ngân Tuyết: “Trường kỷ.”
“Ta nói cho ngươi đi ngủ ở trường kỷ sao?” Lâu Duẫn lạnh giọng, hắn vỗ vỗ góc giường bên cạnh mình: “Ngủ ở đây, bên cạnh ta.”

Liễu Ngân Tuyết nhìn chằm chằm vị trí kia một lúc lâu, suy nghĩ cẩn thận chính mình rốt cuộc không thể đấu lại Lâu Duẫn, liền ôm chăn nằm trở lại giường, có lẽ là do đêm qua ngủ say, hôm nay buổi trưa lại ngủ khá lâu, lúc này nằm xuống nhưng mãi không ngủ được.

Lâu Duẫn cũng chưa ngủ, Liễu Ngân Tuyết dứt khoát đứng lên cầm quyển sách dựa vào gối đọc.

Nàng đang đọc thoại bản dân gian, kể về một thư sinh để thê tử mình ở quê với cha mẹ còn bản thân vào kinh thành đi thi, sau đó thư sinh này trở thành Trạng Nguyên, được tuyển làm phò mã, thê tử vì tiền đồ của hắn sau này nên đã tự mình uống thuốc tự tử.
Lâu Duẫn hỏi: “Sách này viết cái gì?”
Liễu Ngân Tuyết liền kể lại cho hắn đại khái nội dung, Lâu Duẫn nghe xong, cười nhạo: “Ngu xuẩn.”
Liễu Ngân Tuyết hỏi: “Thế tử cảm thấy ai là người ngu xuẩn?”
“Ngươi nghĩ sao?” Lâu Duẫn hỏi lại.
“Người ngu xuẩn chắc chắn là thê tử kia, nàng vì giúp thư sinh an tâm tham gia khoa khảo, đã lưu lại quê hương chiếu cố song thân cho hắn, kết quả thì sao, thư sinh kia thi đậu Trạng Nguyên xong chớp mắt đã vứt bỏ người vợ tào khang, một lòng muốn đi làm phò mã, thê tử thế mà còn tự sát để thành toàn cho hắn, đây không phải là mang tim cho chó ăn sao?” Liễu Ngân Tuyết giảng giải.
Lại nghe Lâu Duẫn nói: “Tên thư sinh kia còn ngu hơn.”
Liễu Ngân Tuyết theo bản năng hỏi lại: “Vì sao?”
Lâu Duẫn: “Bởi vì hắn đã đánh mất người yêu hắn nhất.”
Liễu Ngân Tuyết đột nhiên ngây ngẩn cả người, theo góc nhìn của nàng, người ngốc nhất là người vợ tào khang, nữ nhân này bị nam nhân lợi dụng xong một chân đá văng nhưng còn lựa chọn yên lặng mà chết, ngược lại, thư sinh kia là người khôn, cân nhắc được điểm lợi điểm hại, biết giả bộ đáng thương để thê tử hắn mủi lòng thành toàn cho hắn.
Nhưng Lâu Duẫn lại nói, thư sinh mới là người ngu xuẩn.
Đáp án này quả thực quá mức độc đáo, làm Liễu Ngân Tuyết kinh ngạc rồi mềm lòng, làm nàng không thể không suy nghĩ, Lâu Duẫn mong muốn nhất là điều gì, hắn có cái gì đặc biệt muốn làm không?
Liễu Ngân Tuyết im lặng nhìn Lâu Duẫn, ánh mắt phá lệ thâm trầm.
“Ánh mắt của ngươi là sao?” Lâu Duẫn nhíu mày.
“Ta phát hiện Thế tử với những người khác không giống nhau.”

Lâu Duẫn nhếch miệng: “Người khác không tuấn mỹ bằng ta sao?”
Hắn nhấc mí mắt, hàng mi dài dưới ánh nến le lói nhẹ nhàng chớp chớp, gương mặt trắng mịn tuấn tú, mắt đào hoa trong bóng tối như xoáy nước, có thể hút mất trái tim người khác.

Liễu Ngân Tuyết thất thần mất một lát.
Tiện đà nàng cười nhẹ: “Ta vừa nói gì nhỉ? Hình như ta không nói gì cả, không còn sớm nữa, Thế tử mau ngủ đi.”
Nàng nằm lại vào ổ chăn, đem đầu vùi vào trong, Lâu Duẫn có một gương mặt cùng đôi mắt có thể mê hoặc nhân tâm, nàng không thể để hắn câu hồn được.
Nàng che kín đầu, đem khuôn mặt hồng hồng của mình giấu đi.
Lâu Duẫn bị dáng vẻ này của nàng chọc cười.
Ngày tiếp theo, Liễu Ngân Tuyết nhận được thiệp mời từ Lam Văn Phương, nữ nhi nhà Đại học sĩ, mời nàng ngày mai đến hồ Bích Khê thưởng ngoạn, ngày thứ hai, Liễu Ngân Tuyết chuẩn bị xong liền mang theo Lạc Nhạn ra ngoài.

Lam Văn Phương chính là quý nữ nổi danh thành Biện Kinh, mỗi năm thưởng xuân với đạp thanh đều do nàng chủ trì, mời những quý nữ thường xuyên giao hảo với nàng trong thành Biện Kinh, rất vui vẻ náo nhiệt.
Năm nay Lam Văn Phương làm càng thêm long trọng, thuê một chiếc thuyền hoa, mời các quý nữ cùng lên thuyền hoa thưởng sắc xuân trên hồ, bên cạnh có nha hoàn hầu hạ đồ ăn thức uống, thỉnh thoảng có quý nữ hiến một đoạn vũ hoặc đàn một khúc nhạc, thật sự là mỹ sự nhân gian.
Khi Liễu Ngân Tuyết đến, các quý nữ khác đã tề tựu, Lam Văn Phương thân là chủ trì, đương nhiên phải tiến lên đón khách, hành lễ với nhau xong xuôi, Lam Văn Phương nói: “Muội còn thưởng rằng không mời được Thế tử phi, hôm nay tỷ có thể tới thực quý hóa, mời vào trong.”
Liễu Ngân Tuyết tươi cười dịu dàng: “Không dám nhận là khách quý, xuân yến năm ngoái ta bận rộn không tham gia được, năm nay đương nhiên phải đến chứ.”
Dứt lời, ra hiệu cho Lạc Nhạn đem hộp bánh hoa mai đưa cho nha hoàn bên người Lam Văn Phương: “Bánh mới ra lò sáng nay, vừa vặn mang lại đây cho các tỷ muội nếm thử.”
Các quý nữ trên thuyền lần lượt ra nghênh đón Liễu Ngân Tuyết.
Vân Thiển Thiển xông lên đầu tiên, Liễu Ngân Tuyết vừa lên thuyền, Vân Thiển Thiển đã nắm chặt tay nàng, cười nói: “Biểu tẩu, vừa rồi mọi người còn đang thảo luận xem năm nay tẩu có tới không, tẩu đi xuân yến, Duẫn biểu ca có biết không?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận