Cô khách (nhất)
Trời mưa to.
Nước mưa theo mái ngói hình vảy cá rơi xuống, dệt ra đường kim chi chít ở tảng đá trên mặt đất.
Mới vừa tờ mờ sáng, lại mưa, nơi nơi đều là một mảnh mông lung mờ mịt.
Nhà nhà đều lợp ngói màu xám bạc như ánh trăng, thiếu một viên trông cực kì ảm đạm, như thể sẽ tan biến trong nháy mắt.
Thích Ẩn vừa mới khỏi bệnh, đảo mắt qua, thấy giọt mưa theo tấm ngói nứt nẻ rơi trên mặt đất, ướt một mảng.
Hắn ngồi dậy, từ phía dưới giường kéo ra một cái chậu gỗ để hứng nước mưa dột, nước mưa tích đầy trong chậu.
Chỗ hắn ngủ là một cái gác, hôm trước gió lớn, tấm ngói bị vỡ một vài miếng, chưa kịp lắp vào.
Hắn vừa sột soạt mặc y phục, vừa định đợi đến lúc ăn điểm tâm sẽ nói cho dì biết.
Hắn sẽ tự sửa nóc nhà, chỉ cần có vật liệu là được.
Theo dọc cầu thang đi xuống lầu, mọi người trong nhà còn ngủ, xung quanh thật tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng hạt mưa rơi lất phất trong sân, vang lên sàn sạt.
Hắn vào phòng bếp, chặt củi, nhóm lửa, làm điểm tâm, đây là việc hắn cần làm mỗi ngày.
Hắn là đứa trẻ mồ côi, ăn nhờ ở đậu, phải biết tự giác.
Nghe dì nói năm ấy hắn mới năm tuổi, có một ngày mẹ hắn giặt quần áo tại bờ sông bị thủy quỷ kéo đi.
Năm tuổi còn quá nhỏ, chẳng nhớ rõ chuyện gì.
Dì nói lúc đó hắn đang vọc nước ở bờ sông, thấy mẹ như vậy hắn tưởng mẹ muốn xuống sông bơi lội, lại còn đòi mẹ bắt cá cho ăn.
Nhưng mà, rốt cuộc mẹ hắn cũng không có nổi lên.
Mẹ hắn chưa lập gia đình đã có mang, nghe đâu cha hắn là kiếm tiên của một tòa tiên sơn nào đó, cùng mẹ hắn chấp một đoạn tình duyên ngắn ngủi sau đó ngự kiếm bay về tu tiên.
Chỉ lưu lại duy nhất một chiếc vòng tay mười tám viên ngọc lưu ly, trên mỗi hạt châu đều có khắc phù văn màu vàng nhạt, nghe nói có thể chắn yêu tà bảo bình an.
Tiên nhân không câu nệ tiểu tiết, không nhận mẹ hắn cũng có thể lí giải được.
Từ nhỏ hắn đã lấy cớ cho cái người cha chưa từng gặp mặt kia, hắn đoán cha hắn vừa phong ấn xong một con yêu ma hủy thiên diệt địa, mới không thể quay lại đón mẹ con hắn về tiên sơn.
Chính hắn thuyết phục mình tin là thật, lí do này có thể giải thích vì sao cha hắn lại không đến gặp hắn, cầm cái vòng lưu ly mười tám hạt khoe với đám nhóc hàng xóm thò lò mũi xanh.
Hắn đã ôm hi vọng như vậy, chờ đợi tương lai một ngày nào đó cha hắn từ trên trời giáng xuống đưa hắn đi, thuận tiện mang luôn biểu ca hắn để báo đáp ơn dưỡng dục của dì, hai huynh đệ vui mừng cùng nhau tu tiên.
Chỉ có điều cha hắn phong ấn yêu ma mười tám năm, đến bây giờ vẫn như cũ, một cái bóng dáng cũng không thấy.
Vài năm trước dì hắn nhờ một lão đạo đưa tin về Vô Phương sơn, cũng không thấy hồi đáp.
Mọi người dần dần hiểu, Thích Ẩn đích thị là một đứa con riêng, mẹ mất sớm cha không cần.
Thái độ của dì hắn dần dần thay đổi, trước hắn được cùng biểu ca ngủ ở phòng có ánh trăng soi qua cửa sổ.
Hiện tại hắn chỉ có thể ngủ ở tầng gác mái.
Nếu không phải vì sợ người ta đồn đãi vớ vẩn, chỉ sợ hắn cả học vỡ lòng cũng không xong.
Dì hắn thu lưu hắn là bởi vì mua tôi tớ phí tiền, năm trước mua một nha hoàn, mua xong tiếc của, hận không thể bẻ nha hoàn kia làm đôi để mà sai sử.
Thích Ẩn không có nghĩ nhiều, từ lúc chấp nhận sự thật rằng mình không cha không mẹ, hắn chăm chú vào việc phụ giúp công việc trong gia đình dì.
Hắn là một người như vậy, không có cơ duyên tu tiên, lại không có đầu óc thi khoa cử, phổ thông bình thường, cả đời chẳng dám ước vọng trèo cao.
Hắn nhóm củi, bỏ thục địa hoàng vào cái ấm thuốc, lại thêm nước vào.
Đây là canh dưỡng nhan mà dì hắn uống mỗi sáng tối, dì hắn lớn tuổi nhưng thâm tâm không chấp nhận, thực ra trong nhà này người ả ghét nhất không phải là Thích Ẩn, mà là nha hoàn Tiểu Viên.
Lúc Tiểu Viên đến chỉ mới mười ba tuổi, là một tiểu nha đầu gầy tong teo, héo hắt như cỏ dại ven đường, nhưng ở đây ba năm, đã trổ mã trở thành một cô nương môi hồng răng trắng, cần cổ trắng tinh cùng đầu vai mượt mà, lúc bước đi chân lộ ra gót sen như búp măng, nam nhân trong nhà thấy nàng hai mắt đều tỏa sáng lấp lánh, ngoại trừ Thích Ẩn.
“Dậy sớm thế?” Một đôi giày thêu mẫu đơn từ ngạch cửa tiến vào, Thích Ẩn xoay đầu, bắt gặp Tiểu Viên đang cười với hắn.
Thích Ẩn gãi gãi đầu, nói: “Sắc thuốc.
Dì thức dậy sớm lắm.”
Ấm thuốc sôi lên ừng ực.
Hắn đi lấy cái lồng hấp màn thầu, cúi đầu nhìn thấy trên kệ bếp than ấn ra hình hai cánh mông.
Dấu vết to tròn, nhìn ra được chủ nhân của nó rất đẫy đà.
Hắn không tự chủ mà nhìn về phía Tiểu Viên, nàng đang vo cục bột, cổ tay đeo cái vòng bằng cây mây, dính chặt vào thịt, khăn tay nhét cũng không vào.
Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của Thích Ẩn, Tiểu Viên xoay đầu lại nhìn hắn, trong mắt mang ý cười nhạo báng.
Thích Ẩn ngượng ngùng thu hồi ánh mắt, im lặng mà chùi đi dấu vết, đem lồng hấp bỏ vào bếp.
“Ai, ta ra mồ hôi, tóc bết ở cổ quá, ngươi vén giúp ta một cái.” Tiểu Viên nói.
Thích Ẩn đi qua, một sợi tóc đen nhánh rơi ở trên cần cổ trắng nõn của nàng, không hiểu sao, Thích Ẩn lại nhớ tới cái giá treo thịt heo ở ngoài chợ.
Hắn đặt một cái khăn vải ướt trước mặt nàng,nói: “Ngươi lau tay, rồi tự vén đi.” Sau đó liền đi ra ngoài.
Sắc mặt Tiểu Viên cứng đờ, đem cục bột ném lên cái thớt, “Họ Thích kia, làm ra vẻ cái gì! Đồ quê mùa.”
Nàng cố tình lên giọng, âm thanh trực tiếp bay tới lỗ tai Thích Ẩn.
Hắn không thèm cãi với nàng, cất bước ra khỏi ngạch cửa.
Hắn biết Tiểu Viên với dượng có tư thông qua lại.
Tết năm nay hai người đã qua lại với nhau, còn bỏ thêm thuốc vào canh dưỡng nhan làm dì ngủ giống như cái đầu heo.
Phòng bếp ở ngay phía dưới tầng gác mái, dượng mỗi lần vụn trộm âm thanh đều vang lên tới, Thích Ẩn trợn tròn mắt mà nhìn nóc nhà giữa những tiếng hoan dâm đó.
Nhưng hắn không thích Tiểu Viên không phải vì nàng có tà tâm, mà vì hắn đã có người trong lòng.
Cách phố có một quầy thuốc, hắn thích nha hoàn tên Phượng Tiên làm ở trong đó.
Mỗi lần giúp dì bốc thuốc hắn đều đi đến quầy thuốc kia, tủ thuốc sơn màu đen, cùng một màu với cái then kéo của ngăn thuốc, vào cửa đã nghe thấy mùi vị cay đắng thanh đạm, tinh thần tỉnh táo hẳn ra.
Phượng Tiên đứng ở sau quầy, tỉ mỉ cân thuốc.
Búi tóc đen nhánh cúi xuống, lộ ra một cây trâm cài kém tinh xảo.
Dung mạo rũ xuống bên dưới, có một loại duyên dáng tĩnh lặng.
Hắn cũng nghi nàng thích hắn, bởi vì mỗi lần nàng đều nhìn hắn cười, sóng mắt dịu dàng đưa tới, hắn ra khỏi cửa như đi trên mây.
Bằng chứng rõ ràng nhất là lần trước nàng cân dư một tiền thục địa hoàng cho hắn, hắn nói không có nhiều như vậy, nàng nháy mắt cười với hắn, nói: “Tặng cho huynh.”
Hắn đã nghĩ kĩ rồi, mấy năm nay hắn ở bên ngoài làm công góp nhặt được chút bạc, ra ngoài thuê một gian nhà, tìm một người ở, tích cóp tiền bạc hai năm liền tới cửa cầu thân.
Nhà Phượng Tiên cũng nghèo, hẳn sẽ không đòi hỏi nhiều sính lễ, hắn tin rằng như thế.
Trời còn đang mưa, nhưng đã có ánh mặt trời nương theo tầng mây ló ra, ráng vàng rực rỡ.
Thích Ẩn bưng nước súc miệng, nhìn phiến đá đọng tầng nước trên mặt đất ngây ngô mà cười rộ lên.
Hắn cười xong ngẩng đầu, thấy Diêu Tiểu Sơn biểu ca hắn đang dùng ánh mắt ngu ngốc mà nhìn chằm chằm hắn.
Thích Ẩn: “…”
“Ta muốn thương lượng chuyện này với đệ,” Diêu Tiểu Sơn lấm la lấm lét mà ngồi xổm xuống cạnh hắn, từ trong lòng ngực móc ra một cái cục đá hình quả trứng, “Mẹ ta ăn no rửng mỡ không có chuyện gì làm, thường xuyên kiểm tra phòng ta, trứng này gửi chỗ đệ, đệ giữ giúp ta nhé.”
Diêu Tiểu Sơn là biểu ca hắn, tuổi còn trẻ đã thi đậu tú tài, dì cưng gã như trứng, ngày ngày hầu hạ bằng sơn hào hải vị.
Nhưng gần đây không biết uống lộn thuốc gì, thường trộm đến lêu lỏng ở chợ phía tây, nói muốn tìm tiên duyên.
Kỳ thật đối với dân thường bọn họ mà nói, tiên duyên thật sự rất hiếm hoi.
Tứ phía miễu thần núi tiên không thấy tăm hơi, trấn Ngô Đường lại là cái góc xó xỉnh, yêu ma cũng không thèm đến đây quấy phá, đừng nói đến việc gặp kiếm tiên.
Nhưng Thích Ẩn tốt tính, không có đả kích gã, chỉ nói: “Đây là cái gì? Lần trước huynh để một xấp bùa ở phòng ta, kết quả lại biến thành con cóc, hại ta phải bắt nó cả đêm, còn bị dì mắng nữa.”
Diêu Tiểu Sơn cười hắc hắc: “Lần trước là ngoài ý muốn, ngoài ý muốn.” Gã đem cục đá trứng đến trước mặt Thích Ẩn, thần thần bí bí nói: “Đây là trứng kỳ lân, nghe nói ấp một trăm tám mươi năm, có thể nở ra một con kỳ lân nhỏ.
Ta mua nó về trữ, nói không chừng tới thời con cháu, nhà ta có kỳ lân giữ nhà hộ viện.”
Con mẹ nó kỳ lân còn biết đẻ trứng? Thích Ẩn có chút cạn lời.
“Nếu đệ không giúp ta, ta sẽ nói cho mẹ biết đệ thích Tiểu Viên.” Diêu Tiểu Sơn nói.
Thích Ẩn cả kinh, thiếu chút nữa tự cắn lưỡi mình, vội trừng mắt nói: “Huynh đừng có nói linh tinh!”
Diêu Tiểu Sơn nói tiếp: “Ta thấy hai người vừa mắt đi mày lại, Tiểu Viên còn bảo đệ vén tóc giúp nàng.”
“Huynh!” Thích Ẩn giờ có nhảy sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch, ủ rũ nói, “Được được được, ta giúp huynh giữ nó, huynh ngàn vạn lần đừng có nói bừa, thật sự lấy mạng ta đó!”
Diêu Tiểu Sơn lúc này mới vừa lòng, nhét cục đá trứng vào lòng ngực Thích Ẩn, nghênh ngang bỏ đi.
Hắn cùng tên biểu ca này thật sự là oan gia, lúc đi học Thích Ẩn giúp gã chép phạt tứ thư ngũ kinh, ở nhà thì giúp hắn đội nồi gánh họa, cho dù Diêu Tiểu Sơn ra ngoài chọc ghẹo lưu manh, cũng phải lôi theo Thích Ẩn chịu đòn cùng gã.
Nhưng Thích Ẩn thực sự không có cách nào khác, hắn ăn nhờ ở đậu, phải đi theo làm tùy tùng cho người ta, tự giác thành sai vặt của dì, tiểu đệ của biểu ca.
Hòn đá trứng cuộn ở trong tay, lạnh lạnh mát mát, Thích Ẩn quan sát nửa ngày cũng không thấy giống trứng tiên chỗ nào.
Tiểu tử kia hẳn là bị người ta lừa, Thích Ẩn thở dài, đem hòn đá bỏ vào rương khóa lại, miễn cho nó lại ấp ra con cóc gì đó.
Vừa xuống lầu, chợt nghe một trận huyên náo ở nhà trên, có tiếng đập vỡ chén bát, lại có người khóc thút thít.
Thích Ẩn nghe thấy tiếng mắng chửi của dì xa xa truyền tới, “Tiểu tiện nhân, ngươi giả vờ như vậy cho ai xem! Nếu ngươi dám câu dẫn con trai ta, quấy nhiễu nó đọc sách, xem ta có lột da ngươi ra không! Hạ tiện, chỉ biết quyến rũ nam nhân!” Sau đó thấy Tiểu Viên ôm khay khóc thút tha thút thít mà chạy ra.
“Được rồi được rồi, đừng mắng nữa.” Là dượng hắn mở miệng khuyên nhủ.
Dì còn đang mắng: “Từng người từng người, không một ai khiến cho ta bớt lo cả! Còn tiểu Ẩn nữa, ông nhìn nó xem, mẹ ruột theo tiên nhân thì có tác dụng gì? Một nggười ngự kiếm cũng không thấy đâu, thật toi công! Sinh đứa con ở nhà ta ăn cơm trắng, đảo mắt cái đã mười tám tuổi, không có chút tiền đồ nào cả.”
“Ai nha, như thế nào lại nhắc tới tiểu Ẩn, đừng để nó nghe thấy.”
Thích Ẩn đứng phát ngốc ở hành lang một lát, yên lặng đi vào tiểu viện bên cạnh.
Mưa rơi rả rích xuống đất, mưa ở Giang Nam luôn là như thế, không lớn, nhưng dày đặc, liên miên mãi không dứt.
Tổ mẫu cũng đã thức dậy, ngồi tựa lưng ở ghế túy ông thêu hoa.
Bà đã lớn tuổi thế này, tóc trắng bạc phơ, không còn chút huyết sắc, thời còn trẻ rất vất vả, mặt bị phơi thành màu đỏ sẫm pha chút vàng vọt, hơn nữa có rất nhiều nếp nhăn, giống miếng khoai lang đỏ hong trong gió.
Tổ mẫu thực sự là một nữ nhân an phận, không thân cận quá với bất kì ai, cũng không nhúng tay vào việc trong nhà, ngày ngày thêu một ít khăn tay, tạm thời làm đồ gia dụng.
Hắn tuy rằng không có quan hệ huyết thống với lão, nhưng cũng theo Diêu Tiểu Sơn gọi tiếng tổ mẫu.
Tiếng mắng từ sân trước loáng thoáng truyền tới, Thích Ẩn không biết tổ mẫu có nghe không, hắn xấu hổ muốn ra đợi ở cửa phía sau.
Tổ mẫu ngẩng đầu lên nhìn Thích Ẩn, vẫy tay với hắn, vỗ vỗ cái ghế bên cạnh.
Thích Ẩn tới ngồi xuống, tổ mẫu vào nhà cầm cái hòm khảm ngọc trai đi ra, đặt trong tay Thích Ẩn.
“Tổ mẫu?” Thích Ẩn mở hòm, bên trong là một xấp tiền giấy, hắn ngẩng người một chút, nhìn tổ mẫu một cách khó hiểu.
Tổ mẫu nhìn hắn cười tủm tỉm, “Ta tích cóp được ít năm, tính ra ít nhất cũng được năm lượng, con đi mời bà mối, mua một ít đồ trang sức, bày ít tiệc rượu, hẳn là đủ dùng.
Con tiết kiệm một chút, tương lai còn cần phải nuôi trẻ con nữa.”
Thích Ẩn vẫn cứ ngây người ra như thế.
“Tiểu Phượng Tiên ở cách phố, con thích người ta đúng không?” Tổ mẫu nháy mắt vài cái với hắn.
Mặt Thích Ẩn nhất thời đỏ lên, gấp đến độ líu cả lưỡi, “…Làm, làm sao bà biết?”
Tổ mẫu cúi đầu thêu hoa, đường kim tinh tế đâm xuyên qua miếng vải, “Mỗi lần mua thuốc con đều giành đi, lão bà ta tò mò, lần trước liếc mắt nhìn thử một cái.
Ừm, lớn lên cũng không tồi, mông to, tướng sinh nở khá tốt.”
Mặt Thích Ẩn đỏ cơ hồ có thể nhỏ máu, lắp ba lắp bắp nói: “Bà cũng tốt, dịu dàng, là một người hiền huệ.”
Tổ mẫu nghiêng mắt nhìn hắn, “Còn chưa có rước vào cửa, đã khéo giúp vợ nịnh ta rồi.”
Thích Ẩn muốn nói không có, tổ mẫu cười đẩy hắn, “Được rồi, cất đi, đừng để cho dì con thấy.
Đi đi.”
Hắn ra sức gật gật đầu, một mạch chạy về sân trước, thấy khách đến nhà, ô mũ áo sam, tựa hồ là quan sai trạm dịch.
Dì từ trong phòng đi ra nói cười đón khách, Thích Ẩn nhanh chân quẹo cua trở lại sân sau, tổ mẫu chỉ chỉ cửa sau, Thích Ẩn hiểu ý, bước ra khỏi ngạch cửa, đóng cửa lại, ngồi xổm phía dưới con sư tử đá.
Hắn phải đợi dì quay về phòng, tránh để ả phát hiện.
Hắn ôm khư khư cái hòm nhỏ, cơn mưa mùa hạ có chút lạnh lẽo, cũng vừa ấm áp.
Hắn nhớ tới khi còn nhỏ tổ mẫu hay dẫn hắn đi tận hai dặm ra chợ mua đồ ăn, bàn tay bé xíu nắm lấy tay của tổ mẫu, tay kia ôm cái rổ, gặp ai cũng chào.
Có một lần hắn không cẩn thận bị lạc tổ mẫu, hắn ôm rổ đứng chờ ở trước đền thờ, may mắn bình thường miệng hắn ngọt, người qua đường nhận ra hắn, dẫn hắn về nhà.
Hắn nhìn vào vũng nước cười cười với chính mình, dì không thích hắn cũng không sao cả, hắn còn có tổ mẫu, còn có Phượng Tiên.
Trên đầu bỗng nhiên một bóng đen bao trùm xuống, hắn ngẩng đầu lên, thấy một nam nhân đứng bên cạnh hắn, áo đen tóc đen, tất cả đều ướt đẫm, trên vai còn có một con mèo đen mập ú đang ngồi, lông mao nhỏ nước thành giọt.
Hắn chỉ có thể thấy sườn mặt của nam nhân, vừa trắng vừa lạnh, lông mi lại rất dài, dưới ánh mặt trời hắt lên diềm sáng vàng nhạt, tựa như vây cá.
Trú mưa sao? Thích Ẩn nghĩ thầm.
Bỗng nhiên mèo đen quay đầu lại nhìn hắn, từ trên vai nam nhân nhảy xuống.
Con mèo này thực sự rất béo, lúc nhảy xuống tựa như một quả cầu bằng lông.
Mèo đen đến bên chân Thích Ẩn cọ cọ, tinh tế kêu “meo” một tiếng, Thích Ẩn cười vuốt vuốt lông nó.
Nam nhân xoay đầu lại, Thích Ẩn thấy mặt y, mi thanh mục tú, con ngươi đen láy mà sâu thẳm, ánh mắt đầy kiêu ngạo mà nhìn mưa gió, ngồi xổm trên mặt đất cùng với Thích Ẩn.
“Trông mặt ngươi lạ lắm, từ nơi khác đến sao?” Thích Ẩn hỏi.
Nam nhân tựa hồ không có thói quen tán gẫu với người khác, cúi đầu nhìn hắn trông chốc lát, mới gật gật đầu.
“Tới tìm người thân sao? Hay chỉ đi ngang qua thôi?” Hắn lại hỏi.
“Tân nương của ta ở chỗ này,” nam nhân nói, thanh âm của hắn nhẹ nhàng mà hờ hững, tựa như một cơn gió, “Ta đến tìm hắn, thành thân.”.