Phiên ngoại hai
Tạ Lan Tinh ở Mặc Sơn một thời gian ngắn, cả tòa núi đã truyền ―― chủ nhân mới tới rất ôn nhu!
Thí dụ như hái thuốc trị thú con bị thương, thí dụ như làm bánh thảo phân phát khắp nơi. Đúng vậy, không có thú thích ăn cỏ, nhưng thảo dược và thịt vụn trộn lại thật sự coi như là tuyệt vị.
Lúc nhóm sinh linh ở dãy núi này nghị luận sôi nổi, chủ nhân mới của chúng ta đang làm cái gì.
Không ở trên sườn núi y thích nhất lăn lộn xem mặt trời lặn, không ở ôn tuyền, mà ở tẩm điện Ma Vương ―
Cùng tiểu báo hóa thành ấu hình ghé vào trước thoại bản lẩm nhẩm.
“Không phải…”
“Này cũng không phải…”
“Ma Vương tức sùi bọt mép vì hồng nhan, tay cầm cổ kiếm chiến đấu, hồng y nữ nhân tình thâm lã chã rơi lệ.”
“Thứ gì đây…”
Tạ Lan Tinh nhụt chí ném sách, Kinh Trập lập tức phối hợp ăn ý truyền quyển tiếp theo.
Văn Dữ vừa vào cửa đã thấy một người một thú quỳ rạp trên đất, phía sau đầy thoại bản cùng tranh.
“Một quyển cũng không có sao…”
Tạ Lan Tinh chán nản trở mình ngưỡng mặt nằm. Kinh Trập ngao ô một tiếng cũng nhanh chóng lật cái bụng tuyết trắng bốn móng vuốt hướng lên trời.
Văn Dữ vừa lúc tiếp được một quyển tiểu tập tranh y vứt, lật tới thấy, không khỏi bật cười: “Chỉ một thoáng thay đổi bất ngờ, Ma Vương cùng hồng y cô nương song kiếm hợp bích, thần tiên liên tục lui bại.”
“Cả ngày xem lung tung rối loạn.”
“Đây là thoại bản cùng tập tranh của nhân gian.”
Tạ Lan Tinh bĩu môi ôm tiểu báo vuốt lông nó giải sầu.
Y ủy khuất lại giận dữ: “Thần ma chi chiến, đều là viết chuyện xưa ngươi cùng Hồng Kỳ tỷ tỷ, ta không bao giờ tin tưởng tiên sinh kể chuyện nói, một chút cũng không thật!”
Văn Dữ ném quyển sách, đứng trước mặt y, “Lan Tinh ghen tị?”
Tiểu báo thức thời bị chủ nhân cũ nhìn thoáng qua, chạy ra ngoài.
“Mới không phải.”
Tạ Lan Tinh ngồi dậy ôm chân hắn, mặt dán y phục hắc huyền, muộn thanh nói:
“Ta nhàm chán muốn xem thoại bản.”
Rất nhanh, có âm thanh nhỏ vang lên: “Được rồi, cũng có một chút ghen.”
Văn Dữ cong lưng, một tay xuyên qua đầu gối y, một tay nâng lưng bế người lên giường.
Tạ Lan Tinh nhìn không tới phía sau Văn Dữ, mỗi một quyển sách nhỏ đều bắt đầu không tiếng động lật qua lật lại, văn tự trong thoại bản cùng tranh không ngừng thay đổi, cuối cùng một quyển tiếp một quyển có chữ chỉnh tề nằm trên án thư.
“Trách không được gần đây Kinh Trập luôn mang ngươi chạy xuống núi, thì ra là đi vơ vét thoại bản.”
Văn Dữ chống trên người nhìn y, Tạ Lan Tinh bị nhìn chằm chằm e lệ, lông mi rũ xuống chơi ngọc châu trên vạt áo nam nhân.
“Có phải Hồng Kỳ tỷ tỷ làm bạn ngươi thật lâu thật lâu không……”
Văn Dữ “Ân” một tiếng, nhìn bộ dáng y ủy ủy khuất khuất mềm lòng, nhịn không được cúi người hôn môi đỏ bừng đáng yêu.
“Ma Vương cùng hồng nhan đều là thế nhân bịa đặt, hái một đóa hoa xinh đẹp quý báu nhất nhân gian mới là thật.”
Tạ Lan Tinh nhớ tới hắn nói qua thích hoa xinh đẹp quý báu nhất nhân gian, hiện giờ mới hiểu được chân ý trong đó. Trong lòng y ngọt muốn mệnh, ủ rũ đều mất. Vì thế vô tội chớp lông mi nhìn hắn.
“Ta cũng muốn cùng ngươi có một đoạn chuyện xưa…”
Văn Dữ tươi cười, ấn tay y vào chăn mềm.
“Vậy Lan Tinh có muốn mặc hồng y?”
“Ân?” Tiểu công tử bị hôn mơ mơ màng màng.
“Chính là… Thêu long phượng, hoa văn uyên ương, bội ngọc như ý, khấu trân châu giáng hồng. Hồng y như vậy, được không?”
“Ân…”
Hiện tại mặt tiểu công tử đã hồng hơn hồng y.
“Như vậy có phải ngươi muốn tới xốc khăn voan đỏ ta không?”
“Đương nhiên.”
Hết