Garfield Báo Thù Ký

Chương 29: Chương 29



Lý Đoàn Tử theo Lý Trăn Nhiên ra sân bay.
Nói thật chứ, Lý Trăn Nhược có hơi chán nản vì cái tên Lý Đoàn Tử kia.

Nhưng cậu biết để lấy được một thân phận không dễ dàng gì.

Nếu chỉ vì cái tên khó nghe mà nhờ Lạc Phi làm lại một cái nữa thì cũng hơi quá đáng.
Nhịn xuống cục tức, cả đường đi Lý Trăn Nhược cứ nghiến răng nghiến lợi với Lý Trăn Nhiên.
Lúc đổi thẻ lên máy bay, Lý Trăn Nhiên hỏi cậu: “Nhìn tôi làm gì?”
Lý Trăn Nhược nghiến răng nói: “Hận không thể tróc xương lột da!”
Lý Trăn Nhiên tò mò hỏi: “Ai?”
Hỏi xong, Lý Trăn Nhược thấy anh nở một nụ cười nhạt.

Không phải anh không biết, anh chỉ đang trêu chọc cậu thôi.
Hoa Nghị Bang đi cùng hai người họ.
Từ khi đi theo, Hoa Nghị Bang im lặng không nói, đối với cái tên Lý Đoàn Tử cũng không có ý kiến gì.
Đến khi kiểm tra anh ninh, nhân viên giương mắt nhìn Lý Trăn Nhược, “Lý Đoàn Tử?”
Lý Trăn Nhược oán hận đáp: “Vâng.”
Nhân viên không nói gì, nhưng lại nhìn cậu thêm hai cái.

Cái tên kỳ cục như vậy mà cũng có người đặt sao?
Ngồi máy bay khoảng hai tiếng thì đến nơi.
Đúng như Lý Trăn Nhược đoán, bọn họ đến Kỳ Giang.

Nơi này cậu không chỉ đến một lần, khi nhận dự án này, cậu đã phải chạy qua chạy lại khảo sát nhiều lần, trao đổi với bên chính phủ rồi mới quyết định.
Trời đã tối.
Đã ngủ trên máy bay nên giờ không mệt lắm.
Vừa ra khỏi sân bay đã có tài xế của công ty phái đến đón.
Sau khi lên xe, Lý Trăn Nhiên nói: “Về khách sạn trước đi.”, rồi nói với Lý Trăn Nhược, “Cậu chờ tôi ở khách sạn.

Tôi và Nghị Bang đón mấy chuyên gia tới rồi cùng nhau ăn cơm.”
“Còn ăn cơm nữa sao?” Lý Trăn Nhược hỏi, vừa rồi trên máy bay cậu nhét không ít đồ ăn vào bụng.
Lý Trăn Nhiên không nói với Lý Trăn Nhược vì sao phải đến Kỳ Giang.

Anh không nói, vậy cậu không hỏi.

Nhưng khi nghe anh nói mời chuyên gia đến thì chắc là công trường dự án có vấn đề.
Lý Trăn Nhiên sờ đầu cậu, “Còn muốn ăn?”
“Đương nhiên.” Lý Trăn Nhược đáp, “Đồ ăn ở đây ngon mà.”
Chưa đến khách sạn, trời đã mưa nhỏ.
Tài xế đón bọn họ phàn nàn, “Thời tiết kiểu quái gì thế này! Mấy ngày nay cứ mưa suốt không ngừng.”
Lý Trăn Nhược nhìn ra ngoài cửa sổ, mùa mưa đến rồi.
Đến khách sạn, giám đốc chi nhánh Vận Lâm đã đợi sẵn.
Nhận phòng xong, Lý Trăn Nhiên và Lý Trăn Nhược cất hành lý trước.

Phòng của hai người có phòng khách và phòng ngủ, Hoa Nghị Bang ở phòng bên cạnh.
Lúc mở cửa, Hoa Nghị Bang liếc mắt nhìn họ thêm một lần nữa, nhưng chẳng nói gì.
Lý Trăn Nhược đôi khi ghen tị với Lý Trăn Nhiên có một thư ký đắc lực, trầm mặc ít nói.
Lý Trăn Nhiên cất đồ xong thì ra ngoài với Hoa Nghị Bang, bảo Lý Trăn Nhược ở trong phòng đợi điện thoại của anh.

Lý Trăn Nhược nằm trên giường lớn, lười biếng dang tay chân thành chữ “đại” (大), cậu không muốn làm gì cả.

Dường như mưa càng ngày càng to, cậu cầm điều khiển mở TV lên.

Đúng lúc bản tin thời tiết phát sóng, dự báo sắp tới trời mưa không dừng.
Nơi này mưa suốt mấy ngày, một số nơi đã ngập lụt.
Kỳ Giang cách đây 200 km chắc cũng mưa liên tiếp mấy ngày.

Không biết Lý Trăn Nhiên vội vàng đến đây có liên quan gì đến mưa to không dứt không.
Dự báo thời tiết đã chuyển sang mục tin tức xã hội, Lý Trăn Nhược đổi kênh, muốn xem thử còn tin tức nào thú vị hơn không.
Một tiếng sau, Lý Trăn Nhiên gọi điện thoại cho cậu, bảo cậu xuống ăn cơm.
Vì khi đó đã muộn nên bữa tối được sắp xếp trong nhà hàng của khách sạn.

Lý Trăn Nhược xuống đến nơi đã thấy Lý Trăn Nhiên và ba, bốn vị chuyên gia đang bàn tán với nhau.

Theo sau anh, ngoại trừ Hoa Nghị Bang và giám đốc chi nhánh còn có giám đốc dự án Kỳ Giang.
Mọi người vào nhà hàng, cùng ngồi một bàn
Lý Trăn Nhiên nói: “Hôm nay muộn quá rồi.

Sáng mai còn có chuyện phải làm nên chúng ta ăn tạm một bữa đạm bạc.

Khi nào mọi chuyện giải quyết xong xuôi, tôi sẽ mời các vị một bữa đàng hoàng.”
Tất cả mọi người thay nhau nói anh khách khí quá.
Lý Trăn Nhược không đói lắm, cậu chọn mấy món mình thích.

Thi thoảng múc một thìa canh ăn.
Vòng cổ kia quá bắt mắt nhưng không ai hỏi gì cậu.

Chỉ có một người hỏi Lý Trăn Nhược là ai, Lý Trăn Nhiên nói là em họ, dẫn theo để học hỏi.
Nghe mọi người nói chuyện trong bữa cơm, Lý Trăn Nhược mới biết công trường Kỳ Giang xảy ra vấn đề.

Công trường bắt đầu thi công nhưng mấy ngày qua mưa lớn liên tiếp, đê chắn lũ vỡ, công trường bị ngập nước.

Công trường ngập nước, nói là nạn hồng thuỷ trăm năm mới thấy cũng không sai.

Nhưng một tòa nhà xây bên cạnh bị sập, tổ dự án có chút khẩn trương, sợ phần địa chất có vấn đề gây ảnh hưởng đến việc xây dựng sau này.
Vì vậy, Lý Trăn Nhiên mới mời mấy chuyên gia hàng đầu về địa chất, kiến trúc và kỹ thuật đến.

Hy vọng bọn họ có thể thăm dò địa chất của toàn bộ công trình khu du lịch bị ảnh hưởng bao nhiêu, có cần phải tiến hành quy hoạch lại lần nữa không?
Thật ra mấy chuyện khảo sát địa chất này lần trước Lý Trăn Nhược đã mời người đến thăm dò, nhưng vẫn kém xa sự tỉ mỉ, cẩn thận của Lý Trăn Nhiên.

Mặc dù tối nay chỉ có mấy người ăn chung nhưng các chuyên gia kia còn dẫn theo học sinh và đội của mình đến, xem ra lần này tiêu tốn không ít.
Lý Trăn Nhược cắn thìa súp, nghĩ Lý Trăn Nhiên quá theo đuổi chủ nghĩa hoàn hảo.

Lý Giang Lâm còn cảm thấy anh đang bới lông tìm vết nên mới đem dự án này giao cho cậu.
Ăn xong thì về phòng, Lý Trăn Nhiên đi tắm trước.

Lý Trăn Nhược nằm lì trên giường không muốn động đậy.

Nằm được một lúc cậu mới nhớ tới một chuyện, đứng dậy lục vali của Lý Trăn Nhiên tìm chứng minh nhân dân.

Dù cái tên khiến người ta tức điên nhưng mang theo nó bên người vẫn tiện hơn.

Sau khi kiểm tra an ninh ở sân bay xong, cậu định cất chứng minh nhân dân nhưng Lý Trăn Nhiên đã lấy mất khi ở sảnh tiếp tân.
Tìm một hồi mà chẳng thấy đâu, Lý Trăn Nhiên ra khỏi phòng tắm, khăn quấn quanh eo, hỏi: “Cậu làm gì đấy?”
Lý Trăn Nhược hỏi lại: “Chứng minh nhân dân của tôi đâu? Trả tôi cho tôi được không?”
Lý Trăn Nhiên ngồi xuống mép giường, “Trả cho cậu làm gì?”
Lý Trăn Nhược: “Nếu anh không ở cạnh tôi mà có chuyện gì gấp thì sao?”
Lý Trăn Nhiên: “Cậu phải ở cạnh tôi, không được đi đâu hết.”
Lý Trăn Nhược không nhịn được cái tính chiếm hữu của anh buột miệng nói: “Anh bị điên à…”
Lý Trăn Nhiên lạnh lùng nhìn cậu.
Cậu không dám chọc anh nữa, “Tôi đi tắm đây.”
Tắm xong, Lý Trăn Nhược mặc đồ ngủ vào mới ra ngoài.

Trước đây cậu chẳng để ý gì mấy chuyện này.

Đàn ông với nhau cả, lại còn là anh hai cậu, tắm xong mặc mỗi quần lót đi qua đi lại chẳng sao.
Nhưng rút kinh nghiệm từ chuyện tối qua, cậu hơi xấu hổ.

Kỳ động dục còn chưa kết thúc, nên mặc kín đáo, chứ không lại gây hiểu lầm.
Lý Trăn Nhiên nằm trên giường xem TV, bản tin cuối ngày đang phát sóng.
Lý Trăn Nhược nằm xuống cạnh anh, hỏi: “Ngày mai dù mưa cũng đi sao?”
Lý Trăn Nhiên gật đầu, “Phải đi chứ.

Mời người ta tới rồi, dù mưa lớn đến mấy cũng phải đi.

Ai biết được lần sau có như thế nữa không.”
Cậu sớm đoán được anh sẽ nói như thế.
Lý Trăn Nhiên thình lình duỗi tay ra, khuỷu tay chống đầu giường, ngón tay nghịch tóc Lý Trăn Nhược.
Lý Trăn Nhược ngẩng đầu nhìn Lý Trăn Nhiên, anh không nhìn cậu mà đang xem TV rất chăm chú, chẳng để ý gì đến cậu.

Anh chỉ xem tóc cậu như lông mèo mà chơi đùa.
Nhìn gò má Lý Trăn Nhiên, chẳng hiểu sau tim Lý Trăn Nhược đập hơi nhanh.

Cơ thể bắt đầu nóng lên, hơi thở cũng dồn dập, cậu lập tức nhảy xuống giường, chạy vội vào phòng vệ sinh.
Cậu đã tìm hiểu kỹ về kỳ động dục của mèo trên mạng.

Mỗi người nói một kiểu, có người nói tiếp xúc với mèo cái sẽ động dục, có người nói động dục chỉ mấy ngày hoặc qua mười ngày là ổn, có người nói cần hạn chế sinh nở hay là chỉ cần làm chuyện kia là xong.
Lý Trăn Nhược xem đi xem lại nhiều lần, nhưng không biết tình hình của mình ra sao.

Bây giờ cậu rất đau đầu, gần đây thường có phản ứng với Lý Trăn Nhiên.
Không lẽ Lý Trăn Nhiên là mèo cái?
Lúc cậu về giường anh đã tắt TV đi ngủ rồi.
Lý Trăn Nhược mò mẫm nằm xuống giường.


Lưng vừa đặt xuống, Lý Trăn Nhiên nắm lấy tay cậu, kéo vào lòng mình ôm chặt.
Cả người Lý Trăn Nhược cứng đờ, thấp giọng hỏi: “Anh ôm chặt như thế làm gì?”
Lý Trăn Nhiên chôn mặt vào gáy cậu, còn cọ cọ hai cái, ” Không phải vì thế này mới đưa cậu theo sao?”
Lý Trăn Nhược tức giận nói: “Tôi không phải gối ôm.”
Lý Trăn Nhiên bảo: “Nằm yên, ngủ ở khách sạn không có cảm giác an toàn.”
“…” Lý Trăn Nhược thầm nghĩ, anh có bệnh thần kinh không?
Sáng hôm sau, bọn họ lái xe đi Kỳ Giang.
Buổi sáng khi ngủ dậy, Lý Trăn Nhược mở rèm cửa sổ, trời trong mây tạnh, sắc trời cũng rất đẹp, không khỏi cảm thấy mình quá may mắn.
Xe chạy đều trên đường cao tốc, Lý Trăn Nhược ngồi ghế sau ngáp một cái.
Lý Trăn Nhiên hỏi: “Ngủ không đủ sao?”
Lý Trăn Nhược gật đầu, nghiêng đầu dựa vào vai anh.
Hoa Nghị Bang không có gì ngạc nhiên cả.

Tài xế mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, một lòng lái xe.
Hôm nay trời quang mây tạnh, đường đi êm.

Chưa đầy hai tiếng đồng hồ đã tới nội thành Kỳ Giang.

Dự án Vận Lâm đảm nhận xây dựng nằm ở phía bắc nội thành, cách hai mươi phút lái xe.
Đi qua bên kia, từ đường lớn rẽ vào một con ngõ nhỏ, dần rời xa chốn thành thị về nơi thanh bình, yên tĩnh.

Nơi này là Kỳ Giang, vì đây là tên một con sông.

Kỳ Giang men theo con sông xây dựng thành thị.

Đó là một mảnh đất ngay cạnh bờ sông.

Xa xa là núi cao, độ dốc thoai thoải, phụ cận là bình nguyên rộng mênh mông, độ che phủ rừng đạt 45%.

Chỉ cần kéo cửa kính xuống là có thể cảm nhận được không khí trong lành.
Lý Trăn Nhược hít một hơi thật sâu, tâm trạng vui vẻ dường như đã lắng xuống.
Lúc trước Kỳ Giang vỡ đê, chính phủ khẩn cấp sửa chữa.

Giờ đê lại vỡ lần nữa, nước lũ đã rút không ít nhưng vẫn có thể thấy những vũng nước to đằng xa, đặc biệt là có thể nhìn thấy một đống tường vỡ vì nước lũ nơi công trường.
Người phụ trách công trường đã đến đón Lý Trăn Nhiên.
Công trường ngập nước nên không thể lái xe đi vào mà người cũng không thể đi vào trong mà cả người vẫn khô ráo.

Lý Trăn Nhiên bảo tài xế đỗ xe tại một bãi đất khô ráo, nói với Lý Trăn Nhược: “Đợi tôi trên xe.”
LNT nói: “Tôi đi với anh.”
Lý Trăn Nhiên nói: “Ở yên đây, không được chạy lung tung.”
Rồi cùng Hoa Nghị Bang xuống xe, lại lên một chiếc xe khác.

Xe việt dã chạy được một đoạn thì dừng lại, sợ nước ngấm vào sẽ chết máy.

Mọi người đành xuống xe lội nước.
Lý Trăn Nhược mở cửa sổ xe, nhìn bóng lưng Lý Trăn Nhiên phía xa.

Họ đã đi vào công trường, chỉ còn mấy chiếc xe việt dã đỗ bên ngoài.
Thôi, dù sao chuyện nhà họ Lý giờ đã chẳng còn liên quan đến cậu.
Ngồi trên xe hơi chán, cậu xuống xe đi xung quanh.

Tài xế cũng xuống xe, vừa hút thuốc vừa tán gẫu với những tài xế khác.
Chỗ này cách sông một khoảng nhưng gió thổi qua vẫn mang theo hơi lạnh.

Lý Trăn Nhược đứng một lúc lại lên xe, ngồi ghế sau nghịch điện thoại.
Chẳng biết là qua bao lâu, khi ngẩng đầu lên ngoài trời đã âm u.


Hồi sáng còn thấy mặt trời, giờ lại bắt đầu mưa to gió lớn.
Lý Trăn Nhược lo lắng, ngồi dậy nhìn ra ngoài.

Các tài xế chạy vội về xe của mình.

Những hạt mưa to bằng hạt đậu rơi xuống.
Nhoáng cái đã mưa như trút, tài xế mở cửa lên xe nói: “Sắp mưa lớn rồi.”
Lý Trăn Nhược nhìn cây cối xung quanh bị gió thổi uốn éo đủ tư thế.

Dù ngồi trong xe nhưng cậu vẫn có thể nghe được tiếng mưa rơi trên nóc xe và cửa kính cùng tiếng gió gào thét.

Xung quanh không có ai, chỉ có mấy chiếc xe của họ.

Bầu trời tối đen, cứ như đến ngày tận thế.
Mưa càng lúc càng to.

Chưa đến mười phút, nước đã dâng lên.
Tài xế nhìn ra ngoài, đột nhiên hô: “Nguy rồi!”
Lý Trăn Nhược nhìn theo ánh mắt tài xế, thấy nước sông dâng lên nhanh chóng.

Đê vừa xây xong lại có nguy cơ vỡ.

Lúc nào cũng có thể vỡ.
Nếu như đê vỡ, công trường sẽ ngập trong nước.
Lý Trăn Nhược lấy điện thoại ra gọi cho Lý Trăn Nhiên ngay.
Ai ngờ lúc này tài xế nổ máy, Lý Trăn Nhược nhào về phía trước: “Chú làm gì thế?”
Tài xế sốt ruột, “Nước lũ lên đến nơi là đi đời cả lũ!”
Lý Trăn Nhược đưa tay cản lại, “Nhưng bọn họ còn ở trong đó.”
Tài xế không để lời cậu vào tai, cố ý khởi động xe.

Lý Trăn Nhược không thèm giành chìa khóa với tài xế mà mở cửa xe chạy đến công trường.
Đê chống lũ vỡ.

Lý Trăn Nhược thấy nước sông dâng lên.

Nước sông vàng đục cuộn lên bọt trắng, phút chốc đã thành sóng lớn đập vào tường công trình.
Lý Trăn Nhược như phát điên chạy về phía công trường, hét to: “Lý Trăn Nhiên!”
Chính tiếng hét này đã làm cậu tỉnh giấc.

Mở mắt ngồi dậy thấy mình vẫn còn ngồi trong xe.
Hoảng hốt vài giây, Lý Trăn Nhược lấy lại tinh thần mới nhận ra mình nằm mơ.

Giấc mơ quá mức chân thực, trán vẫn còn ướt đẫm mồ hôi.
Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, mấy tài xế kia vẫn vừa hút thuốc vừa nói chuyện.
Đôi mắt Lý Trăn Nhược nhắm lại, ngả lưng ra sau.

Đợi lòng bình tĩnh lại mới phân tích cảnh mở.

Tâm trạng kia rất thật, đến bây giờ vẫn chưa thoát ra được.

Giây phút đó cậu không hề sợ chết.

Nếu có chết thì cũng phải chết bên cạnh Lý Trăn Nhiên..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận