Mưa vẫn lâm thâm.
Thẩm Hi Quang gục trên mặt bàn, nhìn cái gáy của cậu thiếu niên.
Lần đầu tiên anh có cảm giác tương tự có lẽ là vào một đêm mưa tỉnh dậy ở nhà tình thương.
Trẻ em và người vị thành niên được đưa vào nơi này tùy theo độ tuổi sẽ được chia ra từ sáu đến mười một đứa xếp vào ở chung một phòng.
Mỗi ngày, sau khi ăn tối, đúng chín giờ thì mọi đứa trẻ phải về phòng, mười giờ sẽ tắt đèn để tiết kiệm điện.
Nhưng sau mười giờ, Thẩm Hi Quang vẫn có thể nghe thấy tiếng trẻ con hú hét, đùa giỡn.
Còn căn phòng này là của riêng anh.
Khi đã tắt đèn, chỉ có ánh trăng như lớp váng sữa nổi trên sàn nhà.
Trong diện tích chưa tới hai mươi mét vuông này kê một chiếc giường đối diện cửa, một bàn học, một tủ đựng đồ và một cửa sổ đóng khung sắt nhìn ra rặng ba tiêu nối dài nườm nượp.
Nếu hỏi điều gì làm Thẩm Hi Quang cảm thấy dễ chịu nhất ở nhà tình thương thì đáp án chắc chắn là tiếng mưa rơi trên lá chuối rất êm tai.
Lộp bộp, lộp bộp…
Anh từng nghe ai đó nói rằng danh tính là tất cả mọi bằng chứng xác định sự tồn tại của một người, cũng như để phân biệt với những cá nhân có các đặc điểm tương tự, bao gồm: họ tên, ngày tháng năm sinh, tên song thân, nguyên quán, nhóm máu, gen, đặc điểm nhận dạng, nghề nghiệp, thành tựu…
Vậy nếu trong cùng một cơ thể mà có hơn một người thì xác định danh tính như thế nào?
Các bác sĩ và nhà trị liệu luôn cố thuyết phục anh rằng Thẩm Miên và Thẩm Dã đều là một phần của anh.
Hai người họ không tách biệt hoàn toàn đối với anh.
Họ xuất hiện là để trợ giúp anh.
Anh cần phải thừa nhận các ý nghĩa của bọn họ.
Song, Thẩm Hi Quang không hiểu được.
Thẩm Miên thích ăn cay, anh không thích.
Thẩm Dã thích thịt bò, anh không thích thịt bò.
Nếu có những sự khác biệt rõ rệt như vậy thì làm sao cả ba đều là một thể? Vì vậy, anh đặt ra những quy tắc và bằng mọi giá ép hai người kia phải tuân theo.
Anh dễ cáu giận khi bị ai đó gọi bằng giọng điệu họ thường nói với Thẩm Miên hay bị xem ngang vai bằng vế với Thẩm Dã.
Trong niềm tin của anh – bọn họ khác nhau!
Các quy tắc sinh hoạt rườm rà nhanh chóng bòn rút sức lực anh kiệt quệ.
Trong lúc khủng hoảng, anh vô tình tìm ra phương thức khác để minh chứng cho danh tính của mình.
Cử chỉ, điệu bộ, nét mặt, cách ăn nói và suy nghĩ có thể thay đổi nhưng những vết sẹo không thay đổi hay biến mất.
Cho dù thân thể của anh lớn lên thì mọi vết sẹo vẫn sẽ ở đó.
Chỉ cần nhìn vào chúng, người ta sẽ biết đây là Thẩm Hi Quang.
Chúng là “chân dung” của anh…
Khoảng thời gian Thẩm Miên và Thẩm Dã không còn xuất hiện, anh thường bị tiếng mưa rơi đánh thức.
Tình trạng phân ly vẫn xảy ra nhưng đã giảm nhẹ.
Những âm thanh thì thầm trong đầu nhạt nhòa, không rõ ý nghĩa.
Anh cứ tưởng là mình khỏe rồi – như lời bác sĩ và các đánh giá phản ánh.
Song, mỗi lần nhìn những vết sẹo trên tay, anh lại cảm thấy trống rỗng.
Một sự trống rỗng toang hoác, cồn cào linh hồn, đặt ra chất vấn: Không có Thẩm Miên và Thẩm Dã thì anh cần gì phải minh chứng? Anh tạo ra các vết sẹo là vì phân biệt với hai người đó, vậy chúng sẽ còn có ý nghĩa gì nếu không có họ?
Anh phải lấy cái gì để minh chứng cho bản thân đây?
Một cái gì không thông thường, mạnh hơn cả chân diện mục.
Một điều mà Thẩm Miên và Thẩm Dã sẽ không nghĩ đến.
Rồi anh thầm nhủ: xuyên suốt lịch sử văn minh nhân loại và cả thế giới văn học, một tội ác luôn gắn liền với một danh tính.
Mối liên kết này thậm chí mạnh hơn mọi đặc điểm định danh và thời gian.
Hãy dùng nó để minh chứng cho danh tính này.
…
Chuông tan học vang lên, Bộ Thư xếp sách vở định đứng dậy thì lớp phó văn thể mỹ đi đến đưa cho cậu tờ phiếu ghi danh hội thao.
Bạch Vi chỉ tay lên bộ môn chạy bền: “Cậu tham gia được không?”
Cậu chưa kịp nói gì thì Lữ Gia giật lấy: “Bọn tôi đều đánh bóng rổ rồi mà?”
“Lớp mình thiếu người, ai cũng đùn đẩy không chịu nhận thì môn này trống mất.” Bạch Vi hơi lườm cậu ta.
“Thế sao cậu không đi hỏi người khác mà lại bắt Bộ Thư tham gia?” Lữ Gia phản bác: “Trai của lớp này còn đầy ra mà cậu cố tình đến hỏi Bộ Thư của tôi thì ắt là có ý đồ bất chính!”
“Vậy cậu tham gia đi!” Lớp phó đỏ bừng mặt.
“Ơ hay! Cậu có hỏi tôi đâu nào? Danh bất chính thì ngôn bất thuận!”
“Cậu!”
“Thôi đi.” Bộ Thư huých cậu bạn, rút tờ phiếu ra.
Lữ Gia tính hay đùa dai, để cậu ta trêu cô ấy khóc thì hai cậu chuốc lấy khổ.
Cậu cất tờ phiếu vào trong cặp: “Để tớ về suy nghĩ.”
“Cảm ơn cậu nhiều.” Bạch Vi nói, nhưng ánh mắt vẫn tị nạnh với Lữ Gia.
Bộ Thư phải kéo cậu bạn rời khỏi lớp học.
Để miêu tả thiếu niên, theo Bộ Khanh thì: “Mấy đứa con trai ở tuổi này chỉ có hai kiểu.
Một là tụi nhờn mặt láo toét, ngốc xít mà hay ra vẻ, thích chê bai bạn gái.
Hai là mấy đứa khôn, tuy vẫn hay ra vẻ nhưng ít ra còn biết để ý cảm xúc của con gái.”
Nghe vậy, cậu thấy kỳ kỳ: “Nói thế chẳng khác nào kêu con trai ở tuổi em đều là lũ ngốc thích ra vẻ.”
“Chính xác.” Chị búng tay cái tách: “Con trai tụi nhóc đều là lũ ngốc thích ra vẻ.
Vậy nên chị đây không thích con trai, chị thích đàn ông.”
“Đàn ông thì không ra vẻ à?” Cậu không phục.
“Dĩ nhiên.
Đàn ông sẽ tự tỏa ra sức hút vô hình.”
Còn tỏa ra như thế nào thì chị chỉ cười mà không giải thích.
Bộ Thư ngồi quán, dựa vào ghế mây ngửa mặt nhìn trời, thầm tìm kiếm căn cứ để lúc về phản biện lại ý kiến của Bộ Khanh.
“Chừng nào thành phố sẽ công bố kết quả cuộc thi?” Lữ Gia xúc một muỗng đầy ụ đá bào.
“Một tuần trước Tết.”
“Cậu tính ghi danh chạy bền hả?”
“Tớ đang nghĩ.”
“Đừng tham gia.
Tập mệt lắm.” Lữ Gia chợt rướn cổ, khều tay áo cậu: “Ơ kìa, có phải cái anh Lạ Kỳ của cậu không?”
Bộ Thư quay đầu ra sau, thấy ở ngã ba đường đổ bóng chiều có ba thiếu niên mặc đồng phục vây quanh một người.
Anh đưa lưng với hai cậu, một tay chống nạng gỗ.
Vóc dáng anh mảnh khảnh, áo đồng phục thùng thình khiến bóng lưng càng có vẻ gầy yếu như những hình ảnh thường thấy trên tin tức cần viện trợ.
Anh mới quay lại trường từ tuần trước nhưng chỉ đi học nửa buổi nên cậu không gặp được anh.
Dù vậy, cậu vẫn thầm vui vì tình trạng của anh đang tốt lên.
Bốn người trông chỉ như bạn bè bình thường đang đứng chờ đèn đỏ.
Không rõ hai bên nói gì mà thình lình anh vung nạng trên tay đánh thẳng vào mặt thiếu niên đối diện.
Bộ Thư đứng bật dậy.
Lữ Gia ngậm một miệng ngọt ngấy, chỉ biết sửng sốt ngồi nhìn.
Thiếu niên bị đánh ngơ ngác ôm mặt.
Đứa bạn của nó đứng bên trái Thẩm Hi Quang kéo mạnh vai anh, hét lên: “Anh bị điên sao!”
Anh loạng choạng bước hụt, nhưng thay vì ngã xuống thì lại tựa vào một cánh tay vững vàng, bất ngờ ngẩng lên nhìn Bộ Thư.
Cậu bóp chặt bàn tay tóm vai anh, nhíu mày hỏi: “Có chuyện gì với các cậu vậy?”
Nam sinh bị đánh bấy giờ mới hoàn hồn, đỏ bừng mặt chỉ vào mặt Thẩm Hi Quang: “Tôi có hảo ý muốn giúp nhưng anh…!anh lại đánh tôi! Đồ không biết điều!”
“Còn cậu? Cậu là ai?” Bạn của cậu ta căm giận trừng Bộ Thư: “Chuyện lớp chúng tôi can gì đến cậu?”
Bộ Thư hòa giải: “Nghe này, chúng ta đang ở bên ngoài và vẫn mặc đồng phục.
Nếu các cậu không muốn có người sẽ phản ánh xích mích này về trường thì hãy thôi đi.”
Nam sinh bị đánh phập phù cả người để dằn cơn tức xuống: “Cho cậu đi mách lên hiệu trưởng luôn đấy! Chúng tôi chẳng làm gì sai cả, là anh ta tự nhiên lên cơn điên đánh tôi trước!”
Thấy thái độ của cậu ta thẳng thắn, Bộ Thư hồ nghi nhìn Thẩm Hi Quang.
Anh kéo vạt áo đồng phục của cậu, chỉ lạnh lùng mím chặt môi.
“Tôi sẽ không nói chuyện này với ai.” Cậu vẫn không lui bước, hất tay đối phương ra: “Để anh ấy yên.”
“Thôi, bỏ đi.” Nam sinh còn lại im lặng từ nãy đến giờ khoác cánh tay lên vai bạn mình, khinh miệt liếc cả hai: “Chấp đồ quái dị này làm gì.”
Bộ Thư cảm thấy ngón tay siết vạt áo mình gồng lên.
Đèn đường chuyển đỏ, bọn họ liền bỏ đi.
Cậu nắm vai người bên cạnh, nhẹ nhàng hỏi: “Anh có sao không?”
Thẩm Hi Quang vẫn đang nắm vạt áo cậu, quai hàm bạnh ra, mắt nảy lửa.
“Bộ Thư!” Lữ Gia vứt cả đĩa kem chưa ăn hết chạy đến, bên mép còn dính sốt dâu: “Hai người có ổn không?”
“Không sao.” Bộ Thư chỉ chỉ vào mép.
Cậu ta quệt ngón tay gạt đi vệt nước sốt, hai tay đeo hai cái balo của mình lẫn Bộ Thư, tính đụng vào Thẩm Hi Quang hỏi chuyện: “Anh với tụi nó xích mích gì vậy hả?”
Anh lập tức tránh khỏi bàn tay đang vươn đến, cau mày nhìn Lữ Gia chằm chằm như muốn hỏi: Ai đây?.
Bộ Thư sực nhớ chỉ có Thẩm Miên là từng tiếp xúc với Lữ Gia, chắc y chưa có cơ hội kể lại với anh về cậu ấy, liền thấp giọng giải thích: “Anh từng gặp Lữ Gia ở trung tâm thương mại vào lần đó.
Cậu ấy là bạn thân nhất của em.”
Thấy sắc mặt anh không phù hợp cho một cuộc giao lưu nói chuyện phiếm, Bộ Thư xin phép xách balo từ tay anh rồi kéo Lữ Gia đi lấy xe đạp: “Tớ đưa anh ấy về, cậu không cần đợi đâu.”
“Ơ? Tớ không đi cùng được à?” Lữ Gia ném balo vào giỏ cho cậu, chớp chớp mắt: “Nếu nhà anh ấy gần thì tớ đi chung với cậu luôn.”
“Không cần.
Tớ muốn nói chuyện với anh ấy.” Bộ Thư không nhìn cậu ấy, lập tức đạp xe: “Bye!”
Cậu chạy lại gần rồi thả chân chống xe.
Thẩm Hi Quang thấy đèn giao thông sắp chuyển xanh, tính lấy lại balo treo trên xe thì bị một bàn tay giữ lấy.
Bộ Thư tươi cười gạt chuông: “Anh lên em chở, muốn đi đâu cũng được.”
Anh nhíu mày: “Tôi tự đi.”
“Anh muốn đi đâu? Phía sau xe em còn một chỗ, có lẽ sẽ trùng hợp đi đến nơi anh muốn đó.” Lời này nghe chẳng khác gì cái ngữ chòng ghẹo của bọn vô lại.
Tuy nhiên, thiếu niên trước mặt mày mắt sáng sủa, giọng nói hiền hòa như mưa xuân rả rích, vừa không mất đi lễ phép vừa khéo nịnh người ta mủi lòng.
Thẩm Hi Quang im lặng giây lát rồi leo lên yên, một tay nắm vạt áo của Bộ Thư, một tay giữ ngang nạng ép sát vào người.
Chờ đèn đỏ một lần nữa, cậu đạp xe nhẹ tênh như lướt sóng băng qua đường, vui vẻ hỏi: “Anh muốn đi đâu?”
Anh nói một địa chỉ không xa đây lắm, nheo mắt nhìn qua vai Bộ Thư.
Ngọn tóc nào đó vẫn lì lợm chĩa vào tai cậu, nhìn chỉ muốn vén nó an vị vào nếp.
Bộ Thư đang đạp bon bon thì đột nhiên một làn hơi lạnh dán sát vào tai, giật mình lạc tay lái, chống chân đạp một cái lấy lại thăng bằng, bối rối hỏi: “Anh làm gì vậy?”
Thẩm Hi Quang nhìn ngọn tóc nằm yên chưa được một phút thì lại chĩa về chỗ cũ, muốn vén lần nữa nhưng chưa chạm tới thì Bộ Thư có phòng bị lập tức che tai lại, dưới cần cổ hơi ửng hồng, “Anh đừng chọc em.
Em dễ bị nhột lắm.”
Anh buông tay xuống nắm lấy áo cậu, tự dưng muốn cười.
Được vây quanh bởi bờ rào gỗ, hiệu sách cũ có mặt tiền chưa tới bốn mét khiêm tốn nép mình dưới giàn hoa giấy trên góc phố.
Bộ Thư chống xe, cầm lấy nạng rồi đỡ Thẩm Hi Quang chầm chậm bước vào hiệu sách.
Không gian bên trong rộng và thoáng hơn Bộ Thư nghĩ.
Trần nhà thả xuống các bóng đèn màu vàng ấm, trên nóc ngăn tủ đặt hai chiếc đèn măng sông chạy bằng điện.
Trên kệ không chỉ có những cuốn sách đóng gáy bằng chỉ mà còn trưng cơ nào là bình, là lọ, hũ, đồ trang trí thủy tinh và ép nhựa…! đựng hạc giấy, sao gấp giấy, hạt châu, nhân vật hoạt hình nặn từ silicone, sản phẩm thủ công, kim chỉ và cúc áo…
Cánh cửa gác xép vang lên lục cục rồi mở ra, một cô gái tóc dài đeo kính ló xuống: “Xin chào.”
“Chào chị.” Bộ Thư chào lại.
“Em mới đến đây lần đầu đúng không?” Cô gái mỉm cười: “Ở đây đều là đồ handmade.
Các em cứ từ từ xem, chọn xong thì gọi chị Sương xuống tính tiền nhé.”
Nói rồi chị ấy liền chui vào gác xép lại, không bận lòng trông chừng hai vị khách trẻ này có ý đồ gì mờ ám hay chăng.
Bộ Thư nhìn quanh quất, thấy Thẩm Hi Quang đã tìm vài món đồ và sách đi đến ngồi ở một góc.
Cậu cũng bắt chước đi lấy một cuốn đến ngồi bên cạnh anh, mở ra thì phát hiện chữ bên trong là tiếng nước ngoài.
Tuy là hệ latinh giông giống tiếng Anh nhưng cậu chẳng biết đây là ngôn ngữ gì.
Cậu rướn cổ nhìn sang, thấy sách anh đang xem cũng tương tự, hỏi: “Đây là tiếng gì vậy anh?”
“Tây Ban Nha.” Ánh sáng dìu dịu nhuộm lên khuôn mặt anh.
“Anh biết tiếng Tây Ban Nha sao?”
“Thẩm Miên từng tham gia ngoại khóa ở trường cấp hai nên tôi vô tình học được.”
Bộ Thư chỉ vào một từ: “Nó có nghĩa là gì vậy?”
Thẩm Hi Quang liếc mắt nhìn, đáp: “Tên của tôi.”
Cậu ngẩn ra giây lát, sau đó sực hiểu: “Là ánh sáng mặt trời.”
Bộ Thư nhìn mặt chữ trên trang giấy, đọc lên.
Anh sửa lại chỗ sai.
Cậu há miệng đọc chậm, cố gắng phát âm cho đúng.
Gió lùa vào song cửa, chuông gió ghép từ vỏ sò va chạm êm tai.
Mưa thu rả rích rơi xuống phiến lá to rộng ở ngoài cửa sổ.
Từng giọt từng giọt rơi trên lá ba tiêu.
Lộp bộp, lộp bộp…
Bộ Thư ghé vào vai Thẩm Hi Quang, kiên nhẫn lặp lại mỗi âm tiết anh phát ra.
Thật kỳ lạ…!Hôm nay anh có vẻ kiên nhẫn với cậu.
“Đừng nói với em là anh đến đây chỉ để luyện tiếng Tây Ban Nha nhé?”
“Nếu vậy thì sao?”
“Thì em sẽ ghen tị với anh chứ sao.
Em cũng muốn có phòng học tiếng Anh như thế này.”
Thẩm Hi Quang ngẩng lên nhìn cậu.
Bộ Thư hơi giật mình.
Khuôn mặt của hai người ở rất gần, dường như hơi thở cũng phải thẽ thọt, dè dặt.
Cậu có thể nhìn thấy lông tơ hiện lên dưới luồng sáng từ bóng đèn vàng trên sống mũi anh.
Anh rút ra ba tờ giấy thủ công và một cây bút, viết xuống ba cái tên: Thẩm Miên – Thẩm Dã – Thẩm Hi Quang.
Bộ Thư nhìn chăm chú vào nét chữ nhòn nhọn, lắng nghe anh nói, “Miên tức là mộc miên, cây hoa gạo, ra hoa vào tháng ba, là người sinh ra vào mùa xuân.
Dã nghĩa là cánh đồng, ngây dại tự do, không chịu nghe lời ai.
Thẩm Miên xuất hiện vào khoảng thời gian cố định trong ngày, thường là lúc chiều tối.
Còn Thẩm Dã thì không tuân theo lịch biểu.
Nó có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, tôi không thể kiểm soát được.
Nếu cậu gặp Thẩm Dã ở trên trường thì để ý đến nó một chút.”
Cậu lặng im giây lát rồi hỏi: “Còn Hi Quang là gì?”
Thẩm Hi Quang đặt bút vào tờ giấy thứ ba, lần lữa để lại một chấm mực xanh.
Bộ Thư vươn tay cầm bút, vừa nói vừa viết xuống: “Hi là ánh sáng mặt trời, mọc lên lặn xuống mỗi ngày, không phụ thuộc vào thời vụ, ngự trị vĩnh viễn.
Vì thế, anh là chủ nhân của cơ thể này, làm chủ cuộc đời mình.”
Cơ thể anh rung lên.
Anh theo bản năng lùi lại, đụng vào vai cậu: “Cậu sai rồi…”
Anh há miệng nhưng không nói ra câu sau mà hỏi vặn lại: “Thư có nghĩa là gì?”
Bộ Thư lấy một tờ giấy khác viết xuống, diễn giải: “Thư là một loài chim nước có tập tính kết đôi quấn quýt chung thủy, trong Kinh Thi có viết: Quan quan thư cưu, tại hà chi châu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu tức là ngụ ý đôi lứa kết duyên lành, suốt đời tri âm tri kỷ như loài chim Thư.”
Cậu gấp lại hai tờ giấy ghi Thư và Hi Quang rồi đưa cho anh, mỉm cười: “Anh hãy giữ lấy và cất ở đâu đó dễ tìm, về sau nếu lỡ có quên thì anh có thể nhờ vào nó để nhớ lại tên bản thân mình và em.”
Rồi cậu giữ hai tờ giấy Miên và Dã: “Hai tờ này thì để em giữ.”
Thẩm Hi Quang dò xét: “Tại sao cậu lại muốn giữ chúng?”
Bộ Thư ra vẻ bí mật giấu nó vào túi áo: “Bởi vì những điều này chỉ có em và anh biết mà thôi.”
Anh nắm hai tờ giấy, nhìn cậu chằm chằm một lúc rồi gục đầu tựa vào vai cậu.
Bộ Thư hơi cứng người rồi dần dà thả lỏng.
Song, trong ngực như nóng hừng hực, như ôm trọn nỗi nhớ mùa hạ đã qua.
Tự nhiên cậu cảm thấy mấy lời Bộ Khanh nói hôm qua cũng có phần đúng.
…
Trên đường về, cậu tranh thủ hỏi: “Hồi chiều anh gây gổ gì với mấy đứa kia vậy?”
Anh đang tựa vào vai cậu, đột ngột bị hỏi, nhíu mày nhớ lại rồi đáp: “Bọn nó thấy tôi chờ đèn đỏ qua đường thì hỏi tôi có cần giúp không, tuy nhiên, thái độ trên mặt cứ như xem tôi là người khuyết tật nên tôi đánh chúng.”
Về lý thì đúng là anh sai rồi.
Bộ Thư thầm than.
Xe đạp dừng lại trước bức tường bám dây thường xuân khô quắt của tiểu khu.
Thẩm Hi Quang vươn tay vỗ vào gáy Bộ Thư một cái như chào tạm biệt rồi đi vào.
Anh bỗng để ý thấy có tàn thuốc rơi xuống tầng hai, ngẩng mặt lên, phát hiện trên hành lang tầng bốn có một người đang đứng.
Úc Trầm ngậm điếu thuốc nhìn xuống anh, một tay gác lên lan can cầm điện thoại.
Thẩm Hi Quang vội lấy di động ra, lượng PIN chỉ còn 5%, có bốn cuộc gọi nhỡ màu đỏ chóe.
Ngay tức thì, có một tin nhắn mới.
– Không nghe điện thoại?
Úc Trầm dụi đầu lọc vào lan can, gửi tiếp hai chữ:
– Lên đây!
Bộ Thư nhận được cuộc gọi từ Bộ Khanh, bên đó mở nhạc xập xình, cười nói ồn ào, cậu nghe mãi mới hiểu chị nói gì, đáp lại: “Chị đi chơi ạ? Mấy giờ thì chị về?”
“Chị cũng chưa biết nữa! Em nhớ khóa cửa cẩn thận.
Ngủ sớm nhé!”
Cậu cảm thấy Bộ Khanh chừng như phấn khích, ráng gọi chị thêm mấy lần nhưng chị còn bận trả lời người bên kia, đành phải cúp máy.
Cậu cào cào tóc, quay xe đạp định đi về thì bất chợt thấy một bóng dáng chạy vụt ra khỏi bức tường quây.
“Bộ Thư!” Anh khập khiễng chạy về phía này, thân thể gần như đổ xuống dựa vào người cậu, nói: “Đi! Đi khỏi đây!”
Bộ Thư mờ mịt không hiểu gì cả, nhưng thấy anh gấp gáp, cậu liền giục anh lên yên, đạp pê–đan phóng xe rời khỏi tiểu khu.
Cậu không biết phải đi đâu, cứ chọn đại một hướng mà đi, cảm thấy hai người đã đi xa đủ rồi mới nói: “Anh, anh ơi…!anh muốn đi đâu vậy?”
“…!Vâng?” Người phía sau đáp lại, giọng nói cũng hàm hồ: “Chúng ta đang đi đâu cơ?”
Bộ Thư tấp xe vào vỉa hè, quay đầu lại.
Anh hơi nhíu mày, ngạc nhiên nhìn cậu: “Bộ Thư?”
“Thẩm…!Miên?”
Thẩm Miên thấy cánh tay mình đang ôm ngang hông cậu, lập tức thả ra, nhanh chóng bình tĩnh lại: “Có chuyện gì đã xảy ra?”
Nghe cậu thuật lại những gì đã chứng kiến, y ngẫm giây lát rồi lấy điện thoại ra xem, chân mày thả lỏng: “Tôi hiểu rồi.”
Thẩm Miên bóp trán: “Em có biết quán xá hay nơi nào có thể ngồi được không? Tạm thời tôi chưa thể về nhà.”
Bộ Thư nhìn đồng hồ trên di động – 7 giờ 53 phút, theo bản năng nghĩ đến hiệu sách hai đứa ở hồi chiều nên hỏi y về nơi đó.
Y gật đầu: “À, lâu rồi tôi cũng không đến đó, phiền em nhé.”
Hai người yên lặng đèo xe trở về hiệu sách, vừa mở cửa vào thì thấy Tôn Sương đang cầm chổi lông gà quét dọn bụi bặm trên nóc tủ, ngạc nhiên nói: “Hai em lại đến à?”
Bộ Thư cười bẽn lẽn.
Thẩm Miên gật nhẹ đầu rồi quen đường quen nẻo đi lấy một quyển sách ngồi xuống một góc.
Cậu cũng lấy một quyển đi theo y.
Tôn Sương không nhìn hai người, tiếp tục làm việc của mình.
Đến hơn chín giờ, chị Sương ló xuống từ gác xép nói sắp đóng cửa, hai người mới rời khỏi.
Bộ Thư tạm biệt Thẩm Miên.
Y đi lên tầng, tra chìa khóa vào thì chợt nhận ra cửa không mở được.
Bật cười.
Úc Trầm lại tức giận nữa rồi.
Gã có loại khóa chuyên dụng để khiến bọn y không thể tự mình mở cửa được.
Đêm nay ngủ ngoài cửa rồi.
Y ôm cặp ngồi bệt xuống trước cửa, bóng tối tràn lên hành lang.
Thẩm Miên thấy túi áo hơi cộm, móc ra hai tờ giấy đặt cạnh nhau, đọc: “Hi là ánh sáng mặt trời, ngự trị vĩnh viễn…!Đôi lứa kết duyên lành, suốt đời tri âm tri kỷ như chim Thư.”
Y sửng sốt rồi thấy nực cười, nghĩ: Hi Quang, sau tất cả những gì cậu đã làm, cậu dựa vào đâu?, hai tay nắm lấy góc giấy, xé làm đôi, xé làm tư.
Y đứng dậy, vứt những mảnh vụn xuống tầng lầu.
Tôi muốn cậu khỏe mạnh nhưng không hi vọng cậu hạnh phúc..