Thiên Đế lịch bốn mươi vạn năm, Diệp Phàm sống ra đời thứ tám, hắn chém bỏ hết căn nguyên Thánh thể, hóa thành một phàm thể, dẫn lên sóng gió ngập trời.
Hắn chém Hỗn Độn huỵết, chém Thánh huyết, chém cho tới phàm thể, làm người ta khó hiểu, chỉ có số ít người ngạc nhiên thán phục, thiên Đế trở lại như cũ, có lẽ hiểu rõ bí mật căn nguyên của lực lượng trong thiên địa.
Tương truyền cổ xưa, phàm thể mới là căn bản, mọi người không rõ, là bởi vì không đạt tới cảnh giới đó, hiện tại nếu Thiên Đế làm được, tự nhiên là chí cao vô thượng.
Bốn mươi vạn năm đến nay, Thiên Đế mở ra một kỷ nguyên thống trị người thường không thể hiểu được.
Diệp Phàm đời thứ tám, thế gian lại có xuất hiện tân Đế, trong một long mạch ở Vũ Hóa cổ tinh, một thạch nhân thành đạo, hiển hóa ở thế gian.
Rất nhiều người đều khiếp sợ, bởi vì hắn giống y như đúc với thần tượng Vũ Hóa Đại đế được cung phụng ở cổ tinh đó, mà hắn cường đại và khủng bố cùng vượt qua tưởng tượng, hơn xa những người thành Đế ngày xưa.
– Vũ Hóa Đại đế!
Cuối cùng được chứng thật, hắn chính là Vũ Hóa Đại đế ngày xưa, tham khảo đại pháp vô thượng của Thánh Linh nhất mạch, nghịch hướng mà đi, chậm rãi chuyển hóa thân thể của chính mình, trở thành một khối thạch thai, từ đó mất đi.
Trải qua bảy tám mươi vạn năm được tinh hoa thiên địa tẩm bổ, bảo tồn một điểm linh thức bất diệt của quá khứ, cuối cùng hóa thành một Thánh Linh đại viên mãn, rồi sau đó lại thành Đế.
Điều này làm cho người ta kinh ngạc không nói nên lời!
Đáng tiếc, Vũ Hóa Đại đế tái sinh vẫn chưa thống trị được mấy năm, liền gặp phải nguy cơ thật lớn.
Bởi vì cấm địa Thái cổ đã xảy ra kinh biến, Độc Nhân Đại đế thét dài một tiếng rồi xông thẳng lên trời cao, trong mắt lệ quang doanh tròng, vô cùng thê lương, năm đó chính là Thần triều Vũ Hóa làm cho huynh tnrờng của nàng chết đi.
Một ngày này, cô bé thức tỉnh, nắm chặt góc áo của Diệp Phàm, có điểm sợ hãi.
Dưới vực sâu trong cấm địa Thái cổ, trong Hỗn Độn Long Sào kia dâng lên một cỗ lại một cỗ quan tài cổ, một khối lại một khối nổ tung, đó là nhiều thân thể tinh mỹ giống như ngọc thạch, tất cả đều thiêu đốt lên hóa thành tro tàn, vọt lên từng luồng tiên quang chìm sâu vào trong cơ thể Độc Nhân Đại đế.
Giờ khắc này, đừng nói là những người khác, ngay cả Diệp Phàm đều kinh hãi, hắn nhìn thấy rõ ràng tiên quang kia cũng có nguyên thần lực, hiện giờ hợp lại cùng nhau, sẽ cường đại tới mức nào?!
Cuối cùng, tất cả thân thể bên trong quan tài đều hóa thành tro bụi, tinh hồn thần quang hợp nhất, chìm sâu vào trong một cơ thể nữ Đế, cấm địa Thái cổ ở Bắc Đẩu giống như có một vị tiên buông xuống!
Với nơi đó làm trung tâm, lan tràn ra khắp vũ trụ.
Cuối cùng, ngay cả Thôn Thiên Ma Quân đều bị kêu gọi tới, sau đó nổ tung, vô tận tinh khí cùng với nguyên hồn chìm sâu vào trong cơ thể của nàng, nữ Đế cường đại khó có thể tưởng tượng!
– Ca ca!
Cô bé nắm chật góc áo Diệp Phàm, sợ hãi kêu lên, nữ Đế bước ra một bước, liền đi tới Vũ Hóa cổ tinh, kinh động Vũ Hóa Đại đế sợ run, mài đến thật lâu sau Độc Nhân Đại đế rời đi, nàng không có ra tay.
Từ một ngày này về sau, Vũ Hóa Đại đế rất hạ thấp, cả đời cũng không hề bước ra ngoài viên cổ tinh này nửa bước, nữ Đế đi tới Thiên Đình, thế gian tự nhiên sớm chấn động mãnh liệt, bởi vì thời gian này là đã cách năm tháng vô tận lần đầu tiên nàng đi lại, đi dạo, sao không khiến người ta run sợ. Bạn đang đọc truyện tại – http://truyenthoi.net
Diệp Phàm tự mình nghênh đón, nhưng nàng chỉ đứng ở trước Nam Thiên Môn, không chỉu đi vào.
Cô bé thét một tiếng kinh hãi, trực tiếp hóa thành một đạo quang chìm sâu vào trong mi tâm nữ Đế, cả vũ trụ này đều bởi vậy mà lay động lên, như là không chịu tải nổi loại uy áp của nàng.
May mắn, có Diệp Phàm ra tay, củng cố tứ phương, hơn nữa nữ Đế rất nhanh bình tĩnh lại, giờ khắc này trong đôi mắt của nàng không còn mơ hồ, mà là sâu sắc như tinh không.
Cuối cùng, nàng thở dài một tiếng, trong mắt chảy xuống hai dòng lệ, thê lương khiến người ta cùng theo đó đau lòng, nói:
– Ngươi không phải…
Diệp Phàm im lặng, không biết đáp lại như thế nào, nữ Đế xoay người, từng bước một đi xa.
Diệp Phàm há miệng thở dốc, cuối cùng lên tiếng:
– Đại đế! Nếu duyên hồng trần đã đứt, không bằng chúng ta tiến quân vào Tiên vực!
Cuối cùng, Độc Nhân Đại đế rời đi, tuy nhiên khoảnh khắc sắp khi biến mất, Tiên Thai phát sáng, cô bé hạ xuống, vẻ mặt mơ hồ.
Diệp Phàm tiến lên, ôm cô bé đặt trên vai, mang về Thiên Đình.
Thời gian lại trôi qua, vạn vật sinh rồi diệt, không thể ngăn cản.
Một đoạn năm tháng dài dòng như vậy, dài đến bốn mươi mấy vạn năm, Hoàng Hư Đạo, Thái Sơ, Kiếm Thần đầu bạc các người một vị lại một vị anh kiệt trên bức họa thiên kiêu trước sau xuất thế, không muốn tiếp tục tự phong, bởi vì bọn họ không nhìn thấy hy vọng, Thiên Đế trường tồn bất tử, bọn họ kiên quyết xuất thế, đáng tiếc! Cuối cùng có một số người như Thái Sơ thành Đế, cũng có người bụi về bui đất về đất, điêu linh trên nhân gian.
Trương Bách Nhẫn tiến vào Thiên Đình, giảng giải cho Diệp Phàm về thời đại loạn cổ: đó là một vũ trụ không cùng một dạng như vậy, bất kể là sinh linh, thảm thực vật các thứ, hay là hệ thống tu luyện, đều khác biệt với kỷ nguyên này.
Hắn biếu thị đạo của mình làm cho Diệp Phàm bị kích động lớn, ở thời đại đó, căn bản không phải tu năm đại bí cảnh, mà có hệ thống khác.
– Phía trên loạn cổ, còn có tiên cổ, nhưng cuối cùng đều giống nhau, tất cả đều bị huỷ diệt, bị kỷ nguyên mới thay thể!
Trương Bách Nhẫn nói.
Diệp Phàm gật đầu, nghĩ tới tấm bia cổ nhìn thấy ở trong Địa phủ, cùng với những cổ thi táng xuống vào những kỳ nguyên bất đồng.
– Tiên cổ là niên đại chân chính có tiên buông xuống, nhưng không biết xảy ra vấn đề gì, cuối cùng hết thảy tan biến, làm cho tiếp tới thời loạn cổ cũng không có người nào có thể thành tiên!
Tnrơng Bách Nhẫn thở dài, nói ra có thể chỉ có một Hoang Thiên Đế thành tiên, Hoang Tháp đúng là binh khí của hắn.
– Tiên Chung, Thanh Đồng Tiên Điện đều là thời đại tiên cổ lưu lại!
Diệp Phàm nghe vậy run lên, quả nhiên đúng như hắn phỏng đoán, Tiên vực xảy ra vấn đề, không phải tu sĩ nhất giới này không đủ cường đại mà là không thành được tiên.
Thiên Đế lịch bốn mươi tám vạn năm, Diệp Phàm nghênh đón khiêu chiến, một Thiên Hoàng xuất thế, không phải Bất Tử Thiên Hoàng, mà là một vị Thánh Linh đáng sợ khác!
Hắn từ Tiên Lệ Lục Kim thông linh thành Thánh Linh, rồi hóa thành Thánh Linh Hoàng vô thượng, chết một đời sau đó khổ tu ra đời thứ hai, tự hào là Thiên Hoàng, tới Thiên Đình khiêu chiến với Diệp Phàm.
– Là ngươi!
Diệp Phàm nhìn thấy hắn, cảm giác được một cổ khí tức quen thuộc, sau đó bỗng nhiên nhớ lại, không kiềm nổi thở dài.
– ngươi còn nhớ rõ!
Người tới toàn thân ráng màu xanh biếc xông thẳng lên trời cao, tiên quang mênh mông, chân chính tuyệt luân cái thế, cái loại khí tức này khiến người ta kinh sợ.
Từ xưa đến nay, còn không có tiên kim thông linh mà thành cao thủ Hoàng Đạo, có thể nói đây là tồn tại vô thượng đáng sợ nhất từ trước tới nay của Thánh Linh nhất mạch!
– Nhớ rõ!
Diệp Phàm gật đầu.
Năm đó, hắn cùng với Bàng Bác, Lý Hắc Thủy, đại hắc cẩu, cô bé đi vào Bất Tử Son, từng ở trước một cái sơn động nhìn thấy chim én hoàng kim, tiểu mã xa, kim ngưu dài một thước các loại sinh linh từ tinh kim hóa thành, còn nhìn thấy trong động có tiên lệ lục quang lấp lánh.
Sau lại, Diệp Phàm bình Bất Tử Sơn, để cho chạy đi một lão Hoàng thọ nguyên không còn nhiều, người kia mang đi Huyền Vũ tiên dược, cũng đem theo vách núi có cổ động kia, mấy chục vạn năm qua, cái thai Tiên Lệ Lục Kim đại viên mãn, cuối cùng biến thành chí tôn Hoàng Đạo!
– Ngươi bình định Bất Tử Sơn nên aiừa chúng ta chú định phải có một trận chiến!
Vị Thánh Linh này toàn thân lưu động tiên quang màu xanh biếc, phóng vọt tới, quyết chiến với Thiên Đế.
“Ầm!”
Diệp Phàm đứng ở nơi đó không hề di chuyển nửa bước, chỉ là triển động quyền phải, đón đánh lên.
Một kích này vốn có thể ảnh hưởng cho tinh hải dập nát, nhưng Thiên Để đứng ở chỗ này, lại gió êm sóng lặng, với tay quyền tung một kích, sừng sững không nhúc nhích, lục Kim Hoàng thối lui.
Kết quả này thật kinh người, nhiều năm qua như vậy, rốt cục xuất hiện một ngườì có thể cứng chọi cứng với tay quyền của Thiên Đế.
Tuy nhiên, người thực sự hiểu biết lại không nghĩ như vậy, bởi vì đây chính là tiên kim thông linh hóa thành Thiên Hoàng, loại tài liệu này có thể rèn luyện binh khí Đế, thì càng đừng nói nó chính mình thành đạo là Hoàng, càng chắc chắn bất hủ hơn!
Bắt đầu đánh kích thứ hai, Diệp Phàm như trước không nhúc nhích nhưng tay quyền lục kim của đối phương lại biến hình vặn vẹo không thành hình dáng.
Kết quả cuối cùng là không đến mười chiêu, Tiên Lệ Lục Kim thông linh hóa thành Thiên Hoàng kia phải đại bại, Diệp Phàm thả hắn rời đi, nhưng cả một đời này hắn cũng không còn tái hiện, thẳng đến tọa hóa, một lần nữa hóa thành tiên kim.
Phía trước Thiên Đình, ba tòa Thần Miếu to lớn biến mất, Thần Nguyên vỡ ra, đi ra hai người, cái Cửu U chung quy tan đi, không thể hoàn toàn sống lại, cơ Tử, Bạch Y Thần Vương tái hiện gặp lại Diệp Phàm, vô cùng cảm khái, vốn phải chết đi nhưng ở kiếp này lại gặp lại… mấy ngàn năm sau, bọn họ một lần nữa bị Diệp Phàm phong ấn, bởi vì thực lực cũng đủ cường đại rồi, không thể tiếp tục đi tới
phía trước, bằng không khó có thể tự phong, không kịp chờ đợi chinh chiến Tiên lộ.
“Ầm!”
Một ngày này, ở chỗ sâu trong vũ trụ xa xôi truyền đến một tiếng nổ, có người nhìn thấy một quả trứng đá vỡ ra, vọt lên vô tận tiên quang.
Diệp Phàm mở hé mắt nhìn, vẫn không để ý tới.
Mà Hắc Hoàng khi nghe được bẩm báo, liền từ trong tiên nguyên thoát vây, trong móng vuốt lớn của nó xuất hiện chín khối cổ ngọc, là thần vật của Vô Thủy Đại đế lưu lại, trải qua năm tháng dài lâu cuối cùng nó cũng tập trung được toàn bộ.
Hắc Hoàng xây dựng tế đàn, dùng bí pháp dẫn động, chín khối Thần ngọc phát sáng, xé rách vũ trụ.
“Ầm!”
Một tiếng nổ vang xé rách thiên đạo, trong hư không xuất hiện một bộ thạch kinh thật lớn, cắt qua vũ trụ, buỏng xuống trong Thiên Đình, ngoài ra, còn có một gốc cây Bất Tử Hoàng Dược theo tới.
Một ngày này, Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai cũng xuất thế, bắt đầu lịch trình tu luyện của hắn, đứa trẻ mới năm sáu tuổi, nhưng sớm thông tuệ, thiên phú quán tuyệt cổ kim.
Diệp Y Thủy, là khi Thiên Đế hóa thành phàm nhân đặt tên cho hắn, bởi vì hắn sinh ra tại địa phương tên là Vân Xuyên, mà trong tên của mẫu thân hắn có chữ Khê.
Một ngày này, một truyền kỳ mới quật khởi, vầng hào quang của hắn chiếu sáng muôn đời!
Diệp Y Thủy tuy rằng còn nhỏ nhưng rất thông minh, học cái gì đều cực nhanh, ở thời thơ ấu đã không ngừng đánh vỡ khai sáng các loại kỳ lục của cổ nhân ghi lại.
Ở bên cạnh nó là một con sóc màu tím, đôi mắt to như hắc bảo thạch rất có linh khí, nó thực đáng yêu, từng bị phong ấn ở kiếp này đi ra, lần này nó không phải đứng trên vai Diệp Phàm, mà nhảy lên trên Vô Thùy Kinh, cùng theo nghiên đọc, nếu không thì lăn ra ngủ ngáy “o o”.
Diệp Phàm đi tới, nói với Diệp Y Thủy:
– Ngươi có thể sống tới ngày nay, đều là nhờ có Tiểu Tùng liều mình bảo hộ, ngươi phải báo đáp hắn, chính là tương lai đưa hắn trở về Đế vị!
– Con biết, phụ thân!
Đứa trẻ gật đầu, lông mi rất dài, tuy rằng thoạt nhìn giống như búp bê gốm sứ, nhưng thần sắc cũng rất kiên nghị.
Sinh vật trong trứng đá xuất thế, đó là một con phụng hoàng ngũ sắc, rồi sau đó hóa thành một nam nhân, thiên phú tuyệt luân, chỉ trong thời gian mấy chục năm đã tung hoành trong vũ trụ, không ngừng phá vỡ các loại kỳ lục của bạn cùng lứa.
Đối với chuyện này, Diệp Phàm không để ý đến, mặc dù biết xuất thân của hắn, là con nối dòng của Bất Tử Thiên Hoàng, cũng không có chú ý quá nhiều, thậm chí chưa từng phân phó với Diệp Y Thủy.
Thế nhưng, Hắc Hoàng thì không như vậy, nó nói:
– Phụ thân ngươi xem hắn là một gốc cây ngọn cỏ ven đường, mà ngươi thì không thể như vậy, hắn có thể chính là đối thủ cả đời của ngươi, trên thực tế, ta nghĩ hắn cũng là phụ thân ngươi cố ý để lại làm đá mài dao cho ngươi, nhất định phải nắm bắt!
Điều này hình thành một loại cạnh tranh kịch liệt, Diệp Y Thủy cũng xuất thế, tăng tiến vùn vụt, đồng dạng phá vỡ tất cả kỳ lục của tiền nhân.
Trong vũ trụ xuất hiện hai người như vậy, tất cả thiên tài đều ảm đạm thất sắc, ở trước mặt hai người, bọn họ giống như bụi đất, khó có thể đuổi theo bước chân bọn hắn.
Hai hôm nay chiến đấu bùng phát, bắt đầu ở thời điểm bọn họ vừa mới trở thành Vương giả, một đường đánh tới Đại Thánh, liều sống quên chết không có người nào quấy nhiễu, liều mạng đọ sức đẫm máu.
Cuối cùng bọn họ lại đánh tới cảnh giới Chuẩn đế, thời gian ngắn ngủi dọa người, khai sáng một kỳ lục kinh người, chi hơn hai trăm năm đã thành tựu là Chuẩn đế!
Đây là một hồi quyết đấu đỉnh phong, chém giết mấy trăm năm, bọn họ đánh tới thành đạo loại khác, rồi sau đó ở trong quá trình quyết đấu, đồng thời tan biến vạn đạo, song song trở thành Đế và Hoàng.
Khai sáng một kỳ tích trước nay chưa từng có!
Trong thời gian này, Hắc Hoàng luôn luôn rất khẩn trương chú ý theo dõi, sợ xảy ra ngoài ý muốn, thành tựu của Diệp Y Thủy khiến nó kích động đến tuôn chảy nước mắt nóng hối, quả thực chính là tái hiện Vô Thủy Đại đế thời trẻ tuổi.
Duy chỉ có Tiểu Tùng, ngây ngô vô tư cười ngây dại, nó quên đi rất nhiều thứ, bởi vì nguyên thần gần như bị hủy, điều này làm cho Diệp Phàm vô cùng đau lòng, không phong ấn nữa mà mang nó theo trên người, đi lại trong vũ trụ.
Nhưng nhiều vạn năm trôi qua như vậy, Thiên Đế thủy chung không tìm được Hợp Đạo Hoa.
Trong vũ trụ lạnh như băng, toàn thân Diệp Phàm phát sáng bảo vệ Tiểu Tùng, đạp chân đi trên Thiên lộ, kiếp này hắn hiểu biết về trường sinh rất sâu sắc, càng ngày càng đi xa trên đường trường sinh.