Già Thiên

Chương 29: Giận dữ


“Đồ mặt dài như ngựa, cong như sừng trâu, chưa thấy người nào mặt dày như ngươi.”

Bàng Bác đẩy bàn tay của hắn ra, liếc mắt nhìn hắn, thu 3 trái cây thơm ngon lại.

“Sao ngươi có thể nói như vậy?”

Lý Trường Thanh bị mất mặt, không nhịn được giận tái mặt nói:

“Chúng ta là bạn học, mọi người cùng tới một thế giới lạ lẫm, nên giúp đỡ lẫn nhau mới đúng. Bây giờ tất cả mọi người rất đói bụng, tìm được đồ ăn thì nên chia sẻ với mọi người, lẽ nào ngươi muốn ăn mảnh?”

“Ta nhổ vào, ngươi thật không biết xấu hổ khi nói ra những lời này?”

Bàng Bác cười lạnh nói:

“Ai đã ở trong quan tài đồng ăn vụng chocolate, lúc đó ngươi tại sao không nghĩ tới 2 chữ “mọi người“? Bây giờ lại làm ra bộ hiên ngang lẫm liệt, làm ta buồn nôn, trông ngươi còn phản cảm hơn so với mấy con cá sấu. Cút sang một bên, mặc kệ ngươi!”

Lý Trường Thanh nhất thời bị nghẹn lại, sắc mặt trắng xanh, hắn căn bản không nghĩ rằng, chỉ mới có cãi cọ vài câu, đã làm cho hắn không cách nào phản bác.

Bàng Bác tuy rằng nói chuyện rất cùng hùng hổ, nhưng tịnh không có nghĩa là tâm tư hắn thiếu kín đáo, hắn đương nhiên biết dụng ý của Lý Trường Thanh, có đồ tốt mà không chia, thì mọi người còn lại sẽ cô lập Bàng Bác và Diệp Phàm, dù sao ở đây cũng có không ít người, không cần bọn họ phải nói ra, nhưng chắc chắn trong lòng cũng có cái nhìn của riêng mình.

“Xin lỗi các vị, trái cây rất ít, tổng cộng chỉ hái được 5 cái trái cây, thực sự rất thiếu thốn. Thân thể Y Y quá đơn bạc, cho nàng 2 trái, ta nghĩ tất cả mọi người không có ý kiến chứ?”

Bàng Bác cũng không nhìn mọi người, tự mình chia trái cây, nói:

“Trương Tử Lăng cho ngươi 1 trái.”

Nói xong bèn ném tới, sau đó lại nói:

“Năm trái cây này là do ta và Diệp Phàm hái về, cho dù như thế nào cũng phải chia phần cho chính mình.”

Bàng Bác đem quả trái cây thứ 4 trực tiếp nhét vào miệng của Diệp Phàm, còn về phần trái cây thứ 5 thơm ngon trong suốt thì hắn cắn luôn một miếng.

Năm quả trái cây cứ như vậy đã phân chia xong, Liễu Y Y có chút lo lắng, nói:

“Ta… ta có thể chỉ ăn một nửa, phần còn lại thì chia cho mọi người.”

Nàng muốn đem trái cây đỏ rực trả lại, Diệp Phàm một tay đẩy trở lại, nói:

“Yên tâm đi, cây cối nơi này rất tươi tốt, khẳng định có thể tìm được rất nhiều quả dại.”

Bàng Bác cũng trừng mắt, giục nàng ăn nhanh lên, không cho nàng nhún nhường. Hắn cũng biết là loại trái cây này rất không bình thường, sau khi ăn xong tinh lực rất dồi dào, mệt mỏi bị quét sạch, khẳng định là vẫn còn chỗ tốt khác không biết.

“Có được không…”

Liễu Y Y có chút không được tự nhiên, nhìn mọi người ở xung quanh.

“Y Y, ngươi quá thiện lương rồi, có như vậy cũng không làm được.”

Bàng Bác thấp giọng nói:

“Trong người bọn họ đều có không ít chocolate, nhưng không ai lấy ra chia cho mọi người cùng ăn.”

Thấy Diệp Phàm cũng hướng nàng gật đầu, Liễu Y Y mới không từ chối nữa.

“Ta nơi này còn có một ít chocolate, mọi người cùng ăn đi.”

Vào lúc này Lưu Vân Chí đột nhiên tiến lên, lấy mấy túi Chocolate cho mọi người cùng ăn.

“Ta thèm vào!”

Bàng Bác ngay lúc đó liền phát hỏa, đúng là mặt trơ trán bóng, hàm răng hắn nghiến ken két, nhưng cũng nhịn được cái bạt tai vô hình này, nhảy ra nhưng không có nói gì.

“Vẫn là Vân Chí trượng nghĩa!”

Lý Trường Thanh xé một miếng chocolate, nhét vào trong miệng vừa ăn vừa nói, đồng thời không quên nhìn thoáng qua Bàng Bác cùng Diệp Phàm.

“Cùng chung hoạn nạn, mới thấy lòng người…”

Bạn học nữ kia từ trước vẫn theo bên người Lưu Vân Chí, thấy vậy cũng nói.

Điều này làm cho Bàng Bác càng ngày càng lúng túng, thấp giọng mắng:

“Hắn lúc trước tại sao không lấy ra, bây giờ thực vật đầy núi, khẳng định là sẽ tìm được quả dại. Chocolate đã không còn trọng yếu nữa, thì lúc này mới lấy ra, ta biết hắn vốn là một con người cơ hội như vậy mà.”

“”lộ diêu tri mã lực nhật cửu kiến nhân tâm“(1), sau khi ra tới thế giới bên ngoài, Vân Chí ta đi theo ngươi.”

(1): Chú thích: Đường dài mới biết sức ngựa, lâu ngày mới rõ lòng người.

Lý Trường Thanh cố ý làm ra bộ dáng như vậy, sau đó lại thở dài một hơi, nói: “Ai!” không quên quét qua Bàng Bác và Diệp Phàm vài lần.

Bị Lưu Vân Chí nhẹ ẩn ý bạt tai một cái, lại bị một nam một nữ bên cạnh hắn châm chọc, làm cho Bàng Bác tức không thể xông tới hành hung một trận, nhưng trước mắt bao nhiêu người, hắn cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

Mọi người quan sát địa thế của ngọn núi trước mặt, sau đó xác định một phương hướng, cho rằng đi theo phương hướng này sẽ là con đường ngắn nhất để thoát khỏi ngọn núi này, đến nơi có người ở.

Không nán lại quá nhiều thời giờ, mọi người dọc theo ngọn núi đi xuống phía dưới, sau khi tiến vào trong rừng thì lại cẩn thận hơn, trong tay mỗi người đều nắm một cây mộc côn, phòng bị dã thú công kích, dù sao di vật của Thần cũng gần như là bị hỏng hoàn toàn.

Thế nhưng đi đã hơn nửa ngày, đừng nói mãnh thú, ngay cả một con chuột cũng không có thấy, càng không nhìn thấy con chim nào.

“Đây đúng là cấm địa, ngay cả một bãi phân cũng không có…” Lý Trường Thanh tự nói.

Bàng Bác chế nhạo nói:

“Ngươi đúng là may mắn, nếu như gặp phải một con mãnh thú lớn, ngươi nhất định sẽ cầu khẩn mà chạy trốn đến cả một cái lông chim cũng không còn.”

Thảm thực vật của vùng núi này vô cùng tươi tốt, mọi người hái được rất nhiều quả dại, tạm thời giải quyết vấn đề thức ăn. Nhưng mãi cho đến khi sắc trời sắp tối đen, vẫn chưa đi quan mảnh rừn này, rừng núi vô tận dường như không có điểm cuối, đi hết ngọn núi này lại thấy ngọn núi khác. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

“Chúng ta có đi sai phương hướng hay không, chẳng lẽ lại đang đi sâu vào trong núi?”

Có người hoài nghi như vậy, nhưng cuối cùng mọi người vẫn quyết định tiếp tục đi về phía trước.

Sắc trời đã tối dần, mọi người không còn cách nào khác, đành phải ở lại trong rừng, quyết định ngày thứ 2 tiếp tục lên đường.

Đây là một đêm khiến người ta bất an, lúc nửa đêm, mọi người nghe một tiếng kêu gào làm người ta sởn gai ốc, thanh âm thê lương mà lại cực lớn, truyền ra theo còn có tiếng xích sắt vang lên ầm ầm, làm cho mọi người lạnh từ đầu tới chân.

Giữa rừng núi âm u, lại có lệ quỷ mang theo xiềng xích đang giãy giụa, thật sự rất dọa người, thanh âm này khiến lòng người sợ hãi.

“Hình như là… thanh âm vọng ra từ trong vực sâu của Thái Cổ Cấm địa.”

Rất nhiều người đều nơm nớp lo sợ, nhìn về phía vực sâu do chin ngọn núi bao quanh lại mà thành.

Đêm khuya, bóng cây lắc lư, cổ mộc lang lâm, bị gió thổi run lên, giống như những con Quỷ hồn mờ mờ ảo ảo.

Tiếng gào thét ngày càng lớn, làm cho toàn bộ núi rừng không ngừng run rẩy, cây rừng ở gần đó không ngừng lay động, không ít lá cây rào rào rơi xuống.

Một luồng hơi lạnh từ trong Vực sâu của Thái Cổ Cấm Địa truyền đến, làm cho mọi người hoảng sợ, phải biết rằng nơi đó cách đây rất xa, mà vẫn còn cảm nhận được cỗ khí tức đáng sợ này, thực sự quá kinh khủng.

“Loảng xoảng”, “Loảng xoảng”

Tiếng chấn động cực lớn từ trong sâu thẳm bóng đêm truyền tới, giống như có một con vật to lớn nào đó đang nện xuống nền bằng kim loại, làm cho núi rừng cũng run lên theo nó.

Mọi người đồng thời biến sắc, không tự chủ được nghĩ tới một chỗ.

“Chín bộ xác rồng khổng lồ và chiếc quan tài cổ bằng đồng thau rơi xuống vực sâu…”

“Lẽ nào là…”

Loại va chạm mạnh mẽ và nặng nề này, giống như thanh âm có người đang oanh kích chiếc quan tài lớn bằng đồng thau, khiến người ta cảm giác được một luồng khí tức lạnh lẽo âm trầm, lông tơ toàn thân bắt đầu dựng ngược lên.

“Đấy là… con gì vậy?!”

Trong lòng rất nhiều người chấn kinh đến cực điểm, đồng thời cũng sợ hãi đến cực điểm, chiếc quan tài lớn bằng đồng thau thần bí khó lường, cho tới bây giờ mọi người vẫn không biết gì về nó, đến tột cùng là vật gì đang oanh kích nó? Phải biết rằng chiếc cự quan có thể hấp thu sạch sẽ thần lực của những di vật của Thần trong tay mọi người.

“Thái Cổ cấm địa, ý muốn nói là cấm địa từ thời thái cổ cho tới nay?”

“Từ Thái Cổ cho tới nay, không có ai dám đặt chân tới nơi này…”

“Loảng xoảng”, “Loảng xoảng”

Thanh âm cực lớn đinh tai nhức óc, mạnh mẽ vang lên, thanh âm chiếc quan tài đồng vang vọng thiên địa, mặt đất run run, cây rừng xung quanh không ngừng run rẩy, lá cây bay lả tả.

Tiếng gào thét mang theo vẻ phẫn nộ, càng ngày càng thê lương và đáng sợ, rất khó tưởng tượng trong vực sâu rốt cuộc có sinh vật gì.

“Chúng ta đáng nhẽ phải ăn mừng, nếu như không phải chín bộ long thi (xác rồng) và chiếc quan tài lớn bằng đồng thau rơi xuống vực sâu, hấp dẫn sự chú ý của sinh vật đáng sợ kia, sợ rằng đêm nay nó sẽ tìm đến, mạng sống của chúng ta khó có thể bảo toàn…”

Khả năng này rất có khả năng là sự thực, dù sao nơi này cũng được gọi là Thái Cổ cấm địa, ngay cả chim, thú cũng không dám nghỉ chân, có thể tưởng tượng nơi này rất kinh khủng, là một tuyệt địa, thì phải có một thứ gì đó đáng sợ tồn tại.

” Trước thời Thái cổ đã tồn tại một cái gi đó, hay là… càng tưởng tượng càng khiến người ta sởn gai ốc!”

“Xem ra nó tạm thời không thể phá được chiếc quan tài lớn bằng đồng thau thần bí, may là như vậy.”

Đây là 1 đêm không ngủ, rất nhiều người không thể chợp mắt được.

“Rầm “

Đột nhiên, một tiếng nổ rất lớn vang lên, cách xa ngọn núi này, vực sâu đột nhiên xảy ra động đất kịch liệt, vô tận hắc vụ tỏa ra, hoàn toàn đem bầu trời nơi đó bao phủ, tất cả trăng sao đều biến mất không còn nhìn thấy được nữa.

“Ù ù ù “

Đột nhiên, tất cả hắc vụ trong nháy mắt bị hút vào trong vực sâu, trăng sao trên bầu trời lại hiện ra lấp lánh, thế nhưng mọi người lại thấy được một hình ảnh cực kỳ chấn động.

Có một bóng đen mơ hồ, không phân biệt được người hay là thú, vũ động trường xích dài mấy trăm trượng, ngửa mặt lên trời gào thét, hung uy chấn thế!

Cách xa như vậy còn có thể nghe rõ, có thể tưởng tượng xiềng xích này nặng biết bao nhiêu, tiếng gào thét đinh tai nhức óc, nhất thời suýt nữa làm cho mọi người chấn động mà ngất đi, thanh âm cuồn cuộn làm cho màng nhĩ mọi người vô cùng đau đớn.

Sinh vật kia bị một xiềng xích cực lớn trói chặt, mang theo gông xiềng, nhưng cũng đủ làm chấn động thiên địa, xích sắt ngang trời! Hung uy cái thế của nó, giống như đang tích tụ lực lượng, sau khi phát ra một tiếng kêu, lại một lần nữa mạnh mẽ lao xuống vực sâu.

“Ầm ầm ầm”

Tiếng Quan tài lớn bằng đồng thau lần thứ 2 bị oanh tạc lại vang lên.

“Mọi người nói, có nó đang muốn đánh vỡ chiếc quan tài này hay không?”

“Chắc chắn là như vậy, dù sao nắp của chiếc quan tài cũng đã mở ra, nó không phải vô cớ muốn đập nát nó.”

Trong lòng mọi người vừa kinh vừa sợ, sau nửa đêm vực sâu mới yên tĩnh trở lại, không còn âm thanh truyền ra nữa, mọi người cũng mệt quá mà thiếp đi.

Ngày thứ 2, khi mặt trời đã lên rất cao, mọi người mới lần lượt tỉnh dậy, rửa mặt ở bên một con suối, hái một ít quả dại để ăn, sau đó lại tiếp tục lên đường.

Đi được 2,3 giờ, mọi người cũng không ngừng lại, bọn họ vô cùng muốn rời khỏi nơi này, Thái Cổ cấm địa này thực sự khiến người ta bất an, trước khi đêm xuống, phải ra khỏi khu vực này.

Buổi trưa, mặt trời nóng bỏng treo lơ lửng trên không, rất may là có cây rừng che bóng. Khi đặt chân lên một ngọn núi cao, mọi người đã nghe thấy tiếng dã thú gào thét.

“Nhanh, trước lúc trời tối chúng ta có thể ra khỏi khu cấm địa này.”

“A, mọi người xem trên ngọn núi này có phải có kiến trúc hay không?”

Vương Tử Văn đột nhiên chỉ ngón tay phía trước, đó là một ngọn núi vô cùng to lớn, cách nơi này rất xa, còn cách mấy ngọn núi nữa, nhưng cũng không cản trở tầm nhìn của nơi này.

“Đúng là kiến trúc, giống như kèo dài vô tận!”

Mọi người nhất thời lộ ra vẻ vui mừng, trước khi trời tốt nhất định là có thể đi tới được nơi đó.

“A, dường như còn có Tiên Hạc bay lượng, chỗ đó không phải là tiên địa chứ, có phải hay không sẽ có Tiên nhân…”

Có mấy người suy nghĩ rất phong phú, trong nháy mắt đã liên tưởng tới Tiên nhân trong truyền thuyết.

Mọi người không khỏi bước chân hơn đi về phía trước, trên đường mọi người túm năm tụm ba vào thấp giọng nghị luận, sau khi tiến vào khu vực đó, muốn tách ra để đi riêng.

Lúc này, Diệp Phàm mới chú ý tới Liễu Y Y dường như có chút oan ức cùng mất hứng, hỏi:

“Y Y làm sao vậy?”

“Vương Diễm cầm Niệm Châu của ta xem, nhưng không trả lại cho ta nữa…”

Liễu Y Y có chút oan ức, lại còn có chút tức giận.

“Là nàng? Khẳng định là do Lưu Vân Chí sai khiến!”

Bàng Bác ngay lập tức liền tức giận, Vương Diễm chính là bạn học nữ đi bên người Lưu Vân Chí, vẫn muốn nhằm vào Diệp Phàm và Bàng Bác.

Diệp Phàm nghe vậy cũng không nói gì, đi nhanh về phía trước, ngăn Lưu Vân Chí, Vương Diễm cùng với Lý Trường Thanh lại, đưa tay nói:

“Đưa đây!”

“Ngươi đang nói cái gì vậy?”

Lý Trường Thanh không tỏ ra yếu kém chút nào hỏi.

“Bớt nói nhảm đi, đưa Niệm Châu ra đây!”

Diệp Phàm không phải không tức giận, chỉ là một mực khắc chế mà thôi, một khi đã tức giận thì vô cùng đáng sợ.

“A, ngươi nói chính là chuyện này ư.”

Vương Diễm giải thích:

“Ta chỉ mượn xem một chút thôi, sau đó cảm giác rất thích, sau đó trao đổi Chuông đồng với Y Y.”

Diệp Phàm quay đầu lại nhìn về phía Liễu Y Y, những người khác lúc này cũng dừng chân, quay đầu lại nhìn lại.

“Ta… Ta không cùng nàng trao đổi, sau khi nàng lấy Niệm Châu, đem Chuông Đồng… nhét vào trong tay của ta.”

Liễu Y Y vô cùng oan ức, nhìn mọi người có chút bất an, đáng yêu vô cùng.

“Y Y ngươi không thể nói như vậy, rõ ràng là ngươi bằng lòng trao đổi.”

Vương Diễm nói như vậy.

“Đưa đây! Ta không muốn nhiều lời lời vô ích.”

Đúng lúc này, Diệp Phàm quét qua 3 người Lưu Vân Chí, Vương Diễm, Lý Trường Thanh vài lần, nói:

“Bây giờ ta không còn kiên nhẫn nữa, sắp thoát hiểm rồi, các ngươi đừng làm chuyện sai lầm!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận