Giả Vờ Ngoan Ngoãn

Chương 38: C38: Ở bên em


Edit & Beta: Đoè

Tưởng Hàng Đình cảm thấy đêm nay Ninh Chu có chút dính người.

Hắn đi tới đâu, Ninh Chu theo tới đó. Ngay cả khi Tưởng Hàng Đình đi vệ sinh, Ninh Chu cũng đứng đợi ở ngoài cửa.

Mức độ dính người khiến Tưởng Hàng Đình phải dở khóc dở cười.

Tưởng Hàng Đình ngồi xuống giường vươn tay kéo Ninh Chu lại, để cậu ngồi trên đùi mình, trán chạm trán với Ninh Chu, khoé môi nở nụ cười: “Thích tôi đến vậy sao?”

Ninh Chu thẳng thắn gật đầu: “Đúng vậy ạ.”

Cậu đã từng nghĩ rằng sau khi trải qua mọi chuyện trong quá khứ, cậu sẽ quen với việc sống một mình.

Khi lang thang trên đường phố nước ngoài và ngủ trong khu ổ chuột, cậu chưa bao giờ cảm thấy hoảng sợ, hôm nay chỉ vì không nhìn thấy Tưởng Hàng Đình mà đã khiến cậu sợ hãi như vậy.

Cậu không phủ nhận rằng cảnh tượng đó khiến cậu cảm động là có lý do, nhưng nguyên nhân chính vẫn là vì Tưởng Hàng Đình đã cắm sâu vào trong lòng cậu từ lâu.

Một khi Tưởng Hàng Đình rời bỏ cậu, trong lòng cậu sẽ bị đào khoét ra một cái lỗ rất sâu, to.

Ánh mắt cậu trai nhìn Tưởng Hàng Đình vô cùng chăm chú và thẳng thắn, bộc lộ mọi thứ bên trong mà không hề dè dặt trong đôi mắt mèo màu hổ phách này.

Tưởng Hàng Đình bị cậu nhìn khiến tim đập nhanh, không kìm lòng được mà cúi đầu xuống, đặt hết nụ hôn nóng bỏng này đến nụ hôn nóng bỏng khác lên mắt chàng trai trẻ.

Ninh Chu hơi ngẩng đầu, hưởng thụ nụ hôn dịu dàng của Tưởng Hàng Đình, chút hoảng sợ và lo lắng trong lòng theo nụ hôn này dần dần tiêu tán.

Tưởng Hàng Đình cảm nhận được thân thể người trong lòng đang dần thả lỏng, hắn lập tức ôm chặt lấy cậu, nhỏ giọng thủ thỉ bên tai chàng trai: “Ngoan lắm.”

Đêm nay hai người không làm gì cả, Tưởng Hàng Đình ôm lấy Ninh Chu từ phía sau, giữ chặt lấy cậu như thể muốn giam cậu vào lòng mình.

Cái ôm ấm áp quen thuộc khiến Ninh Chu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu, duỗi chân tay, không còn tư thế cuộn tròn ngủ nữa.

Sáng sớm hôm sau, Ninh Chu tỉnh dậy từ rất sớm.

Sáng nay cậu có cảnh diễn, lúc tỉnh dậy bầu trời ngoài cửa vẫn còn chưa sáng, Tưởng Hàng Đình vẫn đang ngủ.

Ninh Chu nhẹ nhàng xoay người nhìn khuôn mặt đang ngủ của Tưởng Hàng Đình, nhìn thế nào cũng thấy rất hài lòng, đến mức không nhịn được cúi người hôn lên mặt hắn một cái.

Sau đó cậu mới hài lòng rời giường, tắm rửa sạch sẽ và chuẩn bị đi quay phim.


Sợ sẽ đánh thức Tưởng Hàng Đình nên mọi động tác của cậu rất nhẹ nhàng.

Lúc chuẩn bị đến trường quay, Ninh Chu để lại một tờ giấy lời nhắn cho Tưởng Hàng Đình——

Em đi quay phim, đến trưa em sẽ xin phép đạo diễn Trương, tiễn anh về thành phố A. Ninh Chu.

Khoảng nửa tiếng sau khi Ninh Chu đi, Tưởng Hàng Đình tỉnh dậy, nhìn thấy tờ giấy trên bàn đầu giường, cầm lên xem, nhếch môi cười.

Hắn cầm điện thoại lên và bấm số.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối, một giọng nói trầm và mạnh mẽ phát ra từ microphone.

Tưởng Đạo Lan: “Thằng nhóc thối, mới sáng sớm đã gọi điện cho bố làm gì hả?”

“Bố, con muốn nhờ bố một việc.” Tưởng Hàng Đình rời giường, đi vào nhà tắm.

“Biết ngay là mới sáng sớm ra mày mà gọi điện cho bố là không có chuyện tốt rồi.” Tưởng Đạo Lan ghét bỏ nói: “Nói đi, nhà mi muốn bố giúp cái gì?”

Tưởng Hàng Đình kẹp điện thoại vào giữa tai và vai, hai tay dư ra bóp kem đánh răng, “Bố về công ty quản lý mấy ngày, con ở đây vài hôm nữa rồi sẽ quay lại.”

Tưởng Đạo Lan: “Phù dung trướng ấm độ đêm xuân, từ đây quân vương bất tảo triều(1) đúng không? Nhà chúng ta không có truyền thống này, gặp được Ninh Chu rồi thì nhanh quay về làm việc đê.”

(1) Trướng phù dung gấm trải qua đêm xuân, từ đó quân vương không vào triều sớm (Trường Hận Ca – Bạch Cư Dị).

“Tâm tình bạn nhỏ không tốt, con muốn ở lại với em ấy thêm mấy ngày.” Tưởng Hàng Đình nghiêm túc nói.

Đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc, sau đó giọng nói của Tưởng Đạo Lan vang lên: “Được, chăm sóc thằng bé cho tốt, bố của anh vẫn còn khoẻ lắm, có thể chống đỡ thay anh thêm vài ngày nữa.”

Tưởng Hàng Đình: “Cảm ơn bố.”

Tưởng Đạo Lan: “Nếu anh thật sự muốn cảm ơn bố, đợi đứa nhỏ kia quay phim xong thì dẫn nó về nhà đi, để bố với mẹ anh gặp mặt chút.”

Tưởng Hàng Đình đáp lời.

Sau khi kết thúc cuộc điện thoại với Tưởng Đạo Lan, Tưởng Hàng Đình rửa mặt xong lại gửi một tin nhắn khác cho trợ lý: “Đặt mua một chiếc xe phân khối lớn giúp tôi, tôi sẽ gửi mẫu mã và nhãn hiệu cho anh, tốt nhất là nên giao đến trong vòng hai, ba ngày tới.”

Sau khi tin nhắn thoại được gửi đi, Tưởng Hàng Đình đã gửi mẫu xe và địa chỉ hiện tại của chiếc xe phân khối lớn cho trợ lý của mình.


Xử lý xong chuyện này, Tưởng Hàng Đình thay quần áo, dự định đến phim trường thăm Ninh Chu.

Vừa mở cửa phòng ra, đã nghe thấy có tiếng bánh xe ma sát trên mặt đất.

Tưởng Hàng Đình sửng sốt nhìn về phía phát ra tiếng động.

Tống Phong cũng không ngờ lại gặp được Tưởng Hàng Đình ở đây.

“Xin chào ngài Tưởng.” Tống Phong gật đầu nói.

Tưởng Hàng Đình gật đầu lại với anh “Tống tiên sinh mới gia nhập đoàn sao?”

“Trước đó có việc phải trì hoãn, giờ mới đến được.” Tống Phong trả lời, “Sao ngài Tưởng lại ở đây?”

Tưởng Hàng Đình: “Đến đón Trung thu với Chu Chu.”

Hắn nhấn mạnh hai chữ “Chu Chu” để thể hiện chủ quyền của mình.

Tưởng Hàng Đình vẫn không quên Tống Phong là diễn viên yêu thích của Ninh Chu, nhìn có vẻ trưởng thành và ổn trọng, rất phù hợp với mẫu người lý tưởng của Ninh Chu.

Cộng thêm với việc lần trước Tống Phong bảo vệ Ninh Chu trong bữa tiệc, Tưởng Hàng Đình không thể không nghĩ nhiều.

Là một diễn viên, Tống Phong khá tinh tế và nhạy cảm, anh có thể cảm nhận được sự thù địch của Tưởng Hàng Đình đối với mình.

Lúc đầu vẫn còn mờ nhạt nhưng sau đó nó dần trở nên rất rõ ràng.

Tống Phong: “Tưởng tiên sinh, tôi nghĩ anh đã hiểu lầm rồi. Ninh Chu chỉ là một tiểu bối, vẻ ngoài có chút giống người bạn cũ của tôi nên tôi mới đứng ra bảo vệ cậu ấy.”

Tống Phong nén ý cười, anh không ngờ Tưởng Hàng Đình lại có một mặt trẻ con như vậy.

Nhưng điều này cũng chỉ thể hiện Tưởng Hàng Đình quan tâm tới Ninh Chu, có hắn bảo vệ cậu như vậy, sẽ không lo cậu xảy ra chuyện.

Tâm tư bị bại lộ cũng không khiến Tưởng Hàng Đình cảm thấy xấu hổ, quay người sang một bên nói: ” Tống tiên sinh cứ tự nhiên, tôi xin phép đi trước.”

Tống Phong cũng khách sáo, “Tưởng tiên sinh đi thong thả.”


Đoàn làm phim《 Dư Sinh 》(2) được quay tại một trường cấp 2 ở thành phố Bác An.

(2) Viết gộp, tắt của “Để phần còn lại của cuộc đời tôi được hạnh phúc”.

Tình cờ là trường cấp hai đã chuyển đến cơ sở mới, còn cơ sở cũ bị bỏ trống để quay cảnh trong khuôn viên trường《 Dư Sinh 》.

Hôm nay vẫn là ngày nghỉ lễ Quốc Khánh, học sinh đều được nghỉ một ngày, biết rằng trường cũ có người đang quay phim truyền hình nên có rất nhiều bạn học đến xem.

Trước khi Tưởng Hàng Đình đến chỗ đoàn làm phim, hắn nghe thấy các bạn nhỏ cách đó không xa chỉ về phía máy quay thì thầm to nhỏ.

“Nam chính kìa, đẹp trai quá phải à!!”

“Quá ư là đẹp trai, nhưng trông rất lạ mặt, hình như là người mới ó.”

“Tớ không quan tâm anh ấy có phải người mới hay khum, tớ đã quyết định sẽ pick anh ấy!”

Tưởng Hàng Đình đứng xa xa nghe bọn nhỏ nói chuyện, không khỏi bật cười đồng thời cũng có chút cảm thấy u sầu.

Bạn bé nhà hắn xuất sắc vậy cơ mà, trước đó là Tống Phong, lại thêm cả Ngôn Thiến Thiến, sau này khi em chính thức ra mắt, chẳng biết sẽ có bao nhiều người hâm mộ gọi em là chồng nữa.

Haizzzz.

Tưởng Hàng Đình thở dài trong lòng, chợt cảm thấy sầu muộn vì tình địch của mình đều ở khắp nơi trên thế giới.

Vương Nhất Thanh nhìn thấy Tưởng Hàng Đình từ xa, quay đầu nói mấy câu với trợ lý của mình rồi đi về phía Tưởng Hàng Đình.

“Lại đến thăm ban hở?” Vương Nhất Thanh vừa đánh giá vừa hỏi Tưởng Hàng Đình.

Tưởng Hàng Đình “Ừ”, đi theo Vương Nhất Thanh đến trường quay.

“Sáng nay tinh thần Ninh Chu rất tốt.” Vương Nhất Thanh có ý ám chỉ, “Tôi còn tưởng đêm qua cậu sẽ hoá sói luôn đấy, đây không phải phong cách của cậu.”

Vương Nhất Thanh tuy là bạn tốt của Tưởng Đạo Lan, nhưng chơi chung với Tưởng Hàng Đình coi như hợp ý, hai người cũng có chút hiểu nhau. Lúc nói chuyện với Tưởng Hàng Đình, Vương Nhất Thanh không hề ra vẻ là bậc trưởng bối mà Tưởng Hàng Đình cũng sẽ không xem anh ta như lớn hơn.

Tưởng Hàng Đình: “Tôi là người thèm khát đến thế sao?”

Vương Nhất Thanh: “Tôi cảm thấy thế.”

“Nếu anh có thể cho Chu Chu nghỉ thêm mấy ngày thì hẵng nói câu đó với tôi.” Tưởng Hàng Đình nhân cơ hội đòi chút lợi lộc cho Ninh Chu.

Vương Nhất Thanh rất vô tội: “Từ khi phim bắt đầu khởi quay, toàn bố quá trình nằm trong tay đạo diễn, tôi nào đâu có quyền to như thế mà cho diễn viên nghỉ.”

Vương Nhất Thanh làm biên kịch, không nhất thiết phải vào đoàn, anh ta đã gửi kịch bản được đi rồi thì coi như hoàn thành nhiệm vụ một cách viên mãn.

Nhưng suy cho cùng thì đây là bộ phim do chính anh ta đầu tư, Vương Nhất Thanh không thể mặc kệ nên đã đi theo đoàn quay phim. Hơn nữa anh ta còn có một thói quen hay bàn kịch bản với đạo diễn để thay đổi cốt truyện dựa trên tín độ quay phim, phản ứng hoá học giữa các diễn viên, vân vân mây mây.


Điều này bắt buộc anh ta phải ở lại đoàn quay phim.

Vương Nhất Thanh nói cũng không sai, một khi đã bắt đầu khởi quay thì người có quyền lên tiếng nhất chính là đạo diễn, cho ai nghỉ, nghỉ mấy ngày cũng sẽ do đạo diễn quyết định.

Nghĩ đến đây, Vương Nhất Thanh có chút hả hê: “Ninh Chu có thể nghỉ ngơi mấy ngày thì sao? Chiều này không phải cậu sẽ về thành phố A hả?”

Đối với một công ty lớn như Tưởng thị, Tưởng Hàng Đình không thể nói bỏ là bỏ được.

“Vậy thì khiến anh phải thất vọng rồi.” Tưởng Hàng Đình cười duyên dáng, “Tôi sẽ ở đây với Chu Chu một khoảng thời gian nữa.”

Vương Nhất Thanh: “Vậy còn công ty thì sao giờ?”

“Có bố tôi lo rồi.”

Vương Nhất Thanh gào lên không thể nào, “Ổng chịu hả? Vậy mặt trời mọc đằng Tây rồi?”

Nếu thật sự bằng lòng thì làm gì có chuyện quẳng công ty cho Tưởng Hàng Đình và hưởng thụ cuộc sống về hưu sớm.

“Con cái là quan trọng nhất.” Tưởng Hàng Đình nói rất tự tin: “Ông ấy sẽ hiểu.”

Vương Nhất Thanh: “…………”

Tại sao anh ta lại nếm ra được mùi thức ăn cho chó nhỉ.

“Tốt, qua.” Trương Ly hô “qua” một tiếng, anh nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát một lúc, rất hài lòng với cảnh quay vừa rồi: “Được rồi, mọi người nghỉ ngơi chút đi.”

Bấy giờ Ninh Chu mới thoát vai.

Tề Vận lập tức đưa cốc nước tới, nói: “Tưởng tiên sinh tới.”

“Ở đâu?” Ánh mắt Ninh Chu sáng lên, lập tức tìm kiếm xung quanh, rất nhanh đã nhận ra Tưởng Hàng Đình đang ngồi trong góc.

Ninh Chu ngay cả uống nước cũng không có thời gian, trực tiếp đi về phía Tưởng Hàng Đình.

“Chờ em một chút nhé, còn ba cảnh nữa là hết cảnh hôm nay của em rồi, sau đó em sẽ đưa anh đến sân bay.” Ninh Chu đứng bên cạnh Tưởng Hàng Đình, nhìn hắn nói.

Tưởng Hàng Đình vươn tay xoa đầu cậu, “Không vội, tôi ở lại với em thêm mấy ngày nữa mới về.”

Thừa dịp Ninh Chu đang hơi ngớ người, Tưởng Hàng Đình cố ý nói: “Đúng lúc có thể xem em diễn cảnh hôn. Nếu không diễn được thì tôi có thể hướng dẫn em ngoài màn hình.”

Ninh Chu: “……”

Hới! Cậu đã quên phéng đi mất chuyện này!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận