Trầm Linh nhìn dáng vẻ người trước mắt, mắt say lờ đờ mông lung, khóe miệng khiêu gợi thì buồn bực, ở ngay ngoài đường mà như vậy, lại nhấc Trầm Liên lên: “Về, tính sổ sau.”
Vừa vào cửa, Trầm Liên đã bổ nhào xuống, ngã vào giường, tiến vào chăn ngủ ngay, nàng thật sự không thể uống rượu. Trầm Linh bất đắc dĩ nhìn Trầm Liên, chắc là lúc này gọi thế nào cũng bất tỉnh rồi, thế là lại hung hăng hôn một trận lên mặt nàng, mãi đến khi khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhẹ xuất hiện vết đỏ nhỏ, mới nhả ra, hài lòng nhìn tác phẩm của mình, cuối cùng cũng tiêu độc xong.
Lúc giúp Trầm Liên cởϊ áσ khoác, giày và quần, lấy nước giúp nàng lau thân thể, bận rộn một lúc cũng lười đổi áo ngủ cho nàng, dù sao cũng xinh đẹp vậy rồi, cho nên khi Trầm Linh chui vào chăn, Trầm Liên chỉ mặc nội y và nội khố bên trong.
Trầm Linh chui vào mang theo thân thể lạnh lẽo, Trầm Liên không tự chủ được rụt một cái, nhưng lập tức theo bản năng dựa vào, tìm một vị trí thoải mái, cọ cọ hai cái rồi ngủ tiếp. Trầm Linh cười khổ, người này, sao không đề phòng ai cả. Ngày hôm nay nếu như không phải là cô đúng lúc đi qua, không biết xảy ra chuyện gì rồi, Hà Minh Hải trông khá lịch sự, tại sao như vậy. Nếu như Trầm Linh cô có thù không báo, thì viết ngược tên cô lại đi.
Cơ mà, tiểu công chúa không mặc đồ ngủ, sờ lên thật thoải mái, bởi vì rất gầy, cho nên cảm thấy xương rất rõ ràng, một bộ khung xương thật đẹp, tay của Trầm Linh nhịn không được lại tỉ mỉ vuốt ve. Làn da mềm mại trơn láng, Trầm Linh quả thật yêu thích không buông tay. Cô nghĩ hoá ra có thể ăn được nhiều đậu hũ như vậy, có phải sau này nên bắt Trầm Liên không mặc đồ ngủ đi ngủ? Trầm Liên không phải nói tùy cô phạt sao? Há há há há…
Trầm Liên lại bởi vì có người quấy rầy mình không nhịn được ngăn đôi tay xấu xa của Trầm Linh, mơ hồ đáp lời: “Bà đồng Linh, đồ biếи ŧɦái cuồng xương.”
Trầm Linh lại nở nụ cười…
Ngày hôm sau Trầm Liên mơ mơ màng màng tỉnh lại, phát hiện mình chỉ mặc nội y và nội khố nằm ở trong lòng Trầm Linh, hai tay xấu xa của Trầm Linh, một cái đặt trên lưng, một cái đang bao phủ trên hông. Lập tức ngượng ngùng mặt đỏ ửng, chuyện ngày hôm qua sau đó nàng hoàn toàn không tỉnh táo, trong ấn tượng hình như vừa về ký túc xá thì ngủ, làm sao gần như cởi hết nằm trong lòng Trầm Linh, chẳng lẽ là nàng cởi? Làm gì có chuyện đó!
– Dậy rồi? – Trầm Linh không có mở mắt ra, thanh âm lười biếng truyền đến.
– Ừ… – Trầm Liên lúng túng giật giật, cảm thấy móng vuốt cô đang gây khó dễ trên hông mình.
Trầm Linh nở nụ cười tà ma: “Tiểu công chúa tỉnh rượu? Còn nhớ rõ ngày hôm qua xảy ra chuyện gì?”
– Hả? Nhớ chứ… ừ… không nhớ lắm. – Trầm Liên trả lời có chút không yên lòng, lực chú ý của nàng đều để trên cái tay không yên phận của Trầm Linh.
– Vậy à? Vậy tôi nhắc em nhớ cũng được. – Trầm Linh dễ dàng giữ chặt hai cái tay của Trầm Liên, chắp ở sau lưng, sau đó cả người dán nàng rất gần, thổi hơi nói: “Ngày hôm qua em hẹn hò cùng người khác sau lưng tôi, bị tôi bắt kẻ tɦôиɠ ɖâʍ tại chỗ, em nói để tùy tôi phạt.”
– Tôi không hẹn hò. – Trầm Liên chối, nàng có chút ăn không tiêu cảm giác mập mờ của Trầm Linh.
– Vậy bây giờ em không thừa nhận đúng không? – Trầm Linh híp hai mắt lại, lá phong đỏ dài hẹp hiện ra hoàn chỉnh, khiến Trầm Liên nhịn không được đưa tay kiểm tra. Thế nhưng tay bị giam cầm, không có cách nào cử động.
Hiện tại đầu óc Trầm Liên tỉnh táo rất nhiều, nàng xem xét thời thế một trận, nghĩ nếu đàng hoàng nhận sai, chắc hậu quả sẽ không đến nỗi, thế là nỗ lực giả vờ đáng thương, gật đầu: “Chị nói đi, phạt thế nào?”
– Ha ha. – Lông mày Trầm Linh chớp chớp: “Cũng không có gì, cũng chỉ là muốn sau này em ngủ buổi tối đều mặc như vậy.” Nói xong cũng cười rộ lên.
– Hả… – Trầm Liên không ngờ tới Trầm Linh nghiêm phạt lại là cái này, nhìn dáng vẻ dựa vào gần Trầm Linh như vậy, cảm thấy trên mặt lại nóng lên: “Chị… chị sao lại biếи ŧɦái như vậy.”
– Là tiểu công chúa tự mình nghĩ sai lệch chứ bộ. – Trầm Linh kéo kéo mặt của Trầm Liên, nhìn mặt nàng ửng đỏ cảm thấy yêu thích không muốn buông tay, vết hôn ngày hôm qua còn trên gương mặt, thoạt nhìn như cánh đào nhỏ, vô cùng đáng yêu: “Chẳng qua là tôi thấy ôm như vậy ngủ rất thoải mái, có làm gì em đâu.”
Trầm Liên lại thêm xấu hổ, rúc đầu vào chăn, nàng không biết rõ vì sao Trầm Linh nghĩ ra ý tưởng trên, nàng thà rằng bị Trầm Linh đánh một trận vào mông, cùng đừng như vậy. Bởi vì mặc như vậy, thật sự rất yếu thế.
– Chị hứa với tôi một chuyện.
– Sao nào?
– Chị buông tha Hà Minh Hải đi, cậu ta không phải cố ý. – Trầm Liên từ trong khe hở chăn len lén nhìn Trầm Linh, rất sợ cô nổi bạo
– Có thể buông tha, nhưng phải phạt nhẹ, cậu ra không rút ra được bài học thì chưa hết hi vọng với em đâu. Em đúng là tiểu yêu tinh… – Trầm Linh kéo khuôn mặt nhỏ nhắn ra, hung hăng giày xéo một trận.
Trầm Liên chỉ có thể bất đắc dĩ mặc cho Trầm Linh bắt nạt, không còn cách nào, ai kêu nàng đuối lý, cơ mà kỳ thực nàng không một chút tức giận, lòng lại thấy ngọt ngào, Trầm Linh quan tâm nàng như vậy, là bởi vì thật sự xem nàng là vật sở hữu. Chuyện tình cảm vốn ích kỷ, nàng thích Trầm Linh nhỏ nhặt ích kỉ, thích cô ghen tuông. Thích cô câu dẫn mình và gọi mình là tiểu yêu tinh.
– Linh, vì sao tối hôm qua gặp chị ở đó? – Trầm Liên như là nhớ ra gì đó, đẩy Trầm Linh đang dán lấy.
– Đi bắt kẻ tɦôиɠ ɖâʍ nha, giác quan thứ sáu của tôi nói cho tôi biết, em lạc lối rồi.
– Tôi nói nghiêm túc. – Trầm Liên tức giận đánh Trầm Linh một cái.
– Được rồi, kỳ thực tôi điều tra chuyện Huyết Chú, tra được trên người một người cho nên đi theo, sau lại thấy Trần Khả xách túi ra khỏi gian phòng đó. Tôi mới nhớ em bảo đi tụ tập với Trần Khả, thì thấy lạ sao em ấy một mình vội vã đi, lo lắng cho em mới vào nhìn. Không nghĩ tới bắt được đôi gian phu gian phụ hai người. – Trầm Linh buồn bực nhéo nhéo mũi Trầm Liên, ngẫm lại chưa hết giận, lại tiến tới cắn một cái.
– Ai, chị xong chưa, đã bảo không phải gian phu gian phụ mà, nói khó nghe như vậy miệt thị tôi, ai da… đau… – Trầm Liên thật sự hết chỗ nói rồi, sao người này lại mang thù như thế, tức chết rồi: “Vậy chị điều tra được gì, sao chạy vào đó?”
– Thì bạn học của em, Cảnh Tiểu Huy, không phải cậu ta làm thêm ở đó sao? – Trầm Linh luôn luôn rất hài lòng với dấu vết để lại trên người Trầm Liên, cười híp mắt thưởng thức dấu răng nhỏ kia.
– Đúng vậy, chị nói tôi mới nhớ, hình như tôi thật sự có gặp cậu ta. – Trầm Liên sờ sờ cái ót, nỗ lực nhớ lại chuyện tối ngày hôm qua, uống rượu thật hỏng việc, ngay cả ký ức cũng mơ hồ.
– Cậu ta không biết Huyết Chú trên người em đã giải, tôi có để ý cả, tối hôm qua cậu ta ngoài ý muốn chạm mặt em thôi. Tôi điều tra những người em gặp và tiếp xúc trong thời gian trúng Chú, phát hiện Cảnh Tiểu Huy này vô cùng khả nghi, thế là lục gốc gác của cậu ta. Quả nhiên không ngoài dự liệu của tôi, cậu ta có bối cảnh không đơn giản, ở Malaysia và Thái Lan gần mười năm, coi như là một cao thủ Dưỡng Quỷ thuật. Dùng Huyết Chú một chút cũng không ngạc nhiên.
Trầm Liên có chút cảm động, cho tới nay Trầm Linh chú ý hết thảy xảy ra bên cạnh nàng như thế, lại cẩn thận tỉ mỉ như vậy, ngay cả nàng cũng không chú ý tới, nhưng cô lại chú ý toàn bộ.
– Nhưng cũng khéo thật, không nghĩ tới vì điều tra cái này mà chị cứu tôi một lần. – Trầm Liên xúc động.
– Đó là bởi vì mạng em nhất định là của tôi, cho nên người khác đừng mong cướp đi, mỹ nhân ngon miệng như thế, tôi còn chưa được hưởng, đến phiên bọn chúng? – Trầm Linh cười rồi lại tiếp cận nàng, thuận tiện một tay không khách khí đặt lên ngực Trầm Liên, nắm lấy nơi mềm mại, hơi dùng lực một chút, Trầm Liên rên một tiếng.
Vụt, nàng đẩy đôi tay dê xồm kia ra: “Bà đồng Linh, sao chị có thể hạ lưu như vậy?”
– Ha ha. – Trầm Linh cười gượng, mới nghiêm mặt nói: “Em tiếp xúc thân thể với tên kia kiểu gì? Huyết Chú không dễ hạ, chỉ có tiếp xúc chân tay, thừa dịp em không chuẩn bị mới được.”
– À, tôi nhớ ra rồi, lần trước đi quán bar, cậu ta đụng vào người tôi, tôi cũng không để ý, có lẽ hạ Huyết Chú khi đó. – Trầm Liên bừng tỉnh.
– Chính xác rồi, không sai, hơn nữa, sư phụ Cảnh Tiểu Huy có chút sâu xa với tôi.
– Làm sao vậy?
– Không có gì, sư phụ tên đó là Dưỡng Quỷ thuật sĩ đệ nhất Malaysia, trước đây đi Maylaysia tu luyện gặp, đã từng đấu pháp. Tôi nuôi Quỷ không lợi hại như ông ta. – Trầm Linh cau mày hồi tưởng.
– Chị thua? – Trầm Liên tò mò hỏi, Trầm Linh cũng sẽ thua?
– Tôi xin em, khi đó tôi mới 16 tuổi, còn ông ta là lão vu sư 70 tuổi rồi, cơ mà ông ta cũng không hưởng được gì, con quỷ của tôi bị con quỷ của ông ta nuốt, tôi nóng giận đánh hồn bay phách lạc con quỷ nuôi mấy chục năm của ông ta, a há…
– Chị đúng là chút thua thiệt cũng không chịu nhận. – Ngón trỏ Trầm Liên nhẹ nhàng điểm lên trán Trầm Linh: “Chị định bắt Cảnh Tiểu Huy thế nào?”
– Sư phụ cậu ta không thể nuôi Quỷ Vương, nói cách khác, bản lĩnh nuôi Quỷ Vương của Cảnh Tiểu Huy khẳng định có người khác dạy. Cậu ta là đầu mối, tôi định theo dõi tiếp, tạm thời chưa động đến cậu ta. – Trầm Linh từ trong chăn chui ra ngồi ngay ngắn: “Ngày hôm nay em đừng ra khỏi cửa, ở trong ký túc xá nghỉ ngơi một chút, dù sao cũng không có tiết. Tôi ra ngoài điều tra một chút.”
Sau đó cô tự mình rời giường, rửa mặt, ra khỏi nhà. Trầm Liên nghi hoặc nhìn Trầm Linh, vì sao nói như vậy. Nàng khoác áo, đi tới toilet, dự định đánh răng rửa mặt sau đó ra khỏi phòng ăn điểm tâm, không có tiết cũng không thể nằm ăn không ngồi rồi. Kết quả đi tới cái gương toilet thì hét thảm một tiếng, gò má phải của nàng có một dấu đỏ tròn, mũi thì có dấu răng nho nhỏ, không cần phải nói cũng biết đây nhất định là kiệt tác của Trầm Linh.
– Đồ chết bằm! – Trầm Liên cắn răng nghiến lợi mắng, xem ra điểm tâm chỉ có thể ăn bánh quy ở ký túc xá rồi.
Y18